Thám Tử Của Quỷ

Chương 8: Nợ Kiếp Trước



Buổi sáng hôm nay thật đẹp trời, không khí trong lành, từng làn gió nhẹ mát rượi,ánh nắng dịu nhẹ ấm áp xuyên qua những hàng cây xanh.Trần Thăng dậy từ sáng sớm ra công viên gần đó chạy bộ.Hai hôm nay hắn để ý thấy Đinh Hạo không còn theo dõi hắn nữa,vì vậy hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.Lâm và Bích Ngọc cũng theo Trần Thăng chạy bộ,ba người chạy song song nhau,Lâm luôn miệng lải nhải:

"Thầy Trần ,thuốc chúng ta đặt khi nào tới".

"Thầy Trần ,thầy hứa giúp em tìm ra hung thủ,kế hoạch là gì, thầy nói rõ hơn được không"

……..

Mặc kệ Lâm lải nhải, Trần Thăng vẫn một mực yên lặng ,chuyên tâm chạy bộ, thỉnh thoảng gặp một số người cùng chung cư có quen biết,hắn tươi cười chào hỏi họ.Cô em gái sexy hàng xóm luôn tìm cách quyến rũ hắn,hôm nay cũng chạy bộ, nàng mặc một bộ đồ chạy vô cùng gợi cảm khiến cho mấy gã xung quanh khi chạy qua cứ dán mắt vào bộ ngực của nàng,nên đâm sầm vào ghế đá ngã lộn nhào. Trần Thăng chạy phía sau có ý nhắc nhở nhưng không kịp.Khi cô nàng chạy tiến lại gần phía Trần Thăng ,hắn cũng không tự chủ được ngắm nhìn mĩ cảnh đang rung lắc kia, bất giác máu trên mũi hắn rỉ ra.Khi chạy qua phía Trần Thăng, thấy biểu hiện của hắn , cô nàng thầm cười đắc chí ,khẽ ưỡn cao bộ ngực kiêu ngạo,giơ tay tươi cười chào hắn:

"Chào buổi sáng,Tony".

Trần Thăng quệt mũi,vui vẻ chào lại.Bích Ngọc nhìn Trần Thăng, rồi nhìn Lâm, thấy khoé mũi hai người giống nhau :

"Hứ, đúng là đàn ông,háo sắc".

Lâm cười đắc chí,trên mặt hiện ra nét thoả mãn, nhìn Bích Ngọc rồi quay sang Trần Thăng, cười nói:

"Yêu cái đẹp là bản tính của đàn ông mà ,đúng không thầy Trần".

Trần Thăng vẫn im lặng ,bơ hắn khiến Lâm vô cùng tức giận.Bích Ngọc ở bên cạnh nhàn nhạt nói:

"Anh ta sẽ không nói gì với em đâu, ở đây có rất nhiều người".

Lâm dường như hiểu ra ,hắn quay sang trò chuyện với Bích Thấy Bích Ngọc hôm nay bận bộ đồ thể thao quyến rũ,tuy không sexy như em hàng xóm kia ,nhưng rất tinh tế,tôn lên vóc dáng gợi cảm của nàng.Hắn thắc mắc hỏi:

"Bích Ngọc,chị kiếm mấy bộ đồ ở đâu vậy,em thấy chị có rất nhiều đồ".

Bích Ngọc nhìn Lâm cười ,khi buồn bực nàng thường bắt Trần Thăng đưa đi shopping.Nàng chỉ về phía Trần Thăng nói:

"Anh ta mua cho đó,khi nào anh ta rảnh thì nói anh ta đưa đi mua , cũng không tốn bao nhiêu".

Lâm nghe vậy hai mắt sáng lên chạy tới gần Trần Thăng xum xoe ,bợ đỡ đòi hắn đưa đi mua đồ nhưng Trần Thăng vẫn không trả lời khiến hắn bực mình,quay lại nói chuyện với Bích Ngọc.

Từ khi Lâm tới Bích Ngọc cũng đỡ buồn bực hơn.Hai người có chủ đề yêu thích là nói xấu Trần Thăng.Trần Thăng nghe vậy chỉ cười trừ.Từ khi không còn bị cảnh sát theo dõi,tâm tình của hắn trở nên tốt hơn.Bất giác hắn tăng tốc chạy nhanh khiến hai người kia hít bụi phía sau.

