Thái Giám

Chương 21



Màn đêm buông xuống, chiếc đèn làm bằng ngọc lưu ly trong ngự thư phòng được thắp sáng lên, Y Đức mang chén trà đã nguội lanh trên bàn đi, rồi thay bằng một chén trà nóng khác, thấy Hạ Vô Ưu đã gấp lại bản tấu chương cuối cùng mới nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, Tiểu Liễu Tử mang bài tử của chủ tử các cung đến, hoàng thượng có muốn hay không chọn một người?”

Hạ Vô Ưu đẩy những tấu chương đã phê duyệt xong sang một bên, trầm ngâm một hổi, gật đầu nói: “ Hảo, kêu hắn mang đến đây”. Hắn nhớ tới Tiêu Ngữ lúc sáng vì chuyện thị tẩm mà lo lắng, tuy rằng rất muốn gọi hắn đến, nhưng nói một cách công bằng, đúng là nên giảm bớt cho hắn một chút, cũng không hiểu vì sao, chỗ đó của Tiêu Ngữ còn chặt hơn người khác rất nhiều, làm cho hắn lại càng khẩn trương, làm sao có thể vì chuyện như vậy mà thích thú, cũng khó trách hắn lại sợ hãi đến như vậy, vì thế Hạ Vô Ưu nghĩ tới nghĩ lui, thấy mình không nên quá cưỡng ép hắn, lúc này mới tùy ý chọn một cái bài từ của người khác.

Chỉ là chọn đi chọn lại, nhưng trong đầu cứ liên tưởng đến người nhìn như yếu đuối không gì sánh được nhưng thực tế lại thập phần quật cường, nhớ lại dáng vẻ có rúm lại của hắn ở trên giường cầu xin tha thứ cho dù có bị làm nhục như vậy nhưng chỉ có thể uyển chuyển hầu hạ dưới thân mình, bỗng hạ phúc nóng lên, hắn thở dài, nhìn qua nhìn lại đống bài tử nhưng vẫn không có cái nào làm cho hắn hứng thú đều loại bỏ hết, bàn tay như cảm nhận được suy nghĩ của hắn, cuối cùng lại chọn bài tử khắc rõ ràng hai chữ “Tiêu Ngữ”.

Tiểu Liễu Tử nhìn về phía Y Đức, âm thầm thè lưỡi, nhanh chóng cầm cái khay lui xuống cùng Ôn Lục đi truyền chỉ, Y Đức ở lại cười nói: “Hoàng thượng, hôm nay khâm thiên giám đã đem sổ tuần tra sáu tháng đầu của phía nam, chẳng hay trong lòng hoàng thượng có đặc biệt muôn đi đâu, nô tài nhất định đi phân phó bọn họ chuẩn”.

“Đặc biệt muốn đi đâu?” Hạ Vô Ưu lẩm bẩm lặp lại một lần nữa, bỗng nhiên quay đầu nói: “Chuyện này trẫm ngày mai sẽ nói cho ngươi biết, mùa thu, phía nam mát mẻ không giống mùa hè nóng bức, đi du ngoạn thật là phù hợp, vừa hay đi khảo sát dân tình, nhất cử lưỡng tiện, ngươi mau đi chuẩn bị mấy bộ y phục của thường dân, để đến lúc đó trẫm cải trang ra khỏi cung, hừ, theo lời các quan viên, làm sao có thể  nghe thấy lời nói thật, thấy nhân gian thật sự khó khắn thế nào.” Y Đức nhất nhất đồng tình lui xuống.

Vừa mới đi tới Cẩm Tú các, quả nhiên Tiêu Ngữ còn chưa tới, chắc là trên đường lại tìm cách chậm trễ, Hạ Vô Ưu sắp không kiên nhẫn được nữa thì gặp hắn mặt như khóc tang tiến đến, Hạ Vô Ưu nhíu mày, cao giọng nói: “Hôm nay sắc mặt ngươi làm sao vậy hả? Ai khi dễ ngươi sao? Nói cho trẫm nghe, trẫm sẽ cho ngươi làm chủ”.

Tiêu Ngữ thầm nghĩ: chính là ngươi khi dễ ta, ta nói ra ngươi sẽ cho ta làm chủ sao? Rồi thấp đầu nhỏ giọng nói: “Tạ ơn hoàn thượng quan tâm, không có ai khi dễ ta…” Một câu còn chưa nói xong, Ôn Lục ở bên cạnh cười nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, ngày hôm qua Tiêu Ngữ bởi vì khuôn mặt trắng được hoàng thượng quan tâm sủng ái…” Còn chưa nói xong, Tiêu Ngữ đã xông lên bịt miệng hắn lại, hét lớn: “Không được nói, không cho ngươi nói”.

