Thần Cố

Chương 33: Vương tử trở về (Ba)



Edit & Beta: Nguyệt Bạch

Ningya chiến tranh lạnh một phát duy trì ba ngày, đến ngày thứ tư, Harvey than thở tỏ vẻ tâm tình mình không tốt, ảnh hưởng tới trí nhớ, giống như lạc lối bên trong cát vàng.

Biết rõ hắn cố ý, Ningya vẫn uất nghẹn đồng ý cầu hoà của hắn.

Harvey được voi đòi tiên nói: “Em hôn ta một cái, chỉ hôn một cái ta mới tin em thật lòng tha thứ cho ta.”

Ningya nhíu mày.

Harvey thấy cậu vẫn bất động, hơi gấp gáp: “Một đám khói đen em còn chấp nhận, huống chi đây lại là một anh giai cực kỳ đẹp trai hoạt sắc sinh hương!”

Ningya nói: “Trước đây cũng có người nói câu tương tự vậy.”

“Ai?!” Harvey nổi giận.

Ningya nói: “Một tên người lùn.”

Harvey: “…”

Ningya nói: “Cũng gọi là Harvey.”

Harvey cười khan nói: “Tại thời đại của các thần, số lượng tín đồ của ta là số một số hai. Có vài tín đồ điên cuồng thậm chí còn gọi con trai mình là Harvey, há, lâu dần, Harvey liền trở thành một cái tên rất phổ biến ở Mộng đại lục.”

Ningya đối với lời giải thích của hắn không hề bị lay động, khăng khăng nhìn hắn: “Là anh sao?”

Harvey giãy như giãy chết: “Thứ thế giới này không bao giờ thiếu chính là trùng hợp.”

Ningya nói: “Cho nên?”

“… Là ta.” Harvey nói xong cũng thẹn quá hóa giận, trực tiếp biến thành một luồng khói đen, biến mất ở nơi trời đất giao nhau.

Ningya: “…” Cậu chỉ muốn xác định một chút thôi mà.

Không có Harvey dẫn đường, Ningya không dám tùy tiện đi loạn. Sa mạc với biển rộng giống nhau, rất dễ mất phương hướng. Cũng may đến buổi tối, Harvey đã trở lại, trong tay còn cầm theo nước cùng trái cây.

“Ăn đi.” Hắn đưa cho Ningya.

Ningya yên lặng nhận lấy: “Cảm ơn.”

Harvey nói: “Lễ vật đều đã nhận, không cho phép lại tức giận.”

Ningya muốn nói cậu căn bản không có tức giận, lại cảm thấy khiến Harvey thấy mình rất dễ dàng giận dỗi cũng tốt, đỡ bị hắn trêu chọc.

“Vậy em có thể làm lại không?”

“Cái gì?”

Harvey chỉ chỉ má của mình, dựa theo chiều cao của Ningya, phối hợp uốn gối.

Ningya: “…” Cậu thực sự đã đánh giá quá cao da mặt Harvey.

Harvey không thực hiện được, suốt cả buổi tối đều mang thái độ”Ta không cao hứng” “Ta không vui” “Đừng nói chuyện với ta” “Chớ có chọc ta”.

Ningya rất biết nghe lời, im lặng tiếp tục trạng thái chiến tranh lạnh mấy ngày trước.

Đến nửa đêm, trạng thái “Ta không cao hứng” cùng “Ta không vui” của Harvey đạt tới đỉnh điểm, đặc biệt là nhìn thấy Ningya bộ dáng ngủ ngon lành, quả thực đến chực điểm sau đó sôi trào. Hắn dùng ngón tay chọc tỉnh Ningya.

Ningya mơ mơ màng màng tỉnh lại, liền thấy một bóng đen bên người, sợ hết hồn: “Anh sao lại biến trở về rồi?”

“Biến trở về rồi?” Thân thể Harvey tự mang hiệu quả chiếu sáng, từ từ sáng lên, lộ ra ngũ quan anh tuấn.

Ningya nói: “… Đêm quá đen, tôi tưởng anh lại biến thành một đám hắc khí.”

