Thần Chủ Ở Rể

Chương 453



Chuyện lớn như vậy thần chủ nhất định sẽ chú ý tới!

Chu Cảnh nghĩ tới đây, âm thầm kêu Chu Đình và Chu Lam Lam còn đang sợ ngây người kia, ý đồ bảo bọn họ mau chạy trốn khỏi hiện trường.

“Đại sư ca!”

Người của Chính Khí Môn khàn giọng khóc rống.

“Hồ đại tông sư, Trần đại tông sư, xin báo thù cho đại sư ca chúng tôi!”

Quá hỗn loạn!

Cảnh tượng hỗn loạn vô cùng!

Khi Châu Phong chết có người nổi giận, có người sợ hãi, có người sợ tới mức thét chói tai.

“Vương Bác Thần, đồ đáng chết! Mày phải biết rằng Châu Phong là thiên tài có tiềm lực trở thành Võ Tôn nhất của giới võ đạo Giang Nam chúng tôi! Mày có biết Võ Tôn đại diện cho điều gì không!”

Trần Hiểu Sinh nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ tợn, giọng nói phát ra từ kẽ răng ông ta!

“Châu Phong giết mày đó là may mắn của mày! Thế mà mày lại dám phản kháng! Dám giết cậu ta!”

“Ông đây muốn mạng của mày!”

Hồ Tông Kỳ quát: “Vương Bác Thần, quỳ xuống, dập đầu với Châu Phong, nhận tội với giới võ đạo Giang Nam, nhận sai với tất cả mọi người của Giang Nam Đạo!”

“Vốn dĩ cậu là người sai trước, Châu Phong ra tay với cậu đó là thiên kinh địa nghĩa! Cậu giết Viên Trình tội đáng chết vạn lần, còn không biết tội ư!”

Vương Bác Thần thản nhiên nói: “Một tên phế vật chết thì chết thôi, hai tên rác rưởi các ông còn dám cắn xé trước mặt tôi.”

Bỗng nhiên giọng nói của Vương Bác Thần nổ vang, ánh mắt lạnh lùng vô cùng, anh quát: “Ai cho các người cái gan đó hả! Quỳ xuống!”

Trong lòng Hồ Tông Kỳ và Trần Hiểu Sinh lập tức rét run, bọn họ không dám đối đầu với Vương Bác Thần

Khí tràng khủng bố khiến cho bọn họ sợ tới mức lui về phía sau vài bước.

“Hồ Tông Kỳ, Trần Hiểu Sinh, hai đồ chó các ông giỏi đấy, quỳ mau!”

Nhưng vào lúc này, một người đàn ông mang theo trường đao tiến vào.

Người đàn ông này vừa xuất hiện đã khiến mí mắt Hồ Tông Kỳ và Trần Hiểu Sinh đập thình thịch!

Huyết khí trên người đối phương nồng đậm đến mức từ xa có thể ngửi được mùi máu tươi.

Giống như tên này bò ra từ trong biển máu tươi vậy!

Khí tràng cường đại giống như một ngọn núi lớn đè ép người ta không thở nổi.

Trần Hiểu Sinh đột nhiên phát hiện chân mình có chút mềm nhũn!

Tên này rốt cuộc đã giết bao nhiêu người mới có thể hình thành huyết sát khí đáng sợ như vậy!

“Cậu, cậu là ai!”

Hồ Tông Kỳ biến sắc, theo bản năng hỏi.

“Ông không xứng để biết tên của tôi.”

Hán tử cõng đao đi tới trước mặt Vương Bác Thần, quỳ một gối xuống đất.

Giọng nói anh ta như tiếng chuông, lớn tiếng nói: “Trấn Bắc Vương, cuồng đao Trần Ứng Long bái kiến thần chủ!”