Thần Cố

Chương 37: Vương tử trở về (Bảy)



Edit & Beta: Nguyệt Bạch

Nếu như thần là truyền thuyết cao không thể với tới của Mộng đại lục, như vậy long chính là truyền thuyết mà mỗi kỵ sỹ của Mộng đại lục đều muốn trèo lên. Đã nhiều năm như vậy, giấc mộng long kỵ sĩ vẫn luôn tồn tại, nhưng đáng tiếc bởi vì long mất tích, khiến cho long kỵ sĩ cùng thần giống nhau, tiến nhập vào cung điện thần thoại.

Dù cho trong lòng đã hiểu rõ, Feta vẫn khiêm tốn hỏi: “Ngài cảm thấy ai thích hợp đây?”

Harvey liếc hắn.

Feta cúi đầu: “Tôi đề cử Goblyde.”

Harvey nói: “Lý do?”

Phó đoàn trưởng Thần Thánh kỵ sĩ đoàn Goblyde, được khen là hóa thân hoàn mỹ của hào quang cùng kỵ sĩ, dung mạo tuấn mỹ, thân thể thon dài cùng thực lực cường đại vẫn luôn làm thế nhân nói chuyện say sưa, không chỉ là nhân vật đại diện cho Quang Minh thần hội, cũng là đối tượng các kỵ sĩ sùng bái.

Nếu như nói Mộng đại lục có vị kỵ sĩ nào có thể nhận được ưu ái của long, Feta chắc chắn nhất định là Goblyde.

Harvey cười nói: “Nếu như dung mạo tuấn mỹ, thân thể thon dài cùng thực lực cường đại đã có thể trở thành long kỵ sĩ, thì nguyên soái của Đế quốc Kanding, Hayden · Navister cũng là ứng cử viên thích hợp.”

Feta há miệng, không thể cãi lại. Xác thực, khi mọi người nhắc đến Hayden · Navister, cái đầu tiên nhớ tới chính là chiến công hiển hách niên thiếu thành danh mị mê người lực thanh phong mỹ vạn ngàn thiếu nam thiếu nữ của hắn, trái lại quên thực lực cá nhân của hắn.

Hắn nói: “Muốn thuyết phục Hayden · Navister cũng không phải là một chuyện dễ dàng.”

Harvey nói: “Dù thuyết phục được, thì hắn cũng chưa chắc có thể thành công.”

Feta nói: “Vậy ứng cử viên trong lòng ngài là..”

Đột nhiên lóe lên linh quang.

Còn có kỵ sĩ nào có thể hoàn thành chuyện màHayden · Navister cùng Goblyde · Fanden đều không nắm chắc?

Trong đầu của hắn chỉ có một tên ——

Kleist · Sawasadi.

Trung đoàn trưởng Thần Thánh kỵ sĩ đoàn bởi vì tướng mạo bình thường mà bị thế nhân bỏ sót nghiêm trọng.

Hắn rõ ràng là người xuất sắc nhất Quang Minh thần hội.

Mà Feta rõ ràng hơn chính là, nhờ hành sự quang minh lỗi lạc, tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc bên trong Thần Thánh kỵ sĩ đoàn, Kleist chính là một đóa kỳ ba. Hắn cho người ta ấn tượng trung hậu, thành thật, thành khẩn, lại có phong cách chưa đạt được mục đích thì không chừa thủ đoạn nào.

Dựa vào điểm này, hắn không chỉ đảm nhiệm chức vụ trung đoàn trưởng Thần Thánh kỵ sĩ đoàn của Quang Minh thần hội, còn đảm nhận chức vụ trung đoàn trưởng quân đoàn kỵ sĩ cái bóng của Quang Minh thần hội. Nếu như tiêu chuẩn lựa chọn kỵ sĩ của long không giới hạn ở phẩm đức, vậy thì, Kleist so với Goblyde cùng Hayden quả thật là người thích hợp được chọn hơn.

Quả nhiên, Harvey nói tiếp: “Lừa gạt một con rồng cũng không khó, khó khăn là làm sao lừa gạt nó đi ra.”

Feta tò mò nói: “Lẽ nào long không muốn rời khỏi Đảo Song Tử?”

Harvey nói: “Ngươi hi vọng nhìn thấy chúng nó rời khỏi Đảo Song Tử à?”

