Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 46



Edit: Diệp Nhược Giai​

Éc éc, Trữ Bị Lương vừa xuống đài liền nước mắt đầm đìa chạy vọt tới, vẻ mặt đáng thương nhìn Thập Lang cùng Thập Nhất Nương.

Thập Lang vừa thương tiếc vừa không đành lòng sờ sờ đầu nó, “Thiên Bồng Nguyên Soái, ngươi chấp nhận thôi, Nhị ca rất là đáng sợ.” Hắn cũng không có lá gan đi đương đầu với Nhị ca đâu, nhất là khi Trữ Bị Lương có thể mang lại vàng bạc lợi nhuận cho tửu lâu như thế, biệt hiệu vắt cổ chày ra nước của Nhị ca cũng không phải chỉ dùng để trưng.

Đến khi Thập Lang nhận được một phần hoa hồng của Bách Vị lâu từ tay An Nhị Lang, một tia không đành lòng cùng thông cảm gì gì đó bay sạch, Thập Lang vỗ ngực nói với An Nhị Lang, “Nhị ca, huynh yên tâm, cho dù huynh không ở nhà, đệ cũng sẽ huấn luyện Thiên Bồng Nguyên Soái cho thật tốt, nhất định phải để cho nó làm một con heo hiếu học cầu tiến!”

Trữ Bị Lương sợ run cả người, hình như nam chủ nhân đều không đáng tin cậy à nha, éc éc, nữ chủ nhân cứu heo đi!

Trên tay cũng nắm chặt tiền hoa hồng mà Bách Vị lâu chia cho, mặt Thập Nhất Nương tràn đầy ý cười vỗ vỗ cái đầu heo của nó, “Trữ Bị Lương thật là cừ quá đi, yên tâm, bạc này ta sẽ không nuốt riêng đâu, sẽ mua cho ngươi rất nhiều đồ ăn ngon, ngươi phải không ngừng cố gắng kiên trì nỗ lực nha, ta chờ mong bộ dáng lợi hại hơn của ngươi.” Đúng là ngọc không mài không thành đồ vật, nghĩ đến mức độ tiến hóa ở thời tận thế, động vật có chỉ số thông minh tương đương đứa nhỏ năm sáu tuổi, Thập Nhất Nương liền tràn đầy chờ mong. Quả nhiên áp lực chính là động lực mà, nàng quyết định sẽ giao cho Nhị Lang ca thuần thú sư thiên tài này dạy dỗ Trữ Bị Lương.

Trữ Bị Lương ủ rũ, Thập Nhất Nương có chút ngượng ngùng, vươn ngón tay: “Mỗi ngày cho ngươi ăn một củ cải?” Trước kia là cách một ngày mới cho nó một củ, hiện giờ thưởng gấp đôi, chắc là nó phải vừa lòng chứ.

Trữ Bị Lương lập tức vực dậy tinh thần, “Éc éc.”

Vinh Nhị Lang khó hiểu hỏi, “Đây là ý gì?”

Thập Lang còn đang vui tươi hớn hở đếm bạc, “Nó nói là, mỗi ngày muốn hai củ, đúng là cái tên được voi đòi tiên, cũng không ngẫm lại, chúng ta trồng rau củ cực khổ cỡ nào.”

Từ khi mấy người Phương thị được nếm qua rau củ tươi ngon, liền mạnh mẽ ủng hộ bọn họ trồng rau trong phủ, nhất là nam nhân An gia sau khi ăn đồ chua được gửi đến Du Thành, đều viết thư về nhà ủng hộ mấy đứa nhỏ, còn bảo bọn họ cứ nhổ sạch mấy thứ hoa cỏ vô dụng trong phủ Nguyên soái để mà lấy đất trồng rau. Hiếm có đứa bé nào thích loại chuyện này, hơn nữa sở thích này lại còn rất có lợi ích thực tế, vì thế bọn họ kiên quyết ủng hộ. Cho nên hiện nay, phủ Nguyên soái đã thay đổi rất nhiều, sửa thành một căn cứ trồng rau.

Đám Thập Nhất Nương trồng rất nhiều củ cải với cải trắng, định làm đồ chua gửi đến Du Thành. Ở Du Thành rất khan hiếm rau, nếu ông nội, cha và các ca ca đều thích ăn, vậy thì làm sao Thập Nhất Nương có thể cho Trữ Bị Lương ăn thỏa thích cho được, lập ra quy định chỉ cho nó ăn một củ cải dị năng mỗi hai ngày.

