Thần Chủ Ở Rể

Chương 226



Triệu Thanh Hà khẽ nói: “Anh nói anh, chỉ có chút chuyện nhỏ này cũng làm không được, được rồi, em mời. Bây giờ anh đang ở đâu?”

Vương Bác Thần cười nói: “Anh đang ở cùng với Lão Ngũ, đang bồi thường cho người thân, anh cũng không rảnh rỗi.”

Triệu Thanh Hà tức giận: “Rồi rồi rồi, thấy anh còn có chút tự hiểu lấy mình, lần này em cũng không mắng anh nữa, được rồi em cúp đây, đêm nay anh cũng đến đi.”

Cúp điện thoại, Vương Bác Thần bất đắc dĩ cười cười.

Nếu Triệu Thanh Hà đã muốn cảm ơn, vậy thì tùy cô vậy.

Canh Phong và Tư Lam, đều là người của anh, những thứ anh cho hai người đó, vĩnh viễn không thể nào báo đáp.

Nếu như anh thật sự để ý, Canh Phong và Tư Lam cho dù đưa mạng mình cho anh, cũng không đủ.

Đương nhiên, anh cũng sẽ không làm như vậy, cũng chưa bao giờ yêu cầu bọn họ báo đáp mình.

“Lão Ngũ, người thân của Bạch Kiến Thiết bên kia, tận lực thỏa mãn mọi yêu cầu của họ, nói cho vợ ông ta biết, học phí của đứa nhỏ, công ty Hoa Nguyên sẽ chi trả cho đến khi tốt nghiệp đại học. Nếu như đồng ý, sau khi cậu ta tốt nghiệp, có thể đến công ty Hoa Nguyên nhậm chức.”

Lão Ngũ vội vàng nói: “Ngài Vương, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ làm xong. Đều là những người cùng khổ, tôi cũng sẽ không làm khó bọn họ trong chuyện này.”

Vương Bác Thần hài lòng gật nhẹ đầu, anh có chút xem trọng Lão Ngũ, là một người có lương tâm.

Mặc dù có chút nhát gan, nhưng tâm không xấu.

Anh vỗ vỗ bả vai Lão Ngũ, nói: “Làm cho tốt, vợ con của ông cũng đã về nước, nếu như ông muốn gặp bọn họ, thì tìm Canh Phong hỏi địa chỉ.”

Nói xong, Vương Bác Thần không đợi Lão Ngũ phản ứng lại đã rời đi.

Lão Ngũ ngẩn người.

Ông ta không ngờ, Thần Chủ thế mà lại nhớ chuyện kia của mình.

Năm đó, sau khi mình phá sản, vợ mang con trai đi, đã nhiều năm vậy rồi, ông ta cũng không biết con trai bây giờ trông thế nào.

Mặc dù ông ta hận vợ mình, nhưng đứa con là miếng thịt trong tim ông, sao có thể không nhớ.

“Thần Chủ…”

Lúc Lão Ngũ muốn cảm ơn, Vương Bác Thần đã rời đi.

Ông nhìn bóng lưng Vương Bác Thần, nước mặt đầy mặt.

Không có Thần Chủ, ông ta vẫn ở trên công trường sống qua ngày, vẫn làm công cho người ta kiếm chút tiền vất vả.

Thần Chủ chẳng những cho mình hy vọng sống, còn tìm được con của mình.

Ân tình này, ông ta vĩnh viễn không trả được.

“Tôi chỉ là một người bình thường, ngài vẫn nhớ chuyện của tôi…Sau này, cái mạng này của tôi là của ngài.”

Ánh mắt Lão Ngũ kiên định.

Nhưng mà Vương Bác Thần căn bản cũng không nghĩ muốn ông ta báo đáp cái gì, anh chỉ là thuận tay mà thôi.

Cũng có thể nói, đây là thủ đoạn thu phục cấp dưới.

Tri ân bất cầu báo, cấp dưới tự nhiên bán mạng.