Nếu như Feta là một cái kỵ sĩ, hắn nhất định sẽ không chút do dự mà trả lời đương nhiên. Nhưng hắn không phải, trở thành long kỵ sĩ đối với hắn không hề sức hấp dẫn, như vậy, đáp án tự nhiên là ——

Không.

Dù chỉ là đơn độc một con rồng, thì long kỵ sĩ, cũng có thể ảnh hưởng đến thế lực đang phân bố tạiMộng đại lục bây giờ, không kể hắn là Tế tự cấp tám của Quang Minh thần hội, hay là người đi theoThần Hắc Ám, đều sẽ đối với cái này bảo đảm duy trì thái độ phản đối.

Harvey cười nói: “Thời điểm khi ta và Rena nhất trí lợi ích, chị ta một số lần sẽ trở nên rất đáng yêu.”

Feta nỗ lực ghi nhớ mỗi một câu nói làm cho hắn cảm thấy được thâm ảo, sau đó chuẩn bị mang về từ từ cân nhắc.

Harvey đột nhiên nói: “Gần đây thư viện có động tĩnh gì không?”

Feta ngẩn ra. Toàn bộ thư viện Quang Minh thần hội đều dưới sự giám thị của Harvey, làm sao sẽ không biết nơi đó động tĩnh. Nhưng mà hắn hỏi như vậy nhất định có đạo lý của hắn, vẫn cẩn thận hồi đáp: “Vương tử Ningya gần đây giống có chút nôn nóng.”

Ngón tay Harvey nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới: “Nôn nóng ha? Tại sao vậy chứ? Ta rất lâu không có đến quấy rầy hắn học, hắn muốn đọc sách thấy vậy phải như cá gặp nước mới đúng chứ.”

Feta tỉnh ngộ, vội nói: “Nhất định là cậu ấy nhớ đại nhân.”

Harvey liếc mắt nhìn hắn.

Feta cảm giác da đầu của mình giống như bị nước nóng dội qua, nóng rát.

Harvey nói: “Là vậy sao?”

Feta không biết mình nói sai cái gì, nhịn đau nói: “Tôi cũng không rõ vương tử Ningya, chỉ có thể suy bụng ta ra bụng người.”

Harvey đứng lên, đi ra ngoài.

Feta cung tiễn.

Harvey đi được một nửa, ngón tay đột nhiên nhẹ nhàng chỉ  cái đầu đang cúi thấp của hắn chạm: “Đau không?”

Feta vội nói: “Đây là vinh hạnh của tôi!”

Harvey nói: “Lần sau ta sẽ cho ngươi vinh quang khác, tỷ như,  đem trái tim xé ra.”

Feta sắc mặt trắng nhợt, bỗng nhiên ý thức được quan hệ của Ningya cùng Harvey sinh ra biến đổi, một đao xé tim Ningya kia của mình rất có thể bị tính sổ. Mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng. Harvey luôn luôn không giải thích rõ, mình và hắn bày sự thực giảng đạo lý là không có tác dụng, duy nhất có thể làm chính là —— rốt cuộc biến thành ngựa thí.

Hắn nói: “Tạ ơn trạch của ngài.”

Harvey mất mặt bĩu môi.

Harvey đi đến cửa thư viện, từ ngoài cửa sổ nhìn Ningya đang nghiêm túc đọc sách. Ningya giống như đã hết nôn nóng, mấy ngày nay khôi phục trạng thái vùi đầu khổ đọc, điều này dù sao cũng làm cho Harvey hứng thú bừng bừng đi đến hơi không vui.

Hắn lắc lư ở cửa một vòng, hi vọng cái bóng lay động của mình có thể khiến Ningya chú ý, nhưng thất bại.

Ningya dường như hoàn toàn đắm chìm bên trong đại dương sách, một điểm ý tứ ngẩng đầu cũng không có.

Harvey mím mím môi, ở ngoài cửa sổ lườm Ningya một cái, tựa như phải đem bộ dáng “không coi ai ra gì” của cậu giờ khắc này chặt chẽ nớ kỹ.

Ningya đột nhiên ngẩng đầu.

Đầu Harvey lập tức quay đi nơi khác.

Sau một lúc, hắn quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Ningya để ly xuống.



Cho nên Ningya mới vừa ngẩng đầu không phải là bởi vì phát hiện ra hắn, mà là vì khát nước?

Harvey trừng mắt.

