Thạch Thảo Trong Cơn Bão

Chương 33



Maddy mặc áo ngủ đứng đó, đang bơ phờ trông ra cửa sổ phòng ngủ cho khách, chính là nơi nàng sắp thay đồ, thì thấy một xe ngựa thuê dừng lại trước cửa. Cửa xe mở, nàng kinh hãi hớp hớp không khí khi thấy chiếc mũ và áo ngoài sẫm màu của tín đồ Giáo hữu hiện ra.

Cô hầu gái đang trải bộ đầm bạc ra. Maddy vội lùi khỏi cửa sổ, đóng sầm cửa chớp. “Nhanh... có gì đó...” Chiếc váy thường ngày của nàng bỏ ở dưới nhà.

“Giúp tôi mặc nhanh lên!” Nàng giật lấy bộ đầm dạ hội ném vào cô hầu vẫn sững sờ. Một phút sau, mới chỉ cài khuy và móc, Maddy lao xuống nhà.

Nàng đến sảnh đúng lúc một gã gia nhân đặt khay rượu sang bên để ra mở cửa.

“Là khách của tôi” nàng nói, cố hết sức nghĩ ra chỗ giấu anh - vì sao, ôi, vì sao Richard lại chọn đúng lúc này để tới! Phòng sách sau nhà thì không thể, sảnh ăn sáng đầy nhạc công Italia, kho rượu của Calvin chất rượu sâm banh tới tận nóc - nàng lao tới mở cửa phòng bi-a. “Mời anh ấy vào đây.” Nàng bước vào phòng và đóng cửa lại.

Có tiếng rì rầm ở phòng ngoài và rồi người hầu mở cửa. “Ông bà Little, ông Bond, ông Osbome.”

Maddy đờ người ra. Không phải Richard.

Nàng đứng đó đối diện với những bậc trưởng bối trong chính Hội của mình, trái tim cứ thoi thóp dần trong lồng ngực.

Người hầu khép cửa lại. Môi Maddy mở ra, nhưng không cất nổi tiếng nào.

“Archimedea Timmsp.” Elias Little nói, “chúng ta đến với trách nhiệm gặp cô ở đây trong ngôi nhà của kẻ không đức tin này.”

Ba người kia đứng nghiêm nghị, nhìn nàng trong bộ đầm vũ hội ánh bạc giễu nhại Trang phục Mộc mạc.

Elias nhỏ nhẹ nói. “Chúng ta hỏi cô, có phải cô đã cưới người đàn ông này?”

Nàng biết rằng giây phút này sẽ diễn ra, rằng họ sẽ đến đây nói thẳng vào mặt nàng, nhưng nàng không biết cảm giác sẽ thế nào. Nàng không biết khi đối mặt với họ, những người mà nàng từng yêu mến, từng thân thiết như chính gia đình của nàng thì sẽ ra sao. Constance Little thậm chí đang rơi lệ, lặng lẽ, hai bàn tay bà xoắn lấy tạp dề.

Maddy chớp mắt. Nàng quay mặt đi. Không một lời, nàng gật đầu.

“Ôi, Maddy,” Constance thầm thì.

Cơ hồ phút trước thôi, họ không thể thật sự tin vào chuyện này. Elias liếc nhìn những đồ đạc bằng da dày và mạ vàng trong phòng, ông nhìn trân trối bàn bi-a, khuôn mặt hiền hậu hằn lên nếp nhăn đau khổ.

“Đây quả là một điều đáng buồn cho Ái hữu Hội,” ông nói, giọng nói nhẹ nhàng vĩ đại mà nàng đã nghe quá nhiều trong những ngày đầu tuần.

“Hội chỉ thị cho chúng ta đến gặp cháu và giúp cháu thấy được sai trái của mình. Theo luật lệ của Sự thật, một tín đồ giáo hữu không được phép đi lại cùng một kẻ thuộc thế giới trần tục, cũng không được tiến tới hôn nhân mà không có sự chấp nhận của Hội.”

Elias chìa tay ra, chạm vào cổ tay nàng, dịu giọng hơn. “Archimedea, đây không phải là những quy tắc vô mục đích, mà để bảo vệ cháu, để cháu không rơi vào bẫy của kẻ thù. Một người trẻ tuổi thường nông nổi, dễ lạc đường và bởi vậy, vấn đề ấy phải được mang ra trước Hội, bàn thảo với những Ái hữu khác, những người được soi sáng bởi quyền năng và sự sáng suốt của Chúa để nhìn thấu nó, xem nó có được Ánh sáng soi rọi không. Cháu có hiểu điều này như là Sự thật không?”

Nàng nuốt nước bọt. “Vâng.” ôi vâng. Nàng hiểu.

“Vậy mà cháu vẫn không tuân theo. Cháu không nghe theo Chúa Trời hay các Ái hữu, mà chỉ theo ý muốn chủ quan bướng bỉnh của mình?”

Nàng đã chực mở miệng rồi lại ngậm miệng. Nàng không nói.

“Hiểu điều này, cháu sẽ biết vì sao chúng ta tới.”

Maddy khẽ kêu lên đau khổ. Nàng quay lưng lại phía họ.

Có tiếng giấy khẽ sột soạt. Elias hắng giọng.

