Thâm Tỉnh Băng

Chương 39: Tập võ



Cảnh Tuyên điện.

Phi tần trên giường lò đoan trang thanh lịch.

Trước mắt phi tần kia đang ngả lên gối mềm viền thêu phượng, bụng hơi nhô lên, tay ngọc thong thả vỗ về, cực kỳ cẩn thận.

Cung nữ quỳ dưới đất bóp chân nắm chặt đôi bàn tay phấn, đấm không mạnh không yếu, rất là thoải mái.

Ninh tần nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, thái dương ấm áp giữa trời, mái hiên tan băng, lại thoáng có sắc xuân.

“Đừng đấm nữa,” Ninh tần khoát tay, “Bây giờ cũng không sưng nặng.”

Tử Trúc đấm chân thẳng người dậy, lại lót thêm nệm mềm sau lưng Ninh tần.

Ninh tần đứng lên, không có ý định nằm xuống tiếp, “Bản cung thấy bên ngoài thời tiết cũng đẹp, không bằng ra ngoài giải sầu đi, cứ nghỉ ngơi trong noãn các mãi, người ngược lại càng yếu hơn.”

Tử Trúc nghe vậy nói, “Nương nương, người mới có thai, thân thể đang trong giai đoạn chưa ổn định, nên nghỉ ngơi nhiều thì tốt hơn.”

Ninh tần cố chấp xuống đất, “Nghỉ nữa, sợ là bản cung phải xụi luôn trong điện này.”

Tử Trúc không lay chuyển được, chỉ đành đỡ Ninh tần lên nằm trên giường lò, lại nhận áo choàng cung nữ phía sau trình lên, giũ ra choàng cho Ninh tần.

Chờ hết thảy chuẩn bị xong xuôi, mới ôm lò sưởi tay, dìu Ninh tần ra khỏi phòng.

Ninh tần ru rú trong nhà lâu khá hào hứng, được một nhóm người vây quanh, chậm rãi đi ra ngoài.

Mặt trời tan băng, hoàng đô đầy hơi ẩm.

Tường cung thường ngày ảm đạm được tuyết tan rửa sạch, rất là sáng rõ.

Ninh tần hít sâu một hơi, “Không khí bên ngoài suy cho cùng vẫn tốt hơn, ngửi mùi hương liệu nhiều cũng rất chán.”

Tử Trúc không lòng dạ nào tản bộ, chỉ chuyên tâm đỡ Ninh tần, sợ xảy ra một chút sự cố.

Dẫu sao cũng là lần đầu Ninh tần có thai, chưa đủ tháng, thai khí còn chưa đủ ổn, mà đường trơn trượt, nếu bị ngã, đừng nói long thai ra sao, chỉ chút sai sót này đã đủ để mình rơi đầu rồi.

Nô tài trời sinh tính mạng chẳng đáng một xu, vài ngày trước còn nghe nói Vị Ương cung bị Hoàng thượng ban tử cả cung, thật sự khiến người ta phải sợ hãi.

Đang nghĩ việc này thì đằng trước có hai tiểu cung nữ rẽ ra, vận váy dài trắng thuần, bím tóc thanh lịch, xách thực hạp, vừa đi vừa cười, hoàn toàn không chú ý tới những người đằng sau.

“Đãi ngộ sau thị tẩm chung quy khác biệt, hôm qua nương nương chúng ta thị tẩm trở về, mới sáng sớm thái giám các cung đến tặng quà cơ hồ đã xếp hàng dài ra ngoài cung.”

“Đúng thế, vừa thị tẩm là có thể được sủng ái, nếu hoài long thai, đương nhiên phải lên trời, đến lúc đó quà biếu ở đâu mà bằng được.”

“Thật hy vọng nương nương nhà ta cũng có thể mang thai, chủ tử đắc thế, nô tài vẻ vang theo, ngươi nhìn Tử Trúc của Cảnh Tuyên điện kia xem, mắt mọc trên đầu, thấy ai cũng ngửa mặt đi…”

“Đó là chủ tử nhà nàng ta chịu cố gắng, hoài long thai đầu tiên, hậu cung này lại chưa có hoàng hậu, phi tần mang thai dĩ nhiên quý giá nhất.”