Chén nước đột nhiên nổ tan.

Ningya sợ hết hồn, cả người bắn lên, luống cuống tay chân đem sách vở trên bàn dời đi, chờ thời điểm cậu nhớ tới tìm kẻ đầu sỏ, ngoài cửa sổ nào còn bóng người.

Thời gian chiến tranh lạnh kéo dài so với tưởng tượng của Ningya dài hơn nhiều. Nếu không phải còn có có đồ ăn đưa tới mỗi ngày, cậu cơ hồ cho rằng mình đã bị quên lãng. Nhưng là, dù cho không có bị lãng quên, trạng thái giằng co như vậy cũng không phải điều cậu mong muốn.

Cậu cần làm lành với Harvey.

Bề ngoài Ningya  dành thời gian đọc sách, dưới đáy lòng lại ngầm tính toán tìm cơ hội gặp Harvey một lần.

Ban đêm ngày nào đó, cơ hội rốt cuộc đã tới.

Quang Minh thần hội ngày đó trở nên rất vắng vẻ, vắng đến mức sau khi Ningya đi ra khỏi thư viện, phát hiện toàn bộ thần điện giống như đều biến mất. Lúc đầu cậu đi lại còn phải che che giấu giấu, đến cuối cùng tựa như nghênh ngang đi lại trong hành lang.

Người đi đâu cả rồi?

Thanh lãnh quá mức khiến trong lòng cậu bất an.

Mắt thấy sắp tới gần cửa, một bóng người đột nhiên từ chỗ tối nhảy đến: “Điện hạ.”

Ningya sợ đến lùi hai bước, phát hiện là Feta mới yên lòng: “Rất vui khi nhìn thấy ngài, Feta đại nhân.”

Sắc mặt Feta không tốt: “Ta lại rất bất ngờ nhìn thấy ngài lại ở chỗ này.” Nếu như không phải Harvey thông báo cho hắn, để hắn tới đây “chặn lại” Ningya, Ningya rất có thể đụng mặt những người khác của Quang Minh thần hộ, chỉ mới nghĩ đến hình ảnh kia, hắn liền trầm mặt xuống.

Ningya cũng biết hành vi của mình có chút lỗ mãng, bèn giải thích: “Tôi muốn gặp Harvey, đúng lúc phát hiện thần điện không có ai…”

Feta nói: “Ngài không nhìn thấy chúng ta, không phải là chúng ta không tồn tại.”

Ningya áy náy nói: “Xin lỗi.” Cậu đương nhiên biết nếu mình bị phát hiện sẽ tạo thành phong ba lớn đến mức nào, không nói Feta, nhân vật  của Harvey tại Quang Minh thần hội là gì, liệu có bởi vì cậu mà bại lộ, chỉ nói riêng việc hắn tùy ý lấy quyền lợi chiếm thư viện liền có thể bị tước đoạt.

Lỗ tai Feta giật giật, giống như đang nghe cái gì, sau khi nghe xong, sắc mặt hơi chậm rãi: “Nếu như ngài là không ngại, đúng lúc có thể nhìn thấy một màn biểu diễn đặc sắc.”

Không kể áp lực thực tế làm cho cậu trở nên già dặn cỡ nào, thì Ningya cuối cùng cũng vẫn còn là một thiếu niên, có lòng hiếu kỳ cực kỳ dồi dào. Cậu gật đầu đáp ứng lời mời của Feta, dưới sự hộ tống của Feta, lặng lẽ đi tới chỗ trống trong đám người đang đứng trước sân của Quang Minh thần điện.

Đoàn người thực sự rất đông, cậu đứng ở chỗ này, không hề bắt mắt chút nào.

Chính giữa ngọn lửa đang thiếu đốt phừng phừng, hai người đồng dạng trẻ tuổi anh tuấn đang tiến hành chiến đấu quyết tử.

Ningya nghe người chung quanh nhỏ giọng thảo luận Hayden · Navister cùng Goblyde · Fanden tuấn mỹ cùng oai hùng, đối trận này đối chiến nhiều ít có lý giải. Nhưng mà hấp dẫn ánh mắt của cậu hơn là thiếu niên phía trên đài lửa.

Chắc là thiếu niên đi?

Cậu chỉ có thể nhìn thấy sau gáy đối phương, cũng không thể quá chắc chắn.

