Thầm Mến Có Chút Phiền

Chương 6



Có bao nhiêu nữ nhân hận không thể cùng anh lăn lộn trên giường cả một đêm, cho dù chỉ là một đêm xuân cũng tốt. Đa phần đều là nữ nhân chủ động dụ dỗ anh, ít khi nào anh lại cố gắng kiềm chế dục vọng, liều mình lấy lòng nữ nhân, loại tiền lệ trân quý này đều cho cô, cô thế nhưng lại khóc?

Đi đêm nhiều sẽ có ngày gặp ma, Hạng Thanh Lỗi không thể không tin những lời này, anh chơi đùa nữ nhân rất nhiều, sẽ làm các cô ở cao trào qua đi mà khổ sở khóc rống, lại chỉ có duy nhất một mình cô, anh không đặc biệt lưu tâm để ý cô mới là lạ!

Hay là An Hiểu Hiểu thật sự là khắc tinh do trời phái tới chế phục anh, cho nên anh mới có thể đặc biệt động tâm đối với người muốn cái gì cũng không có như cô?

“Anh lại không thích tôi, anh làm sao có thể làm loại sự tình này với tôi?” An Hiểu Hiểu cảm thấy chính mình bị đùa bỡn, cho dù là nam nhân mình thầm mến đã lâu, tư vị này vẫn là không dễ chịu.

“Ai nói anh không thích em?” Nghe được cô lên án, Hạng Thanh Lỗi nháy mắt thở dài nhẹ nhõm một hơi, loại sợ hãi bị nữ nhân trả lại hàng này đúng là tư vị rất uất ức, anh thật đúng là cuộc đời đầu nhất tao thường đến.

“Anh thích tôi chỗ nào?”

“Nếu không thích em, anh tối hôm qua sẽ không gọi em vào câu lạc bộ. Nếu không thích em, sẽ không cho em ngồi trên đùi của anh. Nếu không thích em, anh làm gì lãng phí khí lực âu yếm em?”

Lời này cũng không phải giả, nếu nam nhân đối nữ nhân chỉ có hấp dẫn tính dục đơn thuần, bình thường sẽ không có kiên nhẫn dẫn đường cô như vậy, hẳn là vội vàng trực tiếp chiếm giữ, chính mình phát tiết cho xong chuyện.

Cô vừa rồi trải qua một hồi thống khoái vui thích, còn hạ phúc của anh thì thũng đau đến chặt, lại bởi vì biết cô là xử nữ, không muốn tùy tiện như vậy mà muốn cô. Bởi vì cô dị thường thuận mắt anh, làm anh động tâm, cho nên anh đem đãi ngộ mà nữ nhân khác không có được toàn bộ cho cô, cô lại nửa điểm cũng không hiểu được.

“Nhưng là chúng ta… Chúng ta nhận thức lại không lâu, hiểu biết của anh với tôi cũng không sâu, anh làm sao có thể thích tôi?”

“Em vào công ty đã sắp năm năm, còn nói chúng ta nhận thức không lâu?”

“Đó là nhận thức giữa nhân viên và ông chủ, không tính là nhận thức chân chính.”

Cô phản bác trở lại.

“Chúng ta hiện tại không phải là nhận thức lẫn nhau, còn có quen thuộc lẫn nhau?”

Anh nhận thức nữ nhân, trước giờ chính là ở trên giường.

“Ách… Nói như vậy cũng đúng, nhưng là…” Cô khóc đến hồng cả hai mắt, mũi cũng ửng hồng, rõ ràng không có làm ra cử chỉ dụ hoặc gì, nhưng bộ dạng này lại làm cho Hạng Thanh Lỗi có cảm giác.

“Anh thích bộ dáng ngốc nghếch này của em.”

An Hiểu Hiểu tim đập nhanh, còn chưa có định thần, Hạng Thanh Lỗi đã không nhịn được nghiêng người hôn cô, đem cái miệng nhỏ khóc thút thít hôn đến ẩm ướt đến sưng, miệng lưỡi khi vào khi ra trong đàn khẩu ngọt ngào, như là ong bướm bận rộn, hấp thu mật ngọt của cô.

