Thái Cổ Thần Vương

Chương 39: Âm Hồn Không Tan



Tu vi của Phàm Nhạc là Luân Mạch cảnh tầng thứ nhất, mà Tần Vấn Thiên vẫn còn đang ở Luyện Thể cảnh tầng thứ chín. Chỉ cần họ không vào sâu trong Hắc Ám Sâm Lâm và cẩn thận một chút thì sẽ không gặp phải nguy hiểm gì nhiều.

Thế nên Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc sống rất thảnh thơi.

- Tần Vấn Thiên, bây giờ ngươi đã bắt đầu trùng kích Luân Mạch cảnh rồi, ngươi muốn Tinh Hồn thứ hai của mình là Tinh Hồn loại gì?

Khi hai người đang đi trong rừng thì Phàm Nhạc hỏi Tần Vấn Thiên.

Phàm Nhạc rất mong chờ Tần Vấn Thiên ngưng tụ ra Tinh Hồn thứ hai. Tinh Hồn đầu tiên đã kết nối được với ngôi sao Võ Mệnh ở trên tầng trời thứ ba, thì không nghi ngờ gì Tinh Hồn thứ hai ít nhất cũng phải kết nối từ tầng trời thứ ba trở lên. Thiên Chuy Tinh Hồn mang đến cho Tần Vấn Thiên lực lượng bá đạo, Phàm Nhạc đã thấy rõ rành rành.

- Vẫn chưa nghĩ ra. Trên chín tầng trời có vô số ngôi sao Võ Mệnh, lần này ta nhất định phải lựa chọn cho thật kĩ.

Tần Vấn Thiên mỉm cười nói. Hắn củng rất chờ mong tinh hồn thứ hai.

- Đồ biến thái nhà ngươi.

Phàm Nhạc mắng khẽ:

- Nhiều người không thể duy trì ý thức được lâu trên tầng trời thứ nhất, chỉ có thể vội vàng kết nối với ngôi sao Võ Mệnh. Thế mà ngươi thì hay rồi, lên tầng trời thứ ba vẫn còn đòi chọn lựa từ từ.

- Cơ mà tuy biến thái nhưng vẫn còn kém ta một chút.

Phàm Nhạc nói rất nghiêm trang.

Tần Vấn Thiên đã sớm quen với cái thói nói khoác không biết ngượng mồm của Phàm Nhạc từ lâu. Hắn nhếch miệng vẽ thành nụ cười khinh thường như thể đang cố ý chọc tức tên mập nọ.

- Có người đang đánh nhau.

Đột nhiên hai người cùng lên tiếng rồi phóng vọt về phía trước với những bước nhanh như bay. Tiểu Hỗn Đản trong bụi cỏ theo sát bên cạnh.

Liễu Nghiên ở cách hai người Tần Vấn Thiên không xa, lúc này đang rất tuyệt vọng. Cô không ngờ mình lại gặp phải một con yêu thú Thanh Lân mãng cấp bốn. Ngay trước mặt cô, con mãng xà kia cuộn mình to lớn như một gian nhà, cuốn chặt lấy người bạn Trác Phàm của cô rồi há miệng nuốt sống. Cảnh tượng tàn nhẫn làm cho chân cô mềm ra như bún.

- Liễu Nghiên, chạy đi!

Liễu Nhạc ở gần đó nhìn thấy Liễu Nghiên đứng đờ ra thì hét lên một tiếng điên cuồng. Thế nhưng Liễu Nghiên mới có mười sáu tuổi, cảnh tượng tanh máu đã phá vỡ tinh thần cô. Thanh Lân mãng uốn mình tới gần, cả người cô run lên vì sợ hãi, mà cô chỉ có thể đứng ngây ra nhìn nó.

Mãng xà dựng người lên sừng sững trước mặt Liễu Nghiên mà nhìn cô chằm chằm. Lúc này đây, Liễu Nghiên sợ đến chết sững, thậm chí còn không nghe được tiếng gió gào rít bên mình.

- Nghiệt súc!

Tần Vấn Thiên lao thẳng về phía đầu của mãng xà như một mũi tên rời cung, thức thứ ba Cửu Thiên Long Khiếu của Hàng Long quyền đánh ra tạo nên luồng cuồng phong gào thét. Thanh Lân mãng xoay đôi mắt lạnh lẽo nhìn qua, rồi há cái miệng như một chậu máu đớp Tần Vấn Thiên.

