Thái Giám Hoàng Phu

Chương 1: Công chúa tìm chết



" Công công bận trăm công nghìn việc, vừa mới ngủ không đến một khắc, quấy rầy lão nhân gia người nghỉ ngơi, ngươi có vài cái đầu cũng không đủ! Đợi trời sập tối rồi hẵng đến bẩm báo!" Đột nhiên từ trong điện An Nhân một âm thanh hết sức đè thấp vọng ra ngoài, cẩn thận nghiêm khắc, nhỏ đến không thể nghe, sợ quấy nhiễu đến người trong phòng, nhưng là trong lòng ẩn chứa ý tốt.

"Này. . ." Thanh âm khó xử cùng do dự, một lát sau, nhưng là vẫn chưa thay đổi ý định: "Chuyện Quan công chúa, công công đã phân phó nô tài, bất luận chuyện gì có liên quan tới nàng phải hồi báo ngay, việc này không thể chậm trễ, làm phiền Trương tổng quản hay là đi bẩm báo một tiếng, công công tất nhiên sẽ không trách tội..."

Thanh âm xuyên qua khe cửa, bay thẳng tới cửa sổ đối diện với giường nằm, thẳng tắp xuyên qua màn lụa màu tím tiến vào, nhưng có vài từ không thể nghe dõ.

Bên trong phòng Tô Triêu Ân vừa mới ngủ liền mở mắt ra, nhìn về bóng người đang đứng cung kính phía ngoài màn lụa, giật giật khóe miệng trắng bệch già nua lên tiếng: "Truyền hắn tiến vào, Ngũ lang!"

Nam tử đang đứng thẳng nghe vậy, thi cái lễ: “ Vâng, cha nuôi!" Xoay người đi đến bên ngoài điện.

Một lát sau, mang theo tiểu nô tài vừa nói chuyện ở bên ngoài tiến vào.

Tô Triêu Ân đã mặc quần áo ngồi ở đầu giường uống trà, đầu đầy tóc trắng được buộc thành búi cẩn thận tỉ mỉ, ánh mắt đục ngầu lâu năm vĩnh viễn đều lộ ra một vẻ đen tối uy nghiêm, đây là do hắn nửa đời trước hèn mọn nửa đời sau cao cao tại thượng mà hình thành ra.

Tiểu nô tài đang quỳ trước mặt hắn, nhìn thấy hắn từ từ rơi xuống ánh mắt như thế về phía này, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi lập tức trung thành nói: "Hồi bẩm công công, công chúa trước đây không lâu vô ý trượt chân rơi vào Thanh Trì, lúc được cung nhân cứu đi lên vẫn còn hơi thở, đã không có nguy hiểm, ngự y đang ở bên đấy chuẩn đoán xem bệnh tình có những vấn đề gì khác hay không ."

Tô Triêu Ân trên mặt đang tối đen đột nhiên hiện lên một cỗ vui vẻ quái dị xua tan đi, thoạt nhìn càng làm cho người ta cảm thấy cổ quái cùng đáng sợ, không biết là cười khổ hay là có âm mưu, hắn chuyển ánh mắt nhìn về nam nhân mặc tử y bên cạnh, đặt ly trà xuống: "Công chúa tìm chết bao nhiêu lần rồi?"

Nam tử chống lại ý tứ hàm xúc không rõ làm người ta sợ hãi này, dáng vẻ tươi cười, tính tính đơn giản, mở miệng lên tiếng, thanh âm như suối nước chảy nghe rất cảm động: "Tính cả lần này, vừa vặn là mười lăm lần."

Tô Triêu Ân trên mặt vui vẻ lại đột nhiên tản đi, ngược lại đem ly trà đặt trên khay ở đầu giường, lực đạo không nặng không nhẹ, làm cho không gian trong điện vang lên tiếng va chạm thanh thúy của đồ sứ, làm người ta không khỏi nín thở, thanh âm sau khi biến mất, hắn ngước mắt nhìn về phía cửa sổ, ánh mắt khẽ hoảng hốt, tựa hồ như xuyên qua ánh sáng lọt vào trong hồi ức: "Mười lăm lần... Tiên hoàng trước khi chết từng lệnh cho lão nô chiếu cố tốt công chúa, hiện thời công chúa lại không yêu quý tính mạng của mình, khuyên can cũng vô dụng, làm sao có thể khiến cho tiên hoàng được nhắm mắt, ta thực là thẹn với tiên hoàng..."