Nhiều điểm chỉ bạc từ chỗ hai người miệng lưỡi giao triền nhỏ giọt rơi xuống, dừng trên miên nhũ tuyết trắng, anh cúi đầu dùng lưỡi cuốn liếm, đem da thịt non mềm cùng lớp mồ hôi mỏng tinh tế liếm đi.

“Ô…” Nhiệt độ cơ thể thật vất vả mới hơi chút hạ xuống lại bắt đầu lên cao, An Hiểu Hiểu khó chịu vặn vẹo, lại phát hiện dưới mông tựa hồ có vật gì cứng cứng để vào, cô ngây cả người, lập tức hiểu ý.

Xem qua nam nam tiểu thuyết Thường Nhạc đưa cho cô, cô đại khái cũng biết Hạng Thanh Lỗi hẳn là nhẫn rất thống khổ.

“Hiểu Hiểu, anh nghĩ muốn em, bất quá không phải hiện tại.”

Chưa từng có qua khát vọng cường đại như vậy, ngay cả chính anh đều cảm thấy kỳ quái, An Hiểu Hiểu này rốt cuộc có ma lực gì, thế nhưng có thể làm cho anh không khống chế được như thế?

An Hiểu Hiểu sớm bị trêu chọc đến thần trí mê mang, chỉ có thể tựa vào trên vai anh, cực kỳ tội nghiệp mà mãnh liệt thở dốc, cảm giác đầu ngón tay của anh xuyên thấu qua quần lót ướt đẫm, nhẹ nhàng vẽ phác chỗ tư mật mẫn cảm ửng hồng, làm cô rất khó chịu.

“Em nói em thầm mến anh thật lâu?” Thấy cô vô ý thức gật đầu, Hạng Thanh Lỗi vừa lòng nở nụ cười.

An Hiểu Hiểu cảm thấy giờ phút này dường như đang nằm mơ, Hạng Thanh Lỗi vừa rồi lại còn nói thích cô bộ dáng ngốc nghếch thế này? Thì ra người ngốc thực sự có phúc của người ngốc.

“Chúng ta như vậy… Xem như là đang kết giao sao?” Cô yếu ớt hỏi.

“Em nói sao?” Mắt phượng liêu nhân nhìn cô, làm cho cô không đoán ra ý nghĩ thực

“Tôi đây coi như chúng ta là đang kết giao.” An Hiểu Hiểu uất ức cúi đầu, chính mình hạ quyết định.

“Dù sao toàn bộ công ty người nghi ngờ quan hệ của chúng ta không phải là ít, kết giao hay không thì có khác biệt gì?” Lời đồn đãi chim sẻ thành phượng hoàng, Hạng Thanh Lỗi thân là đương sự tự nhiên cũng có nghe thấy.

“Anh mới nói anh thích tôi… Cũng là thật tình sao?”

“An Hiểu Hiểu, anh khi nào đã cho em quyền chất vấn anh?” Hạng Thanh Lỗi hừ lạnh.

“Trong tình yêu thì người người ngang hàng, tổng tài chưa từng nghe qua những lời này sao?” An Hiểu Hiểu trả lời lại làm anh bật cười.

Mới vừa rồi còn khóc đến hốc mắt hồng hồng, thoáng cái lại dùng tiếng nói mềm mại hỏi anh hai người có phải hay không đang kết giao, lúc này lại lời lẽ chính nghĩa nghiêm khắc thuyết giáo anh… Có lẽ chính là bộ dáng thiếu đầu óc này của cô làm anh cảm thấy thú vị, thú vị liền động tâm.

“Đem quần áo mặc vào đi.” Hạng Thanh Lỗi thay cô cấu khởi quải cúi ở trên tay vịn đồng phục, bàn tay to tà ác còn di chuyển trước ngực cô, cố ý vô tình chạm nhẹ nhũ lôi đỏ bừng, khiến cho cô run run từng trận.

“Anh như vậy tôi mặc quần áo thế nào?” An Hiểu Hiểu đỏ mặt lầm bầm, còn phải thỉnh thoảng cắn môi nhịn xuống thân ngâm sắp thốt ra.

