Thân Ái Hắc Quản Gia

Chương 5: Tiền căn hậu quả



Trong lòng Tia kinh hãi, trên mặt lộ ra vài phần dị sắc, nhưng phản ứng của nàng, Mey-Rin đã đoán trước.

"Đột nhiên ngài mất trí nhớ cũng có thể liên quan tới việc này."

Mey-Rin ngại chưa đủ, lại tung thêm một quả bom.

Tia có chút choáng váng. So sánh mà nói, cảm giác của nàng như chém giết nửa ngày, đột nhiên phát hiện người bên cạnh nàng khinh thường nhất lại là boss cuối cùng.

"Đã giải thích trước, ta phải cầu xin ngài tha thứ ta đã nói dối ngài. Quản gia đời trước, ngài Herbert không phải vì chuyện riêng mà rời công việc, thực ra... thật bất hạnh, hắn đã không còn trên nhân thế."

Mặc kệ Tia có ý nghĩ gì, nàng đều không tỏ vẻ, chỉ lẳng lặng chờ Mey-Rin nói tiếp.

"Ngày đó, cũng chính là trước một ngày ngài mất trí nhớ, ngài Herbert cùng ngài vào thành, trên đường trở về bị trọng thương, đã bỏ mình. Cha mẹ ngài...bá tước và phu nhân...khi còn tại thế, hắn đã là quản gia, cảm tình với ngài rất tốt, đặc biệt sau khi bá tước và phu nhân qua đời, ngài ỷ lại hắn. Ngài Herbert ở trước mặt ngài bị thương bỏ mình có thể đã khiến ngài bị chấn thương tâm lý, có thể là nguyên nhân mất trí nhớ."

Tia nhẹ nhàng thở ra. Nghi vấn lớn nhất trước mắt đã được giải thích. Đột nhiên nàng nghĩ đến một chuyện khác.

"Hôm trước có chuyện học sinh lạc đường xâm nhập lâu đài, chẳng lẽ..."

"Vâng, thực ra là một đám người không rõ thân phận tiến vào lâu đài, may mắn đúng lúc bị cảnh vệ phát hiện ngăn cản, những người đó có thể là những người đã tập kích ngài ở quốc lộ. Chúng ta lo lắng sẽ kinh hách đến ngài, mới che dấu ngài."

"Quả nhiên. Lúc ấy ta cảm thấy rất kỳ quái." Tia tựa tiếu phi tiếu. "Ta rất ngạc nhiên, vì sao ngươi đột nhiên thay đổi chủ ý, nói hết tất cả?"

"Đội trưởng Arclund khuyên ta, cùng với cái nhìn mới của ta với ngài." Mey-Rin thẳng thắn trả lời.

''Hửm?"

"Thứ lỗi cho ta nói thẳng, chúng ta đều cho rằng ngài đã đủ kiên cường để biết việc này."

Tia lại nghĩ đến một vấn đề khác. "Nghe vậy tức là so với trước kia ta đã thay đổi không ít. Với sự chuyển biến như vậy, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy kỳ quái?"

Mey-Rin trịnh trọng nói: "Không kỳ quái, bởi vì trong thân thể ngài có dòng máu của gia tộc Phantomhive đang chảy. Đối với người thường, khi đột nhiên xảy ra biến cố lớn, có người sẽ bị đánh bại, từ đó về sau không gượng dậy nổi, nhưng những người khác có thể có thêm dũng khí và sức mạnh, như phượng hoàng tái sinh trong truyền thuyết phương Đông. Ông cố của ngài Ciel Phantomhive như thế, ngài cũng như thế."

Xem ra vận khí của nàng thật tốt, không nên lại lo lắng có người hoài nghi nàng không phải nữ bá tước Phantomhive thật sự, đưa nàng thiêu sống. Tia thầm nghĩ may mắn.

"Cảm ơn ngươi đã khích lệ, Mey-Rin, trở về chính sự. Ngươi biết thân phận của người đã tập kích ta không?"

"Thật xin lỗi, tiểu thư, chúng ta đã toàn lực điều tra nhưng thu thập được rất ít thông tin. Căn cứ vào cái nhìn của đội trưởng Arclund, người tập kích ngài chưa từng trải qua huấn luyện, sử dụng vũ khí cũng bình thường, có thể là xã hội đen."

Tia nhăn mi: "Xã hội đen?"

"Vâng."

"Gia tộc ta có quan hệ gì với xã hội đen?"

