Thái Hậu Nương Nương Mười Sáu Tuổi

Chương 34: Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng



Trăng treo đầu cành. Trong Bảo Hoa điện, một cô gái vận y phục cung nữ rón rén lén lút đi vào.

“Đứng lại, ngươi đang làm gì vậy?” Đáng lẽ cô gái kia đã dễ dàng lọt vào, lại bị một tên thái giám gọi lại.

“Ta —- nô tỳ đến truyền lời của Hoàng thượng.” Tuy rằng cái cớ này quá tệ nhưng Cam Đình Đình vẫn hy vọng có thể qua mặt quan nhân.

“Vào đi.”

“Dạ.” Đơn giản vậy sao? Cam Đình Đình không ngờ tới cô lại có thể cứ thế cứ thế dễ dàng trà trộn vào trong điện. Đi vào bên trong, Cam Đình Đình thấy các cung nữ tỉ mỉ trang điểm, vận y phục cho một cô gái ngồi trước gương, trên mặt cô gái kia tràn đầy vui sướng. Khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thànhh kiều diễm như hoa, đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ nhân nhìn thấy cũng sẽ động tâm ba phần.

“Ngươi đang làm gì?” Một cung nữ phát hiện ra Cam Đình Đình.

“Dạ — nô tỳ là đến truyền lời của Hoàng thượng.” Cam Đình Đình khẩn trương cúi đầu, may mắn là cô đang mặc y phục cung nữ nên không ai nhận ra.

“Hoàng thượng? Không phải là Hoàng thượng sẽ lập tức qua đây sao?” Nữ tử trước gương nhanh chóng dứng dậy, nhìn về phía Cam Đình Đình cất tiếng hỏi.

“Chuyện này là ——” Dù sao cũng là Hoàng Bộ Thần muốn đến đây, như vậy không tính là giả truyền thánh chỉ đâu nhỉ.

“Hoàng thượng sắp đến, chúng ta mau ra nghênh giá.” Nữ tử hưng phấn hướng ra ngoài điện.”

“Chuyện này —- ta —–” Cam Đình Đình vốn định nói chờ một lát, nhưng trong điện chẳng còn một ai, xem ra họ đều đã ra ngoài tiếp giá.

Rốt cuộc cô đến đây làm gì? Hoàng Bộ Thần thị tẩm phi tử của anh ta không phải chuyện của cô, cô lại nóng nảy không suy nghĩ chạy thẳng đến đây, bỏ đi, trước phải nhanh lánh mặt đã.

“Hoàng thượng giá lâm.”

Thiên a, thế nào lại nhanh như vậy, nếu còn đứng đây, nếu để Hoàng Bộ Thần bắt gặp nhất định sẽ nhận ra cô. Không được, nhất định không thể để Hoàng Bộ Thần nhìn thấy. Nhìn quanh gian phòng đánh giá một chút, ngoài dưới gầm giường thì không còn chỗ nào thích hợp. Nếu thật sự phải trốn dưới gầm giường thì thật là —- bỏ đi, không quản được nhiều như vậy.

“Các ngươi lui cả đi.” Hoàng Bộ Thần hạ lệnh cho đám cung nữ thái giám, nắm tay Tần Nguyệt Như tiến vào trong điện.

“Hoàng thượng.” Tần Nguyệt Như thẹn thùng cúi đầu, nàng mong ngày này từ rất lâu rồi.

Hai người ngồi xuống trên giường, Cam Đình Đình bên dưới gầm chỉ có thể nín thở, cô không dám thở mạnh.

“Ái phi, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, chúng ta nên sớm nghỉ ngơi.”

“Dạ, Hoàng thượng. Để thần thiếp hầ Hoàng thượng thay y phục.”

Tôi kháo, tình huống gì thế này, chẳng lẽ cô phải ở dưới gầm giường này chứng kiến Hoàng Bộ Thần lần đầu tiên cùng phi tử của anh ta? Chuyện này thế này thật quá Cam Đình Đình hối hận cũng đã muộn, đến nước này cô chẳng thể đào tẩu, chỉ còn cách

“Ái phi, nàng thật đẹp.”

“Hoàng thượng "

Đôi cẩu nam nữ này, cùng thưởng trăng nói chuyện nhân sinh cũng không, vừa bắt đầu đã làm chuyện hạ lưu, đúng là cẩu nam cẩu nữ. Hừ, không đúng, lần trước cô cũng cùng Hoàng Bộ Thần làm chuyện này, vậy chẳng phải cô cũng coi như là

“Ái phi, trẫm muốn ở trên.”

“Hoàng thượng, mau mau đi, thần thiếp không đợi được nữa rồi.”

Lẽ nào là giường đang rung? Nghe tiếng giường cót két, Cam Đình Đình sợ rằng nó chịu không nổi sẽ sập, như vậy cô ở dưới sẽ thảm nhường nào.

“Ái phi "

“Hoàng thượng.”

Kỳ quái, sao không có tiếng động gì thế này? Mới khi nãy còn chàng tình thiếp nồng, thế nào mà —– chẳng lẽ là đang ngủ? Không thể nào, thời điểm then chốt còn chưa đến sao có thể ngủ mất chứ? Cam Đình Đình lắng tai nghe ngóng, đúng thật là không một tiếng động. Vì sự an toàn, cô lại lắng tai nghe thật kĩ, vẫn không có bất kì tiếng động nào. Tuy thấy kì quái, nhưng không biết rốt cuộc ra sao, hiện tại suy nghĩ duy nhất trong cô là phải nhanh chóng rời khỏi nơi này