“Archimedea Timms, bởi vì cô không còn là đứa con thường tới các buổi Suy niệm cùng cha, mang đặc điểm bên ngoài của người trong Hội chúng ta, mang cái tên Ái hữu, và bởi vì cô đã rời xa Sự thật và cưới một người đàn ông trần tục, chúng ta buộc phải đưa ra bản chúng nhận này, và cô bị...” Giọng nói trầm trầm, dịu dàng của ông trở nên ngập ngùng, “...bị khai trừ khỏi Hội;”

Những giọt lệ bắt đầu tuôn ra, rớt rơi trong nỗi đau nóng bỏng mặn chát xuống cằm Maddy.

Elias hít một hơi dài. “Ngoài ra... bởi nhiều người biết rằng cô từng mang tên và dáng vẻ của một tín đồ Giáo hữu, từng được coi là một tín đồ Giáo hữu, vì sự an toàn và danh dự của Hội, chúng ta yêu cầu cô công khai làm rõ sự thật bằng cách viết một bản tuyên bố nói rõ rằng đám cưới trái đạo của cô không được Ái hữu Hội tán thành, và chép tuyên bố đó ra ba bản, một bản gửi tới Hội để đọc to trong buổi Suy niệm, một bản gửi tới kẻ được gọi là linh mục đã tiến hành hôn lễ cho cô, và một bản gửi tới báo chí để cô không còn có thể lấy danh nghĩa Ái hữu lừa dối thế giới.”

Maddy nhắm mắt lại. Báo chí! Đó là vì Jervaulx, bởi gã là Công tước và do vậy tất cả mọi người đều phải biết. Nàng đưa tay lên lau nước mắt, quay nhanh lại.

“Vậy để cháu làm việc đó bây giờ.”

Nếu nàng đợi, nếu nàng dừng lại và nghĩ ngợi, nàng sợ rằng mình sẽ không có đủ can đảm. Nàng bối rối nhìn quanh phòng, quay đi khỏi những giọt nước mắt của Constance. Kia - cỗ máy viết của Công tước - nàng kéo ngăn kéo nhỏ của chiếc hộp thì tìm thấy bút cùng mực. Không có giấy, nàng mở hộp lấy những mảnh giấy bay ra.

Mảnh trên cùng đã được dùng, nguệch ngoạc dòng chữ Gửi gói hàng cho tôi với nét chữ viết tay lệch lẹo của Jervaulx. Maddy gạch đi mạnh đến nỗi đầu bút vỡ ra.

“Archimedea,” Elias nói, “cháu không phải viết trong trạng thái tinh thần quá khích như vậy. Lời lẽ của cháu phải được Hội chấp nhận.”

Maddy thả rơi chiếc bút. Nàng ngồi xuống ghế. “Cháu không nên làm điều này.”

Khuôn mặt nàng nhăn nhúm lại. Nàng không thể kìm giữ những giọt nước mắt hoặc tiếng thổn thức nho nhỏ trong cổ họng.

“Cháu muốn trở về.” Nàng run bắn, nức nở và nhìn lên.

“Ôi, Constance, cháu muốn về nhà! Cháu không thể về nhà nữa sao?”

Constance lao đến bên nàng, nắm lấy tay nàng, quỳ xuống. “Maddy, cháu muốn về nhà thật sao? Cháu có thể đến với ta! Hãy làm rõ Sự thật, và đến đây, sống trong Ánh sáng.”

Maddy nhìn lên Elias với niềm hy vọng đột ngột và dữ dội.

“Cháu biết rằng chúng ta không cấm ai tới buổi Suy niệm, Archimedea à,” ông nói.

“Nhưng cháu không thể vừa là thành viên của Hội vừa chung sống với người đàn ông trần tục kia. Chúng ta không thể dễ dãi với một việc như vậy.”

“Nhưng liệu cháu có thể quay về?”

“Ta không thể nói điều gì thay mặt Hội,” Elias nói. “Chúng ta chỉ được chỉ thị để nói với cháu rằng phải viết bản tuyên bố kia.”

Nàng cúi đầu. “Vâng. Vâng, cháu sẽ...”

Cửa phòng bi-a đột ngột mở. Maddy đứng bật dậy, nắm lấy bàn tay Constance.

Jervaulx dừng lại với vẻ sũng sờ trống rỗng. Gã dường như chậm chạp mãi mới biết nên tập trung vào đâu, trong một lúc lâu, gã chi trừng trừng nhìn Elias Little.

Rồi gã thấy Maddy, gã nhìn bàn tay nàng đan lấy tay Constance và đám giấy trên tủ ly. Mặt gã lộ vẻ cảnh giác.

Maddy chậm rãi thở ra khi nàng nhận ra rằng gã sẽ không nổi điên. Nàng rút tay khỏi tay Constance.

“Jervaulx,” nàng nói, rướn cằm lên, “đây là những người của Ái hữu Hội, họ đến nói chuyện với tôi.” gã không nói gì, chỉ đứng đó với vẻ cảnh giác.

“Đây là chồng cháu,” nàng lặng lẽ nói. gã đã bận lễ phục và quần bó đen, ngực áo gã đầy tua trang trí với ghim ngọc lục bảo gắn ở những nếp gấp - cao lớn và bất động, vẻ ngoài của gã không hề phảng phất dấu ấn quỷ dữ: đây là mẫu hình của một người đàn ông tìm kiếm lạc thú xác thịt.

“Nói gì?” gã hỏi, giọng ngầm chứa thách thức.

