Thần Chủ Ở Rể

Chương 145



Nhưng khi đối diện với câu hỏi ngây thơ của Dao Dao, anh lập tức bối rối.

Đường đường là thần chủ, lại bị Dao Dao đánh bại.

Cái con nhóc này, xem ra là đã thiếu mất một tuổi thơ hoàn chỉnh, sao mà câu hỏi nào cũng hỏi vậy chứ.

“Cái này, cái này, con hỏi mẹ của con đi.”

Vương Bác Thần gian xảo nói rồi lại nhìn thoáng qua Triệu Thanh Hà ở trong phòng bếp.

Người làm cha làm mẹ sợ nhất chính là trẻ con hỏi mấy câu hỏi này.

Quan trọng là trẻ con ở độ tuổi này đều rất thích hỏi này hỏi kia, bạn mà không trả lời thì sẽ luôn đuổi theo bạn hỏi tại sao.

Triệu Thanh Hà nghe nói như vậy thì thẹn quá hóa giận: “Vương Bác Thần, anh đi đổ rác đi kìa, anh mấy tuổi rồi mà còn coi phim hoạt hình hai chú gấu vậy hả? Dao Dao, đi rửa tay ăn cơm.”

“Dạ.”

Dao Dao sợ Triệu Thanh Hà nhất, cô bé làm mặt xấu rồi nhanh chóng đi rửa tay.

Trần Ngọc vô cùng vui vẻ, bà là người từng trải, đương nhiên hiểu có chuyện gì xảy ra.

Giữa vợ chồng chẳng phải sẽ có chuyện này à.

“Tuân mệnh bà xã đại nhân, ha ha ha.”

Vương Bác Thần vội vàng đi đổ rác, cười to ra ngoài.

Có thể nói là chạy trối chết.

Đi đổ rác xong, Vương Bác Thần chuẩn bị về nhà, lại phát hiện ở cách đó không xa có một lão giả mặc đường trang trông có vẻ uy nghiêm cứ nhìn chằm chằm vào mình.

Vương Bác Thần nhìn thoáng qua, lại không thèm để ý, quay người muốn đi lên lầu.

“Cậu cả.”

Lão giả mặc đường trang gọi một tiếng.

Vương Bác Thần khẽ nhíu mày, dừng bước nhìn ông ta.

Là người của nhà họ Vương.

Ha ha, tôi chưa đi tìm các người, các người lại đến cửa trước rồi.

Cười lạnh một tiếng ở trong lòng, Vương Bác Thần chờ đợi câu nói tiếp theo của ông ta.

“Cậu cả, tôi đã tìm được cậu rồi.”

Lão giả mặc đường trang đi đến trước mặt Vương Bác Thần: “Ông chủ kêu tôi đến đây đưa cậu về nhà.”

Trong ánh mắt của Vương Bác Thần chỉ có lạnh lùng, nhìn lão giả mặc đường trang một lúc thì liền muốn đi lên lầu.

“Cậu cả.”

Lão giả mặc đường trang kéo tay Vương Bác Thần lại rồi nói: “Cậu cả, ông chủ nói là ông ấy có lỗi với hai mẹ con cậu chủ, ông ấy nguyện ý đền bù, ông ấy rất muốn gặp mẹ của cậu và cậu một lần.”

Vương Bác Thần nhìn tay của ông ta một chút, thản nhiên nói: “Buông tay!”

Lão giả mặc đường trang bị ánh mắt lạnh như băng của Vương Bác Thần làm trong lòng sợ hãi, ông ta thật sự không nghĩ tới một cậu chủ lớn lên ở cái nơi nhỏ bé lại có một ánh mắt như thế này.

Ông ta xấu hổ buông tay: “Cậu cả, ông chủ thật sự rất áy náy, nếu như cậu trở về thì vẫn có thể kế thừa một chút tài sản, dù sao thì vẫn giàu có hơn cái nơi nhỏ bé như này đúng không?”

Thấy Vương Bác Thần không nói chuyện, lão giả mặc đường trang cho rằng Vương Bác Thần đã dao động, khinh thường hừ lạnh một tiếng trong lòng.