Nam tử đang đứng ở bên giường một lần nữa châm trà vào chén, nghe vậy lên tiếng khuyên bảo: "Cha nuôi phụ tá hoàng thượng, cần cù phụng quốc, vì triều đình mọi chuyện trong ngoài lo lắng hết lòng, tiên hoàng hiển nhiên có linh, tất nhiên cảm giác được vui mừng sâu sắc, về phần công chúa, cha nuôi chiếu cố rất cẩn thận, mười lăm lần tìm chết này, đơn giản là công chúa tính tình trẻ con, nhàn rỗi không có gì làm, thay đổi biện pháp vui qua lại bên cạnh các nô tài mà thôi, cha nuôi chớ nên lo lắng."

Tô Triêu Ân sau khi nghe xong thu hồi ánh mắt nhìn về phía hắn, mặt mũi của hắn như xưa hết sức chân thành hiếu thuận, kính cẩn nhìn vào giữa con mắt là thấy rõ sự săn sóc, hắn từ nhỏ nuôi dưỡng, một tay dạy bảo đến lớn, trước kia hắn vẫn đối với mình như vậy khi sự kiện năm đó chưa phát sinh, không khỏi đưa tay lên vỗ vỗ vai hắn, thở dài một tiếng: "Ngươi hận cha nuôi giết nàng sao? Ngũ lang?"

Đột nhiên một câu này cùng chuyện vừa nãy không có liên quan gì với nhau, tay nam tử đang châm trà khựng lại, đã quên mất nàng trong miệng hắn là ai, một hồi lâu sau mới nhớ tới, đáy mắt bỗng nhiên sóng lớn bắt đầu khởi động cuối cùng lại toàn bộ quay về bình tĩnh, cúi đầu để ấm trà xuống, hai tay nâng ly trà bưng cho hắn: "Con cho rằng trên đời sẽ có nữ tử không chê thân thể tàn phế này, giao phó thật lòng, cùng hài nhi hai bên tình nguyện, nguyên lai bất quá cũng chỉ là si tâm vọng tưởng, suýt chút nữa đã trúng kế sách âm hiểm của nàng, hại cha nuôi, giúp đỡ khiến cho loạn thần tặc tử kia thực hiện được."

Nghe đến đó, Tô Triêu Ân nhận lấy ly trà, hắn ngưng tiếng nói, thấy hắn già yếu mang bệnh mà vẫn quan tâm, ánh mắt không yên tâm nhìn hắn, vẻ mặt âm nhu chợt lóe lên tia đau xót, hổ thẹn vung vạt áo lên quỳ phục xuống bái trên mặt đất, giọng khàn khàn nói: "Ngũ lang thẹn với công ơn dưỡng dục dạy bảo của cha nuôi..."

Tô Triêu Ân nghe vậy nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đưa ra một cánh tay đến vỗ nhẹ nhẹ vai của hắn: "Ai cũng từng có lúc tin tưởng sai người, đứng lên đi, không nên tự trách. Ngươi phải nhớ kỹ, trong mắt thế nhân, hoạn quan là người ti tiện, từ nhỏ chính là nô tài đi hầu hạ người khác, vĩnh viễn sẽ không được xem ở trong mắt, trừ phi ngươi có thể khống chế sự sống chết cùng vinh hoa phú quý của bọn họ. Phụ thân những năm này làm hết thảy mọi chuyện, cũng là vì ngươi, chờ sau khi ta chết, tất cả đều thuộc về ngươi. Hiện tại ngươi triệt để thấy rõ, phụ thân sau này cũng có thể yên tâm giao cho ngươi."

"Cha nuôi!" Nam tử khiếp sợ, giương mắt lên nói "Hài nhi chưa bao giờ..."

"Ta chỉ có một đứa con trai là ngươi. " Tô Triêu Ân lên tiếng cười ngắt lời hắn, "Không để cho ngươi còn có thể cấp cho người nào! Mau dậy đi!"