Nhưng rất nhanh, lực chú ý của cậu lại bị kéo vào trong trận chiến, chớp mắt một cái, một kiếm của một thanh niên trong đó vững vàng gác trên cổ người thanh niên khác.

Thắng bại đã phân.

Người vây xem một trận thổn thức.

Bất kể là nguyên soái của Đế quốc Kanding Hayden · Navister, hay là Phó đoàn trưởng Thần Thánh kỵ sĩ đoàn của Quang Minh thần hội Goblyde · Fanden, đều là siêu cấp cao thủ vang danh Mộng đại lục, bọn họ vẫn luôn được cho là người đứng đầu trong lứa thanh niên, chỉ là một là nguyên soái đế quốc, một là Phó đoàn trưởng thần hội, rất khó đặt bọn họ ở cùng một chỗ tương đối, cho dù có, đại đa số người cũng cho rằng  Goblyde kỹ năng cao hơn một bậc.

Điểm lợi hại của Haydengiống như bị cố định  với hình ảnh chỉ huy thiên quân vạn mã trên chiến trường.

Nhưng  hôm nay, hắn chứng minh được thực lực cá nhân của mình tuyệt đối không thua kém năng lực khi hắn chỉ huy tác chiến.

Goblyde quyết đoán nhận thua, sau đó rút lui khỏi chiến trường.

Thế nhưng Quang Minh thần hội cũng không vì vậy mà tha cho Hayden, tám tên tế tự quang minh tạo thành chiến trận vây bốn phía xung quanh hắn.

Con người luôn đồng tình với bên yếu thế, tuy rằng Hayden nhìn qua anh dũng đến vô địch, nhưng là Quang Minh thần hội luân phiên đánh vẫn làm cho Ningya gửi phiếu đồng tình cho Hayden. Hayden phá tan vòng vây của tám đại tế tự, Feta cùng Sophilo rốt cuộc ra tay.

Ningya nắm một vệt mồ hôi lạnh.

Feta đứng ở phía bên kia Harvey, Feta bây giờ đối với cậu đối xử  rất hữu hảo, nhưng khắc sâu ở trong đầu Ningya, thủy chung là một khắc Feta cầm dao đâm xuống tim mình kia. Đây mới là đau lòng thật sự, đau đến ghi lòng tạc dạ.

Cho dù là bàng quan, Ningya cũng nhìn ra được, sức chiến đấu của Feta cùng Sophilo rất mạnh. Nhưng mà biểu hiện của Hayden càng mạnh hơn. Hắn bây giờ, quả thực là một chiến thần! Không gì không đánh được, đánh đâu thắng đó!

Đúng lúc đó, Hayden sau khi một mình đấu với Quang Minh thần hội, lần thứ hai làm ra hành động khiến thế nhân phải khiếp sợ!

Hắn lấy ra ma pháp trượng!

Hắn là ma vũ song tu!

Là ma pháp cùng trình độ đấu khí cũng rất cao ma vũ song tu giả!

Ai cũng biết con người tinh lực có hạn, muốn đồng thời thực hiện ma pháp cùng tu luyện đấu khí là chuyện khó khăn dường nào, dù cho có thiên phú tốt mới thể miễn cưỡng đến cấp trung, nhưng chỉ chấm dứt ở đây, hắn khả năng cả một đời đều không thể lãnh hội cấp cao hơn. Nhưng có thiên phú giả nào nguyện ý chịu đựng chuyện này?

Cho nên, rất nhiều người nắm giữ ước mơ đối ma vũ song tu, mà chân chính có thể thực hiện đã ít lại càng ít, mà tuổi trẻ có thể đem ma pháp cùng đấu khí đều tu luyện tới mức độ trước mắt này, thì Ningya biết, có một không hai.

Có lẽ ngay cả vận mệnh cũng vì thanh niên thiên phú ma vũ song tu siêu phàm này mà than thở, Hayden đã chế trụ Sophilo.

Nhìn ánh mắt giống như muốn giết người của Sophilo,  Ningya đều đã vì biểu hiện của Hayden mà nhiệt huyết sôi trào.

Tại sao Hayden · Navister là người có nhân khí thần tượng cao nhất tại Mộng đại lục?

Bởi vì hắn xứng đáng.

Đang thời điểm Ningya nhiệt huyết sôi trào, cậu cảm thấy có một ánh mắt âm trầm khóa lấy chính mình, nhưng mà nhìn chung quanh, lại không tìm được khởi nguồn của ánh mắt kia.