Tử Trúc nghe hiểu, thả Ninh tần ra muốn rảo bước lên, lại bị Ninh tần ngăn cản.

Hai tiểu nha đầu đằng trước càng lúc càng đi xa.

Tử Trúc đỏ hoe vành mắt, hơi cắn môi, “Nương nương, nô tỳ không ngại người khác nói xấu sau lưng nô tỳ, trái lại nương nương, sao chịu được có kẻ lén đâm cột sống.”

Ninh tần không phải không tức giận, chẳng qua tức giận hơn là, Hoàng thượng không đến thăm mình, ngược lại đi sủng hạnh phi tần khác.

“Gần đây là nương nương những cung nào thị tẩm? Sao bản cung đều không biết?”

Tử Trúc lúng túng nói: “Hồi bẩm nương nương, nô tỳ không nói với người, là không muốn khiến người phiền lòng thôi.”

Ninh tần ngữ điệu bình thản, “Cứ nói đi không sao.”

Tử Trúc nói: “Kỳ thực cũng không nhiều, hôm qua là Đông quý nhân, hôm kia là Liên phi, hôm trước nữa…”

Ninh tần trắng bệch mặt, “Đủ rồi!”

Tử Trúc vội khom người, “Nương nương bớt giận.”

Ngọc diện hằm hằm giận dữ, Ninh tần siết chặt tay, “Sao Hoàng thượng bỗng nhiên lại thay đổi tâm tính, thật là kỳ lạ.”

Tử Trúc suy tư hồi lâu, mắt sáng lên, “Nương nương, mấy hôm trước Vị Ương cung mới ban tử một đám cung nhân, cũng không biết hai việc có liên quan không.”

Ninh tần nghe Tử Trúc nói như vậy, thái dương chiếu lên mặt, lại thoáng vẻ mệt mỏi, “Hi vọng Hoàng thượng thật sự ghét tên ngốc đó rồi, dẫu trước mắt đông đảo phi tần tranh sủng thượng vị, chúng ta cũng có chút hi vọng.”

***

Hoài Hoài mở mắt ra, vươn vai, đầu đau như búa bổ.

Tiểu thái giám bên cạnh trợn tròn mắt, thình lình nhảy ra, “Úi cha, xác chết vùng dậy-“

Hoài Hoài dòm khuôn mặt tròn xoe của Xuân Bảo hồi lâu, nhức đầu, “Xuân Bảo?”

Xuân Bảo hoảng sợ vô cùng, “Ngươi ngủ bảy tám ngày rồi, tiếng hít thở cực nhỏ, ta còn tưởng ngươi chết rồi chứ.”

Hoài Hoài chép miệng, “Sao miệng đắng ngắt vậy…”

Xuân Bảo nói: “Mấy ngày nay ngươi nằm suốt, chỉ có Doanh Doanh đút cho ít cháo loãng và thuốc bổ, chứ không ăn thứ gì khác.”

Hoài Hoài xuống đất xỏ giày, “Doanh Doanh là ai?”

Xuân Bảo đáp: “Cung nữ trong Vị Ương cung.”

Dứt câu, lại than thở: “Vị Ương cung này lớn thật, ta ở đây nhiều ngày, mà đi đến đâu cũng khó gặp bóng người, chỉ có duyên với Doanh Doanh, ngày nào cũng gặp nàng ấy.”

Hoài Hoài nói: “Bảy tám ngày… sao ta có thể ngủ lâu như thế…”

Xuân Bảo suy tư chốc lát, “Lần cuối cùng gặp ngươi, là lúc chọi gà ở Họa Vũ cung, chọi gà xong ta liền bệnh nặng, không gặp ngươi nữa, chắc ngươi cũng mệt nên mới ngủ đến bây giờ.”

Hoài Hoài bừng tỉnh đại ngộ, “Đúng là như vậy, chọi gà thật hại người.”

Xuân Bảo nói: “Về sau không dám nữa.”

Tiếp đó lại tán dóc: “Hôm qua ta nghe Doanh Doanh nói, Vị Ương cung này là nơi ngày trước Hoàng thượng ngủ, cũng gần tẩm cung của Hoàng thượng hiện giờ, chẳng phải là càng tiện cho chúng ta.”

