Thái Giám

Chương 17



Không đợi cung nữ kia nói xong, Tiêu Ngữ cũng đã hiểu rõ, lời nói từ nãy đến giờ  chỉ là muốn gây chú ý để hoàng thượng rời mắt khỏi ván cờ, Tuyết phi bị dọa đến sinh bệnh, hoàng thượng làm sao có thể không đến thăm, đến lúc nhìn thấy vị ái phi điềm đạm đáng yêu, nào có đạo lí không tiếc thương, tiếc thương sẽ nảy sinh thành yêu, chỉ cần ở bên cạnh quốc sắc thiên hương như nàng một lúc, hắn nào còn nhớ đến một thái giám nam không ra nam nữ không ra nữ  nữa.

Bình tĩnh mà xem xét, đây quả nhiên là một diệu kế, hoàng thượng trở về bên cạnh lục cung phi tần, làm cho mọi người đều hài lòng, chính mình cũng cực kỳ mãn nguyện với kết quả này. Chỉ là… Tiểu cung nữ vô tội này phải làm vật hi sinh, chỉ e kết cục của nàng sẽ không tốt.

Tiêu Ngữ  trong lòng nổi lên một tia chua xót thương tâm, mạng sống của những kẻ nô tài như bọn họ, ở trước mặt chủ tử so với con ong cái kiến còn không bằng, hi sinh một cung nữ nhỏ bé, có thể nhận lại sự ân sủng của hoàng thượng, chuyện này có cái gì không tốt chứ.  Nhìn tiểu cung nữ kia chỉ biết run rẩy nửa câu cũng không dám biện bạch, thật là rất đáng thương, hắn nhịn không được nghĩ vì nàng mà nói lên một câu công bằng. Đưa mắt nhìn về phía Hạ Vô Ưu, đã thấy hắn cũng đang nhìn chằm chằm mình, một mặt thu dọn từng quân cờ để vào trong bình, nhẹ giọng nói: “ Chuyện này… Tiêu Ngữ ngươi nên xem xử lý thế nào?”

Tiêu Ngữ  mừng rỡ, không nghĩ tới hoàng thượng lại cho mình cơ hội giúp cung nữ này, chỉ cần đem nghi hoặc của mình nói ra, hoàng thượng là người thông minh, đương nhiên có thể nhận ra nguyên do bên trong  , dù sao cũng sẽ  không vì lời nói dối khiến Tuyết phi khó xử, với lại tiểu cung nữ này, hắn chắc chắn cũng sẽ không trị tội nữa, hay nhất là hắn cứ  đuổi cung nữ này đi, rồi quay lại vỗ về Tuyết phi, như vậy mọi người đều đạt được mục đích, còn không phải hi sinh một ai, chẳng phải tất cả đều cảm thấy vui mừng sao.

Nghĩ đến đây, vừa định mở miệng, bỗng nhiên phát giác đáy mắt thâm sâu của Hạ Vô Ưu tựa hồ hiện lên một tia hung ác, chỉ thoáng nghĩ đến liền hiểu được, không khỏi kinh hãi  toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, thầm nghĩ nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là làm việc hại tiểu cung nữ  này rồi. Vì vậy cúi đầu xuống, hờ hững nói: “ Nô tì này cả gan dám lấy trộm tặng vật mà hoàng thượng ban thưởng, còn hại nương nương bị bệnh, luận tội thì phải xử trảm”.

Hạ Vô Ưu nhìn hắn thật lâu, bỗng nhiên mỉm cười, miễn cưỡng nói: “ Nếu tân quý nhân cũng đã nói như vậy, người a, mang nô tỳ lớn mật này lui xuống, loạn côn đánh chết(1)”.

Tiêu Ngữ  mở to hai mắt nhìn hắn, rồi mới lại quay đầu nhìn sang phía cung nữ kia, thầm nghĩ mình không cứu được sao? Hạ Vô Ưu, ngươi tên hỗn đản này, ngươi… ngươi rốt cuộc muốn câu trả lời thế nào chứ, vậy mà còn nói, tính mạng của nô tài trong mắt người căn bản đều giống như  đồ chơi, bất luận có oan khuất hay không, cuối cùng đều phải chết, căn bản không làm gì được. Hắn rõ ràng hiểu rõ mình không nên có bất kì phản ứng gì, bằng không cung nữ  này chỉ có chết thảm hại hơn, nhưng hết lần này đến lần khác kiềm chế không được, khóe mắt cơ hồ xuất hiện một giọt nước, cố nén không cho nó rơi xuống.

Tiểu cung nữ  này từ đầu tới cuối chỉ biết run rẩy, một câu biện bạch cũng không có, Xuân Bạch cực kỳ đắc ý, Y Đức cũng tức đến đỏ mặt, chỉ là không dám lên tiếng. Mắt thấy bọn thị vệ sắp đưa cung nữ kia đi, giọt lệ của Tiêu Ngữ cuối cùng nhịn không được mà rơi xuống, hắn quay đầu đi không để Hạ Vô Ưu nhìn thấy, lại nghe tên hỗn đản này ung dung nói: “ Chờ một chút”. Rồi mới nói: “ Có chuyện gì sao Tiêu Ngữ, ngươi cảm thấy đau lòng sao?”