“Chúng tôi đến để xác nhận rằng Archimedea không còn là Ái hữu của chúng tôi,”

Elias nghiêm nghị nói, “bởi vì cô ta đã rời xa Sự thật và tự ý cưới anh.”

Jervaulx nhìn vệt nước mắt trên khuôn mặt Maddy và lại nhìn Elias, “ông làm... khóc.”

“Đấy là một việc nặng nề mà chúng tôi phải làm.”

Công tước khiến Maddy ngạc nhiên. Thay vì nổi khùng lên, gã chỉ nói,

“Xong?”

Elias gật đầu. “Chúng tôi đã nói những gì mình được chỉ thị.”

Jervaulx lùi lại mở cửa.

Constance quay người. Bà ôm nhanh lấy Maddy. “Đến với chúng ta,” bà khẽ nói trước khi vội vã bước qua trước mặt Công tước ra khỏi phòng. Những người kia theo sau chậm hơn. Không ai trong số họ ngoảnh lại nhìn hay nói gì.

Maddy bị bỏ lại đó, đối diện với gã.

Gã đi tới chỗ tủ nhỏ kê sát tường, nhặt chiếc bút gãy và giấy tờ lên. Gã bỏ tất cả đi, đóng chiếc hộp lại, vò nát tò giấy nàng gạch lên. Gã liếc nhìn nàng.

“Không xin lỗi... Maddy,” gã nói với vẻ thách thức lạnh lùng.

“Em khóc... nhưng tôi không xin lỗi.”

Đến sẩm tối, gã nhìn xuống từ cửa sổ thư viện thì thấy nàng trong mảnh sân trống, quỳ gối gần bức tường, đầu cúi xuống, như thể đang cầu nguyện, Gã lầm bầm không ra tiếng với viên thư ký rồi rời phòng. Trong sân, gã nhìn nàng quỳ gối trong cái lạnh như kim châm, mặc bộ đồ Giáo hữu cũ xám xịt của mình, dùng móng tay rút những sợi cỏ dại tí hơn ở chân tường.

“Maddy,” gã kêu lên, vốn đã sớm nổi cáu và bối rối vì công việc lạ lùng kia. “Em đang làm gì thế?”

Nàng ngồi lên gót chân và thoáng liếc nhìn gã, rồi quay lại với việc nhổ cỏ tỉ mẩn. “Tôi muốn bản thân có ích theo cách nào đó.”

Gã đứng nhìn nàng. “Không phải bây giờ. Em... mặc. Không phải... có ích.”:

Nàng cúi sát xuống đất hơn, đào lớp vữa bằng tay không.

“Đừng “ gã giật giọng, không ưa nhìn nàng phải làm thứ việc đó.

“Anh không cho phép?”

“Không. Maddy...”

Nàng đứng dậy và ngồi vào ghế sắt, nhìn xuống đùi.

Có gì không ổn, có gì không ổn?...nhưng gã ghét phải biết.

“Tôi muốn có việc gì đó để làm,” nàng nói, thở cả ra khói. “Tôi không quen ăn không ngồi rồi.”

“Vũ hội...”

“Ồ phải,” nàng hời hợt nói. “Anh đã ghi chú trong đám sổ sách của mình chưa? ‘Một nữ công tước, mặc đầm vũ hội, đứng đầu cầu thang đón khách. ’ “

Nàng lắc đầu. “Tôi không phải nữ công tước. Tôi không thuộc về nơi đó.”

“Maddy.” Gã đưa tay ra chạm vào nàng nhưng nàng đột ngột đứng dậy bước đi.

“Tôi không thuộc về nơi này.” nàng nói, quay lưng lại với gã.

“Cần em... Maddy. Nếu em muốn thứ gì... nhiệm vụ... vũ hội.”

“Tôi chẳng biết gì về thứ đó!” Giọng nàng phẫn uất nhưng nén lại, gần như tắt lịm trong khi nàng tiếp tục nhìn xuống.

“Anh có thư ký của anh. Anh không cần tôi.” Nàng nắm lấy một đầu băng treo tay. Giọng nàng vỡ ra. “Anh không cần tôi.”

Gã nhìn nàng trân trân, cố kìm giữ bản thân. “Em muốn gì... thay vào?”

Nàng hơi cúi đầu, không trả lời.

“Giáo hữu?” gã nhẹ giọng hỏi. “Gill?”

“Tôi không muốn quên mình là ai,” nàng nói với vẻ căng thẳng lạ lùng.

“Tôi không muốn.”

Cơ thể gã căng ra. Bàn tay gã hết gập vào lại xòe ra.

“Vợ tôi. Tôi cần bây giờ... tối nay... đứng bên tôi!”

“Tối nay!” nàng khinh bỉ nói.

“Có đầy thứ khác trên đời này ngoài cái vũ hội phù phiếm của anh. Ngoài nó ra còn đầy thứ khác để biến anh trở lại thành công tước vĩ đại!”

Sự tự chủ của gã rạn nút, gã thở từ từ qua kẽ răng. “Y phục của em đâu?”

“Tôi sẽ không tham dự,” nàng nói. Nàng giơ một ngón tay phủ nhận.

“Nó là một thú vui trần tục.”

“Thú vui?” gã dằn giọng.

“Nghĩ tôi làm thế... vì thú vui?”

Gã tóm lấy cánh tay nàng, kéo nàng quay lại đối diện với mình.

“Gì xảy ra... khi tôi không phải là công tước? Gã siết mạnh nàng.

