Thà Làm Đãng Phụ

Chương 8-2



Khi Lận Viễn Ngạn một mình đến bãi tha ma tại ngoại ô hoàng thành, Đoàn Ninh Khang đã đợi ở nơi đó một lúc lâu.

Hắn cũng mặc một thân dạ hành, dưới sự bảo vệ của bóng đêm, biến mất trong cây cối, bốn phía là tiếng quạ đen kêu khóc làm cho địa phương âm trầm khủng bố này lại tăng thêm mấy phần hàn khí.

Lận Viễn Ngạn rất nhanh chạy tới trước mặt hắn, không chờ đối phương mở miệng, hai cái tát nhanh chóng đánh lên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Đoàn Ninh Khang.

“Ngươi biết rồi phải không?” Đoàn Ninh Khang vẫn duy trì dáng điệu bị tát, ngạo nghễ đứng tại chỗ, cũng không nhúc nhích, chẳng qua bên môi lại đãng ra vài phần lãnh ý.

Lận Viễn Ngạn hung tợn kéo lấy vạt áo hắn, buộc hắn nhìn chính mình. “Ngươi không phủ nhận?” “Làm chính là làm, vì sao phải phủ nhận? Huống chi, cơ sở ngầm ngươi xếp vào ở Đông cung không phải một năm một mười đem chân tướng sự tình đều tố cáo với ngươi?” Đoàn Ninh Khang cười lạnh một tiếng, không sợ cùng hắn bốn mắt nhìn nhau. “Đúng vậy, ta hạ nạo thai dược trên điểm tâm, không nghĩ tới tiện nhân kia phúc thiên mệnh đại, cư nhiên đem điểm tâm thưởng cho Lục Hà xui xẻo.”

Ba! Lại là một cái tát mạnh khiến Đoàn Ninh Khang lảo đảo quỳ rạp xuống đất.

Hắn chật vật ôm hai má sưng đau, trừng mắt Lận Viễn Ngạn. “Chủ nhân, cái tiện nhân kia ở trong lòng ngươi quan trọng như vậy sao? Đừng quên trên lưng ngươi đeo sứ mệnh gì, còn có phó thác của Hoàng Thượng đối với ngươi.” “Ta sẽ đem hết khả năng có thể để hoàn thành sứ mệnh, về phần hoàng huynh bên kia, ta cũng sẽ cho hắn một cái công đạo hoàn mỹ. Nhưng ta cảnh cáo ngươi, không cần lại ở dưới mí mắt ta làm một ít động tác nhỏ khiến ta tức giận, nếu có chuyện gì không hay xảy ra với Ninh Thiện, ngươi ngay tại trước mặt ta lấy cái chết mà tạ tội.”

Lận Viễn Ngạn đổi bộ dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng lúc trước, giờ này khắc này, tựa như Tu La lấy mạng.

Trên cao nhìn xuống Đoàn Ninh Khang đang quỳ gối bên chân mình, ở trong mắt lộ một mảnh tàn nịnh sát khí.

Đối phương cả kinh, vừa không phục vừa sợ hãi e ngại, thở mạnh cũng không dám, vẫn hèn mọn quỳ trước mặt hắn, cắn chặt hàm răng, đáy lòng có phản kháng, nhưng vẫn không tình nguyện gật đầu. “Thuộc hạ hiểu được, nhưng chủ nhân, người không sợ sẽ có một ngày, vì đoạn tình cảm này mà khó có thể thoát thân sao?” “…..” Lận Viễn Ngạn làm sao không mâu thuẫn, yêu thương Đoàn Ninh Thiện tuyệt đối nằm ngoài kế hoạch của hắn, chính là yêu đều đã yêu, hắn cũng không hối hận.

Mắt lạnh nhìn thoáng qua Đoàn Ninh Khang đang quỳ gối bên chân mình. “Chuyện của ta, ta đều có cách giải quyết, chuyện ta muốn ngươi điều tra, ngươi tra như thế nào?”

“Ta đã tăng số người dò xét, chung quanh tra xét thứ kia đang ở đâu, cho người lục soát khắp tẩm cung của lão hoàng đế kia, ngự thư phòng, còn có một số nơi hắn thường xuyên ghé qua, cũng chưa phát hiện ra dấu vết gì.” Lận Viễn Ngạn hừ lạnh một tiếng, đứng khoanh tay. “E là ngươi cả ngày chỉ đem tâm tư đặt ở trên người ta, đã quên chuyện thực sự cần làm.”

“Thuộc hạ không dám. Thuộc hạ đã dựa theo phân phó của chủ nhân, đem đại bộ phận gian tế bắc quốc lấy thân phận thương nhân tiếng vào các châu huyện của Nam triều, còn có một số trọng thần trong triều đình cũng đều bị thuộc hạ thu mua, nay mọi sự đã được chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông.”

“Như vậy thời gian còn lại, hy vọng ngươi có thể đem tinh lực đặt trên “gió Đông” này, đừng lại lãng phí tâm tư dư thừa trên người ta.”

“Vâng, thuộc hạ hiểu được.”

