Thám Hoa Giới Giải Trí

Chương 14: Năm trăm cuốn!!



Đào Thanh Phong nghe đến đó, vành tai vô thức dựng lên.

Đào Thanh Phong vốn định về đọc kỹ lại kịch bản ‘Hoàng hậu Quy Ninh’ xem trong đó có bao nhiêu phần lấy từ ‘Thuyết ngũ vương diễn nghĩa’, bao nhiêu phần lấy từ chính sử ‘Thông giám’ và ‘Bản kỷ’. Không ngờ lại gặp biên kịch của ‘Hoàng hậu Quy Ninh’ ở đây. Càng không ngờ là biên kịch quen biết với Nghiêm Đạm.

Bên trong ‘Thiên Thắng bản kỷ cảo’ có ghi lại ba lần về kinh của Lưu Cảm Cô. Tất nhiên một lần không chỉ hai mươi chữ. Bên trong ‘Đại Hưng thông giám cảo’ còn có một đoạn giảng về chiến công của Lưu Cảm Cô ở biên quan. Thứ có thể viết, chẳng phải là rất nhiều sao?!

Chẳng lẽ ở thời này, ‘Bản kỷ’ và ‘Thông giám’ đã bị lạc mất một phần?

Đáng tiếc vừa rồi ở thư viện chỉ lo nhìn ‘Sử Đại Sở’ và ‘Sử Đại Hưng’, không xem ‘Thiên Thắng bản kỷ cảo’ và ‘Đại Hưng thông giám cảo’.

Không đúng, nếu như các đồng nghiệp ở cục Hoằng Văn đã thuận lợi soạn xong, phải gọi là ‘Thiên Thắng bản kỷ’ và ‘Đại Hưng thông giám’ mới đúng.

“Ai nói với em những ghi chép về Lưu Cảm Cô không tới hai mươi từ?” Nghiêm Đạm thong thả nói, “Trong ‘Lịch đại thông giám ngữ lục thể ký truyện sử khảo’…”

Đào Thanh Phong nghe đến đó, vui mừng thầm nghĩ: xem ra những ghi chép trước đó không bị mất đi, chỉ là cô biên kịch này không biết mà thôi. Cuốn sách đó tương tự ‘Thông giám’, có giá trị rất cao.

Mạnh Tiểu Đan cắt ngang lời Nghiêm Đạm, “Sư huynh à, anh hiểu ‘thể ký’ nghĩa là gì mà! Đúng nghĩa ghi chép lại những câu nói, không hề xếp theo năm, cũng không xếp theo nhân vật, càng không có mục lục!”

Nghiêm Đạm không thông cảm chút nào, ngược lại, còn hỏi, “Cho nên?”

Mạnh Tiểu Đan khổ sở đỡ trán, “Năm trăm cuốn lận đó!”

Nghiêm Đạm lắc đầu nói, “Kiến thức cơ bản của em trả lại cho trường hết rồi.”

“Bởi vậy mới có sự xuất hiện của sư huynh ở đây!”

Nghiêm Đạm cười khẽ, nói, “Nhà biên kịch Mạnh Tiểu Đan, thái độ cầu người, phải chăng nên có thành ý một chút?”

Mạnh Tiểu Đan vội cười nói, “Mau nêu ra một con số có thể dùng để ‘hối lộ’ phó giáo sư nổi tiếng đây!”

Nghiêm Đạm cười nói, “Không cần con số. Trong nhóm cố vấn của ‘Hoàng hậu Quy Ninh’ có vài giáo sư lớn nổi tiếng trong ngành giáo dục đã về hưu từ lâu, hẳn là đoàn phim đã cho em cách liên lạc với những thầy đó.”

Mạnh Tiểu Đan nói, “Dạ có. Chẳng qua em tự biết mình không có trọng lượng, không dám chủ động liên lạc. Có điều, tuy em không lọt vào mắt xanh của các thấy được, nhưng nếu nghe tên sư huynh, hẳn là các thầy sẽ rất vui lòng đàm luận học thuật với anh đó!”