Hoài Hoài nghiêng đầu nhìn Xuân Bảo, “Tiện cái gì?”

Xuân Bảo sửng sốt, “Không phải ngươi thích Hoàng thượng sao, gần như thế, chúng ta cũng dễ trèo tường đi gặp Hoàng thượng.”

Hoài Hoài suy nghĩ một lúc lâu, “Hoàng thượng?”

Xuân Bảo cứng đờ người, “Ngươi không nhớ à?”

Hoài Hoài gật đầu, “Hoàng thượng ta dĩ nhiên có nhớ, chỉ là ta cảm thấy hình như Hoàng thượng ghét ta thấu xương, nhưng thật sự không nhớ nổi là vì sao.”

Xuân Bảo nói: “Chẳng lẽ lại là vì Hà huynh đệ?”

Hoài Hoài ngớ ra, “Ngươi đang nói ta?”

Xuân Bảo cả kinh nói: “Không phải có một Hà huynh đệ à?”

Hoài Hoài nói: “Chưa bao giờ nhớ có người nào như vậy.”

Xuân Bảo mếu máo, “Hoài Hoài, sao ngươi ngủ mấy ngày dậy, mà đầu óc đần ra rồi?”

Hoài Hoài lộ vẻ ưu sầu, lại đáp một nẻo, “Ta chọc giận Hoàng thượng rồi, phải dỗ y làm sao đây.”

Xuân Bảo nói: “Hoàng thượng giận ngươi, sợ là cảm thấy ngươi không thú vị thôi, con người dù sao cũng phải có một sở trường, mới có thể được coi trọng.”

Hoài Hoài nghe vậy vắt hết óc, nhưng cũng chẳng nhớ mình có sở trường gì, lúng túng nói: “Ta không có chỗ nào đặc biệt, chẳng trách Hoàng thượng coi thường ta.”

Xuân Bảo đứng thẳng dậy, học các tổng quản thái giám trong cung, cong ngón út, búng tấm áo bông nhem nhuốc, “Không sao, để ta dạy ngươi.”

Hoài Hoài nhìn tấm áo bông như mảnh gỗ bị búng lắc lư, “Ngươi ngoại trừ ăn nhiều thì cũng chẳng có sở trường gì.”

Xuân Bảo bỗng nhiên mắt lộ vẻ mỉa mai, “Hoài Hoài, ngươi thật sự xem thường ta rồi.”

Dứt câu, liền chạy ra ngoại điện, đầu cũng không quay lại.

Hoài Hoài theo sau, thấy Xuân Bảo đứng lại trước một cánh cửa sổ, dán lên nghe hồi lâu, lại chạy sang bên kia, động tác chẳng khác vừa rồi là mấy.

Chạy qua chạy lại một lúc lâu, Xuân Bảo đổ mồ hôi đầy đầu, lúc này mới xong.

Hoài Hoài hơi đơ mặt, “Đây là sở trường mà ngươi nói? Nghe trộm à?”

Xuân Bảo mệt thở không ra hơi, “Đâu có, đây là ta sợ tai vách mạch rừng, nghe lén cuộc nói chuyện của chúng ta.”

Tiếp đó buông hết màn trong Vị Ương cung xuống che ánh sáng.

Trong nội điện lập tức tối om như đêm.

Xuân Bảo kéo Hoài Hoài ngồi xổm trong một góc, hạ giọng cực thấp, “Ta gần đây…”

Hoài Hoài nghiêng đầu tới, “Ngươi nói to lên, ta không nghe thấy.”

Xuân Bảo lườm Hoài Hoài, hai tay ôm đầu Hoài Hoài, dán vào tai hắn mà nói.

“…”

Hoài Hoài bị bịt kín hai tai, “Xuân Bảo, ngươi bịt tai ta càng không nghe thấy.”

Xuân Bảo bấy giờ mới phát hiện, cầm tay nói: “Ta luyện võ rồi.”

Hoài Hoài thẳng người lên, “Xuân Bảo, thật không ngờ ngươi lại có bản lĩnh như vậy.”

Xuân Bảo rất đắc ý, “Ngươi nghĩ xem, nếu ngươi có tuyệt kỹ, Hoàng thượng nhất định nhìn ngươi bằng cặp mắt khác xưa.”

