Thâm Tỉnh Băng

Chương 49: Quà đáp lễ



Hoài Hoài đuổi theo Hà Yến, “Hà huynh đệ, sao đi nhanh vậy?”

Hà Yến nói: “Đừng quay đầu lại.”

Hoài Hoài ngoái đầu nhìn một cái, vừa vặn gặp ánh mắt Hỉ Liên phía sau.

Vội vàng quay đi, cổ cứng ngắc, “Sao hai ta lên đằng trước Hoàng thượng rồi?”

Hà Yến cau mày, “Không phải đã bảo ngươi đừng quay đầu lại sao!”

Hoài Hoài hơi méo mặt, “Ta không quay lại.”

Hà Yến nổi giận: “Không phải mới quay lại à!”

Hoài Hoài lúng túng nói: “Lần sau ta không quay lại là được.”

Rảo vài bước theo Hà Yến, mới nhớ tới lời vừa rồi chưa nói xong, “Sao hai ta lên đằng trước Hoàng thượng rồi? Chẳng lẽ ngươi dùng khinh công?”

Hà Yến hừ lạnh một tiếng, “Ngu xuẩn, đương nhiên là y quay lại rồi.”

Hoài Hoài kéo tay áo Hà Yến, thấp giọng thương lượng: “Hà huynh đệ, ngươi có thể đi từ từ không, để ta nói vài câu câu với Hoàng thượng.”

Hà Yến bước nhanh hơn, “Nếu bây giờ ngươi chạy, y chắc chắn sẽ bắt ngươi tới hỏi.”

Hoài Hoài vội nói: “Thật hả?”

Hà Yến nói: “Thừa lời.”

Hoài Hoài nghe vậy liền co giò chạy.

Đội người phía sau sắp sửa đuổi kịp, nào ngờ tên ngốc kia lại chạy.

Hỉ Liên há hốc miệng nhìn Hoàng thượng.

Nguyên Kinh mắt như hàn đăng, tức giận khó nén, “Bắt!”

Hỉ Liên lập tức hiểu, quay đầu bảo chúng thị vệ, “Còn không mau bắt hắn quay lại.”

Hoài Hoài chạy đến nổi gió bên tai, chợt có ý nghĩ chần chừ, nhớ tới lời Hà Yến vừa nói, lại liều mạng chạy tiếp. Nhưng không bao lâu lại nghe phía sau thiết khí leng keng, tiếng vỏ đao va chạm ngày càng gần, Hoài Hoài chợt dừng lại, mấy thị vệ liền chạy vượt qua.

Hoài Hoài cười ha ha, “Dừng không được à?”

Nói xong liền bị thị vệ chạy sau đè xuống đất, cạp bùn đầy miệng.

Nguyên Kinh nhìn Hoài Hoài lê dưới đất mặt xám mày tro, cũng được trút giận, nhưng vừa thấy thị vệ dẫn hắn tới, nhất thời ngược lại hơi luống cuống.

Đang toan mở miệng quát lui, lại thấy hắn ta vui vẻ quỳ xuống, dập đầu thật vang, lấy lòng tột cùng, “Hoàng thượng, ngươi sai người bắt ta, là muốn ta trở về với ngươi à?”

Nguyên Kinh nghe vậy suýt nữa thở không nổi, đang muốn nổi giận, lại nghe tiếng Hỉ Liên quát to, “Trước mặt Hoàng thượng, không được vô lễ!”

Hoài Hoài cúi đầu nhìn kỹ mình một lúc lâu, “Công công, ta đang quỳ mà.”

Hỉ Liên sững sờ, “Láo xược! Vừa rồi ngươi lại chạy cái gì?”

Hoài Hoài nhìn sang Nguyên Kinh, vẻ mặt chan chứa yêu thương, “Đương nhiên là vì muốn gặp Hoàng thượng.”

Bấy giờ Nguyên Kinh mới hiểu.

