Thái Giám Đại Quan

Chương 2



Lăng Lam thư thái đứng cạnh Huệ phi dưới bóng của hòn giả sơn kín đáo. Phi tử này dúi cho nàng một gói bạc nặng trịch rồi nói thêm:

- Trăm sự vạn sự xin nhờ cậy công công. Nếu được hoàng thượng cho phép mang long thai thì xin tôn ngài làm nghĩa phụ của hài tử.

Dứt lời, vị phi này vội vã quỳ xuống có ý định dập đầu vái lạy nhưng nàng ngăn lại, cất giọng giảo hoạt của mình:

- Ấy chớ ấy chớ nương nương đừng như vậy, Người làm nô tài tổn thọ mất. Đâu nào có ý gì muốn làm nghĩa phụ của hoàng tử. Chỉ mong Người chiếu cố, thỉnh thoảng cung ứng cho nô tài chút ngân lượng để lo liệu khi về già.

Lăng Lam nói vậy là trắng trợn lắm rồi. Ai cần gì mấy cái dập đầu hay cái danh hời hợt kia, đưa bạc ra đây là tốt nhất. Chắng có thứ gì cứng rắn vững chắc hơn ngân lượng cả.

Huệ phi này có vẻ cũng là kẻ biết điều, tuy mắt hơi rơm rớm nhưng cũng đành tháo thêm chiếc vòng ngọc ra dâng. Ánh mắt nàng lập tức sáng lên vì hám của. Chà chà, mang cái này ra ngoài chợ bán thì tha hồ hốt bạc!

- Khà khà, vậy mọi chuyện nương nương cứ để nô tài lo liệu, Người cứ về tẩm cung trước đi. Vậy nhé!

Nàng cười xuề xoà rồi dứt cánh tay mình ra khỏi bàn tay đang víu chặt của Huệ phi, bước nhanh. Đi xa rồi mà vẫn nghe thấy tiếng khóc rấm rứt liên hồi. Hừ, khóc là phải. Ngày trước được hoàng thượng sủng ái thế, nay lại thê thảm bị bỏ bê. Nữ nhân trong Tử Cấm Thành đều vậy. Nhan sắc còn thì đời còn rôm rả, tuổi tác tới thì ôi thôi vĩnh biệt gấm nhung. Haizzz…

- Lại trấn lột được của vị cung phi nào thế?

Đang mân mê chiếc vòng ngọc trong niềm sung sướng vô hạn, một tiếng nói vang lên làm Lăng Lam giật nảy mình, chiếc vòng rơi xuống đất vỡ làm đôi.

Ngước mắt nhìn lên đầy đau đớn, nhận ra ngay khuôn mặt chim ưng của tên chết tiệt Cự Dã. 7 là mật thám của tên hoàng thượng gian xảo, chuyên đi săm soi chuyện của người khác rồi mách lại với Hoằng Lịch.

- Đền cái vòng mới cho ta đi!!- Mắt nàng toé lửa, sắp nhảy bổ tới tên này tới nơi.

- Ô hay, chẳng lẽ ta làm rơi vỡ nó chăng?

- Tại ngươi nên nó mới vỡ!!!

- A ha! Sao tự dưng lại chua ngoa như đàn bà thế! Quân tử ai lại chấp nhau cái vòng hủi bao giờ!

- Hơ, cái loại lúc nào cũng chỉ đi rình mò người khác như hái hoa đạo tặc như ngươi thì ngàn đời không mua nổi cái “vòng hủi” này!

Nộ khí xung thiên nhưng biết thừa tên bủn xỉn như y sẽ không bao giờ chịu cấu véo ngân lượng của mình đền vòng cho mình mà nói với y nhiều chỉ mất thì giờ, Lăng Lam phất vạt áo đi thẳng, không muốn dính líu gì tới y nữa.

- Ấy sao công công vội vã thế?- Y khinh công chặn trước đón đầu nàng, tay dang ra chắn đường, cử chỉ đầy tao nhã, ánh mắt có chút vẻ khoe mẽ ta đây đệ nhất võ nghệ. Lăng Lam tự nhủ bản thân kiềm nộ khí lại, không khéo lại hỏng việc.

- Hừ, đại nội mật thám có gì chỉ bảo? Phải chăng định giáo huấn nô tài này một phen? Tiểu nhân chỉ là phận thái giám hèn mọn, có gì đắc tội, đại nhân xin cứ giơ cao đánh khẽ kẻo cái mạng còm này không giữ nổi.