Lúc này, cậu nghe thấy một tiếng reo hò mạnh mẽ——

“Quang Chi Tử.”

Tim Ningya bỗng dưng run lên, không khỏi có mấy phần căng thẳng. Đó là cảm giác rất kỳ quái, dường như, ba chữ Quang Chi Tử còn mang theo hàm nghĩa gì khác nữa.

Một cái lõa thể đắm chìm trong bên trong anh sáng… Không nhận rõ được là thân ảnh của thiếu nam hay là thiếu nữ xuất hiện.

Cả người Ningya thật giống bị đánh một cái, ánh mắt ngây ngốc đuổi theo thân ảnh của người nọ. Rất nhiều thứ chen chúc trong đầu, như một cây bồ công anh, trước bị nén rất chặt, bây giờ dường như tìm được không gian rộngmở, bay ra từng chút từng chút một, lại bởi vì trùng điệp lẫn nhau mà không thấy rõ nguyên trạng, chỉ cảm thấy quang ảnh bốc lên trong đầu.

Tầm mắt dần dần mơ hồ.

Ningya lùi lại mấy bước, ngã ngồi xuống, phía sau lưng giống như câu đến cái gì, nhưng mà thần kinh đột nhiên bị ức chế, đau đớn đến tê dại, mãi đến tận người phía trước dần dần tản đi, mới phát hiện mình đã ngồi cực kỳ lâu.

Cậu loạng choà loạng choạng đứng lên, phía trước đúng lúc có người đi qua, liền kéo tay lại.

“Làm gì?” Đối phương không thích.

Ningya lắc lắc đầu, cố gắng vứt bỏ suy nghĩ chen chúc trong đầu, thấp giọng nói: “Người nào thắng?”

“Cái gì?”

Ningya nói: “Tôi vừa nãy có chút đau đầu, không nhìn thấy kết quả.”

Người kia đồng tình nói: “Vậy cũng quá tiếc. Mặt sau mới là đặc sắc nhất, pháp sư vong linh mất tích, hoàng đế cùng hoàng hậu Đế quốc Kanding đích thân tới… Ai, Mộng đại lục đã loạn.” Trong miệng thở dài, nhưng vẻ mặt lại có mấy phần hưng phấn.

Nếu hoàng đế hoàng hậu Đế quốc Kanding đều đã tới,  vị nguyên soái Hayden này chắc là không có chuyện gì đâu.

Ningya yên lòng, quay người muốn đi, đã thấy Harvey đứng ở cách đó không xa, ôm ngực, lạnh lùng nhìn cậu chằm chằm.

“Đẹp mắt không?” Harvey hỏi.

Ningya cho rằng hắn hỏi trận chiến vừa rồi, gật đầu nói: “Rất đặc sắc.”

Harvey nói: “Đúng là đặc sắc, em đã sắp chảy cả nước miếng.”

Ningya nghe ra châm chọc trong lời nói của hắn, hơi kinh ngạc nhìn hắn.

Harvey nói: “Hoàng đế đế quốc cưới vương tử Julan, nguyên soái đế quốc lấy vương tử Langzan, không lâu sau đó, đế quốc Kanding có thể dựa vào nam sắc chinh phục Mộng đại lục.”

Ningya tỉnh táo lại, sắc mặt đỏ bừng: “Đừng có nói bậy.” Khi nãy dù cho chỉ nhìn một lúc, cậu cũng nhìn ra nguyên soái Hayden cùng pháp sư vong linh trên đài lửa có tình cảm khác với người khác.

Harvey nói: “Ta có thể lý giải chuyện em đỏ mặt là thẹn quá hóa giận không?”

Ningya vốn là muốn tìm hắn hòa giải, nhưng lại bị hắn một phát trách móc cùng lôi ra sai lầm, không biết nên cùng hòa giải như thế nào. Tư  duy của Harvey nhảy khiến cho Ningya thua ở ngay đường xuất phát —— hai người thi đấu cũng không phải cùng một dạng.

Harvey thấy cậu trầm mặc không nói, sắc mặt càng khó coi hơn: “Làm sao bây giờ? Đột nhiên lại có ham muốn giết người.”

Thần Hắc Ám muốn giết người, còn có thể làm sao?

Đương nhiên là chỉ có thể trơ mắt mà nhìn hắn làm.