Nghĩ vừa rồi mình bị quỷ ám, trước mặt những người này đấu với tên ngốc đó, rồi lại nhớ hắn, bám theo hắn thế nào… Không ngờ mình lại sập bẫy hắn ta, cứ như vậy, tâm ý của mình đã rõ ràng.

Nguyên Kinh nhất thời túng túng vô cùng, tai đỏ ửng, hồi lâu không nói nên lời.

Hỉ Liên thấy thế vội mở miệng quát, “Cuồng đồ lớn mật, cả gan trêu đùa thiên tử, phải bị tội gì!”

Trong mắt Hoài Hoài hoàn toàn không chứa được ai khác, nhìn Nguyên Kinh quẫn bách, càng cảm thấy y tuấn tú rung động lòng người, “Hoàng thượng, món quà hôm trước ta tặng, ngươi có thích không?”

Nguyên Kinh rất ức chế, im lặng một lúc lâu mới hơi bình tĩnh, lạnh giọng nói: “Ném rồi.”

Giống như trả thù.

Hoài Hoài cười cười, đáp một nẻo, “Hoàng thượng đã thích quà ta tặng, lần tới cũng tặng ta một món thì thế nào?”

Nguyên Kinh xanh xám mặt, vung tay lên, “Người đâu-“

Thị vệ trầm giọng đáp.

“Đưa tên ngốc này về cung!”

Nói xong liền dẫn một đội người đi đến ngự thư phòng như chạy trốn.

Hỉ Liên đuổi theo Nguyên Kinh đến thở hồng hộc, nhưng lại không thể quá xa Hoàng thượng, chỉ đành cắn răng đi nhanh hơn, cho đến khi tên ngốc phía sau bị thị vệ lôi đi mất dạng, mới hơi thả lỏng.

Nguyên Kinh bước chậm lại, hơi nhíu mày, ẩn chứa tâm sự. Chờ vào điện, ngồi ngay ngắn, nhìn chằm chằm con quay trước long án kia hồi lâu.

Oán khí trong mắt dày hơn, lại là dáng vẻ muốn ném mà tiếc.

Hỉ Liên mím chặt môi nén cười, chỉ vờ như không thấy.

Quả nhiên, một lúc lâu sau, liền nghe Nguyên Kinh giọng nói lãnh thanh, “Bút này không tốt lắm.”

Hỉ Liên đưa mắt nhìn qua, Nguyên Kinh đang hơi cau mày, hí hoáy cây bút lông cứng trong tay.

Thân bút dùng ngọc dương chi điêu mài thành, đầu là lông dê cực tốt, độ cứng vừa phải, thật sự là thượng phẩm.

Hỉ Liên cân nhắc giây lát, đang định mở miệng, lại nghe Nguyên Kinh tự nói tiếp: “Vứt đi cũng phí, không bằng cứ cho tên ngốc kia đi.”

Hỉ Liên há dám nghi ngờ, vội cúi đầu đáp theo, “Hoàng thượng nói có lý, dù sao cũng không phải đồ tốt, chi bằng thưởng cho tên ngốc kia làm đáp lễ. Hoàng thượng thân là quốc quân còn đối đãi người như thế, cũng có thể có được mỹ dự, thật là nhất cử đa đắc…”

Nguyên Kinh có phần không nghe nổi, ném bút cho Hỉ Liên, “Được rồi, cầm đi đi.”

Hỉ Liên khom lưng thật thấp, “Nô tài sẽ đi làm ngay.”

Nguyên Kinh không lên tiếng, muốn đọc sách tập viết, nhưng thuận tay sờ qua, chỗ gác bút bình nhật rỗng tuếch, chỉ đành bực dọc giơ tay, “Bút.”

Hỉ Liên lấy một cây mới trên giá bút, cung kính trình lên.

Nguyên Kinh nhận bút, lúc này mới nhớ mình lâm thời quay lại ngự thư phòng, Điền Sùng Quang thì vẫn chờ ở tiền điện, liền lạnh giọng nói: “Gọi Điền Sùng Quang tới đây.”

