Thần Cố

Chương 3: Hắc ám thần phó (ba)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Nguyệt Bạch

Beta: Âu Dương Tình

Người lùn bước chậm lại, từ từ bước đến trước mặt tượng đá, khi còn cách ba mét thì dừng lại, hai tay che mặt khom mình, chầm chậm mà quỳ xuống, trán áp sát vào đất rồi lẩm bẩm trong miệng. Hắn đọc rất nhẹ nhàng, không thể nghe rõ nội dung, trong không gian tĩnh lặng của thạch thất chỉ nghe thấy tiếng ông ông cực kì ma quái.

Nơi này hiển nhiên là một tòa miếu thần kì lạ.

Từ khi Shamanlier cùng Đế quốc Kanding còn chưa khai quốc, quốc thổ của bọn họ vẫn thuộc về Đế quốc Augu, mệnh danh “Đế quốc của Mộng”. Với tư cách quốc giáo của đế quốc, Quang Minh thần hội tuyên bố Nữ thần Quang Minh là “vị Thần duy nhất”, những Thần khác đều không được xem là Thần. Vì muốn củng cố địa vị của Nữ thần Quang Minh và khuếch trương tầm ảnh hưởng của Quang Minh thần hội, Đế quốc Augu từng phát động “Cuộc chiến Quang Vinh”, “Cuộc chiến Chân Lý” cùng “Cuộc chiến Diệt Ma” lấy tín ngưỡng làm lý do.

Nghiêm túc truy cứu tới, bước ngoặc đánh dấu thời kỳ từ thịnh sang suy của Đế quốc Augu hùng bá đại lục chính là vào thời điểm Quang Minh thần hội vì bài trừ đối lập mà tiến hành tàn sát trắng trợn. Khi đó sức ảnh hưởng của Quang Minh thần hội thua xa hiện tại, Hải Thần Hoàng, Thần Hắc Ám, Hỏa Thần, Nữ thần Hy Vọng đều có tín đồ của riêng mình, mâu thuẫn hai bên vô cùng quyết liệt. Theo truyền thuyết kể lại, lúc Đại đế Kastalon I lập ra Đế quốc Kanding còn từng lợi dụng tín đồ của Tử Thần. Tất nhiên, hoàng thất đế quốc hiện nay tuyệt đối không thừa nhận.

Qua nhiều phen rối ren, cái tên Đế quốc Augu hay “Đế quốc của Mộng” đã trở thành lịch sử, mà Quang Minh thần hội vẫn còn đắm chìm trong khói lửa chiến tranh, phổ biến mạnh mẽ, trở thành “con quái vật khổng lồ” khiến Shamanlier cùng Đế quốc Kanding phải kiêng kỵ ba phần. Còn các vị thần thiêng liêng cao quý đã từng ngang hàng với Nữ thần Quang Minh một thời lại bị cưỡng chế gán lên cái mác giả Thần, biến mất trước mắt mọi người.

Không nghĩ tới, tại một nơi trong sơn cốc không ai biết đến vậy mà lại một che giấu một tòa thần điện. Lại càng không có nghĩ tới thân tín của Đại vương tử Julan là người lùn này lại là tín đồ của Thần khác.

Ningya cùng Ork đứng ở trong giỏ treo ngẩng đầu nhìn tay cẩm.

Ork cầm kiếm, đã đi lên vén vài cái, từ đầu đến cuối vẫn giữ khoảng cách nhất định.

Ningya nhìn chằm chằm người lùn, thấy hắn đứng lên thì vội vàng bảo Ork thu kiếm.

Người lùn hình như không biết động tác mờ ám họ làm sau lưng mình, kéo tượng thần ra, phía dưới là cửa bằng đá nhỏ, lấy ra từ bên trong một con chim bồ câu trắng không động đậy, rút ra dao găm cắt đứt yết hầu nó, dùng máu nhỏ xung quanh cửa đá.

Giọt máu tí tách rơi xuống đất, chảy được nửa vòng thì cạn.

Người lùn lại sờ sờ trong của đá, không thấy con chim thứ hai thì mặt lập tức tối lại, nghiêng đầu nhìn Ningya cùng Ork.

Ningya sắc mặt trắng bệch, lo sợ hắn cũng xách mình cùng Ork qua một phát cắt đứt yết hầu, nhỏ máu tí tách xuống đất.

May mà Người lùn chỉ là nhìn một chút, lại xoay người quỳ gối xuống hướng về phía tượng đá nói thì thầm.

Ork cau mày, thấp giọng nói: “Có phải chim bồ câu trắng là tín sứ của Nữ thần Quang Minh hay không?”

Langzan ở nơi sát biên giới của Mộng đại lục nên chịu ảnh hưởng của Quang Minh thần hội ít hơn nên hiểu biết cũng ít.