ẦM!

Lực lượng mạnh mẽ như núi lở nện xuống đầu mãng xà, đánh cái đầu khổng lồ bật ngược ra sau. Nó quất cái đuôi dài càn quét trong không khí.

- Đi!

Tần Vấn Thiên hét lớn một tiếng với Liễu Nghiên bên dưới. Thế rồi hắn nắm chặt cái đuôi của con mãng xà, cả người bị đuôi rắn quăng đi. Cùng trong lúc đó, một mũi tên rít lên bắn thẳng vào mắt mãng xà.

Bấy giờ Liễu Nghiên mới phản ứng lại mà quay người chạy ào đi. Thân thể của Tần Vấn Thiên va vào một cây đại thụ, đau nhức. Cũng may nhục thân của hắn bây giờ đủ mạnh mẽ nên không có trở ngại gì.

Tiếng gầm gừ đáng sợ làm màng tai người ta đau đớn. Con Thanh Lân mãng ăn một đòn của Tần Vấn Thiên rồi lại bị một mũi tên của Phàm Nhạc đâm mù mắt, bèn xoay người trốn đi mất dạng mà không hề nổi giận phát điên, có thể thấy rõ ràng là nó biết suy nghĩ.

- Đau thật đấy.

Tần Vấn Thiên không đuổi theo mà nhìn về phía Phàm Nhạc:

- Mập mạp, giỏi lắm.

- Hì hì.

Mập mạp nhếch miệng cười rồi bước tới. Viên tinh hồn thứ hai mang tên Quỷ Diện Tinh Hồn cho hắn năng lực ý niệm, giúp hắn có thể thay đổi phương hướng của mũi tên và nhìn thấu cảnh giới tu vi của người khác một cách dễ dàng. Tuy loại tinh hồn này không thể mang tới lực phòng ngự hay tấn công cường đại, nhưng lại thuộc về loại hình khống chế có tiềm năng phát triển cực cao.

Hiện nay mập mạp chỉ có thể dùng lực lượng này trên mũi tên để khống chế chúng thay đổi phương hướng vào thời khắc quan trọng, sau này khi ý niệm chi lực mạnh mẽ hơn, hắn sẽ có thể ngự kiếm ngự vật.

- Cô không sao chứ?

Tần Vấn Thiên đi tới trước mặt Liễu Nghiên đang ngồi bệt dưới đất rồi vươn tay ra.

Sau khi thấy mãng xà trốn đi thì Liễu Nghiên đã kiệt sức ngã ngồi trên đất. Lúc này nhìn thấy thiếu niên mỉm cười thì nét cười cũng hiện trên khuôn mặt cô. Cô lập tức vươn tay cầm lấy tay hắn rồi thuận thế đứng lên.

- Cảm ơn ngươi.

Liễu Nghiên ban nãy đã hoàn toàn tuyệt vọng, chính là Tần Vấn Thiên đã kéo cô từ cận kề cái chết trở về.

- Không có gì. Sau này cẩn thận một chút.

Tần Vấn Thiên mỉm cười nói.

- Ừm.

Liễu Nghiên gật đầu. Thế nhưng khi nghĩ đến cái chết của Trác Phàm thì lại thương cảm không thôi.

Phía trên khu rừng có quạ đen bị trận đánh nhau ban nãy thu hút tới, chúng nó kêu lên quang quác tăng thêm vài phần thê lương.

- Qụa đen sao?

Phàm Nhạc đột nhiên nheo mắt lại ngẩng đầu lên nhìn bầy quạ đen đang vờn quanh trên không, sau đó lầm bầm:

- Đúng là âm hồn không tan mà.

Tần Vấn Thiên nhíu lại, cũng ngẩng đầu lên nhìn, sau đó lập tức hiểu ra, có lần giáo huấn từ bầy Yêu Lang lúc trước nên hắn không quên chuyện bạn của tên Âu Phong kia có thể khống chế thú vật.

- Liễu Nghiên, đừng có nhận là quen biết bọn ta nhé.

Tần Vấn Thiên quay sang dặn dò Liễu Nghiên rồi, hắn và Phàm Nhạc đưa mắt nhìn nhau một cái rồi lập tức xoay người bỏ chạy vào sâu bên trong Hắc Ám Sâm Lâm.