***

Hoài Hoài nhìn thị vệ ra khỏi Vị Ương cung, thở dài thườn thượt, quay đầu lại, vừa vặn thấy Hà Yến vẻ mặt túc mục chắp tay đứng đằng sau.

“Hà huynh đệ, sao ngươi cũng về cùng rồi?”

Hà Yến nói ngay: “Ta ngược lại muốn đi, nhưng ngươi bị người ta bắt về không phải à?”

Ánh mắt Hoài Hoài ấm áp, “Hà huynh đệ, ta biết ngay ngươi không yên tâm về ta mà.”

Hà Yến nói: “Đủ rồi.”

Hoài Hoài tiến lên cầm tay hắn, “Hà huynh đệ, chủ ý khi nãy ngươi bày cho ta, thật là một biện pháp tốt, Hoàng thượng đuổi không kịp, còn đặc ý tìm người dẫn ta tới, ta thấy hai má y ửng đỏ, giống như xấu hổ tột cùng, thật sự là thích ta lắm rồi.”

Hà Yến hất tay cười khẩy, “Điều đó trái lại là thật.”

Hoài Hoài nhìn Hà Yến bằng đôi mắt như hồ nước trong veo, “Hà huynh đệ, về sau ta đều nghe lời ngươi.”

Hà Yến suy tư giây lát, “Vậy về sau trước mặt người khác ngươi đừng nói chuyện với ta.”

Hoài Hoài không hiểu, “Tại sao chứ?”

Hà Yến nói: “Để người ta nhìn thấy, sẽ chỉ coi khinh ngươi.”

Hoài Hoài nói: “Hà huynh đệ nhất biểu nhân tài, thông minh giỏi giang, lại còn có sức khỏe, ta đứng cạnh Hà huynh đệ, cũng cảm thấy thơm lây.”

Hà Yến mắt đầy lệ khí, “Nhưng ta cảm thấy ngươi chẳng ra làm sao.”

Hoài Hoài phất tay, “Ngươi cho là ta sẽ tin? Nếu ngươi không thích ta, sao lại ngày ngày đi theo ta?”

Đang nói, lại thấy mấy thái giám mặt trắng từ xa đến, thấy Hoài Hoài đứng ở cửa liền cười đi tới, “Chủ tử, đây là Hoàng thượng ban cho ngài.”

Nói xong liền nghiêng người, tiểu thái giám phía sau tiến lên vài bước, hai tay nâng cao, bưng cái hộp dài bằng gỗ lim tơ vàng, thanh nhã vuông vắn, hoa văn hoàn toàn tự nhiên.

Hoài Hoài mừng rỡ, “Hoàng thượng thưởng cho ta à?”

Thái giám kia mặt cứng đờ, “Chủ tử, ngài phải quỳ xuống tạ ơn.”

Hoài Hoài thuận thế quỳ xuống, “Đa tạ Hoàng thượng ban thưởng.”

Tiểu thái giám kia dâng hộp gỗ, sau đó lại lui mấy bước, mới đứng thẳng người lên.

Mấy thái giám đứng ở cửa Vị Ương cung cùng Hoài Hoài hàn huyên hồi lâu, nói toàn là những lời chúc mừng, nhưng Hoài Hoài chẳng đáp, chỉ cười ngô nghê một lúc lâu, đoạn đứng dậy chạy vào trong cung.

Để một đám người chờ thưởng ở bên ngoài trơ mắt ếch ra.

Hoài Hoài kéo Hà Yến vào điện, “Hà huynh đệ, Hoàng thượng thưởng cho ta này.”

Hà Yến lạnh lùng đánh giá cái hộp kia vài lần, “Mở ra xem.”

Hoài Hoài nghiêng đầu, “Không được, ngươi đoán trước đi.”

Hà Yến nói: “Có tin ta đập không?”

Hoài Hoài như không nghe thấy, vui vẻ ra mặt, “Hoàng thượng lại thật sự dùng vật truyền tình…”

Hà Yến quay người muốn đi, “Ta không có thời gian rối rắm việc này với ngươi.”