Ningya thì ngược lại, từ nhỏ đã thích đọc sách, nhất là truyện về chư thần và Quang Minh thần hội, nghe vậy thì gật đầu một cái nói: “Trong《Quang Minh ký》có đề cập tới, Nữ thần Quang Minh có đôi khi sử dụng chim bồ câu để truyền đạt thần dụ cho nhân loại. Cùng với tín sứ của Thần Hắc Ám là quạ đen tương đối trái ngược nhau.”

Nói cách khác, việc này không phải có suy nghĩ là tôn sùng Thần Hắc Ám hay sao?

Ork chân mày nhíu càng sâu.

Ningya cũng cảm thấy tâm phiền ý loạn. Cậu lần này đi ra ngoài là vì muốn tìm kiếm biện pháp để giải cứu Langzan, không ngờ lại liên tiếp rơi vào phiền toái. Trước thì là nội loạn trong Julan, bây giờ lại là xích mích giữa Quang Minh thần hội cùng những Thần khác.

Người lùn quỳ lạy xong, không quay đầu mà đi về phía cung điện bên kia: “Đi theo ta.”

Ork theo bản năng ngăn cản Ningya.

Ningya có chút bất đắc dĩ, chiếu theo tình thế hiện nay, thiên thời địa lợi nhân hòa đều không ở bên cạnh mình, ngoại trừ việc đi theo hắn thì cũng không còn đường nào có thể đi. Cậu từ giỏ treo bước ra ngoài, thuận tay kéo Ork một cái.

Đạo lý này Ork đương nhiên hiểu.  Hiểu thì hiểu vậy nhưng mà cũng không thể nào trơ mắt nhìn tiểu Vương tử mình bảo vệ chủ động đi vào hiểm cảnh. Hắn thấp giọng nói: “Chốc lát nếu phải hiến tế thì để thần đi.” Hiển nhiên coi người lùn trở thành phần tử điên cuồng dùng người sống để hiến tế cho tôn giáo.

Ningya nắm lấy tay của hắn, không nói một lời.

Lại đi vào trong cung điện, chính là một con đường dài, hai bên đường bày ra vô số cánh cửa.

Người lùn nói: “Tự tìm cho mình một phòng, đừng đi về phía trước.” Hắn nói đơn giản đến cực điểm, cũng không giải thích tại sao lại không được đi vào trong, tựa như nói hay không là chuyện của hắn, còn có làm hay không là việc của Ningya bọn họ, hậu quả tự gánh, đối với hắn không có liên quan.

Ningya thấy hắn xoay người muốn đi, vội nói: “Ngươi định như thế nào?”

Người lùn cười giễu: “Như thế nào thì cũng là do các ngươi tự mình đưa tới cửa.”

Ningya cắn môi dưới, sắc mặt trắng bệch. Hắn nói không sai, nhảy lên xe ngựa là do tự mình, Ork hoằn toàn bị cậu làm liên lụy.

Người lùn ngồi trên giỏ treo trở về, cung điện dưới lòng đất chỉ còn lại Ningya cùng Ork.

Ork nói: “Chúng ta thử tìm kiếm xem biết đâu có đường ra khác.”

Nếu có đường thoát khác, người lùn sẽ tuyệt đối không tiếc tâm tư đưa bọn họ lưu tại nơi này. Ningya nghĩ thì nghĩ vậy nhưng không có nói ra. Chính vì sự cố chấp của bản thân mà khiến hai người rơi vào hiểm cảnh, trong lòng cậu thấy vô cùng hổ thẹn với Ork, tự nhiên nguyện ý nghe theo hắn một chút.

Ork mang theo cậu đi kiểm tra căn phòng, đều là thạch ốc trống trơn, có hai gian còn có xương cốt đang bị phân hủy, cũng không biết đã có từ bao nhiêu năm, mùi hôi thối nồng nặc, Ork che mũi đóng cửa lại. Đi xuống mấy gian phòng đá phía dưới cũng không thu hoạch được gì.

Ánh mắt hai người đồng thời nhìn tới một đầu khác của hành lang mà người lùn cảnh báo bọn họ không được đi về hướng đó.

Nửa hành lang trước còn có dạ minh châu, nửa đằng sau thì tối đen không biết dài bao nhiêu, cũng không biết thông đến nơi nào. Một con đường âm u tối đen như mực đối với hai người đang cùng đường mà nói lại có sức hấp dẫn không gì sánh bằng.

Ork nói: “Thần đi dò đường.”

Ningya kéo hắn.

Ork nói: “Thần là cấp ba, nếu có chuyện gì thì thần vẫn có thể quay lại.” Đây đương nhiên là lời an ủi, với tuổi của hắn thì đạt đến cấp ba đã là thành tích tốt lắm rồi, nhưng nhìn khắp đại lục thì cấp một hai ba nhiều như chó mèo, cấp bốn năm sáu cũng không hiếm lạ, thời khắc mấu chốt cũng không được tích sự gì.