“… Một đám hắc khí?” Harvey sắc mặt quái lạ, “Trước đó em vẫn ngầm nghĩ ta như vậy? Một đám hắc khí? Em không thể dùng từ ngữ tao nhã hơn sao? Một dải sương đen cùng một luồng khói đen đều êm tai hơn một đám hắc khí.”

Ningya buồn ngủ muốn chết, thực sự không muốn tranh cãi vào lúc này, thuận miệng xin lỗi.

Harvey đại xà theo côn thượng: “Vậy em muốn thể hiện áy này như thế nào đây?”

Ningya trừng hai mắt lườm hắn, muốn nằm xuống, tay Harvey ngay lập tức chặn qua, thật sự là bị hắn nháo hết cách rồi, cắn răng một cái, níu vai Harvey, đầu nặng nề tới gần, ở trên mặt hắn “Chụt” một cái.

Harvey nhếch miệng cười nhìn cậu.

Ningya bỗng nhiên ý thức được mình vừa làm cái gì, đôi môi dường như vẫn còn lưu lại xúc cảm trên má đối phương, lành lạnh, lại rất mềm mại. Máu từ cổ lan tràn lên trên, hai bên tai nóng phừng như thiêu đốt. Cậu vươn mình nằm xuống, cơn buồn ngủ lại lặng yên dâng lên, ban đêm lạnh như thế, mà thân thể cậu lại rất nóng, rất nóng…

Ban đêm lạnh như thế?

Ban đêm?

Đêm?

Ningya đột nhiên ngồi dậy, khiếp sợ nhìn Harvey.

Harvey che mặt, còn đang mừng thầm, thấy cậu lại bật dậy, lập tức khôi phục bình tĩnh: “Em còn có chuyện gì sao?”

Ningya kích động đến có chút lắp ba lắp bắp: “Bây giờ là, muộn, buổi tối…”

Harvey nói: “Rất hiển nhiên, đúng thế.”

Ningya nói: “Đông Côi Mạc không có ban đêm!”

Harvey nói: “Cho nên?”

“Chúng ta đã ra khỏi?” Ningya không hề che giấu nội tâm kích động cùng dâng trào chút nào, chờ mòng nhìn Harvey.

Harvey chậm rãi nói: “Ta là Thần Hắc Ám. Nơi ta ở có đêm đen rất kỳ lạ sao?”

Ningya ngơ ngác nhìn hắn, dường như thu thưởng thời điểm biết được sai rồi, thất vọng lộ rõ trên mặt.

Harvey nói: “Em thích đêm đen à?”

Ningya thần sắc uể oải.

Harvey nói: “Nếu em nói thích, ta có thể ngày nào cũng cho em xem.”

Ningya cắn cắn môi dưới, vẫn lễ phép mà biểu đạt lòng biết ơn.

Cảm giác đối với đêm đen của cậu vẫn luôn như là sóng lớn, chập trùng lên xuống. Vừa mới bắt đầu là yêu thích, đêm yên tĩnh khiến cậu lắng đọng tâm tình, có thể chỉnh đốn tâm tư mình tốt hơn, lại giống như vào một khắc yên lặng như tờ kia, thế giới đều là cậu. Sau đó bởi vì Thần Giết Chóc Siton hành hạ trong mơ, làm cho cậu sinh ra sợ hãi với đêm đen, thậm chí trong một quãng thời gian rất dài, chỉ cần thấy chạng vạng, nghĩ đến đêm đen, thân thể cậu sẽ không tự chủ cảm giác được đau đớn. Rồi sau đó, cậu đến Đông Côi Mạc, nơi mặt trời vĩnh viễn không bao giờ mất, chính thức từ biệt đêm đen. Khi đó, cậu lại quý trọng thời gian ban đêm. Thì ra, hàng ngày bị mặt trời mỗi giờ mỗi khắc soi chiếu, cũng không thoải mái như trong tưởng tượng.

Đến bây giờ, cậu đã đã không nói ra được đối với đêm tối là yêu thích hay là chán ghét.

Thế nhưng, Harvey là Thần Hắc Ám. Mà cậu đối với Harvey trước sau mang một phần lòng cảm kích, cho nên đối với đêm đen cũng không bài xích như trước. Thậm chí vì trốn khỏi Đông Côi Mạc, ngày qua ngày đều mong mỏi đêm đen sớm ngày đến.