Trước cái sân rộng cạnh một cái đình nghỉ mát trong công viên, Trần Thăng đánh một bài quyền ,động tác của hắn vô cùng điêu luyện,công thủ nhịp nhàng,lúc cần nhanh thì nhanh,lúc chậm thì chậm ,thế công cuồn cuộn như sóng,thế thủ vững chắc như núi khiến người ta hoa cả mắt.Lâm ở bên ngoài không ngừng vỗ tay tấm tắc khen hay.Hắn quay sang nói với Bích Ngọc:

"Thầy Trần lợi hại quá chị Bích Ngọc".

Bích Ngọc biết Trần Thăng rất giỏi ,nhưng không ngờ hắn lại lợi hại như vậy.Nàng thốt ra lời cảm thán:



"Anh ta lợi hại vậy,đối với chúng ta chưa chắc đã tốt".

Lâm nhớ lại lúc mình bị đánh cũng rùng mình,âm thầm le lưỡi.

Hồi nhỏ , Trần Thăng từng có cơ duyên được cao thủ Thiên môn đạo truyền thụ võ học,sau này khi sinh sống ở nước ngoài hắn cũng có học qua Karate,quyền anh,..nhưng thủy chung vẫn không quên được Thiên môn đạo.Khi rảnh rỗi,hắn lại đem ra luyện lại.Đánh xong hai bài quyền,hắn vào trong đình nghỉ ngơi.Đã lâu hắn không được thoải mái như vậy.Lâm bên cạnh xúm lại lấy lòng muốn hắn dạy cho vài chiêu nhưng hắn từ chối.Tập thể dục xong ở công viên, Trần Thăng đi ăn sáng ở quán phở ưa thích của hắn.Trần Thăng là khách quen ở đây nên chủ tiệm vô cùng niềm nở đối với hắn:

"Thầy Trần,mời vào".

Trần Thăng tươi cười chào hỏi,hắn nói:

"Cho một tô nhiều thịt bò".

Chủ tiệm nhanh chóng làm xong đưa ra cho hắn:

"Chúc ngon miệng, thầy Trần".

Trần Thăng ngửi hương thơm của bát phở bò làm hắn rạo rực,đúng là chỉ ăn Phở trong nước mới đúng vị.Nhiều năm ở nước ngoài hắn luôn thèm một bát phở đúng vị.Hắn từ từ thưởng thức món ăn ,không quên gọi thêm một cốc sữa đậu nành.

Trở về căn hộ của mình, hôm nay hắn không phải lên trường,hắn bắt đầu ngay vào việc điều tra cái chết của Lâm.Mấy ngày nay Bích Ngọc cũng vô cùng sốt sắng,đã lâu rồi mà chưa có tin tức gì về thủ phạm giết nàng, Trần Thăng hứa sẽ giúp nàng nhưng nàng chỉ thấy hắn hỏi rất nhiều mà không có tiến triển gì.Nàng nhìn Trần Thăng hỏi:

"Anh đã điều tra được gì về vụ của tôi chưa?"

Trần Thăng bỗng giật thót,hắn đã hứa giúp Bích Ngọc điều tra cái chết của nàng nhưng vì bị Đinh Hạo theo dõi gắt gao nên chưa có đầu mối.Hắn đang tránh công khai điều tra vì cảnh sát đang nghi ngờ hắn .Trần Thăng bình tâm lại , nhìn Bích Ngọc nói:

"Tôi đang điều tra nhưng chưa thu được nhiều kết quả, chỉ là chứng cứ tôi cung cấp cho cảnh sát là camera ở chung cư đã bị xoá, người bảo vệ tên Kiệt mất tích.Mọi việc quá trùng hợp, tôi định khai thác ở điểm này".

Bích Ngọc trầm ngâm , nàng chợt hiểu ra điều gì , rồi nói:

"Chứng cứ của anh đã bị vô hiệu ,tại sao cảnh sát lại không bắt anh".

Trần Thăng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bích Ngọc đang cau lại, khẽ nói:

"Vì họ không có chứng cứ chứng minh tôi phạm tội,hơn hai tuần nay cảnh sát theo dõi tôi gắt gao."

