[TFBoys] The Secrect Of Life

Chương 23: Tuấn Khải... Tôi không có!



Nguyên một buổi tối đêm hôm đó, Y Thanh không tài nào chìm được vào giấc ngủ, cho dù là hai mí mắt có díp lại đến mức mở hết lên, vẫn không tài nào mà ngủ được. Đối với một con sâu ngủ như cô, tình thế như vầy thật là một đao chém chết tâm. Huhu, giết cô chết luôn đi mà!!

Sáng hôm sau, Thanh Thanh với khuôn mặt cosplay gấu trúc thờ thẫn ngồi nhìn Y Ngọc và Quỳnh Như lượn qua lượn lại, làm trò con trâu trước mặt mình. Lâu lâu lại quay lại nhìn cô và….nháy mắt, cười khả ố. Cô thật sự muốn xông lại cho mỗi đứa một chưởng nằm la liệt luôn mà. Nhưng tối hôm qua, cả cái đêm kinh hoàng đó dường như hút hết sức lực của cô, chỉ đành xuôi tay bất lực nằm ngay đơ ra đó, thầm nuốt cục tức.

“Y Thanh, đi dạo hay không?”_ Quỳnh Như nhét vào miệng một quả táo to, thuận miệng vừa nhai vừa hỏi.

Y Thanh cáu, trán chạy đầy những vệt đen dài. Thanh Nhi cầm lấy một cái gối ném thẳng vào mặt của Như Nhi. Kết quả, Như Nhi vì đang cạp táo, liền nghẹn một phát hộc hết nước mũi. Y Ngọc tròn xoe mắt theo dõi kịch, cuối cùng vì không nhịn được mà cười phá lên, vang dội cả căn phòng.

“Y Thanh, đi chơi đi. Ở trong phòng mãi cũng chán!”_ Y Ngọc cố ngưng cười, khó chịu bóp miệng hỏi.

Y Thanh không đáp, lườm lườm rồi ngã ngay đơ ra.

"Thanh Nhi aaaaa, sao cậu không chịu ra ngoài vậy? Đi chơi với tụi này đi."_ Quỳnh Như bay lại, dùng cái chất giọng nài nỉ, ánh mắt cún con nhìn cô gái trước mặt.

“Cút!”_Y Thanh nhẫn tâm, đạp một đạp.

Quỳnh Như vì không phòng bị mà lăn quay ra dưới đất, ủy khuất ôm mông đau ra sức xoa xoa. Cái con yêu tinh này, làm gì mà dữ như vậy? Cứ tưởng khi lớn rồi bớt lạnh đi một chút, ai dè….y chang!! Thật là khổ tâm hết sức mà….

“Cậu sao vậy hả???”

"Aiyo, cậu không nhớ sao Tiểu Như, hôm qua có người tỏ tình, hôm nay ngại nên không dám ra ngoài, sợ chạm mặt rồi thẹn."_ Y Ngọc trêu, lần đầu mới nắm được cán của cô, phải tận dụng triệt để mới được nha.

“Huh….??”_ Tiểu Như ú ớ vài tiếng rồi đột nhiên cười bí hiểm nhìn Tiểu Thanh.

Tuy nhiên, cô cứ mãi nhìn vào điện thoại, nhưng rất tiếc rằng hai má cô đã hơi ửng hồng, ái chà chà, đúng thật là ngàn năm có một a. Y Thanh tay dùng sức siết chặt điện thoại, thật là muốn biến hai đứa này thành một đống sắt vụn nha.

Cộc….cộc….