"Hoàn toàn không có quan hệ, chúng ta cũng không biết sao bọn họ lại tập kích ngài."

Không, chắc chắn có liên quan, nếu không sẽ không vô duyên vô cớ tập kích nàng. Tia nhu nhu thái dương.

"Mey-Rin, ta cần tư liệu về thành viên gia tộc, còn bên công tỷ, nhanh chóng đưa ta."

"Buổi chiều ngài mai ngài có thể xem."

Tia suy nghĩ còn có khả năng gì. Chuyện này đã liên qua đến gia tộc, đáng tiếc Mey-Rin đã đảm nhiệm chức bộc dịch thật lâu, mà quản gia, chỉ sợ không được.

"Tạm thời còn gì nữa không. Bất quá xã hội đen, có thể mua chút tình báo."

"Ta sẽ chuyển lời cho đội trưởng Arclund. Mặt khác, về chuyện quản gia mới?"

"Ngươi cho rằng hai 'sự cố' cũng là bọn họ gây ra?"

"Vâng, tiểu thư, tuy ta không rõ ý đồ của bọn họ nhưng chắc là có dụng ý đặc biệt."

Tia bất đắc dĩ. Bất quá nếu không có 'hung phạm' chính miệng thừa nhận, vậy suy đoán cũng hợp lý.

"Được rồi, chuyện quản gia để sang một bên, chờ chuyện này qua đã nói sau. Trong khoảng thời gian này ta sẽ không ra ngoài ngươi dặn người hầu không có việc gấp, tận lực không đi khỏi lâu đài."

"Về chuyện ngài tiếp tục ở lâu đài trong lúc này, thứ cho ta không thể tán thành. Đội trưởng Arclund và ta cũng suy nghĩ cho an toàn của ngài, ngài nên tạm lánh ở biệt thành."

"Cảm ơn ý tốt của các ngươi, nhưng ta từ chối. Đối phương biết rõ nơi này là phủ của bá tước còn cố ý tấn công, chứng tỏ bọn họ không phải người bình thường, cho dù trốn trong thành cũng không khiến họ thay đổi chủ ý. Huống chi ta cũng không làm gì, sao phải tránh đi!"

Tia nghĩ đến mình bị bắt xuyên đến thế giới này, bị bắt gặp nhiều chuyện như vậy, tính tình phát tác."

Mey-Rin trầm mặc một lát, nói: "Thật có lỗi khi đề nghị ngài chuyện này, đây là do chúng ta thất trách và vô năng."

"Không sao. Còn chuyện gì nữa không?"

"Không còn, ngài nghỉ ngơi đi."

"Cảm ơn ngươi, Mey-Rin, ngủ ngon."

Khi phòng ngủ chỉ còn mỗi Tia, nàng thở dài, đồng thời không khỏi hoài nghi. Nơi này không phải là thế giới tràn ngập tình cảm cấm kỵ ái muội sao? Vì sao nàng còn chưa gặp được một mỹ thiếu niên mà đã gặp phải chuyện này rồi? Nàng biết luyến ái là nguy hiểm nhưng khi nào xem người khác luyến ái cũng thành chuyện nguy hiểm rồi?

Hôm sau, Tia hoàn thành chương trình học buổi sáng, trở lại thư phòng của mình, đã thấy Mey-Rin đưa tới tư liệu. Nhìn văn kiện cao nửa người, nàng biết Mey-Rin chuẩn bị xuất sắc chỉ thị của nàng. Trời mới biết phải mất bao nhiêu thời gian xem hết đống đó! Nàng cảm thấy nàng cần một người, hoặc là...được rồi, một vị như Sebastian có thể làm quan gia. Nhưng nghĩ đến cam kết có được một vị quản gia lại phải trả giá đại giới, nàng phát hiện kỳ thật tư liệu cũng không nhiều như vậy.

Sau một thời gian, nàng thành thật đọc văn kiện, cũng biết một ít cái gọi là văn kiện bí mật của gia tộc, nhưng không có tin tức giúp tình trạng trước mắt.

Địch nhân, mặc kệ là ai, đều không có hành động mới. Một ngài sóng yên biển lặng trôi qua, khiến cho người ta sinh ra cảm giác suy đoán chỉ do yy. Sau đó, một ngày nào, đó, đã có chuyện xảy ra.

Tia vừa rời giường, còn chưa kịp thay quần áo đã thấy Mey-Rin đi vào phòng ngủ, sắc mặt nàng tái nhợt, ánh mắt có chút kinh hoàng.

"Mey-Rin, có chuyện gì sao?"