Nghiêm Đạm lắc đầu, “Không dám thẹn xưng là thảo luận học thuật với các thầy, chỉ mong được trao đổi một hai câu là vui rồi!”

Mạnh Tiểu Đan nhanh chóng giao địa chỉ liên lạc cho Nghiêm Đạm, sau đó lộ ra ánh mắt mong đợi.

Nghiêm Đạm bất đắc dĩ cười đáp, “Tôi phải về nhà xem lại, rồi mới đưa số trang cụ thể cho em được…”

Mạnh Tiểu Đan sợ hãi nói, “Sư huynh làm ơn đừng chỉ cho số trang rồi bắt em đi lật hết năm trăm cuốn tìm! Giúp người giúp cho trót, chụp luôn mấy trang đó gửi cho em đi! Hoặc là nhớ đại khái rồi nói cho em biết, em sẽ tự triển khai thêm. Miễn sao có thể khiến nhóm cố vấn thấy đúng là có tham khảo ‘Thông giám ngữ lục thể’ là được!”

Nghiêm Đạm lắc đầu, “Em nóng vội quá.”

Mạnh Tiểu Đan đau khổ đáp, “Không gấp không được! Em đã gửi bản sửa chữa lần hai đến các diễn viên, cũng bắt đầu quay luôn rồi. Trong kịch bản đó, phần diễn nghĩa đặc biệt nhiều, phải tranh thủ trước khi đoàn cố vấn kiểm tra, nhanh chóng cho ra bản thứ ba mới được. Không chỉ Lưu Cảm Cô, còn cả thiên Thắng, Hương Xương nữa, tra hết giùm em luôn đi!”

Nghiêm Đạm nói, “Thiên Thắng và Hương Xương là hai nhân vật chính, buộc phải xây dựng hình tượng theo sát lịch sử, hai người họ được sách sử ghi chép rất nhiều, lại dễ tra, cần gì phải tham khảo cuốn này lấy đầu thừa đuôi thẹo.”  

Mạnh Tiểu Đan châm chọc, “Do Chung Ngọc Kiểu đó! Trong buổi cắt băng khánh thành phim trường, tự nhiên tiết lộ đoạn ‘Si bối vấn đáp’. Nhưng theo ý nhóm cố vấn, thì cả câu chuyện mang tính biểu trưng này cũng phải bỏ. Các thầy nói: Thiên Thắng và Hương Xương cô nam quả nữ, hơn nửa đêm gặp nhau bên suối, nam để lộ nửa người trên, nữ quất roi, vô cùng ảnh hưởng thuần phong mỹ tục! Có điều, em cá là có rất nhiều người chờ xem cảnh này!”

Ngừng một hồi, Mạnh Tiểu Đan uất ức nói tiếp, “Cũng tại Đào Thanh nữa! A, thực ra cũng không hẳn là lỗi của Đào Thanh. Chủ yếu là bên nhóm tuyên truyền cố tình kiếm chuyện! Trong lễ cắt băng khánh thành, tự nhiên dạy Đào Thanh nói đoạn kia làm chi, khiến nhóm cố vấn xem xong có ảo giác là cả diễn viên trẻ cũng nghiêm túc tìm hiểu lịch sử kỹ càng, hưng phấn lên bắt phải sửa hết!”

Nghiêm Đạm ngạc nhiên hỏi, “Đào Thanh là ai?”

Đào Thanh là diễn viên mới nổi, tính hạng chắc phải đến thứ mười tám, chưa diễn qua phim truyền hình, lại bị chết danh ‘mù chữ’, nên chỉ có cảm giác tồn tại trên các diễn đàn giải trí và weibo. Hơn nữa, Đào Thanh cũng chưa làm đại diện thương hiệu cho một sản phẩm nào phổ biến cả nước. Cho nên những người không chú ý giới giải trí như Nghiêm Đạm, chỉ biết các diễn viên ở cấp độ ‘nam thần, nữ thần quốc dân’ thôi.