“Gì xảy ra... với em... Tôi lại ở đó?”

Lắc mạnh nàng, gã gào lên, “Tên điên! Tên điên, Maddy! Nghĩ là em có thể ngăn? Em không thể. Tôi không thể. Nhà vua! Nhà vua có thể ngăn, nếu ngài muốn.” Khẽ gầm gừ vẻ hung bạo, gã buông nàng ra.

“Không bao giờ về đó... tôi sẽ không mất... em! Mất tất cả! Tôi - sẽ - là - công - tước!”

Gã lùi lại, quay người bỏ nàng trong khoảng sân trống trải. Đến cửa, gã dừng lại ngoảnh lại.

“Cứu chúng ta. Đó là gì tôi làm... vương miện... nhà vua... vũ hội phù phiếm. Cứu chúng ta!” Gã hất mạnh cằm về phía ngôi nhà.

“Em muốn... có ích. Được! Có ích. Một nữ công tước! Đón! Váy bạc! Hiểu?”

Nàng tròn mắt nhìn gã, không cử động, như thể gã là người nàng chưa từng gặp. Gã trừng mắt lại. Nàng liếm môi. “Việc này là... để cứu anh?” nàng nhắc lại.

“Cả hai. Em và tôi. Đi... mặc,” gã xẵng giọng và đóng sầm cửa.

Ở đầu cầu thang, trong đại sảnh nồng mùi thường xuân và nước hoa phụ nữ, quá nhiều tiếng ồn đến độ âm thanh cơ hồ đã kết thành bức tường sờ mó được, Christian bắt tay liên tục. Không cần phải nói, chẳng ai có thể nghe thấy những gì gã nói. Một người hầu ở chân cầu thang đọc to tên khách khi họ bước lên bậc thang nhưng cũng không ai có thể nghe thấy anh ta.

Maddy đứng bên gã, chiếc vương miện láp lóe ánh lửa xanh lục mỗi lần nàng cử động đầu. Nàng đã quay lại với cuộc sống, bé-Maddy của gã - lặng lẽ trang nghiêm, nhưng đôi lúc nàng nhìn gã dưới hàng mi, một câu hỏi bồn chồn như muốn biết họ có thành công không vậy.

Gã biết cánh tay bị thương của nàng đang đau đớn. Nàng áp tay vào người, lén lút đỡ nó, rõ ràng cũng hiểu như gã rằng nàng đang phơi mình trước những cặp mắt soi mói bất tận từng giây từng phút một. Christian đợi cho tới khi mọi việc hơi lắng lại, không khí sao lãng khi một quý bà vấp phải váy ở tầng dưới. Gã nắm lấy khuỷu tay Maddy dẫn nàng rời đại sảnh nơi họ đã đứng suốt một tiếng đồng hồ vào sảnh tiếp khách màu lam.

Như có phép mầu, đám khách đông nghẹt lập tức dãn ra trên đường đi của họ, lùi khỏi khu vực trung tâm phòng, nơi những tấm thảm đã được cuộn lại, rõ ràng là chờ đợi gã và Maddy tuyên bố mở màn. Nhưng gã không thể, cho tới khi nhà vua tới. Christian đi thẳng qua dàn nhạc đang đợi và bắt đầu một chuyến tuần du khắp các phòng.

Gã nhận thấy rằng chuyện phiếm thật dễ dàng, kỹ năng đó đã ăn sâu trong gã tới nỗi gã có thể nói chuyện với họ không chút do dự, như những lời ca của một bài hát cũ đã quá quen thuộc đến vô nghĩa. Không khí ồn ào rất có tác dụng: trong thư viện, tiếng nhạc hầu như chìm khuất hẳn giữa tiếng chuyện trò huyên náo.

Gã không dừng lại ở đâu lâu hơn thời gian cần thiết để nhận những lời chúc mùng như một cái máy, chịu đựng sự tò mò và những cái liếc mắt nhìn nhau mà gã biết đang bám riết lấy mình.

Đây chỉ là một trò cá cược nữa, đợi cho tới lúc bắt đầu dạ vũ. Nửa đêm cứ trôi qua từng phút thì điều đó càng trở nên rõ ràng hơn. Cho tới mười hai rưỡi, gã nhẩm tính, có thể nấn ná lâu chừng đó. Nếu lúc ấy hoàng thượng vẫn không tới thì gã sẽ hoàn toàn bị dồn vào chỗ thua cuộc.

Ít nhất thì đám anh em rể của gã cũng không vác xác tới. Gã đã mời gia đình nhưng tất nhiên họ không tới hay chấp nhận sự kiện này. Không phải với Maddy ở trong nhà gã, không phải vái những viên luật sư đang cố gắng lột sạch gã.

Nàng đi bên gã, một nàng Galatea [1] bằng bạc, từ người sống biến thành bức tượng thay vì ngược lại.

[1] Theo thần thoại Hy Lạp, chàng Pygmalion đã tạc bức tượng mỹ nhân Galatea rồi đem lòng yêu chính bức tượng đó, sau này nhờ chàng khẩn cầu nữ thần Aphrodite mà Galatea biến thành người thật.

Nàng đã làm một việc lạ lùng với sự lạnh nhạt trang nghiêm của mình - nàng làm họ mất mặt. Christian có thể thấy điều đó. Họ đến đây để cười nhạo nàng - cái buổi tối ở nhà hát và cỗ máy tin đồn đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ - kẻ đào mỏ, cô nàng Giáo hữu, một ả giang hồ cao cấp; ai cũng chỉ có thể đoán già đoán non, và nàng chẳng cho họ lấy một manh mối.