Nghe nàng nói, mắt y sáng lên như sao sa, cái đầu quỷ quyệt có vẻ như vừa nghĩ ra điều gì thú vị:

- Lam nhi à…- giọng y mượt mà ngọt ngào khiến Lăng Lam rùng mình sởn da gà. Tên này vốn biến thái, ngày trước từng có tin đồn y từng đưa mấy tiểu thái giám… lên giường. Hay là lần này y định…?- Da Lam nhi mịn màng quá…- y đưa tay chạm lên má nàng, ánh mắt tà mị định dụ dỗ. Ôi cái vẻ anh tuấn của y thật là… hơ hơ, thảo nào…- ta muốn vuốt ve làn da này quá…

Lăng Lam lập tức bỏ mũ xuống, kéo bàn tay ngỗ nghịch của tên biến thái này lên nửa đầu cạo nhẵn thín của mình:

- Đây nè. Ngài muốn vuốt ve thì nên sờ nắn chỗ này thì hơn. Nó trơn láng mịn màng hơn những nơi khác trên thân thể nàng nhiều.

- Lam nhi kinh dị quá!- Y rụt tay, thối lui mấy bước. Đôi mắt phượng nhăn nhó.

- Vậy Ngài còn điều gì cần nô tài hầu hạ không? Nếu hết thì tiểu nhân xin về cung Càn Thanh…

- Ừ ừ.- y gật đầu, biểu hiện khuôn mặt thì có vẻ thấy nàng ghê ghê nhưng đáy mắt lại chan chứa niềm nuối tiếc.- Vậy Lam nhi đi nha, gửi lời tới hoàng thượng là ta nhớ Người chết được! Bảo Người đừng quên bổng lộc của ta nữa!

Không đợi y nói hết câu, Lăng Lam đã vội rảo bước biến cho thật lẹ. Ở thêm chút nữa, y thay đổi ý định mà lột sạch xiêm y trên người nàng thì hết đường chống cự! Mỹ nam thế cơ mà… hơ hơ.

—o0o—

Đợi khi bóng Lăng Lam khuất được một lúc, bay vèo xuống từ mái nhà là một bóng dáng có khuôn mặt giống Cự Dã y hệt. Y tiến gần tới nơi Lăng Lam vừa đứng, quỳ xuống:

- Thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

- Bình thân.- Nam nhân cất giọng trầm khác hẳn lúc y trò chuyện với Lăng Lam lúc trước rồi đưa tay lột bỏ mặt nạ.

- Người cứ đóng giả thần rồi làm chuyện bậy bạ hoài, tiểu thái giám ấy sẽ nghĩ thần là kẻ biến thái chuộng nam nhân…- Giọng tên Cự Dã thật này có phần không đồng tình.

- Ngươi không vừa lòng sao?- Càn Long ngồi xuống chiếc bàn đá, giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc, rút chiếc quạt vẽ rồng giấu trong ống tay áo ra phe phẩy. Cự Dã vội vã quỳ lạy, kinh sợ:

- Vi thần đâu dám!

- Phải chăng ngươi nghĩ ta cũng sẽ dễ dãi với ngươi như với Lăng Lam?- sự uy nghi tràn qua giọng nói, con mắt phượng sắc sảo liếc xuống người đang quỳ dưới chân mình.

- Mong hoàng thượng tha tội!

- Hừ.

Càn Long đứng dậy, bỏ lại Cự Dã quỳ ở đó rồi đi.

Đêm xuống, sương giăng lạnh buốt. Đến cả những đài sen ngợp hồ còn phải run rẩy. Gió thổi tung tấm rèm trắng muốt trong đêm thâu. Khung cảnh tĩnh lặng, không có lấy một bóng người bỗng vang lên một tiếng hắt xì.

Cự Dã đưa tay gãi mũi, y cảm lạnh tới nơi rồi. Kẻ gần vua thật khổ, thánh thượng không bình thân thì có kẻ nào dám đứng dậy? Y đã phải quỳ từ chiều tới giờ, không biết bao canh giờ đã trôi qua rồi…

Cự Dã đưa mắt nhìn vầng trăng sáng vằng vặc trên cao, than thầm. Rồi lại nhìn bóng trăng in xuống mặt nước đen kịt, than tiếp.

Ở nơi quạnh hiu này, liệu có ai hiểu nỗi lòng ta?

- Cái này vẫn thường được cổ nhân ví là báo ứng đó.

Xuất hiện cùng tiếng nói là dáng người nhỏ bé của Lăng Lam.

- Thái giám như ngươi đêm hôm khuya khoắt tới đây làm gì? Tính làm điều xằng bậy gì?