Một màn này khiến cho Liễu Nghiên giật mình đang định đuổi theo thì lập tức có gió lớn nổi lên vù vù, lá cây xào xạc, chỉ thấy phía xa có vài con phi cầm lớn đang lao tới vèo vèo, chúng xẹt qua trên đỉnh đầu cô với tốc độ cực nhanh, trên lưng đám phi cầm kia lại có cả bóng người nữa.

Thấy cảnh này thì Liễu Nhạc nháy mắt đờ người, lập tức giữ chặt Liễu Nghiên nói:

- Đừng đuổi theo, bọn họ gặp phải đối thủ lợi hại rồi.

- Ca.

Liễu Nghiên nhìn Liễu Nhạc một cái, chợt nghe Liễu Nhạc nói tiếp:

- Tần Vấn Thiên này tình nguyện gánh chịu một chiêu của Thanh Lân mãng để cứu muội, xem ra hắn ta có phần thích muội đấy, thế nhưng đám cưỡi phi điểu này còn lợi hại hơn nữa, nhớ kỹ lời Tần Vấn Thiên đã nói, chúng ta không quen biết hắn.

Hắn vừa nói xong thì lập tức trông thấy một thiếu niên cưỡi trên lưng một con Hắc Ưng cấp ba quay đầu lại, kẻ này chính là Diệp Triển.

Diệp Triển mỉm cười nhảy xuống dưới, đi tới trước mặt Liễu Nghiên và Liễu Nhạc:

- Ta là Diệp Triển của học viện Hoàng Gia, còn các người thì sao?

- Ta là Liễu Nhạc, đây là muội muội ta tên Liễu Nghiên.

Liễu Nhạc cẩn thận đáp lời, tuy Diệp Triển đang mỉm cười rất thân thiết nhưng hắn vẫn không dám xem thường.

- Người lúc nãy tên Tần Vấn Thiên, tham gia khảo hạch của học viện Đế Tinh, nhưng chắc là hắn sẽ không ra khỏi Hắc Ám Sâm Lâm đâu, các ngươi quen hắn bao lâu rồi thế?

Diệp Triển vờ như vô tình hỏi tới.

- Vừa mới quen đó thôi.

Liễu Nhạc nhìn nụ cười của Diệp Triển thế thì không dám nói dối.

- Đừng căng thẳng thế chứ, bọn ta chỉ nhằm vào hắn thôi chứ không có ác ý với người khác đâu.

Diệp Triển mỉm cười nói, lúc này Liễu Nhạc mới thở phào nhẹ nhỏm, còn Liễu Nghiên thì vẫn hơi lo lắng cho Tần Vấn Thiên.

Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc đang cắm đầu chạy như bay, nhưng tốc độ của đám phi cầm kia cực nhanh nên khoảng cách giữa hai bên đang bị rút ngắn dần.

- Tiểu Hỗn Đản, biến thân đi.

Tần Vấn Thiên hét to một tiếng, lập tức có một đạo huyễn ảnh màu trắng phóng to ra, sau đó bổ nhào lên trước mặt Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc. Hai người bọn họ trực tiếp nhảy lên lưng nó nên có vẻ hơi chật một chút.

- Ngồi cho chắc nhé, tu vi của đám người kia thế nào?

Tần Vấn Thiên hỏi Phàm Nhạc.

- Ba tên, Âu Phong và cái tên tiểu tử ngự thú kia còn đỡ, tên cuối cùng hơi khó đối phó đấy, niệm lực của ta không thể nào nhìn thấu tu vi của hắn được, e là đang ở Luân Mạch cảnh tầng ba đổ lên.

Phàm Nhạc đưa lưng về phía Tần Vấn Thiên, hai chân kẹp chặt thân thể của Tiểu Hỗn Đản, trên tay xuất hiện cung tiễn nháy mắt đã bắn ra ba mũi tên.

Nhưng tốc độ của Hắc Ưng cực nhanh nên dễ dàng tránh né được, hơn nữa tốc độ phi hành của đám kia cực kỳ đáng sợ, niệm lực của Phàm Nhạc khó có thể khống chế mũi tên đuổi theo.

- Có chút phiền toái rồi.

