Thái Giám

Chương 40



Quần thần bên dưới nhưng vẫn không chịu đứng dậy, Hạ Vô Ưu mặt cũng trở nên âm trầm, thầm nghĩ lần này là muốn đe dọa hắn, thật khó mà thân thiện. Chỉ thấy một ngươi râu mép đã dài tới ngực, trên mặt đầy nếp nhăn quỳ bò lại gần giữa điện, than thở khóc lóc nói: “Khải bẩm bệ hạ, bệ hạ lần này bị tập kích, long thể bị thương, thực khiến thần đau lòng không chịu được. Sáng nay lại nghe thấy tin kinh hoàng là bệ hạ vì một gã luyến sủng trong hậu cung mới bị thương, ô hô…” Không chờ nói xong, Hạ Vô Ưu đã lạnh lung ngắt lời hắn: “Trẫm còn chưa có chết đâu, khóc tang cái gì, có việc gì cứ việc nói thằng, trẫm lười nghe các ngươi nói những lời thâm ý này”. Tâm trầm xuống vài phần, rõ ràng những quan viên này là muốn nhắm vào Tiêu Ngữ.

Lão giả thân đã là nguyên lão đời thứ (tức làm quan 3 đời vua ý), chưa từng chịu qua lời nói nặng như vậy, lập tức tức giận bị kiềm hãm, liền nói không ra lời. Một trung niên đang quỳ canh lão nhân trầm thanh nói: “Khải tấu vạn tuế gia, ngài cơ trí hơn người, lần này lại vì một tên luyến sủng mà bị thương, vi thần cho rằng thực không thể tha thứ, huống hồ hoàng thường quay về kinh, môi lần lộ trình đều hết sức bí mật, sao có thể gọi thích khách đến ám sát? Thần cho rằng nên đưa những người kia đi thẩm vấn một phen, cai kia Tiêu Ngữ cùng với nô tài của hắn phải nghiêm khắc thẩm vấn, trong tất cả mọi người, chỉ có bốn người bọn họ là lần đầu theo hoàng thượng đi tuần…” Hắn nói tương đối hoàn chỉnh, khiến cho hậu quá càng thêm nghiêm trọng, không đợi nói xong, Hạ Vô Ưu “Ba” một tiếng vỗ0 long án, phát ra một tiếng nổ, sau đó một thân cao ngất đứng lên, chỉ vào mũi trung niên đại thần nói: “Cái gì luyến sủng? Tiêu Ngữ hắn là quý nhân, cũng là nương nương, là chủ tử của ngươi, ngươi dám nhục mạ hắn là luyến sủng, còn vu cáo hắn là nội ứng cho thích khách, người đâu, lôi hắn ra ngọ môn chém đầu”. Hắn tức giận công tâm, dường như mất đi lý trí, thầm nghĩ giết chết tên đại thần này, sẽ không còn có người dám nói về Tiêu Ngữ cùng chuyện lần này.

Đáng tiếc hắn đã quên, những thần tử này cũng không là loại người biết nịnh bợ hiểu rõ thánh ý, đối với bọn họ quyết tâm kiên trì, mặc dù phải đặt cược bằng cả sinh mạng cũng không quay đầu lại, đây là do hắn có tài trị quốc khôn khéo thánh minh, kẻ tiêu nhân không có chỗ tồn tại ở nơi này, lúc này muốn có mấy kẻ nịnh hót không thành thật cũng không còn kịp nữa rồi. Chợt nghe vị đại thần kia một bên bị lôi đi một bên lại không nghe hét lớn: “Thần không phục, thần không có nói sai, hoàng thượng vì một tên cung nô dĩ nhiên mê muội không phân biệt đúng sai, đến nỗi không nghe lời nói thật, thần chỉ mong máu của vi thần có thể làm quay trờ về ngô hoàng thánh minh như trước, chết cũng không nuối tiếc, chết cũng không nuối tiếc a….” Tiếng kêu thê lương ấy cũg tắt dần theo con người bị lôi ra ngoài, Hạ Vô Ưu nhìn các quan văn trong triều không một người lên tiếng, hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn việc liều mình can gián, đừng nói chết một người, hay chết mười người, chỉ sợ cũng không thể thay đổi được kết cục, thậm chí còn dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, đành phải cưỡng chế lửa giận, cao giọng nói: “Đưa hắn quay lại”. Lập tức nghe thái giám cạnh cửa cao giọng nói: “Hoàng thượng có chỉ đưa hắn quay lại”. Thần tử vừa rồi cuối cùng đã giữ được tính mạng