Bất quá nơi này không có người nào khác, cho nên, người Harvey muốn giết là mình?

Ningya nhìn hắn bước từng bước một lại đây, trong lòng đột nhiên có chút giận hờn, quật cường nhắm hai mắt lại. Thân thể của cậu dường như trường một cái phản cốt dài, mỗi khi chịu áp bức, cái phản cốt kia sẽ ở trong thân thể quấy phá, khiến cậu kiên trì, khiến cậu ngoan cố.

Trong mắt là người ngoan cố không thay đổi, lại chống đỡ sống lưng của mình, bẻ thế nào không cong.

Harvey đi tới trước mặt cậu, ngón tay búng vào trán cậu một cái.

Ningya bị đau mở mắt ra, Harvey cúi người, dùng sức cắn đôi môi cậu. Vị máu tanh giữa răng môi hai người lan ra. Nhưng mà chút đau đớn ấy đối với Ningya mà nói, thực sự không tính là gì. Sau khi sống qua giai đoạn bị Siton tra tấn, quay đầu nhìn lại, Ningya phát hiện độ nhẫn nại của mình tăng lên rõ ràng.

Harvey buông miệng ra, đắc ý nhìn giữa răng môi cậu đỏ như máu: “Trong thời điểm đầu óc trống rỗng, đau đớn có thể nhắc nhở em, người chân chính cần phải nhớ đến là ai.”

Ningya trầm mặc một chút, phản cốt liền quấy phá, lạnh nhạt nói: “Anh khẳng định không phải là để cho tôi nhớ kỹ, tôi là vì Hayden · Navister mới nhận được phần tội này à.”

Harvey khuôn mặt lạnh lẽo: “Ta sẽ không giết em, nhưng không phải là ta sẽ không giết hắn.”

Tim của Ningya co lại, trên mặt lại chẳng hề để ý nói: “Anh nhất định phải không ngừng làm sâu sắc thêm phân lượng một người qua đường giáp trong lòng tôi sao?”

“Người qua đường giáp?”

Harvey cân nhắc bốn chữ này, cười nói: “Em học rất nhanh, đã hiểu được làm sao để lấy lòng ta.”

Ningya lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Lần này biểu hiện của Harvey rõ ràng không vui hơn các lần trước, nhưng lại kỳ quái là cư nhiên không có tái thi hành chiến tranh lạnh. Sau khi hắn tống Ningya về thư viện, còn ngồi lại một lúc, trêu chọc vài câu, tuyên bố hai người chính thức kết thúc chiến tranh lạnh, quan hệ chính thức phá băng.

Không quản Harvey không đúng chỗ nào, Ningya đều quyết định làm cho hắn tiếp tục không đúng.

Hôm sau, Harvey giống như rảnh rỗi, thường xuyên đến thư viện làm ổ.

Ningya đã lật được một phần tư tàng thư, nghe thì không nhiều, nhưng trên thực tế lại là con số tương đối khả quan. Nhưng đến hiện tại, cậu vẫn không tìm thấy thứ mong muốn. Tưởng tượng chuyện có thể xảy ra nếu không thể chế trụ được Đông Côi Mạc, khiến cậu thấp thỏm phập phồng. Lực quản chế của thời gian biểu lần thứ hai mất đi hiệu lực, cậu  dựa theo thời gian ước định của Harvey nằm xuống, sau đó tại thời điểm lúc trời tối vắng người bò lên, thắp một ngọn đèn nhỏ, tiếp tục khêu đèn đọc đêm, chờ khi trời sắp sáng nằm xuống ngủ bù, sẽ ở lúc quy định trên thời gian biểu tỉnh lại.

Harvey lúc đầu mở một con mắt nhắm một con mắt, đợi đến khi quầng đen dưới mắt cậu ngày một rõ ràng, cuối cùng mở miệng: “Em biết ta là thần đi?”

Thiếu ngủ khiến cho năng lực phản ứng của Ningya giảm mạnh, sửng sốt một chút, mới gật đầu.

Harvey nói: “Mọi cử động của em đều dưới sự theo dõi của ta.” Hắn đĩnh đạc thừa nhận, không có nửa phần kiêng dè.

Ningya nói: “Tôi muốn sớm tìm ra biện pháp giải quyết.”

Harvey nói: “Nhưng mà ta lại thấy, em muốn tìm một biện pháp đem mình nhanh chóng giải quyết.”