Phàm Nhạc buồn bực nói:

- May mà tốc độ của Tiểu Hỗn Đản này cũng nhanh ngang ngửa với phi cầm, nếu như không phải chở thêm chúng ta thì nó chẳng cần biến thân cũng có thể dễ dàng cắt đuôi đám phi cầm kia.

- Nhưng cứ như thế mãi cũng không phải cách hay, chuẩn bị chiến đấu đi, chỉ cần giết chết cái tên ngự thú kia thì bọn chúng sẽ không thể nào khống chế được Hắc Ưng nữa.

Tần Vấn Thiên nói.

- Được, thế thì đợi cơ hội thôi.

Hai người bọn họ bắt đầu thương lượng đối sách, Phàm Nhạc không bắn tên ra nữa để tránh lãng phí tinh thần chi lực, bọn họ không ngừng chui sâu vào bên trong Hắc Ám Sâm Lâm.

Hoa Vân có phần buồn bực, hắn không ngờ đuổi giết hai người này lại tốn sức đến thế, lại thêm con chó trắng kia cứ chạy loạn xạ khắp nơi, bây giờ hắn cũng chẳng biết mình đang ở đâu, nơi này bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất hiện yêu thú cường đại ấy chứ.

Phía trước đột nhiên sáng sủa hắn lên, nơi đó đã không còn là rừng cây nữa mà là một khu đất trống, hình như đi về phía trước nữa là vào trong một sơn cốc đầy sương mù.

- Là huyễn thành.

Hoa Vân nhìn thấy sơn cốc đầy sương mù kia thì đồng tử co rụt lại, bọn họ thế mà lại chạy đến sát mép huyễn thành bên trong Hắc Ám Sâm Lâm rồi.

Đám người Tần Vấn Thiên cũng dừng lại, bên trong sơn cốc đầy sương mù kia ẩn ẩn có bóng một tòa thành trì xuất hiện, có vẻ hư vô mờ mịt.

- Hình như bọn chúng khá sợ nơi này đấy.

Phàm Nhạc nheo mắt lại nhìn, ba người đã dừng đuổi theo nhưng vẫn đang từ từ đến gần nơi này, lần này thì Tần Vấn Thiên có mà chạy đằng trời.

Hai người bọn họ leo xuống khỏi lưng của Tiểu Hỗn Đản, thân thể của Tiểu Hỗn Đản cũng thu nhỏ lại.

Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc liếc mắt nhìn nhau, tâm ý tương thông, chỉ thấy Phàm Nhạc lập tức kéo căng dây cung trong tay, chín mũi tên tinh thần đồng thời xé gió bay ra, mang theo tiếng vù vù bắn thẳng về phía Mục Dã.

- Tiểu Hỗn Đản!

Tần Vấn Thiên la to, chỉ thấy Tiểu Hỗn Đản trực tiếp nhào vào trong tay Tần Vấn Thiên, sau đó liền thấy Tần Vấn Thiên ném Tiểu Hỗn Đản về phía tên Mục Dã ở giữa không trung.

Lúc Mục Dã nhìn thấy chín mũi tên kia cùng bắn về phía mình thì mặt đã dại ra, gần như chúng đã chặn đứng tất cả đường trốn của hắn khiến hắn phải hội tụ sức mạnh, nháy mắt đánh mạnh về phía mũi tên đằng trước, dùng lực phá giải.

Gần như cùng lúc này trước mặt hắn đột nhiên lại xuất hiện một con chó tuyết, hơn nữa thân thể của nó nhoáng cái đã biến lớn ra, lợi trảo bén nhọn cắm thẳng về phía đầu của hắn.

Sắc mặt Mục Dã đại biến, khống chế Hắc Ưng bay lên trên, nhưng chỉ thấy lợi trảo của Tiểu Hỗn Đản đã xé rách đầu của Hắc Ưng, còn Mục Dã thì cũng mất đà rơi thẳng xuống dưới.

Tất cả những chuyện này đều xảy ra trong nháy mắt, tốc độ cực nhanh, chín mũi tên ban nãy bắn ra chỉ là vì khiến cho Mục Dã bị cố định lại một chỗ trong chốc lát, chỉ một chốc thôi nhưng đã dồn Mục Dã vào tuyệt cảnh.

Ở mép sương mù, mập mạp nhếch môi cười rồi chỉ mũi tên về phía hắn!