Y quắc mắt nhìn nàng, người ngoài nhìn vào khéo lại hiểu lầm Lăng Lam cướp nữ nhân của y. Nén thở dài, nàng khoác cho y cái mền:

- Tiếng hắt hơi của ngươi vang tới tận cung Càn Thanh khiến ta đang ngủ gà ngủ gật cũng giật mình thức giấc, suy đi tính lại bèn mang cái giẻ lau chân tới đây cho ngươi để bản thân còn được say giấc nồng một chút. Ngươi cứ hắt hơi hoài chắc ta mất ngủ mà ốm mất.

Lăng Lam khoanh tay, vênh mặt lên, cố tỏ vẻ không quan tâm chút gì tới y. Nhưng có vẻ tên này đã có chút cảm động, y cất giọng lí nhí:

- Cảm ơn…

- Thôi khỏi.- Nàng xua tay đầy hào hiệp.- Ta về đây, còn phải chuẩn bị để hoàng thượng lên triều…

- Huệ phi…- giọng y vang lên buồn bã làm hẫng bước chân nàng.- mong ngươi đã nhận bạc thì hãy giúp nàng ấy… ta sẽ đền chiếc vòng cho ngươi…

Nàng không trả lời, bước thẳng. Tên ngốc tử này, vẫn còn vương vấn Huệ phi sao? Chẳng phải nàng ta đã ham vinh quang phú quý mà rời bỏ y hay sao? Cớ gì y vẫn cứ ngu ngốc như thế? Nói giúp nàng ta thì y được gì? Hừ. Mà thứ tình cảm này của y, nếu chẳng may bị Càn Long phát hiện, chẳng chỉ riêng y mà cả Huệ phi cũng sẽ mất mạng!

Khi Lăng Lam dậm chân về tới điện Dưỡng Tâm thì cũng đúng lúc cung nữ vừa được thị tẩm được các thái giám vác ra ngoài. Bọn chúng có vẻ hơi khó nhọc hơn mọi khi, vai trĩu cả xuống vì nặng khiến nàng nảy sinh chút nghi ngờ. Tò mò liếc về phía người cung nhân đang trên vai các thái giám. Khuôn mặt nàng ta có hơi hé ra ngoài tấm vải bọc, trông có vẻ… hơi là lạ. Đường nét của nàng ta… hơi thô. Nam nhân? Giờ Hoằng Lịch còn có cả nam sủng???

Vừa đi vừa ngó theo bóng nàng ta trân trân khiến chân Lăng Lam vấp vào bậc thềm, ngã dúi dụi. Tên hoàng thượng gian tà đang phơi thây trên long sàng chẳng hiểu sao lại khinh công ngay tới đỡ nàng dậy, lo lắng:

- Có làm sao không?

Lăng Lam phủi bụi trên quần áo, cảm nhận rõ máu đầu gối đang chảy rồi liếc nhìn sàn nhà đầy rẫy những mảnh vỡ của chiếc bình tuyệt mĩ mới được An Nam tiến cống mà sáng nay mình vẫn còn mải mê ngắm nhìn vẻ đẹp của nó. Ôi thật là tiếc quá, chiếc bình ấy mà lúc nào không ai để ý chôm được thì phải được vạn lạng!

- Ngươi bị mảnh vỡ đâm rồi kìa!- Tiếng Hoằng Lịch làm nàng sực tỉnh. Ôi thôi, đúng là máu chảy nhiều quá!! Hắn đỡ Lăng Lam ngồi xuống ghế rồi lớn tiếng gọi thái y làm các thị vệ ngoài cửa ngỡ hắn bị thích khách, kéo lũ lượt vào dàn trận. Hắn quát mắng họ một trận rồi lại da diết kêu thái y. Chỉ vài giây sau đã thấy một vị thái y săm săm tiến tới.

- Phiền công công kéo ống quần lên.- Thái y từ tốn khi thấy Lăng Lam cứ giữ khư khư không chịu hợp tác.

- Hắn bảo ngươi thì làm đi! Mất máu chết bây giờ!- Nghe tiếng Hoằng Lịch giận dữ, nàng giật mình rồi cùng ngoan ngoãn nghe lời. Mảnh vỡ cỡ lớn, lúc thái y gắp nó ra, máu phun ồ ạt nhìn cực đáng sợ làm nàng xém chút bất tỉnh. Không còn từ gì để diễn tả sự kinh dị lúc này khi máu cứ dòng dòng chảy nhuộm đỏ bắp chân. Ông trời hỡi, phải chăng Lăng Lam nàng sắp về với mẫu thân?