Nói xong nâng chung trà lên, vừa định uống, đã thấy dung nhan đầy nếp nhăn của chính mình phản chiếu ngược trở lại, nhớ ra cái gì đó, lại chuyển hướng về phía nam tử đang ở đứng lên nói: "Lát nữa ngươi thay ta đi thăm công chúa, nói cho nàng biết, miêu tuy có chín cái mạng, đến khi hết thời điểm có thể sử dụng, không biết tiếc mạng, tùy ý tiêu xài, đến lần thứ mười, bất luận nó muốn như thế nào, chỉ có một con đường chết, khiến cho nàng phải yêu quý tính mạng vì tiên hoàng." Nói xong lời cuối cùng, thanh âm càng ngày càng thấp, vốn là thanh âm bình thản, nhưng là không hiểu sao làm cho người ta cảm thấy hàn khí bức người.

Nam Tử minh bạch ý tứ của hắn, chắp tay lĩnh mệnh: "Cha nuôi yên tâm, công chúa sẽ nghe ngài khuyên bảo ." Lập tức cáo lui, mang theo tiểu nô tài kia rời đi.

Sau đó Tô Triêu Ân làm cho tất cả mọi người trong điện lui ra, nâng chung trà lên khẽ nhấp một cái, đóng trụ hai tròng mắt, tinh tế thưởng thức cháo bột có hương thơm thấm lòng người, sau khi uống xong một ly trà, đột nhiên mở miệng nói chuyện với bốn phía không gian trống rỗng trong điện: "Ta sẽ cho ngũ lang sao, ta cả đời này đắc ý nhất là sự nghiệp, ta sẽ yêu thích duy nhất một nghĩa tử??"

"Làm sao ngươi biết ta đã tắm rửa xong đi ra?" Một người nam tử kinh ngạc nói, đẩy màn trướng dày rủ xuống ở bên giường ra, vẻn vẹn chỉ mặc quần áo ở trong leo lên giường, ngồi chồm hỗm sau lưng hắn, nhẹ nhàng vân vê vai của hắn, mới vừa rồi tắm rửa, đầu tóc còn đang ướt nhẹp, hai người trong không gian yên tĩnh chỉ chốc lát, hắn mới lên tiếng:

"Tướng công đã cho Ngũ lang ăn phải truy hồn tán nhất định là phải xuống cửu tuyền, không ngoài một năm sẽ ruột xuyên bụng nát mà chết, cần gì còn cố ý hỏi ta. Ta chỉ quan tâm làm thế nào khiến cho tướng công ngươi cảm thấy khoái hoạt, những thứ khác cũng không nghĩ muốn hỏi tới."

Tô Triêu Ân nghe vậy đặt ly trà xuống, chuyển hướng sau lưng, nhìn hắn còn trẻ mang theo đôi mắt cười nhẹ quyến rũ lòng người, cảm giác mình cũng trẻ tuổi hơn rất nhiều, ngón tay gầy trơ xương giăng đầy hạt bớt không khỏi đè xuống tay bóng loáng nhẵn nhụi của hắn, nét vui vẻ hiện lên trên khuôn mặt mọc lan tràn nếp nhăn, tuy cười nhưng vẫn âm lãnh như cũ, không hề có cảm giác già yếu: "Trong cung cử động của mọi người đều nằm trong mắt của ta, tự nhiên cũng bao gồm cả ngươi." Xem như trả lời kinh ngạc vừa rồi của hắn.

Bất luận kẻ nào cũng đều không cho phép ngấp nghé quyền lực của hắn, nghĩa tử hắn yêu thích nhất cũng không ngoại lệ.

Đáng tiếc hắn vẫn còn mềm lòng, không đành lòng nhìn người bên cạnh hắn phải chết một cách bất đắc kỳ tử. Cho hắn thêm một năm tính mạng, coi như là trả lại toàn bộ một hồi duyên phận phụ tử của bọn họ.

--- ------ ------ ------ ------ --------

Huân Phong Điện, tẩm điện Trường Phong của công chúa, nam tử không mang theo tùy tùng, một thân một mình đến đây, ngăn cản cung nhân muốn hô lên, tiến thẳng vào phòng ngủ trong tẩm điện, tỳ nữ bên trong đang bận rộn không ngờ hắn đột nhiên xuất hiện, hù dọa toàn bộ quỳ xuống, thân thể run rẩy dập đầu: “ Chúng nô tài tham kiến công công!"