Hạng Thanh Lỗi bộ dạng phục tùng cười cười, giúp cô sửa sang lại bên dưới, thuận tay khép lại vạt áo trước đồng phục, kéo ra tay nhỏ bé của cô còn có điểm run rẩy, tự mình đem khuy áo cài xong, lại kéo thật nhanh đụng đến bên hông hẹp váy, động tác gọn gàng mềm nhẹ, giống như là đối đãi với tình nhân vô cùng thân thiết, cuối cùng còn thay cô một lần nữa đeo lên nơ màu hồng phấn.

An Hiểu Hiểu hết thảy chính là thụ sủng nhược kinh ngốc nghếch nhìn, thì ra anh cũng có một mặt ôn nhu như vậy… Không chỉ thân thể nóng lên, cả trái tim cũng bị hành động tri kỷ của anh làm lung lạc, thu mua thật sự triệt để.

Tình nhân trong mộng thầm mến đã lâu gần trong gang tấc, vừa rồi còn làm chuyện tu nhân hết sức thân mật với cô, hiện tại lại tự mình thay cô sửa sang lại quần áo hỗn độn, có nữ nhân nào sẽ không động tâm?

Ngẫm lại một chút, dựa vào điều kiện của Hạng Thanh Lỗi, có tất yếu đùa bỡn tiểu đinh ốc không chút hấp dẫn như cô sao?

Được rồi, liền coi là anh nhất thời nổi hứng, tựa như hoàng đế gia sủng hạnh tiểu cung nữ, ngay bây giờ có thể coi như là động lòng, xác thực thật là thích cô không có sai, chính là không biết cái thích này có thể duy trì được bao lâu?

Vô luận thời gian ngắn hay dài, Hạng Thanh Lỗi chung quy vẫn là thích cô…

An Hiểu Hiểu trong nháy mắt nghĩ thông suốt, cả người nhiễm lên sắc mặt vui mừng, mặt mày hớn hở, khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng lộ ra phấn son trau chuốt, một cửa tâm đứng lên liền đã quên cái gì thủ trưởng cấp dưới, ôm cái gáy nam nhân cọ cọ, như là con mèo nhỏ chờ chủ nhân giúp cô vuốt lông.

Hạng Thanh Lỗi nhìn cô, mắt phượng nheo lại, khóe miệng không tự giác giương một chút cười, tâm luôn luôn gió thổi không động, nhẹ nhàng mà động.

Bỗng nhiên nhớ lại ngày đó cô ngốc đầu ngốc não xông vào sau xe, một tay bắc anh đầu vai, một tay cầm bình xịt hơi cay, sắc mặt khi nhìn rõ ràng diện mạo của anh trướng lên xanh tím — anh khi đó, chính là thoải mái liếc mắt nhìn cô một cái, cảm giác gì cũng không có.

Nhưng là khi khiến cô đỏ mặt thay anh mua bao cao su, hình ảnh cô cùng anh diệu ngữ đối đáp lại ngoài ý muốn lưu lại ấn tượng trong đầu anh, càng miễn bàn cô về sau triệt để truy anh không tha, bộ dáng liều mình muốn đòi lại tiền mua bao cao su…

Thời gian tuy rằng ngắn ngủi, nhưng là khắc trong lòng lại rất sâu, có lẽ đây là cái gọi là động lòng?

Hạng Thanh Lỗi bản thân chính là thân thể phái, đường tình thuận buồm xuôi gió…

Không, căn bản không cần anh ra tay, nữ nhân sẽ tự động tìm đến, trong thế giới tình yêu, anh là đế vương hàng thật giá thật.

Bây giờ đối phó với tiểu cung nữ bất án bài lí xuất bài, đế vương vốn thói quen được nữ nhân hầu hạ thỏa thỏa thiếp thiếp lại ngứa tâm, không chờ kịp cô tự mình phủ phục, liền gấp gáp vươn móng vuốt sói với cô.

Dù là như thế, anh cũng không quên bởi vì cô một lần sai lầm, một lần khai lưu, hại anh chỉ có thể đè nén dục vọng đau đớn, món nợ này anh ắt phải sẽ đòi lại từ trên người

Cô có khoản nợ muốn đòi của cô, anh cũng có, chỉ là phương thức đòi lại bất đồng thôi!

