Thần Cấp Tiên Giới Hệ Thống

Chương 9: Gắp lửa bỏ tay người



Dịch: Thần Thiên

Biên tập: Ma Hầu Thánh Chủ

Con đường tu luyện, vội vàng cũng không được, ăn cơm cũng phải ăn từng miếng, không thể ăn một lần mà thành một tên mập được, tu luyện cũng như thế, không thể một thoáng liền có thể tu luyện thành cao thủ tuyệt thế được, nếu nói như vậy, cao thủ thế giới này cũng quá không đáng tiền a.

Cả đêm tu luyện kiếm kỹ, tinh thần Phương Viêm tuy rằng không có uể oải, nhưng thân thể lại truyền đến một cảm giác suy yếu vô lực, Phương Viêm biết, hiện giờ tiếp tục tu luyện, đối với Thủy Ảnh Kiếm cũng không có nhiều chỗ tốt.

Phương Viêm mạnh mẽ nhảy lên một thân cây lớn, đem trường kiếm bỏ vào trong vỏ, nhắm hai mắt lại, bắt đầu tu luyện. Vận chuyển Thuần Dương công, điểm tích lũy biến thành năng lượng chảy xuôi trong người, hòa vào trong máu thịt, nhất thời, Phương Viêm liền cảm giác thân thể thật là ấm áp.

Ánh bình minh bùng lên, bầu trời tối tăm dần dần thay đổi trở nên sáng ngời, ánh mặt trời chiếu sáng khắp mặt đất, xua tan khí lạnh trong rừng cây, Phương Viêm đứng dậy, trải qua gần một canh giờ tu luyện, trong cơ thể hắn tinh lực cực kỳ dồi dào, từ trên thân cây to lớn nhảy xuống.

"Tu luyện bằng điểm tích lũy thật là có chút nghịch thiên, nếu như là người thường, tinh lực trong cơ thể toàn bộ tiêu hao hết, chí ít cần phải nghỉ xả hơi mấy canh giờ mới có thể hoàn toàn khôi phục! Mà ta, chỉ dùng không tới nửa canh giờ." Phương Viêm vận động gân cốt một lúc, hơi cảm thán.

Trong rừng cây yên tĩnh mà lại an tường, thỉnh thoảng có tiếng gào thét của yêu thú vang vọng trong rừng.

Thời gian yên tĩnh như vậy cũng không kéo dài quá lâu, chỉ chốc lát sau, một tiếng xé gió sắc bén từ trong rừng cây truyền ra. Tiếp theo, có một đạo thân ảnh chật vật chạy trốn ra từ trong rừng, trên mặt mang một vẻ hoảng sợ, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn cánh rừng rậm rạp kia, dường như phía sau là có một con mãnh thú thuở hồng hoang đang truy đuổi hắn vậy.

"Cao Ba, ngươi đừng có vọng tưởng chạy trốn nữa, ngày hôm nay ngươi trốn không thoát". Một lúc sau, phía sau thân ảnh đang chật vật chạy trốn kia truyền đến một tiếng quát chói tai.

Bộ bạch y đón gió mà động, ánh mặt trời chiếu xuống trông thật anh tuấn trên mặt tràn ngập vẻ châm chọc, người này chính là Phương Viêm.

Nhắc tới chuyện này, thì nên nói tới Cao Ba, khi Cao Ba thăm dò một chỗ di tích bên trong không gian Kiếm Mộ, gặp phải một đám muỗi hút máu cuối cùng bị truy sát, cùng đồng bạn phân tán, hoảng hốt chọn nhầm phương hướng, lại gặp phải Phương Viêm.

Ở trong không gian Kiếm Mộ này, ngoại trừ con cháu Phương gia ở ngoài, còn có con cháu của hai gia tộc kia, trong mắt Phương Viêm bon họ đều là điểm tích lũy dùng để tu luyện, phải giết hết. Lần này Cao Ba xui xẻo rồi, đường đường là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng tám lại bị phế vật Phương Viêm này truy sát.

"Phương Viêm, chỉ bằng phế vật như ngươi cũng muốn giết ta sao, nếu không phải ta bị thương, đối với tên phế vật như ngươi ta chỉ cần một đầu ngón tay đã có thể bóp chết ngươi." Bất luận Cao Ba uất ức thế nào, đối mặt với Băng Sơn Quyền cảnh giới nhất đại tông sư của Phương Viêm, hắn đúng là không làm gì được đối phương. Hiện tại chỉ có nhanh chóng cùng cao thủ Cao gia hội họp, trước tiên chữa trị vết thương trên người cho tốt, sau lại đi tìm Phương Viêm gây sự.

"Ta hiện tại muốn ngươi chết." Phương Viêm cười lạnh một tiếng, tiếp theo, thân thể nhẹ nhàng nhảy một cái, chân đạp hướng về một gốc cây tráng kiện ven đường, mượn lực đàn hồi của cành cây, phóng ra như một mũi tên rời cung hướng về phía trước mà đi.

Tiếp theo, Cao Ba như là thấy quỷ vậy, con ngươi đột nhiên co rút lại, một đạo thân ảnh gầy gò đột nhiên xuất hiện chắn ngay trước người hắn.

Sau khi chắn trước người Cao Ba, Phương Viêm tung một đòn Băng Sơn Quyền đánh tới đối phương, thừa dịp đối phương vung kiếm chống đỡ công kích của hắn. Phương Viêm rút ra trường kiếm sau lưng tay phải xoay chuyển, trường kiếm trong tay bắn mạnh ra, thoát ly khỏi tầm khống chế của hắn.

Một ánh kiếm u ám bắn mạnh về phía trước, tiếng kình khí xé gió ác liệt, cực kỳ chuẩn xác đâm thủng trái tim Cao Ba. Cao Ba mặt đầy kinh hãi, Phương Viêm này không phải dùng quyền sao? Sao lại có kiếm pháp sắc bén như vậy.