Thập Nhất Nương nghĩ đến nỗi khổ cực khi mình phải truyền dị năng mỗi ngày và cả mùa đông nơi Tây bắc xa xôi không hề có một chút màu lá xanh, lập tức nghiêm mặt, “Mỗi ngày một củ, khi nào có biểu diễn thì tăng thêm một củ, không thì đừng có mơ tưởng gì nữa.”

Trữ Bị Lương miễn cưỡng đồng ý, ánh mắt An Nhị Lang sáng lấp lánh, quả nhiên là heo thành tinh mà. Thế thì quá tốt luôn, hắn đã có thể mường tượng ra cảnh khách kéo đến Bách Vị lâu ùn ùn rồi.

“Cũng chia một phần hoa hồng cho Vinh Nhị đệ đi.” An Nhị Lang quay sang nói với Vinh Nhị, “Dù sao rau củ mà Trữ Bị Lương ăn cũng có công lao của huynh.”

Vinh Nhị vội vàng lắc đầu, “An Nhị ca, đệ không cần đâu.” Hắn thật sự không quan tâm gì đến tiền bạc cả, trước đó phụ thân là Vinh tuần phủ từng được điều về phương nam, nơi đó chính là thiên hạ buôn bán muối, thứ không thiếu nhất chính là bạc.

An Nhị Lang kiên trì, “Đây là phần mà đệ nên có được, rau là do đệ trồng, Trữ Bị Lương ăn rau đệ trồng, thứ mà nó có được khi biểu diễn, đương nhiên đệ cũng có phần.”

Vẻ mặt Vinh Nhị mơ hồ, còn định nói gì đó, nhưng An Nhị Lang đã ra quyết định, “Cứ như vậy đi, nếu như đệ áy náy thì cũng giúp đỡ huấn luyện Trữ Bị Lương đi.”

Bị dúi bạc vào tay, Vinh Nhị nghẹn họng, hắn cứ cảm thấy như có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt quả quyết của An Nhị Lang, hắn lại hồ đồ.

************************************

Vinh Phượng thị suýt nữa thì bị đứa con ngu ngốc này làm cho khóc thét, “Đương nhiên là không thích hợp rồi! Đúng là con cũng có bỏ công ra trồng rau, nhưng đây là An gia, hạt giống là của An gia, Thập Lang Thập Nhất Nương và cả đám hạ nhân giúp đỡ trồng rau đều là người An gia cả, còn con chỉ bỏ sức ra thôi, cho nên phần lớn rau đều thuộc về An gia. Rau trồng nhiều như vậy, Trữ Bị Lương ăn đều là ăn phần của Thập Lang cùng Thập Nhất Nương, thậm chí còn dư dả, căn bản không cần ăn phần của con......”

“Thì ra là thế.” Bất chợt hiểu ra, Vinh Nhị liền xông ra cửa, “Con đem bạc trả lại cho An Nhị ca.”

“Trở lại cho mẹ!” Vinh Phượng thị túm lấy đứa con khờ của mình, “An Nhị ca của con thật sự rất thông minh, mẹ con còn nghĩ ra được thì sao hắn không thể nghĩ đến được.”

Vinh Nhị lơ mơ nhìn mẹ hắn, trên vẻ mặt tràn đầy yêu cầu được giải thích.

Vinh Phượng thị thở dài, phân tích cho con, “Bây giờ trong An phủ có ba đứa nhỏ là các con, hơn nữa các con chơi với nhau rất tốt, gần như chuyện gì cũng làm cùng nhau. An Nhị ca của con có ánh mắt sắc bén như vậy, chỉ một buổi tối đã nhìn ra được con là dạng người gì, hắn tin vào nhân phẩm của con, ngầm thừa nhận cho phép con qua lại với đệ đệ muội muội của hắn. Cho nên nếu hắn đưa bạc cho Thập Lang và Thập Nhất Nương, cũng sẽ không quên phần của con, đây chính là ám chỉ, hắn xem con như đệ muội nhà mình mà đối đãi. Vì vậy, cho dù không phải vì nguyên nhân Trữ Bị Lương ăn rau củ, hắn cũng sẽ tìm một lý do khác đưa bạc cho con......”

Vinh Nhị cảm động, “Con không ngờ An Nhị ca lại nghĩ như vậy......” Ở trong gia tộc, ngoại trừ bà nội yêu thương hắn ra, thì những người khác chỉ cần thấy hắn đều sẽ đi đường vòng, hắn chưa từng nghĩ tới, khi đến Trung Châu lại sẽ có người tín nhiệm hắn như vậy.