Trọng điểm là, trước mắt anh, trong mắt cũng chỉ có cô, trong thời gian ngắn, nữ nhân khác căn bản không lọt vào mắt anh. Với anh, An Hiểu Hiểu đã không còn là trò chơi chinh phục đơn thuần lúc trước, mà là rung động chính mình muốn nắm lấy.

“Hiểu Hiểu.” Hạng Thanh Lỗi mềm nhẹ kêu, quả thực tựa như rót mật đường, đem An Hiểu Hiểu mê man ngay cả hồn phách đều bay xa.

“Ân?” Cô mơ hồ gật đầu.

“Hẹn hò với anh.” Không có tốt hoặc không tốt, khẩu khí của anh là hoàn toàn chân thật đáng tin, ánh mắt say lòng người âu yếm nhu ba, bàn tay to cách áo sơmi mỏng manh vỗ về chơi đùa sau lưng cô, tựa như chủ nhân vuốt lông con mèo nhỏ.

“Thực sự có thể chứ?” Nằm mơ cũng không nghĩ đến nam nhân mình thầm mến đã lâu sẽ mở miệng mời, An Hiểu Hiểu vui vẻ, trong lòng tràn đầy hoa nhỏ.

Hạng Thanh Lỗi mơn trớn khuôn mặt bóng loáng khít khao của cô, thấp môi nhẹ nhàng xướng cắn, tiếng nói khàn khàn:“Anh là nói hẹn hò chân chính, nam nhân cùng nữ nhân hẹn hò.”

An Hiểu Hiểu không phải không hiểu ám chỉ trong lời nói của anh, nhưng là đối mặt một nam nhân hoàn mỹ đến cực điểm như vậy, lại là người cô vụng trộm thầm mến năm năm, cô nào có dũng khí cự tuyệt?

“Hiểu Hiểu, hẹn hò với anh.” Miệng lưỡi của anh đã đi đến lỗ tai non mịn của cô, đầu lưỡi cuốn làm mẫn cảm thùy tai, đem lý trí của cô từng giọt từng giọt phá hủy.

An Hiểu Hiểu run run, mềm nhũn phun ra một tiếng hảo, tiếp đó mãnh liệt cảm thấy anh lại nhiệt tình khiêu khích dấu môi son nóng bỏng của cô, vừa trải qua một hồi cao trào, cô nhẹ nhàng vặn vẹo thân mình, chân tâm lại phiếm ra nước triều ẩm ướt.

Hạng Thanh Lỗi lại đem cô trêu chọc đến say, đến nỗi nam tính của anh cũng buộc chặt phát đau, mới bằng lòng buông tha lẫn nhau.“Tốt lắm, trở về đi làm đi!” Anh liếm liếm cánh môi khẽ nhếch của cô, cười cười nói.

“Hảo.” Cô thuận theo gật gật đầu, quyến luyến từ trên đùi anh đi xuống, hai chân vừa đứng, lại lung lay hai cái, trọng tâm rõ ràng bất ổn.

“Đợi chút.” Hạng Thanh Lỗi gọi cô lại, từ trong túi quần lấy ra một chùm chìa khoá gia công tinh tế, đưa cho An Hiểu Hiểu đầu còn có điểm choáng váng.

Cô nhận lấy, phát hiện phía sau móc khoá có dãy số màu vàng hai cm, lại nhìn cẩn thận một chút, có thể thấy bên trên hiện tên khách sạn xa hoa nổi tiếng. “Đây là cái gì?”

“Địa điểm hẹn hò đêm nay.” Hạng Thanh Lỗi cười xấu xa.

“Đêm nay?” Có phải quá nhanh hay không? Cô còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt đâu!

“Không muốn?” Hạng Thanh Lỗi làm bộ muốn lấy lại chìa khóa, An Hiểu Hiểu lập tức rút tay về, tay nắm chặt chìa khóa giấu sau lưng.