Ningya: “…”

Harvey nói: “Muốn chiến thắng kẻ địch, đầu tiên phải bảo đảm an toàn của mình, không thì coi như thắng còn có ý nghĩa gì chứ?”

Ningya nói: “Ít nhất, người tôi quan tâm người đều bình yên vô sự.”

Harvey cười lạnh nói: “Người ta quan tâm xảy ra vấn đề rồi, em còn hi vọng người em quan tâm có thể bình yên vô sự?”

Lời của hắn đánh chuyển ba vòng trong đầuNingya, mới lĩnh ngộ được ý tứ, hai gò má nổi lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt. Một ý nghĩ ấp ủ hồi lâu, trước sau chưa từng nói ra miệng bị kích thích, bật thốt lên: “Tôi có thể nhờ bằng hữu giúp tôi xem cùng được không?”

“Bằng hữu nào? Dilin · Bassekou?”

Harvey biểu tình rất bình tĩnh, nhưng Ningya lại cảm giác được sóng biển mãnh liệt phả vào mặt, gõ đầu của cậu, dường như đang cảnh cáo cậu, tỉnh táo lại!

Ningya nói: “Bất kỳ người nào cũng được, chỉ cần có thể cùng đọc sách.”

Harvey nói: “Lẽ nào thần còn không sánh được với người sao?”

“A?”

“Còn là Thần Vương đây.”

Ningya: “…”

Harvey nói tiếp: “Dùng hiểu biết của hắn đối các thần, em có thể nhờ sự giúp đỡ của hắn mà nhất định sẽ làm ít mà hiệu quả nhiều.”

Ningya: “…” Nếu như Harvey không có mất trí nhớ, sẽ nhớ được mình ngay từ đầu đã thỉnh cầu sự giúp đỡ của hắn, thế nhưng bị cự tuyệt.

Harvey nhíu mày.

Ningya suy nghĩ một chút, căn cứ nguyên tắc không đắc tội người khác, nói hai chữ: “Cảm ơn.”

Harvey nói: “Đừng cảm ơn quá sớm, ta chỉ là cung cấp một ứng cử viên duy nhất, muốn hắn đồng ý, còn phải xem bản lĩnh của em.”

Ningya yên lặng nhìn hắn một lúc, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Harvey đắc ý nói: “Cầu viện với sách là đúng, nói không chừng sẽ truyền thụ cho em một biện pháp lấy lòng ta không tồi.”

Ningya: “…”

Harvey đợi ba ngày, Ningya không có động tĩnh gì.

Harvey không chờ được, một cước đạp đổ bàn của Ningya.

Ningya trước bàn bị lật, cầm chén nước, cực kỳ tỉnh táo uống một hớp. Chuyện giống vậy đã xảy ra quá nhiều lần, sẽ mất đi cảm giác mới mẻ, hình thành thói quen tự nhiên.

Harvey nói: “Vẫn chưa tìm được biện pháp lấy lòng ta sao?”

Ningya ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, hai tay chắp tay trước ngực: “Xin nhờ ngài.” Từ trong sách tìm một biện pháp lấy lòng của hắn, hoàn toàn là mong muốn đơn phương của Harvey. Dưới cái nhìn của cậu, cùng với việc đem lòng tin hi vọng ký thác lên Harvey, không bằng tự mình cố gắng nhiều hơn một chút.

“…” Harvey mặt đen lại nói, “Em nghiên cứu nhiều ngày như vậy, chỉ nghĩ ra một biện pháp như thế?”

Ningya nói: “Ngài làm cho người khác không biết ra tay từ đâu.”

Harvey cắn răng nói: “Lẽ nào chưa hề nghĩ tới hạ khẩu sao?”

Ningya: “…”

Harvey không nhịn được nói: “Nói chuyện.”

Ningya nói: “Tôi suy nghĩ thêm.”

Harvey đã không muốn lại chờ đợi. Hắn đứng ở trước mặt Ningya, từ trên cao nhìn xuống cậu, nói một cách lạnh lùng: “Hôn ta.”

Ningya: “…”

Tác giả có lời muốn nói: PS:

Đế quốc Kanding hoàng đế cùng hoàng hậu cố sự tường thấy ( đế hỏa)

Hayden cùng pháp sư vong linh cố sự tường thấy ( vong tích).