“Kỳ thực, không muốn cho em xem cũng không được.” Harvey chậm rãi nói, “Trừ phi em không muốn trở về.”

Ningya choáng váng, lúng ta lúng túng hỏi: “Đây là ý gì?”

“Có ý gì đâu?” Harvey nhướng mày.

Đã trải qua một lần thất vọng, Ningya biết phải cẩn thận từng li từng tí một: “Là ý nghĩ đó của tôi sao?”

Harvey bật cười nói: “Ta làm sao biết em nghĩ đến cái gì được?”

Ningya đã kìm nén không nổi mỉm cười: “Là thời điểm về đến Langzan?”

Harvey nói: “Nếu em như ta nói lại hôn ta một cái, thì có lẽ trưa mai đã có thể nhìn thấy thành Dabe…” Vừa dứt lời, Ningya đã nhào tới.

Có câu nói là trước lạ sau quen.

Làm đến lần thứ hai, Ningya hoàn toàn không như lần đầu tiên lỗ mãng, gần như thành kính ấn xuống trên mặt hắn một cái hôn.

Harvey cười cong mặt mày, trong nháy mắt đó, ở trên mặt toàn bộ đều là ôn nhu.

Sự thực chứng minh, sau chín lần Harvey nói dối, thì cũng đến một lần lời nói thật. Trưa ngày thứ hai, bên trong tầm nhìn của Ningya quả nhiên xuất hiện một toà thành trống tràn ngập sa sút cùng tiêu điều. Từ nóc nhà đến đường phố, thành thị đâu đâu cũng có lớp cát vàng vỏng.

Dù cho Siton hết lòng tuân thủ cam kết, cũng không tiếp tục ngầm chiếm Langzan, nhưng đã tạo thành thương tổn cho thành Dabe trong thời gian ngắn không có cách nào chữa trị.

Ningya bước chậm trên đường phố, đầu tiên nhìn thấy đồ vật đổ, còn có thể đến nâng lên, đến lúc sau, trên đường khắp nơi đều tán loạn đồ vật, có xe bỏ hoang, cũng có rương mở ra, còn có đám vũ khí… Có thể thấy được thời điểm cư dân cùng binh lính rút khỏi thành Dabe vội vàng cỡ nào.

Đi tới cuối con đường, Ningya hít sâu một hơi, đang muốn nói chuyện, thì nghe Harvey nói: “Em nhất định đang cảm thấy Siton là tên khốn kiếp. Không cần nghi ngờ đâu, hắn chính là như vậy.”

Ningya nói: “Anh…”

“Ta đương nhiên không phải!” Harvey hít một ngụm khí lạnh, như bị đả kích lớn mà nhìn cậu, “Em lại muốn đánh đồng ta với hắn. Đây không phải là vu hại, mà là thật sự sỉ nhục.”

Ningya nói: “Tôi không phải muốn nói chuyện này.”

Harvey nói: “Nghĩ cũng không thể.”

Ningya nói: “Chỉ cần anh không nhắc nhở.”

Harvey không nói.

“Tại sao anh ta lại cho rằng tôi là Nữ thần Quang Minh?” Đây là điều Ningya không cách nào giải thích được, “Ngay cả giới tính cũng không đúng.” Cậu dừng một lát, có chút không dám khẳng định hỏi, “Nàng là nữ mà?”

Harvey nói: “Ta sẽ gọi một người con trai là chị sao?” Hắn xoa cằm suy nghĩ một hồi, “Thực ra cũng rất thú vị. Nhưng mà lần này không phải.” Suy nghĩ của hắn đã chuyển chạy, tràn đầy phấn khởi hỏi, “Em nói lần sau gặp Siton, ta gọi hắn là chị dâu thì thế nào?”

Ningya: “…”

Harvey cảm thấy đây quả thật là ý kiến hay tuyệt trần: “Hắn vẫn luôn rất muốn cùng Rena móc nối, ta sẽ cho hắn một cơ hội.”

Ningya nói: “Chúng ta vẫn là nhanh một chút gấp rút lên đường đi.” Cắm đầu đi về phía trước.

Phía sau cậu, Harvey hơi nhướng mày, thần sắc có chút đắc ý.