Bỏ mặt bầu không khí u ám ở bên trong, Y Ngọc hí hửng đi ra mở cửa, miệng cười không ngớt. À mà….sáng sớm ai lại tìm bọn nó nhỉ? Rủ đi chơi hay đi ăn sáng đây a?? Cánh cửa chầm chậm được mở ra. Một khuôn mặt hí hửng, ánh mắt láo liên quan sát xung quanh phòng, bất chợt nhìn thấy người con gái đang vẫy vẫy tay chào mình, liền vẫy vẫy tay lại. Y Ngọc méo mặt, nói Quỳnh Như và Vương Nguyên sến như phim là được rồi! À….mà…Vương Nguyên đang đẩy Thiên Tỉ nhỉ? Nhìn cái bộ dạng không mấy khuất phục của Thiên Tổng, Y Ngọc phần nào hiểu được cái tình cảnh của cậu. Chắc là sáng sớm Vương Nguyên muốn đi tìm bạn gái tán dốc, lại nổi hứng lôi kéo Thiên Tỉ đi theo.

“Thiên Tỉ, tìm Y Thanh hử?”_ Y Ngọc nép mình sang một bên, cúi đầu nhẹ.

Thiên Tỉ mặt dù mặt vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh ban đầu, nhưng khóe môi đã cong lên thành hình bán nguyệt rồi. Aida……

“Y Ngọc! Tại sao cậu không hỏi thăm tớ mà lại hỏi cái tên mặt liệt này?”_ Vương Nguyên bất mãn tru tréo.

“Mặt liệt cái đầu cậu.”_ Thiên Tỉ quay người lại, cấu cho Vương Nguyên một cái vào tay.

“Cậu lếch sang đây là biết cậu tìm ai rồi, hỏi chi cho mệt thân tớ?”_ Y Ngọc che miệng, cố nhịn cười.

Nguyên Nhi méo mặt, Quỳnh Như sảng khoái mở miệng cười to. Vương Nguyên cậu thật sự không hiểu bản thân mình kiếp trước đã mắc nợ Y Ngọc bao nhiêu tiền mà kiếp này lại bị cô giày vò đến mức lần nào cũng không thể có cơ hội mở miệng phản kháng. Thật sự, trên đời này còn có đạo lý hay không vậy?

“Thôi được rồi….haha. Quỳnh Như, Nguyên Ca đang đợi cậu, nhanh lên một chút!”

Quỳnh Như xinh đẹp vượt qua mặt của Ngọc Nhi, phóng vụt ra ngoài cửa. Tung tăng nắm tay Nguyên Nhi, tình tình tứ tứ. Y Ngọc và Thiên Tỉ đồng cảm giác muốn ói ngay tại chỗ.

“A…..Y Thanh, mặt liệt đến tìm cậu!”_ Y Ngọc vỗ trán một cái liền chạy vào lôi lôi kéo kéo đống chăn trong tròn mềm mềm trên giường.

Gì chứ? Đừng nói là Y Thanh ngượng nữa nha!? Bây giờ còn có vụ trốn tránh người ta cơ đấy, chui vào chăn giả ngủ cơ. Người băng khi ngượng cũng thật là khiến người khác bất ngờ mà.

“Tớ về!”

Thiên Tỉ nhìn đống chăn trắng trắng trên giường, thở dài chán nản. Bây giờ có phải là Y Thanh bị cậu chọc cho sợ chết khiếp rồi hay không? Ngay cả khi cậu đích thân “lăn” tới mà cũng có thể tránh mặt, cậu đáng ghét lắm sao? Thú thật với tình cảm mình khó như vậy sao?

Mãi suy nghĩ…. Thiên Thiên bỗng chốc tự mình di chuyển với tốc độ khá nhanh. Y Ngọc trong phòng chợt giật mình, buông bỏ Y Thanh ra, tức tốc chạy theo Thiên Tỉ. Cô là không có ý tứ gì đâu nha! Chỉ là muốn giải thích cho tên mặt liệt kia bớt buồn một chút!

“Dịch thiếu, nói chuyện một chút được không?”_ Y Ngọc chống tay lên hông, khó nhọc thở. Cái tên này di chuyển bằng phương tiện khác, làm sao có thể đi với tốc độ mà chân cô đi theo mém không kịp cơ?

