Thần Chủ Ở Rể

Chương 586



CHƯƠNG 586

Vương Bác Thần vốn dĩ không có ý định xử lý ông ta, cầm lấy hộp cơm muốn rời đi, nhưng lại bị chủ nhiệm Lưu kéo lấy cánh tay.

“Cậu hại chết người ta còn muốn rời đi? Chúng tôi đều đã nhìn thấy rồi!”

Chủ nhiệm Lưu lời lẽ chính nghĩa nói.

“Buông tay.”

Vương Bác Thần cau mày, không vui nhìn chằm chằm chủ nhiệm Lưu.

Chủ nhiệm Lưu dáng vẻ oai phong lẫm liệt, hừ nói: “Tôi không buông cậu có thể làm gì được tôi? Hai ông cháu này đã bị cậu hại chết, cậu chính là hung thủ giết người!”

Răng rắc!

Đột nhiên, chỉ nghe thấy âm thanh gãy xương vang lên, chủ nhiệm Lưu kêu lên một tiếng kêu thảm thiết giống như tiếng heo bị giết, ôm lấy cánh tay, quỳ trên mặt đất, đau đớn đến mức ngũ quan trở nên vặn vẹo, mồ hôi lạnh rơi lã chã không ngừng.

“A…tay của tôi đứt rồi, tay của tôi đứt rồi….”

“Bây giờ đi bệnh viện vẫn còn kịp đấy.”

Vương Bác Thần lạnh lùng ném lại một câu, đối với cả kẻ tiểu nhân lúc cứu người không thấy bóng dáng đâu nhưng lại đi lòe thiên hạ, anh căn bản không thèm quan tâm.

Những người xung quanh cũng có chút tức giận với lời nói của chủ nhiệm Lưu, lúc nãy mặc dù bọn họ không cứu người, nhưng mọi người đều có thể nhìn thấy, nếu như không phải Vương Bác Thần dẫn đầu đi cứu người, sợ là hai ông cháu này đã không còn một chút hi vọng nào.

“Xe cứu thương của bên phía bệnh viện đều được điều đi rồi, không có xe, bây giờ phải làm sao.”

Người lúc nãy gọi 115 vội vàng nói.

Vương Bác Thần nhíu chặt mày lại, mặc dù tính mạng của hai ông cháu này đã được anh giữ lại, trong vòng 24h sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng kéo dài thêm một phút, hi vọng cứu được càng khó dự đoán.

Không kịp nghĩ nhiều, Vương Bác Thần tiện tay chỉ, hét lên nói: “Anh, lái xe đến đây, lập tức đưa đến bệnh viện.”

Gặp phải trường hợp nhiều người như vậy, nhất định phải chỉ rõ một người giúp đỡ, nếu không mọi người đều sẽ không ra tay.

Nhưng một khi bị chỉ rõ, dưới sự chú ý của nhiều người như vậy, người bị chỉ kia xác xuất rất lớn sẽ ngại từ chối.

Nên, người đàn ông trung niên bị Vương Bác Thần chỉ, khuôn mặt than khóc thảm thiết, chỉ có thể lái xe của mình đến.

Những người khác lần lượt giúp đỡ, khiêng hai ông cháu lên xe. Thấy những người khác sợ phiền phức mà không muốn tham gia, Vương Bác Thần chỉ có thể tự mình đi theo xe.

Kéo Vương Bác Thần lại nói: “Cậu, cậu phải làm chứng cho tôi, tôi là người tốt làm việc tốt, cậu phải làm chứng cho tôi.”

Vương Bác Thần suốt ruột hét lên: “Câm miệng, mau lái xe!”

Người đàn ông trung niên không khỏi run rẩy, ông ta cảm thấy nếu như mình không làm theo lời Vương Bác Thần nói, sẽ không có kết quả tốt, theo bản năng làm theo mệnh lệnh mà Vương Bác Thần nói.

Nửa tiếng sau, cuối cùng cũng đã đến bệnh viện.

Hai ông cháu được đưa vào phòng cấp cứu, người đàn ông trung niên cũng chạy mất dép, sợ liên lụy đến mình.

“Cậu là người nhà hả? Mời cậu ký tên.”

Một bác sĩ đi đến nói.