Tới khi mọi thứ xong xuôi, thái y cùng cận vệ, thái giám và cung nữ rút đi cả, chỉ còn Hoằng Lịch đang xót xa nhìn vết thương trên chân nàng.

- Người thác loạn quá đà, báo hại nô tài chắc phải què gần tháng.- Lăng Lam phụng phịu, kéo ống quần che đi bắp chân rồi xỏ ủng vào, định đứng dậy về nơi nghỉ của thái giám nhưng cơn nhức từ đầu gối bốc lên khiến nàng lụy khụy chực ngã, không đứng nổi.

- Ngươi như vậy thì còn muốn đi đâu?- Hoằng Lịch gắt gỏng rồi bất chợt bế thốc nàng lên.

- Người làm gì vậy??? Hoàng thượng, Người có đang tỉnh táo không đấy???

Càn Long đặt Lăng Lam lên long sàng, ấn nàng nằm xuống:

- Ngủ đi. Ngươi nghĩ cái gì trong đầu đấy? Ta còn phải thiết triều bây giờ.

Nàng bẽn lẽn cúi mặt, hai tay bứt rứt:

- Tại vừa rồi nô tài thấy Người sủng hạnh nam nhân…

Mặt Hoằng Lịch đơ một lúc rồi hắn mới nhíu mày. Hôm nay biểu hiện của hắn thật lạ, chằng còn gì nét cợt nhả, đểu giả như thường ngày. Hôm nay trông hắn… giống với tiên hoàng…

- Ngươi đâu phải nam, cũng chẳng phải nữ! Vậy là an toàn rồi. Thôi đừng băn khoăn nhiều nữa, nghỉ ngơi đi.

Hắn quay lưng, tiến về phía long bào, nàng hấp tấp hỏi:

- Người đi đâu thế?

- Thiết triều.- hắn quay đầu nhìn, nét mặt lại tà như mọi khi.- Sao? Muốn ta ở đây cùng ngươi à?

- Thôi khỏi.- Nàng vội vã xua tay.- Người cứ đi cho sớm là hay nhất đấy ạ.

- Hừ.- Hắn lại gần, nhéo má Lăng Lam.- Ngươi đúng là khiến người ta mất hứng. Chút nữa ta sẽ quay lại, phải ngoan đấy.- Hắn xoa đầu nàng rồi mới rời đi. Lăng Lam nhíu mày, hình như Càn Long cư xử với nàng như chó cưng của hắn? Tên này đã bước tới đâu trên chặng đường thành biến thái rồi??? Ôi, càng lúc càng thấy nguy cho tương lai Đại Thanh vì hắn…

Lăn lộn trên long sàng vài canh giờ nhưng mãi không ngủ được, bất chợt một ý nghĩ xoẹt qua đầu làm nàng giật mình ngồi bật dậy. Trời, số ngân lượng Huệ phi mới cống nàng vẫn vứt bừa trên bàn, chẳng may có tên tiểu thái giám nào chăm chỉ đột xuất vào quét dọn phòng là coi như nàng mất trắng. Mà đây lại là của hối lộ nên không có kêu mất trộm được! Hỏng, thế là không được!

Nghĩ tới đấy, Lăng Lam lật đật ngồi dậy, gọi người tới dìu mình đi. Nhưng vừa mới được vài bước, lại va ngay phải một nam nhân mặc giáp phục khiến cái trán đáng thương đỏ ửng lên, xước mất miếng da. Đúng là một ngày đại hạn, hết què chân lại thủng óc!

Nàng từ từ ngước lên nhìn hắn rồi tưởng chừng như mình hoa mắt, nam nhân trước mặt này cao kinh khủng! Ánh mắt nàng từ từ dò khắp khuôn mặt hắn. Đôi mày, con mắt, cái mũi… trông giống một tướng quân dày dạn kinh nghiệm! Tuy nhiên, đường nét khuôn mặt này có hơi… quen quen.

- Nam sủng!!- Nàng hét lên, chỉ thẳng vào mặt hắn. Tên này chính là nam sủng của Hoằng Lịch mới được gọi thị tẩm hôm qua đây mà!