Thiên Thiên gật nhẹ đầu. Ánh mắt vẫn đăm chiêu nhìn về phía cửa sổ bên hành lang.

“Cái đó….tôi chỉ muốn nói là cậu đừng buồn. Y Thanh có tình cảm với cậu từ rất lâu rồi, nhưng do quá nhanh nên cậu ấy nhất thời không thích ứng kịp”

“Cái gì?”_ Thiên Tỉ lùng bùng lỗ tai.

“Y Thanh có tình cảm với cậu, Thanh Thanh trong nóng ngoài lạnh nên cô ấy…..”

“Cái gì??”

“Yaaaa, cậu đi về khám tai đi là được rồi nhé!! Đây, dỏng tai lên mà nghe cho rõ! Y Thanh có tình cảm với cậu từ lâu rồi, cô ấy rất hâm mộ cậu, là một Thiên Chỉ Hạc đấy! Lúc ở chung kí túc xá, tôi còn bị cái poster của cậu làm cho tức muốn hộc máu, đến mức muốn xé ra luôn đấy. Bây giờ thì hai người hãy tự cho nhau thời gian để hiểu tình cảm của mình đi! Tôi mắc mệt rồi!”

Thiên Tỉ sau khi “thấm” liền mỉm cười mà gật đầu. Cậu vốn tưởng Y Thanh chán ghét cậu, nhưng nếu như cô ấy cũng có tình cảm với cậu thì cũng không khó mấy. Dù là bao lâu đi nữa, cậu cũng sẽ tìm được cách cho cái tảng băng đi động đó thừa nhận tình cảm của mình đối với cậu mới được a~

Y Thanh đang quấn chăn trong phòng không hiểu vì sao mà hắc xì một hơi.

Sau khi tiễn Thiên Tỉ đi một đoạn, Y Ngọc lại gặp một cú điện thoại lạ. Cô ngại ngùng xin lỗi Thiên Thiên, cậu cũng hào sảng bảo không sao và tự đẩy xe về phòng. Nhìn cái cảnh đó, Y Ngọc chỉ muốn vặn cổ Vương Nguyên cho nó gãy! Khi không đẩy đến đây rồi bỏ mặc người taaaaaaa!!

Reengggg…….

Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa cắt đứt dòng suy nghĩ không thông của cô. Y Ngọc khó chịu nhìn vào dãy số đang hiện lên trong điện thoại, lòng chạy qua một cảm giác chẳng lành. Do dự mãi, cuối cùng phương án của cô là nghe máy….

[Alô]

Một giọng nói quen thuộc đập vào tai, Y Ngọc tức muốn cắn lưỡi.

“Dii? Sao cậu lại biết số điện thoại của tôi?”

[Không quan trọng, nhưng em đến mau đi, Vương Tuấn Khải bị đám côn đồ đánh sắp chết rồi, còn miệng thì cứ gọi tên em mãi thôi, mau đi!!]

“Đến đâu mới được chứ?”_ Y Ngọc sốt ruột, tim đập nhanh hơn một lần

Dii đọc ra một dãy địa chỉ, Y Ngọc cố gắng căng não mà tiếp thu. Ngay sau đó, cô lúng búng chạy đi, đến cả cái điện thoại đánh rơi cũng không màn quan tâm.

“Y Ngọc….cậu đi đâu?”_ Thiên Tỉ không biết từ đâu hiện ra trước mặt của Y Ngọc, nhíu mày hỏi.

“Ủa... Y Ngọc, cậu đi đâu?”

Quỳnh Như, Vương Nguyên, Thiên Tỉ lần lượt bay ra chặn đường cô. Y Ngọc cười khổ.

“Tuấn Khải, anh ấy…anh ấy bị đánh, tớ đi đây.”