Rời thành Dabe đi về phía nam, thành trấn dần dần có người ở.

Ningya lục tục từ trong miệng cư dân địa phương biết được chuyện xảy ra ở Langzan sau ngày mình rời đi. Đầu tiên, quốc vương ngã bệnh, không cách nao xử lý chính sự. Lúc này Langzan đang đứng trong thời khắc mấu chốt thù trong giặc ngoài. Dù cho quốc vương Langzan dựa vào giao tình nhiều năm của mình cùng quốc vương Senlisja, miễn cưỡng nhấn xuống những quốc gia khác — Tangyerli cùng Masay rục rà rục rịch, nhưng đây là tạm thời. Nếu như Langzan không có cách nào khôi phục trật tự trong thời gian ngắn, không nói Tangyerli cùng Massay, ngay cả Senlisja cũng có thể sẽ nảy sinh ý định khác. Suy cho cùng, đây là quốc sự. Vì sự ổn định của Langzan, cùng bình an của Langzan, quốc vương nhường vương vị cho trưởng tử của mình– Leon.

Sau đó, quốc vương cùng vương hậu có ý định di chuyển đến cư trú ở thành Dabe, nghe nói là vì muốn gần nơi con mất sớm, thế nhưng bị vương công đại thần trong nước khuyên can. Trải qua nhiều lần khuyên bảo, bọn họ rốt cục quyết định đến pháo đài Sherman ở phía Bắc thành Klein, mà tên pháo đài cũng được đổi thành pháo đài Ningya, để tưởng niệm con mình vì nước hy sinh.

Harvey nhìn Ningya lệ rơi đầy mặt, không vui nhíu mày. Hắn mấy lần muốn hạ thấp hành vi trẻ con vô nghĩa của quốc vương Langzan cùng vương hậu, nhưng đều mới vừa nói vế đầu đã bị Ningya ngắt lời. Cuối cùng, hắn chỉ có thể tức giận nói: ” Pháo đài Ningya nghe thật không tệ. Aha, ta nghe nói trước đây có một phụ nhân không yên phận, trượng phu của nàng để phòng ngừa nàng hẹn hò cùng nam nhân khác, thời điểm ra ngoài đều sẽ nhốt nàng trên một tòa tháp cao bảy tầng. Chìa khóa cửa chỉ người chồng có. Dù cho vậy, phụ nhân vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định, xé ga trải giường cùng chăn đệm của mình bện thành một sợi dây thừng, từ trên lầu thả xuống phía dưới, muốn dùng dây thừng leo xuống. Đáng tiếc không nghĩ tới là, tay nghề bện của nàng còn lâu mới tốt như nàng tưởng tượng, cho nên nàng mới vừa bò đến tầng năm, bởi vì dây thừng bung ra rơi xuống té chết.”

Ningya nói: “Nàng bện dây thừng xuống dưới e rằng không phải là muốn cùng nam nhân khác hẹn hò, mà là vì tìm đồ ăn.”

Harvey: “…”

Ningya nói: “Hoặc là nàng thực sự quá khát nước, muốn xuống dưới uống một chén nước.”

Harvey nói: “Đây là một cố sự để trào phúng phụ nhân không tuân thủ nữ tắc (chuẩn mực đạo đức phụ nữ).”

“Được rồi.” Ningya không muốn cùng hắn tranh luận. Chuyện xưa của hắn hắn tự định đoạt.

Harvey nói: “Nếu như em không thay đổi thái độ đối với chồng em, thì vận mệnh bò dây thừng tìm thức ăn nước uống cũng không xa.”

Ningya nhìn biểu tình nghiêm trang của hắn, khóe miệng giật một cái, có chút muốn cười, nhưng nhịn được: “Tôi không có chồng.”

“Đừng nóng vội. Rồi sẽ có.” Harvey vẫn duy trì biểu tình nghiêm trang, an ủi cậu.

Ningya: “…”

Chuyện tiểu vương tử Ningya hi sinh thân mình, cứu vớt quốc gia ở Langzan lưu truyền rộng rãi. Mà tình thương con của quốc vương cùng vương hậu thương cũng trở thành giai thoại. Đến lúc sau, pháo đài Ningya không chỉ trở thành nơi vợ chồng quốc vương hoài niệm thương con, cũng đã trở thành địa danh nhân dân Langzan truy điệu nhớ về tiểu vương tử.

