Thám Tử Sài Gòn

Chương 32: Lí do của căn phòng kín - Chương thử trí 1



Giống như hầu hết những thiếu niên khi vừa tốt nghiệp phổ thông, Thiên Nhẫn rất háo hức được trải nghiệm cuộc sống tự lập.

Sau khi trượt trường đại học mà ba của cậu “chọn dùm”, Thiên Nhẫn đăng kí vào một trường luyện thi lại cách nhà hơn 15 km. Ngôi trường có kí túc xá nội trú nên ba của cậu đã đồng ý lời thuyết phục “sẽ tốt hơn cho việc ôn thi nếu có thể ở lại kí túc xá trường”. Thiên Nhẫn dùng số tiền đóng học phí để thuê một phòng trọ nhỏ ở khu vực vùng ven quận 4 và mua một chiếc xe đạp. Cậu cũng đã tìm được một việc làm bán thời gian tại một khách sạn ở quận 7. Cơ bản kế hoạch dọn ra khỏi nhà và bắt đầu cuộc sống tự lập của cậu đã thành công.

Từ một anh chàng vừa đủ 18 tuổi với nước da trắng như con gái, tóc đen cắt gọn theo quy định của ngôi trường trung học danh tiếng nhất quận 1, lúc nào cũng kè kè cặp kính cận gọng đen nhàm chán, chỉ trong vòng 6 tháng Thiên Nhẫn đã thay đổi thành một diện mạo hoàn toàn khác.

Thiên Nhẫn vào thời điểm này đã không còn đeo kính cận gọng đen nữa, cậu ấy chọn cách đeo kính áp tròng cho đến khi dành dụm đủ tiền mổ mắt. Thiên Nhẫn cũng đã nuôi đủ tóc để tạo kiểu đầu mà cậu vẫn hằng mong muốn. Chỉ có làn da trắng là mãi không thay đổi. Như thế cũng tốt, bởi Thiên Nhẫn yêu thích màu da sáng hơn.

Cậu ấy hiện tại rất tự hào về vẻ ngoài điển trai của mình.

Tuy nhiên, đẹp trai không thôi vẫn chưa đủ. Sâu thẳm trong ánh mắt Thiên Nhẫn là một nỗi muộn phiền. Cậu luôn thường tự vấn bản thân câu hỏi “Thật ra mình muốn trở thành người như thế nào?” mỗi đêm trước khi ngủ.

Một câu hỏi ngờ nghệch mà cậu đã luôn muốn biết đáp án kể từ năm cuối lớp 9.

Người thiếu niên sống trong sự bảo bọc quá đà của gia đình này được vẽ sẵn con đường đến một tương lai sáng lạn, nơi có mọi thứ mà ba cậu thích, nhưng hình như Thiên Nhẫn lại thích một điều khác hơn.

Nhưng là điều gì? Cậu cũng không rõ. Chỉ là cậu cảm thấy cậu thích một cuộc sống khác với mong muốn của ba cậu.

Thiên Nhẫn yêu thích việc đọc sách. Cậu thích các loại sách khoa học, lịch sử và phóng sự xã hội. Thiên Nhẫn cũng thích thể thao. Môn thể thao yêu thích của cậu là cầu lông và đá cầu. Ngoài ra cậu còn thích ăn và ngủ.

Thật khó để nghĩ ra một ngành nghề nào phù hợp với những sở thích của mình. Cho nên Thiên Nhẫn quyết định phải thay đổi môi trường sống. Cậu không muốn đi theo con đường mà ba cậu chọn dùm mình nữa.

“Trải qua cuộc sống tự lập, có lẽ sẽ biết bản thân muốn gì.”

Thiên Nhẫn đã nghĩ như vậy.

Tuy nhiên cuộc sống tự lập không đơn giản như cậu nghĩ. Thiên Nhẫn phải tự làm mọi thứ mà không có sự hỗ trợ của bất kì ai. Chưa kể đến vấn đề về sinh hoạt phí, khẩu phần ăn bị cắt giảm cũng ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe bình thường vốn đã không tốt của cậu.

Dù vậy, Thiên Nhẫn mỗi ngày đều phải làm ít nhất 10 giờ đồng hồ tại một khách sạn 4 sao ở quận 7. Công việc tiếp tân kiêm lao công khá vất vả và đòi hỏi phải thức khuya vào 4 ngày/1 tuần.

Hôm nay là một ngày như thế. Thiên Nhẫn trực quầy tiếp tân vào ca hai, tức là từ 5 giờ chiều đến 6 giờ sáng ngày mai. Sau khi hết ca trực đầu tiên, Hữu Minh, một nhân viên khác của khách sạn, bàn giao quầy lại cho cậu và tiếp tục làm một số công việc dọn dẹp trước khi ra về. Lúc mà Hữu Minh đang tranh thủ lau lại sảnh chính thì có một nhóm hai vị khách từ hướng lối cửa thông qua khu hồ bơi bước lướt qua chỗ Thiên Nhẫn, phía bàn tiếp tân, tiến về thang máy.