Vinh Phượng thị nhân cơ hội tăng thêm lòng tin cho con, “Bởi thế, bạc này không thể trả lại, không thì An Nhị ca sẽ đau lòng cỡ nào chứ.”

Vinh Nhị nặng nề gật đầu, “Được, con nhất định phải chung sống thật hòa thuận với Thập Lang và Thập Nhất Nương.” Hắn tuyệt đối không thể cô phụ sự tín nhiệm của An Nhị ca được.

Vinh Phượng thị mỉm cười nhìn con, đương nhiên còn có một vài việc mà bà không nói ra, chẳng hạn như, An Nhị Lang đưa bạc, ngoại trừ có ý trên, còn có ý muốn hai nhà thêm thân thiết. Xem ra phu quân ở Du Thành làm việc không tệ, ở cùng với mấy người nhà Nguyên soái rất tốt......

“Mẹ, con đi giúp huấn luyện Thiên Bồng Nguyên Soái, không thì Thập Lang với Thập Nhất Nương nhất định chỉ lo chơi mà quên mất.” Được người khác thừa nhận, nét mặt Vinh Nhị toả sáng ngời ngời, vui sướng đi về phía cửa.

Vinh Phượng thị vui mừng nhìn bóng dáng con mình, bà đưa con đến Trung Châu quả thật là một việc làm đúng đắn. Sao bà có thể không nhìn ra được, khi ở kinh thành, vì mẹ chồng thiên vị mà con mình bị người trong gia tộc ghét bỏ cô lập. Tuy khi đứng trước mặt người ngoài, con mình mang bộ dạng rất tự cao tự đại, nhưng thật ra sâu trong thâm tâm lại che giấu lòng tự ti mà chính thằng bé cũng không biết.

*****************************************

Vài ngày sau, lương thực đã được chuẩn bị đầy đủ, cha con An Nhị gia xuất phát lên đường, đôi mắt Tôn thị đỏ ửng, Thập Nhất Nương cũng hết sức luyến tiếc, mà khiến cho người khác không thể ngờ được là, Vinh Nhị khóc cực kỳ thê thảm khi chia tay An Nhị Lang. Thập Lang vô cùng buồn bực, rốt cuộc đó là huynh trưởng nhà ai cơ chứ.

An Nhị Lang mỉm cười thân thiết với Vinh Nhị Lang, dặn dò một phen, Vinh Nhị gật mạnh đầu, “Nhị Lang ca, huynh yên tâm, đệ sẽ trông coi Thập Lang Thập Nhất Nương, và cả Thiên Bồng Nguyên Soái nữa, đệ sẽ dán mắt xem nó, để nó luyện tập nhiều một chút.”

Cha con An Nhị gia rời đi, hai ngày liên tục mọi người trong nhà không vực dậy nổi tinh thần, Vinh Nhị dứt khoát đi làm chuyện mà mình vẫn luôn muốn làm.

“Vinh Nhị ca, huynh đang viết gì vậy?” Thập Nhất Nương tò mò hỏi, “Huynh muốn viết sách à?”

Vinh Nhị đỏ ửng cả mặt, “Huynh làm gì được vĩ đại như thế, sao có thể viết sách cho được, chẳng qua là huynh viết ra mấy chuyện tâm đắc khi chúng ta trồng rau mà thôi.”

Chuyện tâm đắc khi trồng rau? Thập Nhất Nương mờ mịt cầm lấy một tờ giấy, trên đó viết cách phòng sâu thế nào, cầm lên một tờ khác, đây là về cách làm sao sử dụng thức ăn thừa và lá cây vô dụng gì gì đó để ủ phân......

“Thật là giỏi.” Thập Nhất Nương thốt lên, “Muộn không ngờ Vinh Nhị ca có thể ghi nhớ toàn bộ như thế.”

Vinh Nhị được khen có chút ngượng ngùng, gương mặt thanh tú của hắn nóng rực, “Chú của huynh bây giờ được điều đến Kinh Châu, huynh cảm thấy mấy thứ này có thể có ích với chú ấy. Gần đây huynh đã đi hỏi rất nhiều dân chúng trồng rau, cũng xem rất nhiều sách nói về việc gieo trồng, chỉ tiếc là đa số sách đều viết về cách làm ruộng, còn sách dạy trồng rau thì hầu như không ai viết…… Thật ra có rất nhiều địa phương không nhất định thích hợp trồng lương thực, nhưng lại thích hợp làm vườn rau, nếu dân chúng có thể trồng được nhiều loại rau thì cũng có thể tiết kiệm được một ít lương thực......”