Không nói thêm gì nữa, Y Ngọc gạt bọn họ ra khỏi tầm mắt, với tốc độ gần như giống phóng tên lửa đến nơi mà Dii đã nói với cô. Y Ngọc vừa chạy vừa khóc ướt cả khuôn mặt, bóng lưng xiêu vẹo của cô dần dần biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ. Thiên Tỉ lo lắng nhìn theo, lúc nãy vẫn còn thấy trong phòng, chẳng lẽ đi gây sự với ai à? Không thể, anh ấy không phải là người như vậy, thế thì sao mà bị đánh? Nhưng mà….. ai lại nói như thế? Cốt yếu cái ý đồ của họ là muốn làm gì?

“Thiên Tỉ…..Tuấn Khải không phải đang nằm ngủ thẳng cẳng trong phòng hay sao?”

“Cậu nói…….cái gì?!”_ Thiên Thiên giật mình hét lên.

“Thì thật mà…khi nãy đi qua phòng, tớ còn thấy…….”

Thiên Tổng nháy mắt đã biến thành mặt lạnh. Xem ra……..

[….]

Với tốc độ tên chạy của mình, chẳng mấy chốc cô đã đến được cái nơi mà Dii nói. Cố gắng căng mắt ra quan sát xung quanh, tuyệt nhiên chả thấy gì cả, nhất là bọn côn đồ đang vây đánh Khải Ca.

“Tuấn Khải, anh ấy đang ở đâu?”

Y Ngọc gần như quát lên khi nhìn thấy Dii đứng ở gần một góc cây nơi đó, khuôn mặt dường như hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra, khác hẳn với cái điệu bộ khi nói chuyện điện thoại với cô. Y Ngọc tức giận, chỉ muốn nhào tới băm hắn ra một trăm mảnh quăng cho cá sấu ăn, dù có bị bắt ở trong tù cô cũng không hối hận!

“Em tìm ai cơ?”_ Dii cảm nhận được sát khí, liền quay qua nở nụ cười ma mị nhìn Y Ngọc.

“Hoàng Ngọc Quốc Bảo, tôi hỏi anh, Tuấn Khải đang ở đâu? Anh ấy sao rồi?”_ Y Ngọc tức giận chạy lại xốc cổ áo Dii lên, khuôn mặt ngày càng đỏ.

Dii cười khẩy, những ngón tay thon dài lần lượt gỡ từng ngón tay của Y Ngọc ra khỏi cô áo mình. Sau đó điềm tĩnh chỉnh là y phục. Động tác này của cậu, không ít thì nhiều cũng làm cho Y Ngọc tức lên.

“Vương Tuấn Khải? Hắn ta đâu có ở đây”

“Anh dám lừa tôi?!”

“Tôi không nói thế, làm sao em có thể bất chấp tất cả mà ra đây đâu nhỉ?”

Ngọc Nhi sau khi nghe câu nói đó liền nhíu mày, gương mặt khá bực tức, lại dám nói như thế để dụ cô ra, anh ta có thấy mình quá đáng không chứ? Cô bán sống bán chết chạy đến đây, không ngờ hóa ra chỉ là nói dối. Được, tôi sẽ ghi nhớ nỗi hận lần này. Dám đem chuyện sinh mạng người khác ra đùa giỡn. Toan xoay người bước đi, cánh tay không hiểu vì sao lại bị một lực mạnh kéo ngược trở lại. Bất ngờ, Y Ngọc không kịp điều chỉnh phản ứng của cơ thể, liền rơi vào trạng thái sao thì tùy. Cả cơ thể cô, đột nhiên ngã hẳn vào trong tấm thân vững chắc của Dii. Như chợt nhận ra điều đó, Y Ngọc liền nhanh chóng vùng vẫy muốn chạy thoát. Nhưng thật sự, sức lực của cô sau khi chạy một quãng đường dài đã chính thức bị hút cạn, bây giờ trông bộ dạng của cô xem như đang làm nũng. Aida…ý cô không phải thế!