Nhìn Lận Viễn Ngạn thi triển khinh công, xoay người rời đi, Đoàn Ninh Khang đang quỳ trên mặt đất mới chậm rãi đứng dậy, trong mắt dâng lên một cỗ tàn nhẫn không dễ phát hiện.

Đoàn Chiêu Khánh, hận tới mức muốn chính tay cướp đi tính mạng của hắn!

Nếu không phải do tên hôn quân đáng chết ấy, cha mẹ hắn làm sao có thể chết thảm dưới đao, làm hại hắn trôi dạt khắp nơi, biến thành cô nhi.

Phụ thân từng là tướng quân Nam triều, vì Nam triều lập không ít công lao hãn mã, không nghĩ tới ở trong triều bị người khác ghen tị, một quyển tấu chương của nịnh thần đưa tới trước mặt Đoàn Chiêu Khánh, kết quả cái tên hôn quân kia không rõ thị phi kia hạ thánh chỉ, ba trăm mạng người nhà hắn chỉ vì một lời mà trong một đêm cả nhà bị trảm.

Mà hắn được lão quản gia vụng trộm cứu sống, trên đường chạy trốn, lão quản gia lại bị sơn tặc giết chết, năm ấy hắn mười tuổi, sau khi chính mắt nhìn thân nhân qua đời, lại bị sơn tặc mang đi, bất đắc dĩ biến thành sơn khấu (=trở thành cướp).

Dưới cơ duyên xảo hợp, hắn kết bạn với nhị hoàng tử của Bắc quốc, cũng chính là Nam triều đương triều Tể tướng Lận Viễn Ngạn.

Đối phương phát hiện hắn thân thủ không kém, thông minh lanh lợi, cho nên liền thu nhận hắn bên người, dốc lòng dạy dỗ, biết người mà mình phải đối phó là Nam triều hoàng đế, hắn hưng phấn dị thường.

Vốn tưởng rằng lần này rốt cục có thể vì cha mẹ đã mất mà báo thù, lại không nghĩ rằng Phó Lăng Việt cư nhiên đối với Nam triều công chúa sinh ra cảm tình, trở nên lòng dạ đàn bà.

Hắn không thể cho phép loại chuyện này phát sinh, hắn muốn báo thù, hắn muốn rửa hận, hắn không thể để cho con gái kẻ thù hưởng thụ yêu thương của chủ nhân, hắn phải chính mình ra tay, hết thảy tất cả đều là do Đoàn Ninh Thiện, cho nên, Đoàn Ninh Thiện phải chết!

Chính là một lần lại một lần thiết kế hãm hại, chung quy không qua được mắt chủ nhân.

Vỗ về hai má bị đau, đáy lòng hắn không khỏi buồn bã.

Lận Viễn Ngạn thừa dịp bóng đêm trở lại tướng phủ, trong tình huống không kinh động bất luận kẻ nào, lặng lẽ trở lại phòng ngủ.

Nhìn người vợ yêu quý đang ngủ say, hắn lặng yên cởi quần áo, nhẹ nhàng trở lại giường, đem thân thể mềm mại kia chậm rãi ôm vào trong lòng.

Nàng đang ngủ ưm vài tiếng, thẳng đến khi tìm được vị trí thoải mái trong lòng hắn, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào vào trong ngực hắn, lại tiếp tục ngủ say.

Chỉ thiếu một chút nữa, chỉ thiếu một chút, hắn liền mất đi nàng….

Hắn phát hiện chính mình cư nhiên lại sợ hãi. Ngày đó nếu không phải hắn có tâm nhãn, phát hiện Đoàn Ninh Khang ngôn hành cử chỉ cùng mọi khi có điểm bất đồng, mới phái người âm thầm điều tra.

Quả nhiên như hắn sở liệu, Đoàn Ninh Khang cư nhiên cả gan làm loạn, trong điểm tâm cho thêm nạo thai dược, hơn nữa dược hiệu rất mạnh.

Ngày ấy nếu không phải Ninh Thiện khẩu vị không tốt, chỉ sợ…..

Nghĩ đến đây, hắn chỉ cảm thấy lưng dâng lên cảm giác lạnh cả người, da đầu run lên một trận.

Nếu mất đi Ninh Thiện, hắn rốt cuộc có thể hay không thừa nhận đả kích như vậy?

Ninh Thiện…..Hắn dưới đáy lòng gọi tên của nàng, trong mắt tràn ngập đau đớn.

Trong lòng hắn có nhiều điều âm u, sau lưng cất giấu âm mưa chính trị to lớn, mỗi lần nhìn nàng ngây thơ vô tà đối với mình cười, thời điểm liều lĩnh đem nàng giao cho mình, tâm hắn sinh áy náy.

Nhìn nàng ngủ an tường như vậy, bên môi thậm chí còn hiện ra ý cười, hắn nhịn không được đem nàng gắt gao giữ trong ngực, nhẹ giọng ở bên tai nàng thì thầm, “Ninh Thiện, không biết nàng giờ phút này an tường tươi cười, có thể hay không ở lại bên ta?” Thiên hạ trong lòng ưm vài tiếng, cánh tay mềm mại bò lên thắt lưng hắn, giống cái đứa nhỏ gắt gao chui trong lòng hắn. Mà điều duy nhất hắn có thể làm, đó là ôm chặt nàng.