Bích Ngọc nghe vậy vô cùng ngạc nhiên, nàng nhìn Trần Thăng tò mò hỏi:

"Cảnh sát theo dõi anh sao, không lẽ thủ phạm chính là anh".

Trần Thăng buồn bực,hắn muốn giúp Bích Ngọc mà nàng lại nghi ngờ mình:



"Cô nói xem".

Bích Ngọc thấy Trần Thăng giận thì biết mình quá nóng vội, nàng đi tới ngồi cạnh hắn ,ôm lấy hắn:

"Tôi tin anh, chỉ là tôi quá nóng vội thôi".

Trần Thăng đẩy nàng ra ,hắn tập trung vào Laptop phía trước mặt.Lâm nghe cuộc đối thoại của hai người cũng ngạc nhiên, không ngờ thầy Trần này lại là nghi phạm giết Bích Ngọc,đang bị cảnh sát theo dõi.Trần Thăng tiếp tục lên mạng tìm kiếm thông tin chất cấm trong vụ án của Lâm , mấy ngày nay hắn cũng đã tìm được một số trang và tiến hành đặt mua.Trang mà Tú cung cấp đã bị xoá vì vậy hắn chỉ còn cách tìm tất cả các trang ,đặt mua sản phẩm để tìm ra loại thuốc đó.Hắn quay sang nói với Lâm:

"Giờ chúng ta chỉ có thể tìm đặt từ trên mạng để tìm ra loại thuốc đó .Theo thầy thấy, chúng chắc chắn vẫn kinh doanh, chỉ là đổi trang web khác mà thôi.Mấy ngày qua chúng ta đã đặt được vài loại nhưng tôi nghĩ là phải đặt thêm"

Lâm nghe vậy gật đầu đồng ý,vụ của hắn đầu mối quá ít.Trần Thăng làm việc rất tập trung, hắn không thèm để ý đến hai người Bích Ngọc và Lâm.Bích Ngọc biết Trần Thăng đang giận mình nên cũng không làm phiền hắn.Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên.Nhìn tên người gọi đến trên màn hình, Trần Thăng không muốn nghe máy nhưng hắn vẫn miễn cưỡng ấn vào.Đầu dây bên kia vang lên tiếng một cô gái:

"Alo,Tony ,là em An Kỳ đây, trưa nay anh rảnh không, chúng ta cùng đi ăn".

Từ hôm gặp ở cửa hàng xe ,An Kỳ có điện cho hắn vài lần nhưng hắn đều từ chối, lần này hắn lại bịa ra lý do:

"Anh đang rất bận, ở trường rất nhiều việc ,An Kỳ, để khi khác nhé".

An Kỳ khẽ "à" một tiếng, nàng tức giận nói:

"Anh đang ở trường sao ,em đến tận trường tìm anh,đồng nghiệp nói hôm nay anh được nghỉ,em không biết, nếu hôm nay anh không đi ,em sẽ đến tận nhà anh."

Trần Thăng đổ mồ hôi,hắn không ngờ An Kỳ lại theo hắn đến tận trường, nếu để nàng đến tận nhà thì sau này hắn sẽ khó được yên,vì vậy hắn vội dỗ dành nàng:

"An Kỳ,đừng giận, không tốt cho sức khỏe đâu. Anh hết bận rồi,anh sẽ đến ngay,em nhắn anh cái địa chỉ".

An Kỳ bên kia cười khanh khách, nàng còn không hiểu Trần Thăng sao, nàng luôn có cách để trị hắn.

Sau một hồi hứa sẽ đến đúng giờ,hắn cúp máy, ngồi thụp xuống ghế,mặt mày ủ rũ.Lâm thấy Trần Thăng ngồi bần thần,quan tâm hỏi:

"Thầy Trần,ai gọi đến vậy ,có việc gì mà thầy buồn bã vậy".

Trần Thăng tâm tình đang không tốt,mấy ngày nay Lâm lại hay lải nhải bên tai, làm hắn bực mình quát:

"Nợ kiếp trước".

Rồi hắn cầm chìa khoá xe, xuống nhà lái xe rời đi.

Bích Ngọc ở bên cạnh thấy vậy,che miệng cười.Lâm ỉu xìu:

"Làm ơn ,mắc oán".