Thời điểm Ningya cùng Harvey chạy tới pháo đài, đã thấy rất nhiều người Langzan tay cầm đóa hoa màu trắng, trang nghiêm nghiêm túc xếp hàng đến trước pháo đài nghiêng mình tặng hoa.

Đứng ở cửa pháo đài là một người trung niên. Thân thể hắn thon dài, bộ dạng bình thường, khiến người khác chú ý chính là trên mặt là những nốt mụn to to nhỏ nhỏ, vừa nhìn liền hỏa khí rất lớn. Nhưng lúc này hắn một chút hỏa cũng không có, sống lưng thẳng tắp tiếp nhận một bó hoa tươi, cũng nghiêng mình đáp lễ.

Thời điểm đến lượt Ningya, người trung niên theo bản năng đưa tay muốn nhận hoa, lại nhận khoảng không, muốn nghiêng mình đáp lễ lại phát hiện đối phương đứng thẳng tắp, trong lòng không vui, đang muốn mở miệng răn dạy cái tên gây sự này, nhưng thời điểm khi hắn nhìn rõ dung mạo người đến, một chữ cũng cũng không nói ra được, há to mồm, há ra khép vào, nửa ngày mới hô một câu kỳ quái khẩu âm–

“Điện hạ hạ a?”

Ningya trở về, mang cho pháo đài Ningya đầy đủ kinh hỉ, cũng mang đến đầy đủ rung động.

Quốc vương cùng vương hậu tự mình chạy tới nghênh đón, vừa thấy mặt, vương hậu đã ôm người vào trong ngực, chặt chẽ không chịu buông tay. Sau đó Harvey thực sự không nhìn nổi, lấy tay đẩy hai người ra, quốc vương bên cạnh liền nhào lên, đồng thời ôm lấy vương hậu cùng Ningya.

Harvey càng giận, dùng chân đá Ningya.

Ningya bị đá mấy lần, cuối cùng cũng lui ra từ trong ngực vương hậu.

Vương hậu hai mắt đỏ hoe: “Con chịu khổ rồi.”

Ningya liều mạng mà lắc đầu.

Vương hậu nói: “Tại sao con lại trở về? Sau đó còn có thể… Không liên quan, bất kể xảy ra chuyện gì, phụ vương cùng mẫu hậu đều sẽ đứng ở bên cạnh ủng hộ con.” Trong lòng bà âm thầm tự nhủ, lần này không quan tâm Ningya nói gì, cũng đều phải đưa cậu tới Học viện Ma pháp St. Paders. Là một người mẹ, bà cũng không thể nào trơ mắt chịu đựng nỗi đau đớn mất đi con trai. Bà biết bản thân vào một khắc này không lý trí chút nào cực đoan ích kỷ, nhưng mà là một mẫu thân đối con trai mình ích kỷ, đã trở thành nàng bản năng.

Ningya nhìn thấu sự bất an của bà, vội vã an ủi bà nói: “Sẽ không sao nữa đâu ạ. Con hiện tại đã không sao. Là, là anh ấy giúp con.” Ningya giới thiệu Harvey. Cậu không biết Harvey có đồng ý để lộ thân phận Thần Hắc Ám của mình không, bất quá từ góc độ của cậu mà nói, cũng không nguyện ý để thần xuất hiện tại thế giới loài người. Đặc biệt là Langzan mới vừa ổn định lại.

Harvey cũng rất phối hợp, không tự nhảy ra tiết lộ thân phận, thuận theo khẩu khí Ningya, thừa nhận mình là một Ma Pháp sư thay thế.

Sau khi biết hắn là ân nhân cứu mạng của nhi tử mình, vương hậu nghĩ nát óc đem toàn bộ từ ngữ ca tụng trên thế giới đều dùng ở trên người hắn.

Harvey nghe được rất vui vẻ, sắc mặt đối vương hậu càng ngày càng tốt, tốt đến mức quốc vương cảm thấy có gì đó không đúng.