Đến gần cuối vòng, bắt gặp Fane, gã liền kéo anh ta rời khỏi đám sĩ quan, đưa anh ta vào phòng thay đồ đang mở cửa, nơi hoa hoét và vài chiếc ghế tạo nên một chỗ ẩn náu lặng lẽ nhưng ai cũng thấy giữa dòng khách khứa chậm chạp dịch chuyển.

“Nghỉ.” Gã ấn Maddy xuống ghế bành. Trong thoáng chốc nàng bám lấy gã, dấu hiệu duy nhất cho thấy sự mất tinh thần của nàng, nhưng gã cúi đầu.

Một ly,” gã hứa. “Fane sẽ ở lại.”

đi gọi một người hầu đến phục vụ họ và kiểm tra xem có tin tức gì của nhà vua không.

“Đêm nay cô duyên dáng chết người, tình yêu của tôi ạ,” Đại tá Fane nói và cúi rạp trước Maddy.

Một cặp đôi dừng lại bên họ. “Quả thực! Một rara avis[2].” Người đàn ông đồng tình, khoát tay cúi người.

[2] Tiếng Latinh, có nghĩa là người/vật độc đáo, hiếm có.

“Bộ đầm của cô thật... quá khác thường, nữ công tước,” bạn đồng hành của anh ta chen vào với giọng điệu có thể là khen, cũng có thể là chê. “Là của Devey?”

“Devey?” Maddy hỏi lại.

Người phụ nữ kia trao cho nàng một nụ cười kẻ cả.

“Quý bà Devey. ở quảng trường Grosvenor.” Cô ta phe phẩy chiếc quạt lông vũ.

“Quả là một ý tưởng mới thú vị đấy, việc trì hoãn màn khiêu vũ này. Chà, mới muộn làm sao chứ! Đã quá nửa đêm chưa nhỉ?”

Viên đại tá lục trong túi chiếc áo khoác đỏ tươi.

Anh ta lục lọi sâu hơn, hơi nhíu mày.

“Không giờ hai mươi lăm phút,” người đàn ông xem đồng hồ của mình rồi thông báo.

“Chúng ta sắp bắt đầu rồi chứ, nữ công tước?” người phụ nữ ngọt ngào hỏi.

“Tôi không biết,” Maddy trả lời.

“A! Phải rồi! Chúng tôi không nên độc chiếm bà, thưa phu nhân.” Với một tiếng cười nhẹ, người phụ nữ cúi đầu lùi lại. “Trang hoàng thật tráng lệ.”

Khi cặp đôi kia rời đi, Đại tá Fane cười ngoác miệng. “Kiểu phụ nữ đanh đá thường gặp ấy mà.” Anh ta đang cầm đồng hồ, vẫn lục sâu trong túi áo khoác. “Ngạc nhiên chưa, xem tôi tìm thấy gì này. Đây!” Anh ta rút bàn tay khỏi túi và xòe ra. “Tìm thấy trong lớp vải lót, lạy Chúa!”

Maddy nhìn vào lòng bàn tay xòe ra của anh ta thì thấy một chiếc nhẫn vàng gắn ngọc mắt mèo cùng ngọc trai với thiết kế đặc biệt.

“Nhẫn cưới của cô đấy, thưa phu nhân,” anh ta tự hào tuyên bố.

Nàng cau mày.

“Xin cứ treo cổ tôi lên, chả trách gì tôi không tìm thấy nó trong lễ cưới. Chiếc áo này chưa từng rời khỏi London.” Anh ta nâng tay nàng lên gập lại quanh chiếc nhẫn. “Giờ có nhẫn rồi. Tốt nhất là cô nên đeo nó vào để khỏi làm mất.”

Maddy đã không còn cố đeo nhẫn dấu của Jervaulx từ lâu lắm rồi. Nàng cắn môi và rồi đeo nhẫn vào ngón tay, vừa khít.

Chiếc vương miện khiến nàng đau đầu khủng khiếp. Người ta có thể thấy gì ở hình thức giải trí khổ sở này kia chú, Maddy không hiểu nổi: một đám đông khổng lồ chen chúc chẳng có gì để làm ngoài việc cố hết sức gào lên với người khác và chè chén. Tiếng cười đã nhạt hơn và người ta đang phàn nàn. Nàng đã bị truy hỏi năm lần về việc có phải đang đợi hoàng thượng không và trả lời thành thật rằng nàng không biết. Nàng đoán là các vị khách muốn hỏi nhiều hơn thế nhưng Đại tá Fane hoặc Durham, đôi khi là cả hai, luôn kề sát bên nàng, chi bằng một câu nói vừa hài hước vừa vồ nghĩa nào đó mà gạt đi những câu hỏi soi mói nhất.

Nàng đã học hỏi từ nhận xét của Durham và cố hết sức chỉ trao đổi vắn tắt Có vẻ thủ thuật ấy không hiệu quả với nàng như anh ta tuyên bố về Jervaulx - mọi người nhìn nàng theo những cách rất khác thường - nhưng nàng tự nhủ rằng mình chẳng cần quan tâm. Nàng chả mong mỏi gì họ ưa nàng hay kết thân với nàng, vừa hay họ cũng không hề định làm vậy.