Mey-Rin thấp giọng trả lời, giọng của nàng rất thấp, còn rất nhanh, đến nỗi Tia cũng không nghe rõ nàng nói gì.

"Ngươi nói gì?"

"Hannah, tiểu thư, Hannah đã chết!"

Arclund đứng ngoài hành lang trước thư phòng, đang hỏi một nữ bộc, lại thấy Tia đi đến bên này, hơi sửng sốt, vội vàng tiến lên cản lại.

"Tiểu thư, nơi này không phải nơi người nên đến." Vừa nói vừa không đồng ý nhìn Mey-Rin đi phía sau Tia.

"Xin lỗi nhưng ta nghĩ đã xảy ra chuyện này, ít nhất ta cũng nên đến xem." Tia trả lời, không kiễn nhẫn đi phía trước.

"Được rồi, bất quá ngài ở lại bên ngoài, tình hình này không thích hợp để người đến xem."

"Ta hiểu. Là ai phát hiện thi thể?"

"Tiểu thư, là ta."

Nữ bộc vừa nói chuyện với Arclund tiến lên, hơi câu nệ. Mắt nàng hồng hồng, hiển nhiên vừa khóc, nhưng nói chung, biểu hiện của nàng cũng coi như trấn định.

"Ngươi tên gì?" Tia ôn nhu hỏi.

"Ta tên Helen, tiểu thư."

"Được, Helen, nói cho ta biết ngươi phát hiện thi thể như thế nào?"

"Ta phụ trách dọn dẹp thư phòng, buổi sáng hôm nay ta đến quét thư phòng, vừa vào cửa liền thấy Hannah nằm trên sàn cách cửa không xa, nàng...trên đầu nàng có máu..."

Helen nhớ tới tình cảnh lúc đó, sắc mặt tái nhợt vài phần.

"Sau đó?"

"Ta sợ hãi, ngay cả dũng khí đi qua nhìn cũng không có, trực tiếp chạy ra tìm Mey-Rin." Helen xấu hổ nói.

"Đội trưởng Arclund, ngươi còn có chuyện muốn hỏi Helen?" 

"Tạm thời không có."

Tia nói: "Vậy Helen, ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi. Bất quá tốt nhất là ở trong phòng, phòng khi chúng ta cần có thể tìm ngươi. Ngươi có thể gọi người cùng, nhưng nhớ đừng nhiều lời với người khác."

"Ta hiểu, cảm ơn tiểu thư."

Helen cảm kích nhìn Tia, sau đó vội vàng rời đi nơi khiến cho nàng sợ hãi này.

"Ngài Arclund, ngươi đã xem qua thi thể, có thể nói cho ta biết Hannah chết thế nào không?"

"Xin lỗi tiểu thư, nhưng ta không phải chuyên gia trên phương diện này."

"Ta biết, ta chỉ cần một cái nhìn đại khái."

"Được rồi. Căn cứ những gì ta quan sát, ta cho rằng nàng bị người khác dùng vật cứng đánh vào đầu từ đằng sau rồi chết."

"Có thể là ngoài ý muốn không?"

Arclund lắc đầu, khẳng định: "Không. Không thể ném một thứ gì đó khoảng cách xa như vậy, trúng gáy người."

Tia trầm mặc trong chốc lát mới mở miệng: "Mey-Rin, đi gọi điện thoại báo cảnh sát đi. Còn có, nói giáo viên hôm nay chương trình học tạm dừng."

Mey-Rin biểu tình tối tăm, hiển nhiên chuyện xảy ra cũng đả kích không nhỏ với nàng. Nàng yên lặng hành lễ rồi làm chuyện được Tia phân phó.

Arclund nhìn bóng dáng Mey-Rin biến mất sau chỗ rẽ hành lang, ho nhẹ một tiếng để Tia chú ý.

"Tiểu thư, có chuyện này ta nghĩ nên nói cho ngài biết trước."

Tia nghi hoặc nhìn hắn."

"Sau khi nữ bộc Mey-Rin nói cho ta biết, ta lập tức cho người tìm hiểu người theo dõi hôm qua. Ta có thể thề, ban đêm hôm qua, không có ngoại nhân nào có thể đi vào đây mà không bị chúng ta phát hiện."

Tia kinh ngạc nhìn vẻ mặt kiên nghị của Arclund, đột nhiên hiểu được hàm nghĩa trong lời của hắn-nếu không có ngoại nhân xông vào, vậy hung thủ giết chết Hannah là người trong lâu đài!