Rất nhanh chóng để nhận ra, một trong hai người họ là chú Kiệt, bạn của ba mình.

Thiên Nhẫn nghĩ trong đầu “Hình như là chú Kiệt làm nghề đòi nợ thuê hay theo dõi gì đó?”.

Thiên Nhẫn lục lại trong từ điển của bản thân, phần danh mục nghề nghiệp, cái tên chính xác của loại công việc mà cậu cần để miêu tả về người bạn của ba mình.

“À nhớ rồi, là thám tử. Là chú Khắc Kiệt thám tử.”

Thiên Nhẫn đã phải tự khen mình khi có thể nhớ ra được đúng tên công việc hiếm gặp đó.

Về phần chú Khắc Kiệt, đã rất lâu không thấy chú ghé chơi nhà, cũng phải từ hồi Thiên Nhẫn học lớp 6. Tuy vậy trông chú ấy cũng không có nhiều thay đổi. Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, tóc tai bồm xồm, râu quai nón, lông mày rậm và màu da rám.

“Có lẽ là người gốc Ấn” Thiên Nhẫn đã từng nghĩ về chú như vậy vào ngày nhỏ.

Chú Kiệt khoảng tuổi ba của Thiên Nhẫn, tức là mới chỉ hơn 40. 

“Nhưng nhìn có vẻ hơi già” Thiên Nhẫn nghĩ như vậy khi gặp lại người bạn cũ của ba mình.

Chú Kiệt vừa đi bơi về. Đó là một suy luận dễ hiểu, vì chú ấy bước ra từ cửa thông với khu hồ bơi. Bản thân chú lúc này đầu tóc vẫn còn bết nước, lại cởi trần và chỉ mặc độc mỗi quần bơi. Không những vậy, người khách nữ đi cùng chú cũng trong tình trạng tương tự. Có khác chăng là cô ấy mặc loại áo bơi một mảnh, trên tay đeo một vòng thun gắn chìa khoá phòng và miếng thẻ nhựa màu xanh thẫm khắc số 508.

Xét về ngoại hình cả hai trông rất xứng đôi. Cùng nhau nghỉ tại một khách sạn, đi bơi riêng chỉ có hai người nữa chứ.

“Đây hẳn là vợ của chú ấy rồi!” Thiên Nhẫn đã nghĩ như thế khi nhìn thấy người khách nữ đi cùng chú Kiệt.

Chẳng riêng gì Thiên Nhẫn, ai mà lại không nghĩ như vậy chứ?

Nhưng Hữu Minh thì không như thế. Cậu ấy chỉ gọi to hai tiếng “Chú ơi!” để thu hút sự chú ý của chú Kiệt, trong khi đáng lẽ phải kêu “Cô chú ơi!”. Hữu Minh hình như không quan tâm đến quý bà đi cùng chú, gác lại công việc lau dọn còn dang dở, bước chân băng băng về hướng đã định.

Khi đã tiến tới đủ gần vị khách nam, cậu thanh niên trạc tuổi Thiên Nhẫn với mái đầu nhuộm màu đất, trên người mặc trang phục đơn giản hỏi chú Kiệt bằng giọng Phú Yên đặc trưng.

- Có phải chú ở phòng 505? Chú không có chìa khoá vào phòng đúng không ạ? Bạn cùng phòng với chú lúc nãy có nhắn tin vào điện thoại của khách sạn dặn cháu cho chú mượn chìa khoá dự phòng. Vì chú ấy đã ra ngoài nhưng lại quên gửi lại chìa khoá cho tiếp tân.

Sau khi chắc chắn rằng chú Kiệt đã hiểu rõ vấn đề, Hữu Minh hướng dẫn chú lại chỗ Thiên Nhẫn lấy chìa khoá dự phòng. Dù rằng đã rất tránh né việc nhìn thẳng vào chú, Thiên Nhẫn không muốn bị người bạn cũ của ba mình nhận ra bởi nỗi lo có một ngày nào đó người này sẽ đem chuyện cậu ấy đi làm thêm trong khách sạn kể lại với bạn của mình, tuy nhiên vị thám tử già này quả thật trí nhớ vẫn còn rất tinh tường. Cho dù lần cuối cùng cả hai gặp nhau đã cách hơn 7 năm, Thiên Nhẫn một phần trải qua giai đoạn dậy thì đã thay đổi khá nhiều, một phần khác phong cách trau chuốt hiện tại so với hình ảnh một học sinh chuẩn mực ngày bé thật sự là không còn điểm nào liên quan, vậy mà ông chú này chỉ liếc sơ đã gọi đúng phóc tên “Thiên Nhẫn!”.