Một phụ nữ ngà ngà say bận váy tím va vào Maddy từ phía sau, đổ nhào lên nàng. Hai bàn tay đeo găng của bà ta bám lấy cánh tay đau của nàng, trong khi cái miệng tô son hé mở mỉm cười, quá gần.

“Tha lỗi cho tôi!” vị phu nhân kêu lên. “Tôi sơ ý quá!” Bà ta nắm lấy bàn tay Maddy. “Đây quả là một vũ hội đáng yêu, bạn thân mến. Khi nào vũ hội bắt đầu vậy?”

“Tôi không biết,” Maddy đáp, nhưng người kia đã biến mất, để lại một mẩu giấy gấp nhỏ trong tay nàng. Nàng mở nó ra.

Trên gác, mẩu giấy viết như vậy, nét chữ nguệch ngoạc không đều.

Maddy không biết vì sao Jervaulx không tự đến tìm nàng thay vì trông cậy một phụ nữ say làm người truyền tin, nhưng nàng nói với Đại tá Fane là nàng được gọi. Anh ta ân cần gật đầu, đã hai say sau khi nốc từng đó sâm banh, đưa nàng qua đám đông tới cầu thang phía sau.

Vào lúc một giờ kém mười lăm, đàn kền kền cũng đến. Calvin tới thông báo với Christian rằng ông Manning và ngài Stoneham đã vào mà không thông báo. Đến để hể hả, Christian nghĩ. Trong vài phút qua, gã nhận ra một dòng người nhẹ nhàng dần biến mất. Gã khó có thể trách họ. Họ đã đạt được thứ mình muốn khi tới đây, xem gã và Maddy, và dạ vũ vẫn chưa bắt đầu. Bữa tiệc đêm vẫn đợi và người ta bắt đầu nhìn gã, chuyện trò nhỏ hơn.

Durham đi qua đám đông. Anh ta mỉm cười, nâng một ly sâm banh trên mái đầu cài lổng vũ của một nữ công tước đang chuyện phiếm với Christian về đứa con gái nào đó của bà ta mà gã không nhớ nổi. Durham không nói gì. Vài cử động tế nhị nhất, anh ta chỉ lắc đầu.

Christian bỏ cuộc. Gã cúi đầu chào nữ bá tước và đi tìm vợ mình.

Maddy một mình trèo lên cầu thang sau nhà. ở tầng trên, tiếng nhạc từ thư viện nghe rõ hơn trong khi tiếng ồn ào của khách khứa nhòa thành tiếng xì xào xa xăm. Nàng dừng lại trong sảnh rồi đi tới cánh cửa mở ở phòng ngủ cho khách, nơi nàng đã thay đồ.

“Jervaulx?” Nàng ngó nhìn qua cửa. Trước mắt nàng là hai người em rể của Công tước, Maddy liếc nhanh tìm Công tước mà không thấy gã đâu.

“Thưa cô. Xin mời vào. Chúng tôi muốn nói chuyện với cô.”

Nàng mở rộng cửa. “Anh ấy đâu?”

Người có bộ mặt đỏ đắn vươn người về phía trước nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng vào trong. “Jervaulx ấy à? Sao chứ, ở dưới gác với khách khứa của anh ta, tôi đoán vậy. Tôi cho rằng chúng tôi chưa từng ra mắt đúng quy cách.” Anh ta đóng cửa lại. “Tôi là Manning. Đây là ngài Stoneham.”

Maddy đưa mắt nhìn người kia, kẻ đang vuốt đi vuốt lại mớ tóc mai rậm rạp của mình. Anh ta nhanh nhẹn cúi đầu.

“Tôi xin vào thẳng vấn đề,” Manning nói. “Chúng tôi ở đây để thương thảo với cô.”

Maddy đứng im lặng.

“Nào, cô Timms.” Anh ta mỉa mai nhấn mạnh vào họ của nàng. “Giờ chắc cô đã biết rằng việc cuống cuồng bám lấy nhà vua này chả đem lại kết quả nào.”

Nàng vẫn không nói gì.

“Ngài sẽ không tới đâu, thưa cô. Cô đã mua hớ món nữ trang rẻ tiền thô kệch trên đầu mình rồi, nếu cô nghĩ rằng nhờ nó cô mua được sự che chở của hoàng thượng. Ngài nổi tiếng thất thường, cô bạn thân mến ạ. Thả câu khôn ngoan đấy, và đó quả là người có khả năng cứu cô - nhưng tôi e rằng có vẻ không phải vậy.

Nàng chậm chạp ngồi rũ xuống ghế, đò đẫn nhìn anh ta. “Cứu tôi?”

“Nếu cô nghĩ rằng chỉ cần chấm dứt mọi hy vọng về một phiên tòa là xong, quả thực, nếu nhà vua chịu khó động chân đến đây tối nay thì cô được cứu rồi, phải không? Nhưng ngài ấy không làm thế.”

Nàng siết chặt tay trong lòng, nhìn họ chằm chằm, cảm thấy sức nặng của vương miện trên đầu.”Có lẽ... ông ấy sẽ đến.”

“Không thể nào. Các người vô cớ buộc dàn nhạc của mình im hơi lặng tiếng. Nhưng không cần phải đào bới chuyện này. Hãy nói chuyện của chúng ta. Cô đội vương miện - cô biết nó đáng giá thế nào rồi đấy. Cô có thể có nó.”