Để ăn mừng Ningya trở về, pháo đài Ningya cử hành tiệc tối long trọng chúc mừng.

Vương hậu còn viết thư lời mời tân nhậm quốc vương tới tham gia.

Tại thời điểm một canh giờ trước khi bắt đầu, Leon chạy tới. Đồng thời chạy tới cùng hắn còn có ba vị chính vụ đại thần. Sau khi bọn họ đến pháo đài, lập tức kéo lão quốc vương vào thư phòng mật đàm. Hội đàm trước tiên xoay quanh nguyên nhân Ningya rời đi cùng trở về, sau khi phát hiện Ningya nói năng lộn xộn, ba vị chính vụ đại thần lập tức biểu thị, tuyệt không thể đem tin tức Ningya vương tử trở về tiết lộ ra ngoài.

“Bệ hạ! Chúng ta mỗi người đều trong lòng ăn mừng vương tử trở về! Thế nhưng, trước khi biết rõ nguyên nhân thực sự vương tử rời đi cùng trở về, đồng thời bảo đảm Langzan sẽ không lần thứ hai bị tấn công, thần khẩn cầu tạm thời phong tỏa tin tức này. Để bảo đảm ổn định Langzan quốc nội!”

Lão quốc vương vẻ mặt nghiêm túc. Ông đảm nhiệm quốc vương nhiều năm, đương nhiên biết đến mấy vị đại thần nói rất có đạo lý. Bởi vì lòng hoảng loạn của người dân với Đông Côi Mạc bởi vì Ningya tiểu vương tử hi sinh mới yên tâm trở lại, nếu như lúc này tuồn ra tin tức Ningya trở về, rất có thể khiến việc Ningya hi sinh biến thành một lời nói dối. Tangyerli cùng Massay còn đang như hổ rình mồi, bọn họ tuyệt sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.

Thế nhưng, ông cũng phải lo lắng đến tâm tình con nhỏ.

Nó vì quốc gia này bỏ ra nhiều như vậy, chẳng lẽ còn phải tiếp tục chịu oan ức sao?

Lão quốc vương nhìn về phía Leon: “Con cho là thế nào? Quốc vương bệ hạ trẻ tuổi của ta.”

Leon vẻ mặt phức tạp. Hắn biết đáp án phụ vương mình mong đợi là gì, cũng biết tại sao ông lại mong đợi đáp án như vậy, chính là bởi vì quá rõ ràng, cho nên mới không thể thuận theo tâm ý của ông. Hắn bây giờ đã trở thành chủ nhân của dòng họ You, cùng là chủ nhân của một nước Langzan. Hắn đã thấy phụ vương mình như thế nào ở hai vị trí này cẩn trọng cần cù chăm chỉ bảo vệ người nhà cùng nhân dân, hắn là người thừa kế của ông, nhất định phải tiếp tục phát dương quang đại.

“Con tán thành kiến nghị của các đại thần.” Hắn nói.

Lão quốc vương nhìn hắn, không tỏ rõ ý kiến.

Leon nói: “Con không muốn để cho Ningya chịu một hồi không căn cứ dùng ngòi bút làm vũ khí. Nhưng mà trước mắt con cũng không đủ tự tin cùng sức mạnh bảo vệ em.”

Lão quốc vương suy tư một lúc lâu, thở dài nói: “Ta sẽ thuyết phục mẫu hậu con.”

Vương hậu nổi giận.

Bà vô cùng giận dữ, quả thực như khiến pháo đài Ningya biến thành một biển lửa. Liên quan, đêm đó tiệc chúc mừng phải chịu ảnh hưởng trực tiếp nhất — bà từ chối tham dự!

Leon bị bà cho rằng là kẻ cầm đầu của việc này mà từ chối gặp mặt, lão quốc vương đi khuyên bảo, trực tiếp bị ném ra gối cùng chăn. Cuối cùng, Ningya phải ra tay.

Vương hậu mở cửa đã nằm nhoài trong ngực của cậu khóc.

Ningya trừng cái tay đã đưa đến giữa không trung của Harvey.

Harvey cùng Ningya ánh mắt yên lặng mà chiến đấu hai phút, rốt cuộc rút lui, cố nén kích động muốn tách hai người ra, quay người xuống lầu tìm rượu uống.