Toàn bộ người trong thiên hạ đều biết, thà rằng đắc tội đương kim hoàng thượng, cũng ngàn vạn lần đừng đắc tội hai người, một vị là nội thị quân thống quân tề quốc công cửu thiên tuế Tô Triêu Ân, một vị khác chính là vị nội thị thái giám trước mắt này --- Tô Bá Ngọc, con nuôi của Tô công công.

"Tất cả đứng lên đi." Tô Bá Ngọc ôn hòa lên tiếng, đi đến bên giường, nhìn sắc mặt tái nhợt của Thương Lăng Nguyệt trên giường, mi tâm khó chịu nhíu chặt, vẫn trong cơn hôn mê, quay đầu hỏi thăm ngự y đang viết đơn thuốc: "Tình huống của công chúa như thế nào?"

Ngự y vội vàng đối với hắn chắp tay thi lễ, cung kính nói: "Công chúa thân thể từ nhỏ đã có bệnh, không khí giá rét chịu không nổi, tuy là mùa hè cũng đã cứu chữa kịp thời, nhưng rơi xuống nước cuối cùng còn bị nhiễm phong hàn làm cho hôn mê, cũng không có nguy hiểm, nát nữa sắc xong thuốc phong hàn, để cho công chúa uống vào, dùng không bao lâu là có thể tỉnh lại, công công không cần phải lo lắng."

Thương Lăng Nguyệt vừa vặn tỉnh lại lúc bọn hắn đang nói chuyện, vốn tưởng rằng lần này cuối cùng có thể chết thành công, không ngờ lại nghe được những từ "Công chúa", "Công công", còn có thanh âm quen thuộc của ngự y, cho dù có hóa thành tro nàng cũng nhận ra được giọng nói này, trong nháy mắt cảm thấy tâm can tỳ phổi đều xoắn hết lại, hận không thể đem đầu đập vào giường mấy cái.

Cái tên chết tiệt khốn kiếp nào lại cứu nàng, nàng hận không thể đem hắn băm thành thịt vụn! Nàng bất quá chỉ muốn chết, như thế nào lại khó khăn như vậy!

Ngự y vừa dứt lời, Tô Bá Ngọc liền trông thấy Thương Lăng Nguyệt nằm trên giường sắc mặt nhăn nhó, còn kèm theo một tia tâm tình không tốt, không cách nào phân biệt ra là cái gì, như có điều suy nghĩ ánh mắt tối tăm, lập tức bình thản nói với tất cả mọi người trong phòng: "Các ngươi đều lui ra đi, công chúa đã có ta hầu hạ."

“ Vâng”. Kể cả ngự y ở trong, trong khoảnh khắc tất cả đều biến mất, không biết là cung nữ rời đi cuối cùng nào, còn săn sóc khép cánh cửa lại.

Tô Bá Ngọc đúng là âm hồn không tiêu tan! Hắn tại sao lại đến đây! Mỗi một lần không chết tỉnh lại, hắn cũng sẽ đến thăm hỏi, nói chút ít lời nói nhảm nghe không hiểu, lúc nói chuyện cái ánh mắt kia, hiện ra vẻ âm hiểm quỷ quyệt, giống như từ trên người nàng nhìn ra bí mật gì đó, Thương Lăng Nguyệt cố gắng bình ổn những suy nghĩ kia lại, vội vàng toàn bộ tinh thần đề phòng, cẩn thận nghe động tĩnh của hắn.

Tô Bá Ngọc nhìn ra sự bất an cùng căng thẳng của nàng, không những không giúp nàng thư giãn, ngược lại một bước đi tới giường, mũi chân gần sát bên cạnh giường, ánh mắt thẳng tắp rơi xuống ở trên mặt nàng thở dài một tiếng: "Công chúa đã là lần thứ mười lăm cố ý tìm chết lại không thể như ý nguyện, ngài còn nhớ được chính mình lần đầu tiên tìm cái chết là khi nào không?"