Nàng hơi cúi đầu. “Tôi không hiểu.”

“Cô Timms, tôi sẽ nói toạc móng heo cho cô nghe. Chúng tôi đã điều tra cái gọi là đám cưới này và khám phá ra trò lừa của cô. Trò hề, tôi nên gọi nó như vậy thì hơn, bởi vì chỉ một tên ngốc mới có thể bị đám nông dân được thuê đập cửa lừa đảo mà thôi.”

Cằm Maddy bất ngờ rướn lên.

Manning mỉm cười. “À phải. Chúng tôi đã lật tẩy cô, cô thấy đấy.”

“Thuê... đập cửa?” nàng băn khoăn hỏi.

“Xin đừng vờ vịt nữa, cô Timms. Chúng tôi có thể gọi những người kia tới tòa. Tôi biết tên Kit Durham chết tiệt kia cũng cùng hội cùng thuyền với cô, nhưng cô phải nhận ra rằng, không có đám cưới nào cả. Luật pháp đòi hỏi nghi lễ được Giáo hội Anh chấp nhận và không có bất kỳ sự cưỡng ép nào. Bỏ qua việc Jervaulx mất năng lực hành vi, và đám người đuổi bắt vờ vĩnh kia, chúng tôi có một nhân chứng có thể chứng tỏ sự bất hợp pháp của hôn lễ đó. Đây quả là một trò rất thối tha, cô Timms. Rất thối tha. Những trò lừa đảo cô đang cố làm sẽ phải chịu hình phạt nặng lắm đấy.”

“Tôi không thuê ai cả,” Maddy nói. “Tôi...”

“Đừng nghĩ đã biến được Durham thành kẻ giơ đầu chịu báng cho mình. Có thể anh ta đã làm giùm cổng việc dơ bẩn đó cho cô, nhưng tôi sẽ lo liệu - tôi sẽ tự tay mình lo liệu, cô Timms ạ - để cô phải chịu tất cả những hình phạt mà cô đáng phải chịu, khi cô đã ép tôi đến nước này.”

“Manning,” người kia nói, với giọng buồn bã. “Để tôi nói chuyện với cô ta. Hãy cố gắng hiểu, thưa cô... à... thưa bà. Chúng tôi cực kỳ thất vọng. Chúng tôi ghét bôi nhọ chuyện này, nhưng bà thực sự phải suy nghĩ trong giây lát. Đó là lý do vì sao chúng tôi có mặt ở đây, bà thấy đấy - chúng tôi không muốn cạn tàu ráo máng, nhưng bà đã ép chúng tôi tới mức khó chịu như thế này, với tất cả những chuyện chi tiêu, vũ hội và đủ thứ. Xin hãy nghĩ lại một chút.”

“Các anh muốn tôi nghĩ về chuyện gì?”

“Giảm bớt thiệt hại của mình, thưa cô,” Manning gay gắt nói.

“Và của chúng tôi nữa,” Stoneham thêm vào. “Đừng để chúng tôi phải đi xa đến nước mở một phiên tòa công khai. Danh tiếng của dòng họ, thưa bà! Hãy có chút lương tâm. Trao trả anh ta lại cho chúng tôi, để chúng tôi không phải mang việc này ra tòa.”

“Ở đó cô sẽ mất mọi thứ, cô Timms. Mọi thứ, một khi anh ta bị tuyên bố là mất năng lực hành vi. Và tôi không ngần ngại thông báo luôn rằng chính cô là nguyên cớ lớn nhất cho phán xét ấy - việc anh ta cưới một kẻ như cô và những hành động điên khùng anh ta đã làm dưới ảnh hưởng của cô: đuổi Torbyn, khẩu súng đó, vương miện, mớ nợ nần này, chính vũ hội này, phu nhân, vào một thời điểm như thế này! Tôi sẽ công nhận là anh ta có thể lừa được mắt thường, nhưng tất cả những điều này sẽ được nói ra ở tòa, và khi ấy cô coi như xong - chả còn gì. Có lẽ ngoài một chỗ trên xe tù.”

“Nhưng chúng tôi không muốn đi quá xa như vậy,” Stoneham xoa dịu.

“Chúng tôi muốn tỏ ra rộng rãi. Rất rộng rãi. Chúng tôi sẽ làm bất cứ gì để tránh một phiên tòa.”

Nàng lắc đầu, cố hiểu mọi chuyện. “Nhưng... ý các anh là... các anh không muốn phiên tòa?”

“Tất nhiên là chúng tôi không muốn phiên tòa diễn ra! Và chúng tôi sẽ trả phí cho bà. Vương miện, như lời Manning đã nói. Cứ giữ lấy nó.”

“Vì sao?” Nàng trở nên bối rối.

“Cô Timms, tôi cầu khẩn cô đừng làm phí thời gian của chúng tôi bằng cách giả ngu nữa,” Manning nói. “Nếu cô đồng ý không đấu tranh về việc hủy bỏ đám cưới, thì chúng tôi sẽ cho cô giữ vương miện kia.” Maddy ngồi im, trân trối nhìn anh ta. “Nó có thể hủy bỏ.”

“Thực sự là có thể. Và sẽ bị hủy bỏ, dù cô có ưng hay không. Quyết định duy nhất của cô là có muốn tỏ ra có đầu óc mà nhận lấy thứ chúng tôi cho không hay buộc chúng tôi phải dùng vũ lực.”