Cho nên đành phải xã giao vài câu thôi.

Vẫn giữ lối nói chuyện tưng tửng như xưa, chú Kiệt tỏ ra bất ngờ về ngoại hình và cuộc sống hiện tại của Thiên Nhẫn.

- Còn tưởng cháu sẽ trở thành một doanh nhân, thì ra không phải chọn cái đầu, mà là chọn cái mặt. Haha!

(Đây sẽ là câu đố cho các bạn độc giả. Hãy giải thích ý nghĩa thật sự câu nói trên của chú Kiệt. Đáp án sẽ có trong vụ án cuối cùng của tập 3. Bây giờ mới chỉ là vụ cuối của tập 1 thôi nên vẫn còn rất nhiều thời gian. Trả lời bằng cách inbox vào facebook Dương Ami của mình hoặc bình luận trực tiếp bên dưới để mình biết nhé. Không có quà gì cả, chỉ chơi cho vui thôi nhé!)

Thiên Nhẫn cười miễn cưỡng trước câu nói đùa ẩn ý rồi rẻ câu chuyện quay ngược về chú Kiệt. Cậu hỏi về sức khỏe, về công việc và về người phụ nữ đang đứng cạnh chú. “Hai người không phải vợ chồng?” Thiên Nhẫn vẫn chưa hoàn toàn tin vào lời kể của người khách nam.

Vậy ra chú, cô đây cùng hai người nữa đang nghỉ tại khách sạn cùng nhau. Cô đây là khách hàng của chú. Mọi người vừa thuê phòng vào buổi sáng và sẽ đi Tây Nguyên bàn công việc vào ngày mai.

Sau phần chào hỏi xởi lởi, cả hai trở lại vấn đề chính. Như đề nghị từ Hữu Minh, Thiên Nhẫn lấy trong tủ của quầy ra một chùm to chìa khoá, nhanh chóng tháo chiếc chìa nhỏ màu đồng đen có dán nhãn “505” trong đấy và đưa cho chú Kiệt một cách kính cẩn. Không quên dặn dò người khách nhận chìa khoá dự phòng “Sau khi bạn chú về, chú nhớ đem trả lại cho quầy tiếp tân nhé!”. Người khách nam đáp lại câu đảm bảo, chào tạm biệt cậu trai và lại cùng người bạn nữ của mình đi về hướng thang máy. Chỉ vừa ngoảnh mặt đi, Thiên Nhẫn và Hữu Minh đã không còn thấy bóng dáng hai vị khách ấy trong sảnh khách sạn nữa.

Hữu Minh tiếp tục công việc đang dang dở, cậu ấy mất thêm tầm 15 phút, nhanh hơn hẳn mọi ngày, trước khi xách chiếc túi vải nhỏ đựng quần áo chuẩn bị ra về.

Khi cánh cửa kính tự động giữa sảnh chính mở ra về hai phía một lần nữa, khoảng sau khi Hữu Minh đã ra về hơn 15 phút, một người đàn ông cao gần m8, mặc cả bộ đồng một màu xanh lục bước vào, theo sau ít bước là một người nữa, trẻ hơn nhưng phong cách tương tự.

Cả hai mặt mũi lầm lì tiến thẳng về phía Thiên Nhẫn, trước sự ngỡ ngàng theo dõi của tất thảy mọi người có mặt ở sảnh.

Thời điểm người đàn ông ấy rút từ trong chiếc ví da cũ của mình ra một tấm thẻ có mặt sau màu đỏ giơ lên trước mặt Thiên Nhẫn và nói lớn “Tôi là thượng uý Hàn Lương, điều tra viên thuộc phòng cảnh sát hình sự thành phố. Chúng tôi nhận được thông báo tại phòng 505 của khách sạn xảy ra án mạng. Yêu cầu phía khách sạn hợp tác để chúng tôi xác minh thông tin trên!”, mạch máu trong đầu Thiên Nhẫn đột nhiên căng tức.

Đây là lần đầu tiên cậu đứng gần cảnh sát đến như vậy. Cái khí tiết vô hình mà bộ cảnh phục ẩn chứa gây ức chế sự hoạt động các giác quan của cậu. Cậu không rõ vì sao bộ trang phục vốn mang lại cho người khác sự an tâm ấy lại khiến cậu cảm thấy khó chịu, xen lẫn với hưng phấn.

Nhận ra vẻ mặt căng cứng của chàng tiếp tân trẻ, người cảnh sát lớn tuổi nhấn mạnh lại một lần nữa câu “Yêu cầu anh hợp tác!”. Bấy giờ Thiên Nhẫn mới trấn tĩnh lại, thần thái bỗng nhiên hoán chuyển thành kiểu rất mực tự tin, đáp “Tất nhiên rồi!”.