Ningya không buông tay: “Chúng ta cùng đi.” Ork vẫn không ngừng khuyên nhủ, cậu dùng khẩu khí kiên định nói bổ sung: “Hắn quay lại mà thấy chỉ có một mình tôi cũng sẽ không bỏ qua.”

Lời này rất có lý. Người ở trước mắt thì chính mình có thể trông nom tốt hơn.

Ork không phản đối nữa.

Hai người tay trong tay chậm rãi đi về phía trước. Ánh sáng dạ minh châu rất nhanh lùi về phía sau bọn họ, phía trước hoàn toàn tối đen. Trong lòng Ningya đột nhiên rạo rực, có chút rung động.

“Điện hạ?” Ork phát hiện ra cậu không được bình thường.

Ningya cắn môi dưới, suy nghĩ có chút mờ mịt. So với bóng tối, nhân loại lại càng yêu ánh sáng, đây cũng là nguyên nhân mà cuối cùng Nữ thần Quang Minh đạt được thắng lợi. Nhưng mà càng xuống dưới, cậu lại đối với bóng tối này sinh ra cái giống như yên tâm, cảm giác nhớ nhung cùng quyến luyến không rõ. Dường như phía trước có điều gì đó đang chờ đợi cậu.

Chân tự động bước lên phía trước, ở trong bóng tối mà đưa tay ra không thấy được năm ngón bước đi như bay.

“Cọt kẹt.”, là tiếng mở cửa.

Phía trước xuất  hiện một luồng sáng – Có lẽ không được coi là ánh sáng, chỉ có thể nói, cậu “trông thấy” một cái mâm bằng ngọc, trên mâm đặt một cái khuyên môi bằng vàng đen. Rõ ràng là lần đầu tiên trông thấy nó nhưng Ningya lại hiểu biết rõ, nó là khuyên môi, không phải hoa tai, cũng không phải khuyên mũi.

Cậu thậm chí cảm thấy được môi dưới của mình sinh ra cảm giác đau nhói.

“Điện hạ… Điện hạ… Điện hạ…”

Ork gọi một tiếng lớn hơn, từ nhẹ đến nặng, từ xa tiến lại, Ningya đột nhiên hoàn hồn, muốn trở về thì phát hiện chính mình đang đứng tại hành lang  nơi ánh sáng cùng bóng tối giao nhau. Khuôn mặt lo lắng của Ork phóng đại trước mắt.

“Điện hạ, ngài không sao chứ?”

Ningya tim đập mạnh nói: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Ork nói: “Chúng ta đi đến cuối hành lang thì đụng phải tường, sau đó ta kéo ngài trở về. Nhưng mà ngài giống như là đang ngẩn người?”

Ningya nói: “Không có cái gì? Thật sự không có cái gì sao? Không có mâm? Không có môi…” Thanh âm đột nhiên dừng lại. Bởi vì cậu phát hiện mình đang nắm tay thật chặt, mà trong tay nắm một cái khuyên tròn nhỏ.

Cậu cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình.

Một cái khuyên môi bằng vàng đen đang nằm ở trong lòng bàn tay cậu.

“Điện hạ?” Ork cũng nhìn thấy, “Ngài từ lúc nào thì thích vật như thế?” Là cận thần của tiểu Vương tử Langzan, hắn biết rõ tính cách Ningya vô cùng giản dị, không bao giờ thích để mình ăn vận lòe loẹt.

Ningya một hồi chột dạ, hoảng hốt nắm tay: “Không có gì.”

Giỏ treo theo trục lộc cộc hạ xuống đất.

Ningya cùng Ork trở lại thần điện nơi đặt tượng đá, phát hiện người lùn mang theo ba gã thiếu niên đang hôn mê xuống.

Hắn đem mấy thiếu niên cùng nhau ném như ném rác rưởi từ trong giỏ treo xuống, rồi lại vội vội vàng vàng quay về. Lúc sau, người lùn thỉnh thoảng lại trở xuống một chuyến, còn mang theo thiếu nhiên quay về, chỉ bất quá có đôi khi cũng sẽ mang theo đồ ăn cùng thức uống.

Sinh hoạt ở trong cung điện không có đường ra, việc giải quyết là vấn đề lớn.

Ningya cùng Ork chỉ có thể giảm bớt thu vào, cố gắng giải quyết ít nhất. Nếu nói những việc này còn có thể nhẫn nhịn thì việc âm thanh khóc nháo sau khi thiếu niên kia tỉnh lại lại khiến cho người ta không thể chịu đựng được. Người lùn nghe được mấy lần, đại khái cũng cảm thấy khó có thể khoan nhượng, cuối cùng tại lần xuống nào đó tuyên bố muốn dẫn bọn họ trở lại mặt đất.

_________________________

Khuyên môi là cái này (Thấy đau thay cho Ningya =A=)

chapter content