Thái Hậu Nương Nương Mười Sáu Tuổi

Chương 33: Đương nhiên



“Có một số chuyện không phải như nàng nghĩ, sau này ta sẽ giải thích với nàng.” Hoàng Bộ Thần bất đắc dĩ nhìn Cam Đình Đình, không biết vì sao khi vừa nhìn thấy cô ở cùng Hoàng Bộ Ưng hắn lại tức giận đến thế.

“Không cần, cũng không phải làm vậy. Phải rồi, Hoàng Bộ Quân nói ngài ấy không muốn thành thân, mong ngài thu hồi thánh chỉ.” Giận thì giận nhưng Cam Đình Đình không quên chuyện cô đã hứa với Hoàng Bộ Ưng, bởi lẽ cô rất mong chờ đến khi xuất cung.

“Không muốn thành thân vì sao lại muốn nàng chuyển lời?” Hoàng Bộ Thần nhìn Cam Đình Đình với vẻ không hiểu, chẳng lẽ Thập nhất đệ còn chưa đủ giờ lại thêm một Thập tam đệ.

“Đương nhiên là vì ta thiếu ân tình của ngài ấy.” Giọng Cam Đình Đình hàm chứa tức giận, dù sao cô cũng đang giận, đương nhiên là giận vì chuyện khi nãy.

“Ân tình? Ân tình gì?”

“Chuyện này không liên quan đến ngài.”

“Được được, ta không hỏi nữa là được phải không?”

“Vậy là ngài đáp ứng?”

“Chuyện này ta nể mặt nàng, ta sẽ thu hồi ý chỉ, nàng hài lòng chưa? Song nàng cũng phải đáp ứng ta một việc.”

“Chuyện gì?”

“Đừng ở quá gần bọn họ.”

“Vì sao?” Nếu như không được đấu võ mồm với Hoàng Bộ Ưng, không được cùng Hoàng Bộ Quân học khinh công, Cam Đình Đình không dám tưởng tượng cuộc sống ngày sau của cô sẽ ra sao. Trong cung cấm vốn dĩ rất buồn chán, không tìm ra trò nào vui chắc cô sẽ muộn phiền đền chết.

“Nàng là Thái hậu, suốt ngày ở cùng bọn họ sẽ thành chuyện phiếm của kẻ khác?”

“Nói xấu? Kẻ khác dám sao?”

“Không dám cũng khiến bọn họ chú ý.”

“Đã biết, Hoàng thượng đại nhân.” Cam Đình Đình liếc mắt nhìn Hoàng Bộ Thần, luôn cảm thấy anh ta có hơi kì lạ, còn lạ chỗ nào thì cô không biết phải nói sao.

“Nàng hát cho Thập nhất đệ được, vậy cũng nên hát cho ta một bài chứ.” Tuy vừa nãy rất tức giận, nhưng Hoàng Bộ THần không thể không thừa nhận trong khoảnh khắc ấy, hắn cũng đắm chìm trong tiếng ca của Cam Đình Đình.

“Ta là Thái hậu, không phải kẻ hát rong.” Cam Đình Đình học theo Hoàng Bộ Thần.

“Ta muốn nghe nghe nàng hát.”

“Nhưng ta không muốn hát, hậu cung ngài chẳng phải có hai vị đại mỹ nhân đó sao? Dung mạo khuynh quốc khuynh thành, tiếng ca hẳn cũng không tệ.”

“Ta chính là muốn nghe nàng hát.”

“Riêng ngài, ta không muốn hát cho ngài nghe.”

“Nàng thích Thập nhất đệ sao?”

“Đương nhiên.” Không ghét đương nhiên là thích, huống hồ còn rất ưa nhìn, cô đương nhiên thích.

Hoàng Bộ Thần không ngờ Cam Đình Đình lại dễ dàng thừa nhận, trong lòng càng bội phần tức giận, hắn đứng bật dậy, “Trẫm còn có việc.” Nói xong lập tức đi ra ngoài.

Có việc thì có việc, cô cũng có. Chuyện Hoàng Bộ Quân coi như xong, lúc này cô có thể đi tìm anh ta, để anh ta đưa cô xuất cung chơi một chuyến, Cam Đình Đình cao hứng thiếu chút nhảy cẫng lên.

Hoàng Bộ Quân, Hoàng Bộ Quân, kì quái, Hoàng Bộ Quân kia rốt cuộc đã đi đâu. Cam Đình Đình đến tiểu đình khi nãy tìm một vòng nhưng chẳng thấy người đâu, cô ủ rũ ngồi xuống đình trước cửa cung Càn Thanh.

“Các cô nghe nói gì chưa? Đêm nay Hoàng thượng muốn đến Bảo Hoa điện.”

“Bảo Hoa điện? Đó chẳng phải là nơi ở của tân phi tử của Hoàng thượng sao?”

“Phải.”

Mấy ả cũng nữ xì xào bàn tán, dù họ nói rất khẽ, nhưng Cam Đình Đình nghe lọt không sót một chữ.

“Ta đã nói thế nào? Có nam nhân nào không thích mỹ nữ.” Cam Đình Đình lầm bầm nói, sau cô đứng dậy, hai tay chống nạnh, biểu tình có điểm qỷ dị, lộ ra một nụ cười không mang hảo ý