“Em muốn!” An Hiểu Hiểu đã sớm nghĩ thông suốt, cho dù chỉ có thể được hoàng đế gia sủng hạnh một đêm, kia cũng tốt hơn làm tiểu cung nữ cả đời tránh ở chỗ tối vụng trộm rơi lệ.

“Thực ngoan.” Hạng Thanh Lỗi đứng lên, nhéo đôi má cô đà hồng một phen, ôn hương nam tính tiến vào chóp mũi cô, làm cho cô hai chân như nhũn ra.

An Hiểu Hiểu bị dỗ đến đầu óc choáng váng, như là được lão sư tán thưởng học sinh ngoan, cười hết mặt mày, tuy rằng ngũ quan của cô không tính là tinh xảo, cười như vậy, khuôn mặt trắng nõn giãn ra mở ra, xinh đẹp đáng yêu, mặc dù không có mị thái mê hoặc lòng người, lại sâu thâm dung vào Hạng Thanh Lỗi tiêu cự, hóa thành hình ảnh xinh đẹp khó có thể phai mờ.

Nhìn An Hiểu Hiểu đi đến cạnh cửa, Hạng Thanh Lỗi bỗng nhiên lại gọi cô, cô ngây ngô cười hề hề quay đầu lại, thấy anh từ ngăn kéo lấy ra một túi đồ nhìn thật quen mắt, làm cho hai gò má cô đỏ tươi như lửa.

“Thời điểm hẹn hò nhớ mang theo quà sinh nhật em đưa anh.”

Ngụ ý của Hạng Thanh Lỗi, là đem túi bao cao su tối hôm qua cô quên mang đi trực tiếp trở thành quà sinh nhật cô đưa anh, mà anh đang định đem cái lễ vật này hảo hảo “Vận dụng” trên người cô.

An Hiểu Hiểu hai tay che mặt, bộ dạng ngốc nghếch chạy tới cầm cái túi kia, chạy trốn trong tiếng cười thuần hậu của anh.

An Hiểu Hiểu bị gọi lên tầng cao nhất, cùng tổng tài “Một mình nói chuyện” giờ, giống như lửa cháy trên đồng, điên cuồng truyền lưu khắp công ty “Khang Linh”, tốc độ cực nhanh, liền ngay cả vi khuẩn bệnh dịch cũng ca thán không kịp.

Căn cứ người chứng kiến thuật lại, An Hiểu Hiểu lúc đi ra, tóc rối tung giận loạn, trên người đồng phục nhăn nheo, trên mặt còn có vệt đỏ ửng khả nghi, trán đầy mồ hôi, tất cả chứng minh cô cùng tổng tài có quan hệ khả nghi.

Câu chuyện tiểu quạ đen bay lên đầu cành chuẩn bị làm phượng hoàng nháy mắt truyền khắp toàn bộ công ty, làm không biết bao nhiêu nử viên chức ghen tị, đặc biệt là chủ quản này, nằm mơ cũng không nghĩ đến tổng tài sẽ coi trọng nhân viên của phòng tiếp tân vốn bị xem nhẹ nhất.

Nếu nói An Hiểu Hiểu là cái gì siêu manh tiểu loli, hoặc là gợi cảm liêu nhân sát thủ trạch nam, kia thì thôi, chết là chết ở nỗi cô cực kì bình thường, nhiều lắm thì là thanh tú, dụ hoặc, câu dẫn cái này đặt trên người cô rõ ràng chính là không hợp.

Cho tới cuối cùng, ngay cả cái gì An Hiểu Hiểu biết hạ cổ, giảm xuống đầu đồn đãi đều xuất hiện, khiến cho cô dở khóc dở cười, chỉ có thể yên lặng thừa nhận một đêm trong lúc đó bạo hồng di chứng.

Cô cùng Hạng Thanh Lỗi đang kết giao, ai cô cũng chưa nói, cũng chỉ nói cho bạn tốt nhất Thường Nhạc.

Thường Nhạc vui đến nghiêng ngã, đem ra một đống 18+ nam nam tiểu thuyết cho cô bù lại, tình hình này giống như là ma ma cổ đại dạy dỗ công chúa sắp gả ra ngoài.