“Tôi tưởng là không...” Nàng trân trối nhìn khoảng không. Giọng nàng nghẹt lại. “Nhưng... liệu nó có thể được hủy bỏ...” Nàng liếm môi. “Sau khi...”

“A! Quý cô đỏ mặt đấy,” Manning khó chịu nói. “Vậy cô ngốc rồi. Cô nghĩ ván đóng thuyền là yên vị? Đám cưới diễn ra không hợp pháp. Nó diễn ra trong lừa lọc. Công tước lúc đó không tỉnh táo. Nó có thể bị hủy bỏ.”

“Nhưng bà thấy đấy, bà sẽ giúp chúng tôi không phải làm tới cùng, nếu bà chịu hợp tác,” Stoneharn nói.

“Nêu bà chấp nhận hủy hôn, trên cơ sở chưa có động phòng, sẽ đơn giản hơn nhiều. Chẳng còn phải lo lắng đến tòa án nữa.”

“Và nếu cô đang mang thai, điều mà tôi thật lòng không hy vọng, vì chính lợi ích của cô,” Manning thêm vào, “một khoản tiền nuôi dưỡng có thể được thỏa thuận riêng cho đứa trẻ. Sẽ nhiều hơn số tiền cô có thể nhận được trong những trường hợp khác đấy.”

Nàng đột ngột đứng dậy, rời bước khỏi họ, khỏi những lời dối trá, thỏa thuận và sỉ nhục. Nàng thấy bản thân mình phản chiếu trong gương và đứng đó nhìn vào hình dáng ánh bạc, lạ lùng trong ấy. “Nếu thế, các anh sẽ không đòi có phiên tòa,” nàng nói, và người lạ mặt trong tấm gương có vẻ tự tin và thạo đời hơn Maddy Timms ngây thơ nhiều.

“Cô đang tìm cách an toàn thoát khỏi hình phạt của luật pháp phải không, quý phu nhân?”

Nàng mở to mắt nhìn hình dáng ánh bạc và quay người. “Nếu tôi đồng ý hủy hôn, tôi phải biết rằng sẽ không có phiên tòa nào cả. Không bao giờ.”

“Chúng tôi đảm bảo,” Stoneham hăm hở nói.

Maddy nhìn anh ta và vẻ hiếu chiến hăm hở của Manning. Họ không phải là Ái hữu, nàng không thể tin tưởng họ.

“Tôi chưa quyết định. Tôi sẽ cân nhắc,” nàng nói.

Bộ đầm dạ hội sột soạt quanh nàng khi nàng quay người rời đi.

Manning tóm lấy cánh tay nàng. “Cô không có nhiều thời gian đâu, quý phu nhân,” anh ta nói. “Tôi chẳng mấy kiên nhẫn với tình huống này đâu.”

Nàng giằng tay lại, đi ra cửa.

“Và đừng nghĩ đến chuyện cố gắng kéo anh ta biến mất lần này nữa,” Manning nói với theo. “Tôi cảnh cáo cô, lần này cô sẽ dính đòn đấy.”

Christian không thể tìm thấy Maddy. Khi đi vòng qua một cặp đôi đang chuyện phiếm bằng cách lèn vào hốc cửa sổ, gã khựng lại. Gã nhìn xuống một người đàn ông đang đứng dưới kia trong ánh đèn đường.

Bàn tay Christian run rẩy nắm lấy rèm cửa. Gã rụt người lại, đụng phải một vị khách ở sau lưng. Người đó bắt đầu xin lỗi nhưng Christian chỉ lẩm bẩm, lùi ra, chen vào đám đông.

Dưới đó là Đười Ươi.

Christian cảm thấy khó thở. Gã lao qua khách khứa, mặc kệ những chấn động mình gây ra. Ở đầu cầu thang, gã túm lấy một gia nhân.

“Bên ngoài! Người đàn ông... cạo râu...”

Người hầu chớp mắt bối rối nhìn gã. “Đức ông?”

“Đuổi hắn đi.”Gã đẩy anh ta về phía bậc cầu thang.

Với vẻ mặt do dự, người hầu cúi đầu. Anh ta quay người bước xuống. Christian nhìn anh ta ra ngoài rồi quay lại cửa sổ. Gã nhìn xuống.

Tên đầy tớ mặc chế phục đứng nói chuyện với một trong những người đánh xe của khách. Người kia nhún vai. Không có ai đứng trên vỉa hè.

Một bàn tay đặt lên vai Christian. Gã giật nảy người, quay phắt về phía kẻ tấn công mình theo một phản xạ tự vệ điên cuồng thì nhận ra rằng đó là một vị nghị sĩ, liền kịp khống chế phản ứng của mình. Người đó mỉm cười và vẫy ly rượu sâm banh, khởi đầu một bài diễn thuyết trơn tru về sự giải phóng Công giáo. Christian nhìn ông ta trân trân, không thốt ra nổi một từ. Gã nhìn qua vị chính trị gia thì thấy lưng của tên thầy thuốc, cái áo khoác Giáo hữu quen thuộc, kinh hoàng - dừng lại một giây bên cánh cửa phía xa, rồi đi qua đó, mất hút vào đám đông.

Vị chính trị gia ngần ngừ, nheo mắt nhìn Christian.

“Tôi muốn nói là trông anh lạ lắm đấy, bạn của tôi. Anh có nghĩ là chúng ta nên mở cửa sổ không?”