“Các ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Trẫm có thể đảm bảo không phải là Tiêu Ngữ”. Hạ Vô Ưu sắc mặt âm trầm, chậm rãi ngồi xuống, chỉ có Y Đức bên người hắn có thể rõ ràng, thân thể hoàng thượng run nhè nhẹ, không biết là tức giận hay sợ hãi. Trên trán hắn có một tầng mồ hôi lạnh, thầm nghĩ việc hôm nay có khi ngay cả hoàng thượng cũng bất lực, phải sớm có biện pháp bảo toàn Tiêu Ngữ, chỉ là hôm nay hắn không phải là một tiểu thái giám, mà là một quý nhân vạn người soi mói, hậu cung lại có Tình phi nương nương trông nom, triều đình lại có những thần tử như thế này, không phải là nơi mình có thể xen vào, vậy phải làm sao bây giờ, vừa nghĩ vừa lo lắng.

Hạ Vô Ưu so với hắn còn khó chịu hơn, các đại thần cương quyết phải đưa Tiêu Ngữ đi nghiêm thẩm, bằng không sẽ quỳ mãi, hắn tuy rằng hận không thể đem tất cả nhưng người này đi chém, nhưng thân là đế vương, cũng không thể làm như thế, hơn nữa hắn biết đối mặt với những thần tử như này, hắn chỉ có thể nhượng bộ chứ không thể làm gì khác, kì thực giang sơn xã tắc, lo lắng cho mọi người chính là thứ ràng buộc đế vương. Chỉ một thời gian ngắn mà cả người hắn cũng đã đầy mồ hôi.

Thình lình một người trẻ tuổi tiến lên, nhìn hắn thật kĩ một lúc, trầm thanh nói: “Hoàng thượng, ngài có cảm thấy hiện tại người có bao nhiêu lợi hại không? Trong quá khứ, đừng nói là một tên cung nô được thăng lên làm quý nhân, nếu là Tình phi nương nương, người cũng sẽ vì nàng thụ thương sao? Người sẽ vì bảo vệ nàng mà giết đi một trung thần sao? Thứ thần nói thằng, có thể ngài yêu vị quý nhân này, thế nhưng đối ngài mà nói đó không phải là chuyện gì tốt, hắn đối với ngài mà nói là một loại độc dược, sẽ làm cho ngài vô tình đánh mất đi chính mình, hoàng thượng, thần cầu hoàng thượng, vì giang sơn của Đại Phong, vì chính ngài, xin hãy đẻ Tiêu Ngữ tiếp thu thẩm vấn của Hình bộ”.

Hạ Vô Ưu gắt gao nhìn chằm chằm thanh niên này, hắn nhớ kĩ người này gọi là Hồng Mặc, là trạng nguyên, lúc đó đưa hắn đi làm Giang Ninh tri huyện, năm ngoái đi du ngoạn, biểu hiện cơ trí của y khiến hắn ấn tượng sâu sắc, lúc đó mới hạ lệnh cho y quay về kinh thành.

Hai tay năm chặt long bào, nơi đó tràn đầy mồ hôi, hắn lạnh lùng nhìn Hồng Mặc, âm trầm nói: “Hồng ái khanh, trẫm quả nhiên không có nhìn lầm ngươi, ngươi thực sự là một người cực kì thông minh, bởi vì ngươi hiểu được điểm yếu ớt nhất, quan trọng nhất của trẫm mà hạ thủ”. Hắn bỗng nhiên đứng lên, cả tiếng nói: “Không phiền các vị ái khanh tốn công, trẫm sẽ… tự mình… ban thưởng tử…Tiêu Ngữ… Thà rằng để hắn chết, cũng không để hắn chịu đau đớn cực hình của các ngươi… Thậm chí… Vu oan giá họa… Các ngươi…. Đều nhớ kĩ cho trẫm. Bãi triều” Nói xong câu đó, gương mặt tái nhợt của thiên tử cũng không thèm nhìn lại những thần tử đang quỳ đã được nửa canh giờ dưới điện, phẩy tay áo bỏ đi.