"Phốc!"

Máu đỏ tươi tuôn ra, thân hình Cao Ba như diều đứt dây, từ từ lui lại, sau đó ngã xuống trên thân cây to lớn, con ngươi co rút lại dần dần trở nên trắng dã, chỉ một lúc sau đã hoàn toàn không có khí tức.

"Chúc mừng kí chủ vượt cấp giết địch thành công, thu được 10 điểm tích lũy!" Cao Ba vừa chết, lập tức thanh âm lạnh lẽo của hệ thống vang lên trong đầu Phương Viêm.

Ở trong khu rừng rậm rạp, đột nhiên có sáu bóng người nhanh chóng bay lượn, bước tiến mềm mại, mỗi một lần lắc mình liền đi xa khoảng một trượng.

Trong nhóm người này có năm tên thanh niên cùng một cô gái. Nếu như giờ khắc này Phương Viêm có mặt ở đây, vừa thấy nữ tử này thì sẽ biết, người này chính là Vương Diễm chỉ đứng sau Vương Yên Nhiên thiên chi kiều nữ của Vương gia, mà cùng đồng hành với Vương Diễm còn có một thiên tài kiệt xuất khác của Cao gia chính là Cao Kiệt, Cao Kiệt bởi vì thu được tín hiệu cầu cứu của Cao Ba, nên mới tới đây.

Cách bên ngoài hơn mười trượng, Phương Viêm mới vừa mất một phen công phu truy đuổi chém giết xong Cao Ba, tinh lực hắn tiêu hao không nhỏ, dự định ngay tại chỗ nghỉ ngơi chốc lát, Phương Viêm mới vừa nhảy lên một gốc cây to, thính giác nhạy bén liền cảm ứng được xa xa có người nhanh chóng hướng tới nơi này, vội vã thu lại tự thân tinh khí, ở trên cao nhìn xuống, hướng ánh mắt về nơi phát ra thanh âm.

"Lại là nàng!" Ánh mắt nhìn xuống một đạo thân ảnh uyển chuyển, Phương Viêm trong mắt có ý lạnh, không nghĩ tới ở nơi này lại gặp phải Vương Diễm này.

"Nhanh lên, ký hiệu của Cao Ba lưu lại chính là biến mất ở chỗ này, hắn khẳng định là ở ngay xung quanh đây." Một thanh niên là hướng về phía đồng bạn bên cạnh quát to.

"Bốn tên luyện khí tầng bảy, hai tên luyện khí tầng tám, có chút vướng tay vướng chân a!" Nhìn sáu bóng người này thả ra khí tức mạnh mẽ, Phương Viêm lông mày không tự chủ nhăn lại.

Bốn tên tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng bảy thì hắn không sợ, nhưng hai tên Luyện Khí kỳ tầng tám thì có chút nguy hiểm. Có thể chém giết Cao Ba Luyện Khí kỳ tầng tám là bởi vì đối phương bị trọng thương, thêm vào hắn đánh lén mới làm được. Giờ khắc này muốn đối phó hai tên tu sĩ Luyện khí kỳ tầng tám hoàn hảo quả là có chút không hiện thực.

"Hừ, tên không được, vậy thì ám tiễn. Phụ cận có thể có vài yêu thú cấp ba thực lực mạnh mẽ, trước đây ta vẫn không dám đụng vào, vậy hiện tại dùng các ngươi tới khai đao." Phương Viêm nhìn Sáu bóng người đang dần tới gần, tiếp theo cả người hắn gần như là biến mất tại chỗ, không để lọt một tia khí tức tiết ra ngoài..

"Cao kiệt, mau nhìn, phía trước có dấu hiệu chiến đấu." Có người hướng về rừng cây tán loạn phía trước lớn tiếng nói.

"Ai, là ai giết Cao Ba, ta nhất định phải băm hắn thành vạn đoạn." Nhìn thi thể Cao Ba tàn tạ không thể tả, Cao Kiệt ngửa mặt lên trời hét giận dữ.

"Đây một là một kiếm thương, một đòn trí mạng, hung thủ là một cao thủ sử dụng kiếm." Nhìn vết thương trên người Cao Ba, Vương Dũng đưa ra kết luận.

"Ở bên trong không gian Kiếm Mộ này có cao thủ sử dụng kiếm bực này, hơn nữa còn có thể giết Cao Ba cũng chỉ có tán tu Kỳ minh, mà Kỳ minh này là minh hữu của cao gia ta, có thể bài trừ hắn, lẽ nào do đoạn bình làm ra." Cao kiệt nghe vậy mắt lộ vẻ suy tư, tiếp theo liền hung tợn nói...

Cách nhóm người cao kiệt, Vương Diễm mấy dặm. Phương Viêm đang gặp phải nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay.

Phương Viêm vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một con cự mãng còn to hơn hông của hắn nữa, mãng xà này mở ra cái miệng lớn như chậu máu, cắn tới một cái, trong miệng xú khí huân thiên, hàm răng lấp loé ánh sáng mênh mang, hiển nhiên là có cực độc.

Mãng xà này là một con yêu thú cấp ba đỉnh cấp mạnh mẽ, tương đương với tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng chín.

Thân thể Phương Viêm loé lên một cái, trực tiếp nhảy lên một cây đại thụ khác, tránh thoát cái miệng của cự mãng này.

"Con mãng xà này quá mạnh mẽ, cứ để nó đối phó với nhóm người Vương Diễm vậy, tốt nhất là không liều mạng." Phương Viêm quyết định chọn hướng bọn Vương Diễm mà lao nhanh đi, vừa chạy vừa không ngừng mà quay đầu lại quan sát.