Thần Chủ Ở Rể

Chương 456





Nếu không phải đám khốn nạn giới võ đạo các người thì bọn tôi sẽ không đến Hà Châu! !

Hội trưởng thương hội Giang Nam là Liêu Bân và phó hội trưởng Lỗ Thế, trong lòng thầm mắng điên cuồng!

Bọn họ đem toàn bộ giới nữ tổ tông mười tám đời của tam đại tông sư mắng một trận, nhưng hiện tại cũng đã muộn rồi.

Trời tác nghiệt vẫn có thể sống, tự làm nghiệt không thể sống.

Liêu Bân và Lỗ Thế nhìn thấy chân Vương Bác Thần xuất hiện trước mặt, đầu cả hai cúi thấp hơn, chạm xuống đất, chỉ cầu thần chủ có thể tha cho bọn họ một con đường sống..

Giọng nói lạnh lùng rơi vào tai bọn họ, mang theo một tia tức giận: “Các người cạnh tranh thương nghiệp, vốn là chuyện rất bình thường. Nhưng các người, muốn lấy thế áp người, lấy quyền áp người, lấy thế ép kẻ yếu.”

“Hôm nay tôi tới rồi đây.”

Giọng nói của Vương Bác Thần đột nhiên cao lên, giận dữ quát: “Tôi, Vương Bác Thần, cũng lấy thế áp người, lấy quyền áp người! Các người ai có thế bằng tôi chứ! Có quyền hạn được như tôi nào! Đám láo xược các người biến một Giang Nam xinh đẹp thành nơi chướng khí mù mịt, tội sống không thể tha, chỉ có tội chết mới thỏa đáng!”

“Đêm nay, Vương Bác Thần tôi cũng đến ỷ thế hiếp người, cũng bắt nạt kẻ yếu!”

“Ai dám không phục! Ai dám không sợ hả!”

Tí tách!

Tất cả mọi người có mặt tại đây đều bị lời này làm cho mặt cắt không còn giọt máu, nhão nhẹt như một vũng bùn.

Một số người lại càng bị dọa vỡ mật, phân nước tiểu đồng loạt chảy, trợn trắng mắt, sững sờ bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.

Vương Bác Thần nện tàn thuốc lên mặt Liêu Bân, hai chân lần lượt đạp lên vai Liêu Bân và Lỗ Thế, trực tiếp đạp nát bả vai hai người, tức giận nói: “Liêu Bân, Lỗ Thế, hai đường đáng phải xử tội!”

Gãy xương bả vai khiến hai người đầu đau đớn phát điên.

Tuy nhiên bọn họ không dám hét lên!

Vương Bác Thần quát to: “Trần Ứng Long!”

Trần Ứng Long lớn tiếng nói: “Có!”

Vương Bác Thần âm u nói: “Chém đầu tất cả đám sâu bọ này cho tôi, để răn đe mọi người! Những người có liên quan, tất cả đều điều tra nghiêm ngặt, một người không được phép buông tha! Tình tiết nghiêm trọng, xoát nhà, diệt tộc, ai dám cầu tình, bắt ngay lập tức!”

“Phát hiện một người giết một! Tìm thấy mười người, giết mười! Tìm thấy một trăm, giết một trăm!”

Trần Ứng Long chấn động hô: “Rõ!”

Tam sát lệnh khủng bố vừa ra, đã có người bị dọa chết tại chỗ!

“Thần chủ tha mạng, tôi bị oan, tôi chỉ đến xem thôi.”

“Tôi sai rồi, tôi không dám nữa!”

“Thần chủ, tôi bị bọn họ lừa, hoàn toàn không liên quan đến tôi, tôi bị oan!”

Trong một thời gian ngắn, tiếng khóc giữa sân vang lên, tiếng cầu xin tha thứ không dứt!

Kêu oan, dập đầu, nhận sai, hỗn loạn vô cùng.

“Câm miệng!”

Nhất thời, mọi người sợ tới mức cả người run rẩy, lập tức an tĩnh lại.