Tiêu Ngữ xoay người lại, trống ngực đập liên hồi, Hạ Vô Ưu cũng đứng thẳng dậy đi đến, thu lại nét mặt luôn luôn mang dáng vẻ tươi cười, một lúc lâu sau Tiêu Ngữ mới có thể cố gắng khống chế được tâm tình kích động, dùng ngữ  điệu khô khan nói: “Hoàng thượng đừng đùa nữa, nô tài cùng cung nữ kia trước nay không hề quen biết, sao lại đau lòng chứ, bất quá lưu lạc nơi phương trời, đồng bệnh tương lân(2), nghĩ tới đây mới thầm thở dài mà thôi”.

Hạ Vô Ưu chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, bỗng nhiên gật đầu, phất tay nói: “Quên đi, các ngươi lui xuống hết đi”. Nói xong hỏi tiểu cung n ữ kia: “ Ngươi tên là gì?” Tiểu cung nữ  không nghĩ tới có thể thoát chết, bày ra vẻ mặt ngây dại, nhờ Y Đức ở bên cạnh nhắc nhở mới có thể khôi phục tinh thần, vội vàng dập đầu nói: “Nô tỳ… Nô tỳ tên Lạc Cầm”.

Hạ Vô Ưu “Ân” một tiếng: “ Lạc Cầm…tên nghe rất êm tai, ngươi lấy trộm minh châu của Tuyết phi, xét cho cùng là có tôi, phạt ngươi đến hầu hạ tân quý nhân. Mạng ngươi trẫm tạm thơi lưu lại, hầu hạ một chủ tử như vậy, trẫm tin ngươi sẽ không tiếp tục tái phạm. Y Đức ngươi đưa cung nữ này cùng Tiêu Ngữ trở về đi, trẫm muốn ở một mình”.

Hắn nói một câu nhưng có hai ý nghĩa, dọa Xuân Bạch sợ  đến mức mặt mũi đều biến sắc, Hạ Vô Ưu một chút cũng không để ý tới nàng, kêu nàng quay về hảo hảo hầu hạ Tuyết phi, cẩn thận chu đáo chăm sóc nàng, chỉ  như  vậy ngay một câu quan tâm cũng không nói dư ra, liền đi thẳng.

Y Đức trên đường đi mới hỏi Tiêu Ngữ: “Lời nói dối của Tuyết phi nương nương không phải là không có kẽ hở, ta không tin là ngươi lại không nhận ra, nàng rõ ràng là vì muốn thu hút hoàng thượng mới sắp xếp chuyện này, ngươi tại sao lại không giúp Lạc Cầm cầu tình, còn nói cái gì luận tội phải trảm?”

Hậu đình Tiêu Ngữ nóng rực đau buốt, ngay cả người cũng nhấc không nổi, tâm tình đang hết sức khó chịu, nghe vậy, hừ  một tiếng nói: “Ngươi cho rằng chỉ có chúng ta hiểu rõ chuyện này? Ngươi sao không ngẫm lại, ngay đến chúng ta còn hiểu rõ, hoàng thượng sao có khả năng bị lừa, lúc hắn yêu cầu ta nói, lẽ nào ngươi không để ý nhãn thần chủ tử của  ngươi sao? Chỉ sợ ta một câu cầu tình Lạc Cầm lập tức phải bị lăng trì,  phi, đế vương ghen tuông vô sỉ, làm ta cũng phải chịu đựng sự ghen tuông của hắn, hừ, cũng may tính cách hắn  không biết vòng vo, bằng không ta thay Lạc Cầm cả đời nguyền rủa hắn’‘. Hắn thoải mái nói cũng không phát hiện bộ mặt không dám tin của Y Đức.

“ Thông minh, đố ky? Hoàng thượng của chúng ta còn có loại tâm tình này sao?”Y Đức ngạc nhiên hỏi: “Tiêu Ngữ, ngươi không có nhìn lầm chứ?”.

Bị hắn hỏi như vậy, Tiêu Ngữ  cũng có chút do dự: hẳn là không nhìn lầm đâu. Hắn nhớ rất rõ ràng, năm ngoái hoàng thượng đến chỗ của Tình phi như  thế nào, ngay cả một người cung nữ cũng quan tâm, lúc đó Tình phi nương nương tuy rằng cúi đầu cười, nhưng đáy mắt lại có một loại thần sắc độc ác thoảng qua, khi đó hắn đang thu dọn vườn hoa, hơi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy, vì vây… hắn… hẳn là sẽ không nhìn nhầm đâu.

(1) đánh bằng gậy cho đến chết

(2) cùng cảnh ngộ nên đồng cảm