- Lăng công công có ý gì?- HắN cất giọng trầm khàn, có chút đe doạ khiến nàng rụt vai lại, cười hì hì hòng cứu vãn tình thế:

- Haha, nô tài nhận lầm người…- Lăng Lam khẽ ngước mắt lên nhìn hắn dò thái độ, đôi mày hắn vẫn nhíu lại. Ôi, cũng phải, trên đời này có ai thích bị gọi là nam sủng kể cả hắn có thật là nam sủng đi chăng nữa? Tự dưng thấy hắn tội tội, chẳng biết là tình nguyện hay bị Hoằng Lịch ép buộc nữa. Có lẽ hắn bị tên hoàng đế xảo quyệt kia đe doạ tới tính mạng phụ thân chẳng hạn, ôi đời người thật ngang trái…

Lăng Lam nhìn hắn với ánh mắt thông cảm rồi cất giọng:

- Tướng quân thật đáng thương… Thôi…- nàng thối lui khỏi hắn mấy bước, lấy lại tư thế.-. Nô tài còn có việc chủ nhân đã sai bảo, xin lui. Chúc tướng quân may mắn.

Nàng đi, bỏ mặc hắn tại điện Dưỡng Tâm trừng trừng nhìn theo mình. Ôi… hắn quả thật là đáng thương mà…

—o0o—

- Người có biết hắn vừa nhìn thấy thần đã hét lên gì không?- Phúc Khang An bực dọc kể với Càn Long.

- Sao?

- “Nam sủng”!!! Hắn gọi thần là nam sủng!!!- Hắn bực tức đập tay xuống bàn.- Tên thái giám hỗn xược đó!

- Ha ha.- Càn Long chỉ còn thiếu mức cười lăn bò càng.- Lam nhi nhìn thấy ngươi đêm qua được “thị tẩm” nên mới nghĩ như thế.

Phúc Khang An bức xúc quắc mắt nhìn cái bình phong, được một lúc, hình như đã trút hết thịnh nộ vô cái bình nên hắn lấy lại bình tĩnh, nói với Càn Long:

- Người định để Lăng Lam bên cạnh tới bao giờ?

Càn Long cười tà, phê chữ “tử” vào bản tấu trước mặt, đưa lên cao nhìn nét mực đen còn lấp lánh rồi đặt bút lông xuống:

- Đến khi nào nàng ta ngán thì thôi.

- Nhỡ không có ngày Lăng Lam ngán thì sao?- mắt Phúc Khang An hơi nheo lại. Hắn chẳng có thích thú gì tới việc để mối hoạ ngay cạnh thánh thượng.

- Chỉ là một chú chim nhỏ, có thể làm gì kia chứ?- Nhìn thấy biểu hiện của Phúc Khang An, Càn Long chỉ đáp lại vài lời đơn giản.

- Chú chim ấy không biết chừng có thể lấy mạng Người…

Gió đột nhiên thổi mạnh làm ngọn lửa của cây nến xiêu viêu muốn tắt, Càn Long khum khum tay che chắn cho ngọn lửa nhỏ giúp nó hồi phục ánh sáng, hắn mỉm cười hiền hoà rồi những ngón tay dài chợt bóp sợi bấc đang cháy khiến chính ngọn lửa ấy tắt ngúm, nhả ra những sợi khói thê lương, tàn của sợi bấc tan ra rơi xuống mặt bàn, vấy lên tấm lụa thêu long phượng những vẩn than đen…

Phúc Khang An thở dài, xin cáo lui về phủ. Trong đầu hắn cứ dập dờn hình ảnh thánh thượng vì sợi bấc mà ngón tay bỏng đỏ…

Chú thích:

- Theo lịch sử, Phúc Khang An chính là con rơi của Càn Long với Phó Thị (vợ của viên quan Phó Hoàn). Trong truyện, tác giả cho tuổi tác hai người này gần bằng nhau và tất nhiên không có chuyện Phúc Khang An là con của Càn Long.^^

- Trong phim ảnh vẫn thường thấy nhắc tới tên cung Càn Thanh. Theo lệ, đó là nơi được xây cho vua ở nhưng từ thời Ung Chính thì đã chuyển sang ở điện Dưỡng Tâm. Càn Long cũng theo đó, không rời về cung Càn Thanh khi đã lên ngôi. Còn vì sao Ung Chính lại không chịu ở cung Càn Thanh thì thấy thiên hạ đồn rằng vì ông ta… sợ ma =))). Một số sử gia nói rằng Ung Chính đã dùng cách “không chính thống” để có được vương vị nên không dám ở cung Càn Thanh vì sợ Khang Hy sẽ… “hỏi tội”. Còn về việc làm thế nào Khang Hy lại hỏi tội được Ung Chính trong khi ông ta đã chết thì việc này chỉ có Trời biết, Đất biết và… Khang Hy biết. =))