Hạ Vô Ưu dùng một tay kéo hắn lại, cúi đầu nhìn hắn nói: “Lá gan càng ngày càng lớn, ở trước mặt trẫm mà dam hô to gọi nhỏ, a?” Nói xong ngẩng đầu nhìn Ôn Lục: “Ngươi nói tiếp đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Ôn Lục tàn nhẫn cười nói: “Tiêu Ngữ hôm qua vì khuôn mặt trắng được hoàng thượng quan tâm sủng ái, nên hôm nay liền để cho bọn nô tài trang điểm, đến lúc trang điểm xong, mắt hắn lúc này liền hiện ra thêm một cái tâm nên sau khi soi gương, chính mình chịu không nổi, suýt nữa ói ra, cuối cùng lại phải để  cho bọn hắn tẩy trang ….” Còn chưa nói xong Hạ Vô Ưu đã cười ha ha đứng lên, nhéo nhéo hai gò má Tiêu Ngữ nói: “Tiêu Ngữ, có ngươi, trẫm thực sự là không có được buồn chán a, ha ha ha, chuyện này so với truyện cười ngươi kể còn buồn cười hơn nhiều”.

Ngay sau đó là một phen mây mưa, Tiêu Ngữ ở phía dưới nhẫn nại chịu đựng cực hình, đã đến canh ba, tẩy rửa thân thể xong, Hạ Vô Ưu như trước không ly khai hắn, kéo hắn vào trong ngực, cười xấu xa nói:“Trẫm phát giác ngươi hôm nay có chút khoái hoạt, có đúng hay không? Như vậy thì tốt rồi, từ nay về sau sẽ không như nhiều ngày trước chỉ toàn là đau đớn, một thời gian nữa thích ứng được, chỉ sợ lúc đó không có trẫm, ngươi ban đêm còn có thể trằn trọc không ngủ được”.

Tiêu Ngữ hừ một tiếng thầm nghĩ: ai vô sỉ giống như ngươi a. Ngoài miệng không dám nói ra, Hạ Vô Ưu cũng không nói gì nữa.

Qua một lúc, Tiêu Ngữ cảm thấy lờ mờ đi vào giấc ngủ, lại nghe Hạ Vô Ưu hỏi: “Ngươi tiến cung từ khi nào vậy?”

Tiêu Ngữ mí mắt không mở ra nổi, chỉ lầm bầm nói: “Từ khi nào? Cũng không nhớ rõ, có lẽ là lúc vừa mới hiểu chuyện, 4 hay 5 tuổi cũng không rõ nữa”.

Hạ Vô Ưu trầm ngâm một lúc, từa hồ có chút thở dài, lại nói: “Nguyên lai đã lâu như vậy a, vậy phụ mẫu ngươi sau này có từng đến thăm ngươi không?”

Nhắc đến phụ mẫu, Tiêu Ngữ lập tức tỉnh táo, lát sau buồn bã nói: “Chỉ ghé qua 2 lần, cung quy nghiêm ngặt, lại là thái giám sao có thể muốn là được gặp người nhà, huống hồ đường xá xa xôi, đi một lần cũng hết không ít lộ phí, từ năm năm trước được gặp họ đến bây giờ cũng chưa có gặp lại, ha hả, mấy ngày trước ở quê nhà có người mang thư đến nói  em của ta sắp kết hôn”. Nói đến đây bỗng nhiên nhớ lại số tiền mình khổ cực kiếm được đã bị Lý Thượng đe dọa mà đưa cho hắn, trong lòng không ngừng tức giận, đành phải tự an ủi chính mình: nghe nói tiền hàng tháng của quý nhân chừng nhiều hơn sáu lạng đâu, mấy tháng tích góp là đủ rồi, đến lúc đó gửi về nhà cho đệ đệ.

Hắn đang tính toán, bỗng nhiên Hạ Vô Ưu lại hỏi hắn: “Tiêu Ngữ, nhà ngươi ở đâu? Bao nhiêu năm như vậy, ngươi có bao giờ nghĩ muốn về nhà không?”

Mọi người xem lại giúp mình lỗi type nói thật hôm nay mình rất mệt cả ngày ngủ có 2 tiếng cho nên ko còn sức để xem kỹ lại nữa

:-<

Thật sự xin lỗi mọi người nếu lỗi quá nhiều và cũng xin lỗi mọi người về sự chậm trễ