Thần Chủ Ở Rể

Chương 196



Đang muốn nói, lúc này Canh Phong đi vào, nhìn thấy một màn trong phòng bao thì sững người.

Trên mặt hiện ra nụ cười kỳ lạ, bèn đi tới bên cạnh Vương Bác Thần, cung kính nói: “Anh Vương, dựa theo căn dặn của anh, tất cả các chi phí của phòng bao này đều miễn phí, hơn nữa Phú Quý Hoa Nở sẽ dùng quy cách cao nhất để tiếp đãi. Anh xem, đồ ăn chính bây giờ đưa lên hay đợi lát nữa thì đưa lên?”

Cái gì?

Ông chủ Canh Phong của Phú Quý Hoa Nở, vậy mà kính trọng Vương Bác Thần như vậy?!

Tất cả các bạn học đều ngây ngốc.

Chuyện, chuyện này là sao?

Đám người Lương Ngọc Đình giống như gặp quỷ, trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả chuyện này.

Canh Phong, vậy mà giống như đàn em, tôn kính Vương Bác Thần như vậy!

Vương Bác Thần rốt cuộc có thân phận gì?

Phải biết, nghe nói ông chủ Canh Phong của Phú Quý Hoa Nở ngay cả người của bốn đại gia tộc gặp, cũng phải khách sáo!

Nhưng bây giờ, anh ta vậy mà gọi Vương Bác Thần là anh Vương?

Vương Bác Thần không phải là con rể ăn bám của nhà họ Triệu hay sao?

Anh dựa vào đâu được Canh Phong cung kính như vậy?

Lẽ nào, thực lực của anh bây giờ mạnh như vậy sao?

Nghĩ tới đây, sắc mặt của các bạn học này khó coi giống như ăn phải cứt vậy.

Hối hận tới mức ói máu.

Chẳng trách Trần Phong bảo vệ Vương Bác Thần như vậy!!

Biết sớm Vương Bác Thần nếu có loại thực lực này, bọn họ căn bản không dám đối xử với Vương Bác Thần như vậy.

“Bỏ đi, bọn họ không xứng.”

Vương Bác Thần nhìn Lương Ngọc Đình nói đầy mỉa mai: “Hôm qua chúng ta gặp nhau, tôi còn khá vui, các cô mời tôi tham gia buổi tụ tập bạn học, tôi còn muốn mọi người vui vẻ với nhau một bữa, các cô có khó khăn tôi có thể giúp, nhưng bây giờ xem ra, là tôi tự mình đa tình rồi. Tiểu Canh, ở đây nên thu tiền như nào thì thu như vậy, những thứ tôi sắp xếp cũng không cần dùng nữa, trừ phần tiền đó của tôi đi là được.”

“Được, anh Vương.”

Canh Phong thuận tay vẫy nhân viên phục vụ, nói: “Tính theo chi phí thực tế của bọn họ, thanh toán cho bọn họ.”

Sau đó nhìn sang đám người Lương Ngọc Đình, trào phúng hỏi: “Các người ai thanh toán?”

“Hả?”

Đám người Lương Ngọc Đình và Trình Vụ đờ người.

Bọn họ vốn nghĩ, chơi khăm Vương Bác Thần.

Đợi sau khi ăn xong thì lén rời đi, cuối cùng để lại cho Vương Bác Thần thanh toán.

Phải biết, giá của phòng bao ở đây ít phải hơn trăm chục triệu, bọn họ có thể móc ra nhiều tiền như vậy sao?

Cho dù là chia đều, vậy mỗi người cũng phải mười mấy triệu, tiền lương một tháng cũng hết rồi.