Mạnh Tiểu Đan nói sơ cho Nghiêm Đạm biết về Đào Thanh, cùng với sự khác thường của Đào Thanh ở lễ cắt băng khánh thành, vốn định mở video cho Nghiêm Đạm xem trực tiếp luôn, nhưng Nghiêm Đạm tỏ vẻ không cần. dliễn.đnaf"l";eq;lsdl;mn;dn Bởi vậy, Nghiêm Đạm đã vô tình bỏ qua cơ hội được thấy khuôn mặt và nghe giọng nói của Đào Thanh Phong. Đào Thanh chỉ là một người xa lạ, như một hòn đá nhỏ rớt xuống hồ nước, chỉ gợn vài làn sóng lăn tăn rồi mất hẳn.

Đào Thanh ngồi bên cạnh im lặng nghe, thầm nghĩ: may mắn hôm nay có mang đồ che mũi miệng, không lộ mặt. Càng may mắn hơn là Nghiêm Đạm không biết Đào Thanh là ai. 

Đào Thanh Phong hoàn toàn không ngờ, việc bày tỏ cái nhìn về hoàng tử Quảng Tích của mình ở buổi lễ hôm trước lại ảnh hưởng đến công việc của biên kịch dến như vậy. Hại người ta phải sửa chữa rất nhiều. Nhưng trong lòng vẫn có chút mừng thầm, có thể loại những nội dung khiến người ta cảm thấy ‘không đẹp’ trong diễn nghĩa ra, thật tốt quá.

Chẳng qua, việc này lại liên lụy đến Nghiêm tiên sinh, mặc dù với trình độ của người đó, không tính là làm khó, nhưng Đào Thanh Phong vẫn thấy áy náy không yên.

Làm sao để giảm bớt gánh nặng cho người đó đây? 

Đào Thanh Phong thấy tên mấy món ăn viết trên tờ gọi món của quán được viết tay bằng bút lông, bèn tìm nhân viên phục vụ mượn bút lông và giấy. Lúc Đào Thanh Phong đi hỏi nhân viên phục vụ, bởi vì thành ghế rất cao, nên Nghiêm Đạm hoàn toàn không thấy.

Đào Thanh Phong đổ mực nước vào nghiên, mực này đã tan đều sẵn, không cần phải mài, tiện lợi vô cùng. Đào Thanh Phong cầm bút lên, bắt đầu viết với kiểu chữ Khải đoan chính. 

Miêu tả về Lưu Cảm Cô hẳn là có hết trong bộ ký lục năm trăm cuốn kia. Nếu mình viết ra rồi, Nghiêm tiên sinh sẽ không phải cực khổ lật tìm từng tờ nữa.

Bản ký lục viết theo kiểu trích lời nói, tuy hơi rời rạc, nhưng tìm gộp lại hẳn là cũng thành từng đoạn có nghĩa. Vậy cứ viết luôn thành từng câu chuyện, chắc không sao.

Đào Thanh Phong chỉ viết một lát là xong, đưa xấp giấy cho nhân viên cửa hàng nhờ chuyển đến Nghiêm Đạm, sau đó, nhanh chóng kéo áo choàng che thật kín, bước đi.

Nói theo cách trên mạng hay đùa là: ẩn sâu công và danh.

Đào Thanh Phong đã đi trước, tự nhiên không thấy được vẻ mặt của Mạnh Tiểu Đan và Nghiêm Đạm khi nhận được xấp giấy kia từ nhân viên phục vụ.

Nghiêm Đạm hỏi, “Người nhờ bạn chuyển giùm trông như thế nào?”

Nhân viên phục vụ thành thật tả lại cách ăn mặc đặc biệt của Đào Thanh Phong, “Một thanh niên trẻ đeo khẩu trang, mặc áo choàng che kín mít. Cao chừng một mét tám, chỉ thấp hơn anh một chút.”

Nghiêm Đạm lập tức liên tưởng tới ‘cao thủ’ học thuật vừa gặp trong thư viện, vui vẻ nói, “Chẳng lẽ là Quảng Xuyên?” Mặc dù không thấy người, nhưng với kiểu ăn mặc đặc biệt, có trình độ, còns xuất hiện ở đây, kết hợp ba yếu tố này lại, tám chín phần mười là cậu ấy.