Hoài Hoài vội kéo hắn, “Đừng đi, ta mở ra là được mà, con người ngươi… thật là khô khan quá…”

Tiếp đó lại buông tay, cẩn thận mở hộp ra, trắng tinh nằm giữa nhung đỏ, lại là một cây bút lông cứng cán bằng ngọc.

Hoài Hoài reo một tiếng, “Hoàng thượng nhớ ta viết chữ không tốt nên đốc thúc đây mà.”

Hà Yến liếc hắn, “Không phải là một cây bút thôi sao? Có gì hiếm lạ?”

Hoài Hoài cầm cây bút kia, tắc lưỡi thành tiếng, “Thật đúng là hàng tốt, trắng ghê đó.”

Hà Yến cầm ngắm một lúc lâu, lại ném về hộp, “Làm không tệ, cũng là ngọc dương chi tốt nhất, đáng vài đồng đấy.”

Hoài Hoài vội che cái hộp kia, “Coi chừng hỏng, đây là Hoàng thượng cho ta đấy.”

Hà Yến toàn thân ớn lạnh, đi vài bước ra khỏi phòng, muốn tránh xa Hoài Hoài.

Hoài Hoài thấy Hà Yến đi ra ngoài, do dự chốc lát, vội gác bút lại, nhét vào chăn gấm, rồi mới quay người đuổi theo.

“Hà huynh đệ, ngươi lại làm gì thế?”

Hà Yến không quay đầu lại, “Thử vận khí.”

***

Sau buổi tảo triều, Hỉ Liên truyền lời cho Điền Sùng Quang kêu chờ ở Phúc Thọ điện, nhưng đã đến trưa rồi mà nửa bóng Hoàng thượng cũng chẳng thấy đâu.

Điền Sùng Quang vận triều phục đỏ thẫm, đứng bên ngoài cung điện nguy nga, oán thầm một lúc lâu.

Đợi thêm chừng nửa canh giờ, mới trông thấy một lão thái giám từ rất xa đi tới.

Lão thái giám đến gần, liền khom lưng tiến lên, “Điền đại nhân, Hoàng thượng truyền ngài đến ngự thư phòng.”

Điền Sùng Quang hít sâu một hơi, giọng hòa hoãn, “Làm phiền công công.”

Lão thái giám cúi đầu khom lưng, “Đại nhân, mời-“

Tường đỏ ngói xanh, thâm cung chạy dài.

Điền Sùng Quang theo sau thái giám dẫn đường, độ chừng một nén nhang, sắp sửa đến nơi, lại xảy ra chút chuyện bất ngờ ở ngoài ngự thư phòng.

Kỳ thực cũng không phải là bất ngờ.

Dưới tường cung đỏ tươi, ánh mắt nam nhân, như cung tên kéo hết cỡ, nhìn thẳng vào mình, hoàn toàn không có sự hốt hoảng luống cuống đêm ấy, ngược lại là sự kiên cường đã lâu không thấy, vận sức chờ phát động.

Hoài Hoài thấy Hà Yến nhìn chằm chằm vị quan kia, đang muốn nói một câu, lại nhớ chuyện khi nãy Hà Yến dặn, mới nuốt lời nói ra đến môi vào bụng.

Hà Yến từ xa thấy Điền Sùng Quang, suy tư chốc lát, quyết định cược một ván.

Xấu nhất cũng chẳng qua là chết một lần nữa.

Lão thái giám không hề phát hiện, chỉ lo cúi đầu dẫn đường.

Điền Sùng Quang máu xộc lên đầu, thấy người nọ nhìn mình mấp máy môi, mà không phát ra một tẹo âm thanh nào.

Nhưng Điền Sùng Quang lại nhìn thấy rõ.

Hà Yến nói,

“Ta chờ ngươi ra.”

Điền Sùng Quang trợn trừng mắt, được lão thái giám dẫn vào ngự thư phòng.