Thái Hậu Nương Nương Mười Sáu Tuổi

Chương 10: Thăm bệnh



“Tiểu thư, người —”

“Em muốn hỏi vì sao ta giả bệnh phải không?”

“Tiểu Thúy không hiểu.”

“Sau này em sẽ hiểu.” Cam Đình Đình ngồi trên giường, trên đầu gối là đĩa bánh hoa quế, từng miếng từng miếng ăn ngon lành.

“Thập hoàng tử đến.”

“Tiểu Thúy, mau mau ——-” Cam Đình Đình đưa đĩa bánh cho Tiểu Thúy, nhanh chóng nằm xuống trùm chăn.

“Tham kiến Thập hoàng tử.”

“Ngươi lui xuống trước đi.”

“Dạ.” Tiểu Thúy không yên lòng thoáng nhìn tiểu thư còn đang nằm trên giường, nhưng cô vẫn phải lui ra ngoài.

“Hoàng ngạch nương, nhi thần đến thăm người.” Hoàng Bộ Ưng cố ý nói.

“Không cần đâu, bổn cung còn muốn nghỉ ngơi, ngài về đi.” Đương nhiên Cam Đình Đình cô biết anh ta nhất định không có ý tốt.

“Như vậy sao được, nhi thần phụng ý chỉ của phụ hoàng đến thăm Hoàng ngạch nương, còn mang theo lễ vật.”

Thôi đi, ngươi mà hảo tâm vậy mới lạ. “Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng.”

“Cô cũng không cần làm bộ nữa, gạt được người khác chứ nào gạt được ta.” Hoàng Bộ Ưng giật phăng tấm chăn trên người Cam Đình Đình.

“Ngươi —-” Cam Đình Đình tức dật ngồi dậy, người này rõ ràng là tìm nàng gây chuyện lôi thôi.

“Thế nào? Bị ta nói trúng rồi?”

“Đúng thì sao? Có bản lĩnh thì ngươi cũng giả bệnh đi.”

“Cô —-”

“Ta làm sao? Ta thích giả bệnh thì giả đấy.”

“Cô —-” Nữ nhân chết tiệt này, Hoàng Bộ Ưng nghiến răng tức giận.

“Lễ vật đâu?” Cam Đình Đình hỏi.

Hoàng Bộ Ưng tức tối ném toàn bộ đồ vật trên tay cho Cam Đình Đình.

Cam Đình Đình chẳng để tâm đến ai kia đang phẫn nộ, chỉ mải quan tâm đến những thứ Hoàng Bộ Ưng vừa ném qua, “Cái này là cái gì? Ăn ngon không? Còn cái này là cái gì? Thoáng nhìn sao thấy như muốn dọa người vậy nhỉ?”

“Cái này là độc dược độc chết cô đó, còn cái kia là lông thú, hù chết cô chưa?” Hoàng Bộ Ưng bực tức nói, nữ nhân đáng chết này đến trân bảo cũng không nhìn ra.

“Ta hỏi ngài, ta với ngài có cừu oán sao? Dù sao ngài cũng sở hữu mỹ dung mạo đẹp đẽ, thế mà lại độc ác như vậy?” Cam Đình Đình lộn một vòng trên giường rồi đứng dậy chống nạnh, hung hăng nhìn Hoàng Bộ Ưng.

“Cô — cô nói bậy bạ gì thế?” Hoàng Bộ Ưng có hơi bối rối, khuôn mặt cũng ửng đỏ, hắn không biết chuyện này là sao, nghe nữ nhân dụ hoặc kia khen hắn đẹp, bỗng nhiên cũng thấy vui vui.

“Nói bậy? Ta có sao? Gương mặt ngài thật sự rất tuấn tú, hơn nữa vóc người này cũng rất thích hợp làm người mẫu, nếu như ngài sống vào thời đại của ta, nếu không phải người mẫu thì cũng là minh tinh điện ảnh.” Cam Đình Đình quan sát Hoàng Bộ Ưng từ đầu đến chân, một mặt hưng phấn nói.

“Cô — cô — ta không nói với cô nữa, chỉ toàn nói lung tung.” Hoàng Bộ Ưng bỏ ra ngoài.

Kì quái! Tôi đã nói gì sai? Tôi khen anh đẹp anh còn không biết tốt xấu, cố ý không nhìn ra ý tốt của tôi.

“Tiểu thư, người không sao chứ?” Thấy Hoàng Bộ Ưng bước ra, Tiểu Thúy lo lắng, khẩn trương chạy vào.

“Chuyện gì? Không sao cả, cái này cho em.” Cam Đình Đình đưa áo khoác lông thú cho Tiểu Thúy.

“Tiểu thư — cái này —”

“Này cái gì, cho em thì em cứ cầm đi.” Tuy rằng Cam Đình Đình biết tấm áo ấy là vật quý, nhưng cô chẳng thích, cũng sẽ không dùng đến.

“Cám ơn tiểu thư.” Đồ tốt như vậy cả đời này nhìn qua thôi cũng đủ hài lòng, không ngờ tiểu thư lại đem cho cô, không cần phải nói cũng biết Tiểu Thúy xúc động đến nhường nào. Quả nhiên tiểu thư đối đãi với cô như người nhà, sau này cô nhất định phải tận tâm tận lực hầu hạ tiểu thư