Ningya dẫn vương hậu trở về phòng.

Vương hậu ôm ôm gối bắt đầu mắng. Đương nhiên, cho dù là mắng mỏ, bà vẫn duy trì một dạng tao nhã, dùng từ cùng câu giàu nội hàm, đáng sợ là dù không mang một nửa chữ thô tục nào mà đem lão quốc vương cùng Leon hai cha con đến máu chó đầy đầu.

Ningya không lên tiếng nghe, chờ cho bà tận hứng mới nói: “Con đồng ý với ý nghĩ của phụ vương cùng Vương huynh.”

Vương hậu rất muốn ôm gối đập.

Ningya nói: “Con vì Langzan mới quyết định đi Đông Côi Mạc, con chịu rất nhiều khổ cực, như người tưởng tượng vậy, thế nhưng con phải tiếp tục kiên trì. Người không thể để con bỏ dở nửa chừng được.”

Vương hậu không có lời nào để nói, kinh ngạc nhìn Ningya nửa ngày, rồi xông tới ôm lấy cậu gào khóc.

Tiệc tối đương nhiên hủy bỏ.

Trong pháo đài tất cả mọi người bị hạ lệnh cấm khẩu. Ngày hôm nay người ở ngoài pháo đài nhìn thấy Ningya rất nhanh đều biết, người trẻ tuổi kia là cháu trai của tổng quản pháo đài, nhiều năm không gặp, đường xa mà đến, mới làm tổng quản thất thố như vậy. Còn tiếng bọn họ nghe được “Điện hạ” kia hoàn toàn là nghe lầm. Lúc đó hắn kêu là “Dẫn đường an ổn ha hạ ngươi”. Ừ, tổng quản nói có cái tên này, vậy thì có danh tự như vậy đi.

Một hồi phong ba gia đình dưới sự kiên trì của Ningya biến mất. Nhưng vương hậu hiển nhiên không có ý định tha thứ cho chồng mình cùng con cả nhanh như vậy, lão quốc vương ôm gối cùng chăn trở về cuối cùng chỉ được phép ngủ dưới đất trong phòng. Cũng may ông là lão quốc vương, dù có phải ngủ đất, đó cũng là chăn đệm xa hoa cùng mềm mại cao cấp. Kết cục của Leon càng thảm hại hơn chút, vương hậu quy định mỗi ngày hắn đều phải tới pháo đài cùng em giai mình tăng cường tình nghĩa.

Leon đáng thương mỗi ngày thời gian ngủ bù đều là ở trên xe ngựa.

Phiền não của bọn họ tuy rằng được giải quyết, nhưng phiền não của Ningya mỗi ngày đều quấy nhiễu cậu. Cậu tính toán, có nên nói ra chuyện xảy ra trong Đông Côi Mạc nói cho người thân của mình không. Nếu như không phải Harvey nói chuyện giật gân, nhóm thần Đông Côi Mạc giam cầm rất có thể đang có mưu đồ rời khỏi cấm chế của Nữ thần Quang Minh, một khi bọn họ thành công, như vậy xui xẻo không chỉ có riêng Langzan. Toàn bộ Mộng đại lục có thể sẽ trở lại thời đại của các thần.

Ningya không dám tưởng tượng sẽ tạo thành hậu quả gì.

Nếu đã trở thành bá chủ đại lục nhân loại tuyệt sẽ không dễ dàng giao ra chủ quyền, mà các thần lại nhất định muốn lấy được.

Nói cho người thân, để bọn họ sớm chuẩn bị là thượng sách, mà sự thực lần trước đã chứng minh, bọn họ chuẩn bị cũng không có tác dụng gì. Cả Học viện Ma pháp St. Paders cùng ma pháp công hội đều tính cả, bọn họ vẫn cứ không cách nào chống lại một cái Thần Giết Chóc, huống chi là tất cả thần linh Đông Côi Mạc?

Nói cho bọn họ biết cũng chỉ làm cho bọn họ thêm nhiều phiền não đi. Mỗi lần nhìn thấy phụ vương mẫu hậu lộ ra vẻ vui mừng, lời nói làm sao cũng không nói ra miệng được.