Vinh Nhị chậm rãi nói, ánh mắt chói sáng vô cùng, Thập Nhất Nương cong cong đôi mắt, “Vinh Nhị ca thật là đẹp trai quá nha!”

Mặt Vinh Nhị lập tức đỏ lên, không phải bọn họ đang nói về cách trồng rau sao, sao tự dưng lại quay ngoắt qua chuyện này.

“Mai mốt Vinh Nhị ca nhất định có thể làm một vị quan tốt.” Thập Nhất Nương chân thành bày tỏ.

Vinh Nhị ngượng ngùng, “Đâu có, mấy thứ mà huynh phải học còn nhiều lắm. Thập Nhất Nương, may mà hồi trước muội đã thức tỉnh huynh, nếu không phải vậy, thì hiện giờ huynh vẫn còn là một Vinh Nhị béo không biết trời cao đất rộng là gì.”

Thập Nhất Nương cười tươi, “Đâu có, kiểu gì Vinh Nhị béo cũng sẽ thay đổi thành Vinh Nhị đẹp trai, chỉ là sẽ muộn hơn chút mà thôi.”

“Thập Nhất Nương, nếu muội không ngại thì huynh sẽ viết cả chuyện của muội và Thập Lang vào đây.” Vinh Nhị hơi không được chắc chắn hỏi, “Chú của huynh và huynh có tình cảm rất tốt, chú ấy vẫn luôn lo huynh không có được một người bạn nào tử tế.”

Thập Nhất Nương vui vẻ gật đầu, “Đương nhiên có thể, Thập Nhất Nương rất vinh dự được làm bạn với Vinh Nhị ca mà.”

Mặt Vinh Nhị lại đỏ, hơi thẹn thùng, “Thập Nhất Nương, huynh sẽ cố gắng làm một vị quan tốt lưu danh ngàn đời, để tất cả bạn bè của huynh đều có thể cảm thấy vinh quang.”

Vinh Nhị tuổi nhỏ, không biết vì những lời này mà tương lai sau này của hắn vất vả cỡ nào, nhưng hắn vẫn không bao giờ quên quyết tâm mà hắn có được vào giờ khắc ấy.

Vinh Nhị thu dọn mớ tài liệu mà hắn viết, bảo người gửi đi.

“Bây giờ thì rốt cuộc huynh cũng đã biết, cái gì gọi là phải thực hành mới có hiểu biết rồi. Nếu có thể, huynh cũng muốn thử trồng đủ loại ruộng đất, nếu tìm ra được cách nâng cao sản lượng lương thực thì tốt rồi.”

Thập Nhất Nương vui vẻ nói, “Việc này không thành vấn đề. Chỉ là, bây giờ là mùa thu, không còn kịp rồi, chờ đến mùa xuân sang năm, chúng ta sẽ làm một thửa ruộng.”

Vinh Nhị mừng rỡ, “Được, đây đúng là một ý kiến hay.”

Vừa mới bước vào cửa, Thập Lang không chút khách khí đả kích hắn, “Làm ruộng phải bón rất nhiều phân, đến lúc đó huynh đừng có mà ghét bỏ đống ruộng lúa bốc mùi đến tận trời đó.”

Vinh Nhị trừng hắn, “Đó là đệ có được hay không, hiện giờ huynh đã nghĩ thông suốt rồi.” Tiếp xúc lâu dài với việc đồng áng, rốt cuộc Vinh Nhị cùng Thập Lang không còn ghét bỏ ruộng lúa nữa. Sau khi bọn họ đã thử nghiệm vô số loại phân bón, không thể không thừa nhận rau củ chính là chồng của mùi thối, không thối không vui. Bọn họ chỉ có thể tự an ủi mình rằng, cũng may rau củ không bị dính mùi thối.

“Chắc bây giờ An Nhị ca phải đến nơi rồi.” Vinh Nhị nhìn thời tiết bắt đầu lạnh dần, lo lắng nói.

“Chắc là chưa, lương thảo nhiều như thế cơ mà. Nhưng đệ nghĩ chắc sẽ đến Du Thành trước khi tuyết rơi.”