Đoán chừng Quảng Xuyên ngồi ở bàn bên cạnh, nghe một hồi không nhịn được nữa phải ra tay.

Mạnh Tiểu Đan nghẹn họng nhìn những dòng chữ Khải cứng cáp, tuy nhỏ nhưng có thể đọc rõ ràng viết bằng bút lông trên giấy, thật lâu mới nói, “Phó giáo sư Nghiêm, quả là trăm nghe không bằng một thấy! Fan của ‘cực phẩm’ cũng là ‘cực phẩm’ không sai!”

Nghiêm Đạm dở khóc dở cười nói, “Cậu ấy không phải là người hâm mộ tôi, chỉ là một bạn trẻ tình cờ gặp hôm nay. Không ngờ cậu ấy lại nhiệt tình như vậy. Có cơ hội phải cảm ơn người ta mới được.”

Mạnh Tiểu Đan lộ vẻ mặt bội phục, “Chỉ mới gặp hôm nay đã bị anh quyến rũ rồi!”

Nghiêm Đạm làm bộ muốn lấy xấp giấy đi, Mạnh Tiểu Đan lập tức nghiêm túc lại ngay. 

Mạnh Tiểu Đan vừa đọc lướt qua nội dung ghi trên giấy đã kinh ngạc hô, “Sư huynh, anh xem này!”

Nghiêm Đạm nhìn lướt qua, vô thức đáp, “Sao? Chỉ là gom những đoạn phân tán trong ký lục thành từng đoạn thôi mà. Khoan! Việc này…”

Nghiêm Đạm kinh ngạc ngẩng đầu. Bốn mắt trợn to, nhìn nhau.

Không chỉ đơn thuần là gom lại từng đoạn miêu tả về Lưu Cảm Cô, giữa các đoạn có không ít nội dung trước nay chưa từng thấy. diên.xn"dfn"q/luê/qibys,đo Những nội dung chưa từng thấy này vừa vặn bổ sung cho những chỗ đã khiến người ta đọc thấy khó hiểu. Giống như vốn có một bản viết về Lưu Cảm Cô kỹ càng như viết kỷ yếu của một người, vì đã bị lạc mất, nên chỉ còn lưu lại vài lời trích.

Mạnh Tiểu Đan nói “Mặc dù kiến thức cơ bản em đã trả hết cho thầy cô, nhưng phần lớn tài liệu vẫn có, không tham khảo ‘Thông giám ngữ lục thể’ là bởi vì trong đó nội dung rất thiếu, có hợp lại cũng chẳng có bao nhiêu để dùng. Chứ nếu viết được thành một bài dài phong phú thế này, dù có đọc điên em cũng ráng lật cho hết năm trăm cuốn để tìm rồi.”

Lúc này suy nghĩ của Nghiêm Đạm đã chuyển sang một hướng khác…

Chẳng lẽ có một bản hoàn thiện truyền tới tận đời nay…

Bản hoàn thiện chính là bản đơn lẻ, thường là viết tay, khác hẳn bản khắc in số lượng lớn, được một gia tộc nào đó cất giữ, truyền qua các đời.

Nếu không sao có thể viết thành một bài hoàn chỉnh như vậy, còn vô cùng lưu loát theo văn phong cổ, hoàn mỹ không chê vào đâu được, tuyệt đối không phải do đời sau soạn lại. 

Bản hoàn thiện này mà xuất hiện chắc chắn sẽ gây chấn động lớn trong giới học thuật.

Giờ Nghiêm Đạm lại không dám chắc người giao bản viết tay này là Đào Quảng Xuyên nữa. Hai mươi bảy hai mươi tám tuổi như mình, trong mắt các nhà sử học vẫn chỉ là một đứa trẻ có triển vọng. Nói chi ở tuổi như Quảng Xuyên, cơ hồ rất hiếm người có được kiến thức phong phú đến vậy. Nếu có, hẳn phải xuất thân từ nhà dòng dõi có bản hoàn thiện truyền lại…