Hoài Hoài nhìn Xuân Bảo một lúc lâu, “Sao ngươi bỗng nhiên nảy ra ý định tập võ?”

Xuân Bảo nói: “Từ sau khi bị bệnh nặng, ta cảm thấy thân thể khỏe mạnh là rất quan trọng, chỉ có cường thân kiện thể mới là chính đồ, thế là luyện luôn.”

Hoài Hoài gật gù: “Thật là có lý, gần đây thân thể ta cũng không khỏe, nên đi theo ngươi luyện tập một phen, vừa cường thể, vừa có một sở trường, có thể lấy lòng Hoàng thượng, thật sự là nhất cử đa đắc.”

Xuân Bảo mỉm cười, “Thế nào, ta đối xử với ngươi không tệ chứ?”

Hoài Hoài lập tức quỳ hai gối xuống đất, “Thế ta bái ngươi làm thầy đi.”

Xuân Bảo thần sắc nghiêm trọng, “Không cần, chúng ta là huynh đệ, luận bàn với nhau thôi, không cần bái sư học nghệ.”

Hoài Hoài nghe vậy đứng dậy, “Chẳng hay ngươi luyện là đao hay côn? Ta không muốn luyện côn, khó coi lắm, chỉ có hòa thượng mới luyện cái đó.”

Xuân Bảo nói: “Ta mới đầu cũng tính luyện đao, nhưng trong cung trừ dao phay ra thì không còn binh khí nào khác, vả lại chỉ có một con, nếu ta cầm đi, Doanh Doanh sẽ không còn dao nấu cơm. Sau một phen đau đớn, ta chỉ có thể nén đau bỏ thứ yêu thích.”

Hoài Hoài rất thất vọng, “Vậy thì luyện côn đi.”

Xuân Bảo lắc đầu, “Ta luyện tay không.”

Hoài Hoài nói: “Thế cũng được, tay không cũng có thể luyện dễ coi hơn.”

Vừa dứt lời, lại thấy Xuân Bảo dỏng tai, căng thẳng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Hoài Hoài thấy thế siết chặt nắm tay, làm ra vẻ phục kích.

Nhất thời, hai người lại hơi giống hiệp sĩ giang hồ.

Hoài Hoài thấp giọng hỏi: “Chẳng lẽ trên mái nhà có người?”

Xuân Bảo nhắm mắt lắng nghe một hồi, lại chợt mở ra, tinh quang tứ xạ, “Đến giờ rồi!”

Dứt lời, liền chạy như điên.

Hoài Hoài bám sát theo sau, “Giờ gì?”

Xuân Bảo nói: “Ta đặt quy củ cho mình, mỗi ngày nghe gà gáy mà luyện, ta vừa nghe thấy gà gáy!”

Hoài Hoài lập tức máu xộc lên đầu, “Xuân Bảo! Dẫn ta theo!”

Hai người chạy trong viện, Xuân Bảo dừng lại dưới gốc cổ thụ của Vị Ương cung, trung bình tấn, ngưng thần hấp khí.

Hoài Hoài nghiêng đầu nhìn, thấy một con gà nằm úp bụng trên tuyết kêu cục tác, vẻ rất nôn nóng, “Xuân Bảo, sao lại là gà mái?”

Xuân Bảo không mở mắt, “Thảo nào, con gà này mỗi sáng đều không gáy, mà lại gáy buổi chiều.”

Hoài Hoài ngồi xổm xuống, nhìn con gà mái kia kêu không ngừng, càng lúc càng dồn dập, chờ nó đứng dậy khỏi ổ, trên tuyết lại có một quả trứng.

Trứng rơi, chưởng phong khởi.

Cổ thụ chọc trời.

Tiểu thái giám đứng trung bình tấn ở phía dưới bỗng nhiên điên cuồng dùng một tay chặt cây, miệng hồng hộc thành tiếng, rất đỗi chuyên tâm.

Một nén nhang sau, Hoài Hoài ngáp, “Xuân Bảo, ngươi không đổi chiêu thức cũng không sao, nhưng đổi tay đi chứ.”

“Tay phải sưng vù không thành tay rồi.”