Y Ngọc càng cố vùng vẫy, Dii lại càng mỉm cười. Rồi bất chợt, khuôn mặt thanh tú với đôi mắt tím kia dần kề sát mặt của Y Ngọc, khoảng cách vừa đủ cảm nhận hơi thở của đối phương. Y Ngọc mặt đỏ như trái cà, càng cố vùng vẫy.

“Anh…….”_ Y Ngọc mới vừa hét lên, Dii đã nhanh chóng lấy tay mình thuận lợi bịt miệng cô lại.

“Shhh, một chút thôi, xin em đấy. Chỉ cần em đứng đây một chút thôi, anh sẽ đi”

Y Ngọc nhu thuận nghe theo lời hắn, cốt yếu vì muốn nhanh chống giành lại hòa bình tự do cho bản thân. Bất chợt, Dii càng ngày càng cúi đầu thấp xuống, rồi dần di chuyển lên tóc cô…..rồi thổi bay đi một chiếc lá vàng. Y Ngọc ngây ngốc nhìn theo đôi môi hắn, thầm nguyền rủa không thể đem nó đi chiên xù.

Đúng như đã nói, ngay sau đó Dii nhanh chóng buông Y Ngọc ra. Không biết là vì bị ôm chặt quá lâu hay là do chân không tài nào đứng được, ngay sau khi rời khỏi vòng tay của Dii, cả thân thể Y Ngọc mềm nhũn ra.

“Không phải là muốn làm nũng chứ?”_ Dii cười cợt nắm lấy tay cô, thuận tay kéo cô một lần nữa trở lại trong tấm thân rắn chắc của hắn.

“Điên! Buông tôi ra!”

Y Ngọc sau khi đánh cho Dii một cái cực mạnh, liền quay đầu chạy mà không bao giờ nhìn lại. Dii mỉm cười vuốt lại tóc, nháy mắt với bụi cây khi nãy hắn đứng, miệng nhếch lên một hình bán nguyệt cong.

[….]

Sau năm lần chạy lộn đường, ba lần ghé chân lại hỏi thăm…. mãi một hồi lâu sau cô mới về được tới resort, vừa bước chân vào tới cửa phòng đã nghe xôn xao gì đó, có liên quan đến cô, vội mở cửa ra, tất cả mọi ánh mắt đều dán vào Y Ngọc, có gì sao mà nhìn thấy ghê vậy. Làm nên tội gì chăng?

“Chà chà, có người vẫn còn mặt dày trở về kìa.”_ Như Bình nói phong long, cười khinh bỉ

“Cậu nói gì vậy Như Bình? Chuyện chưa ra đâu hết mà cậu đã phán tội chết vậy hả?!”_ Tiểu Như bực mình lên tiếng, tay siết chặt

"Có chuyện...gì..?"_ Y Ngọc vẫn ngơ ngác, nhìn mọi người xung quanh, thầm cầu mong có một ai đó cho cô lời giải thích đúng.

"Y Ngọc, cậu thật không biết xấu hổ, lại bắt cá hai tay. Thích Tuấn Khải mà lại ôm trai, hôn trai ngoài đường, thật mất mặt!"_ Bình Nhi tức giận đứng dậy, tiến lại gần Y Ngọc, mặt đối mặt trực tiếp tra khảo cô.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Cậu….tớ nghĩ là cậu nên tự xem”_ Như Nhi e ngại chuyển sấp ảnh đến bên Y Ngọc.

Nhìn một đống ảnh không rõ trong tay, Y Ngọc cẩn thận xem từng tấm. Mỗi một tấm ảnh mang lại cho cô một sắc thái khác nhau. Y Ngọc căm phẫn, hóa ra là trò lừa bịp!!! Y Ngọc run run, giọng nói mơ hồ cũng không tài nào nghe rõ.

“Không có….tớ thực sự không có làm chuyện…….”

“Cậu thôi đi, giả tạo như thế là quá đủ rồi đó! Những tấm ảnh này được chụp bằng máy cơ, có ghi gõ cả ngày tháng và giờ chụp, bảo chỉnh sửa hay bị vu oan giá họa? Hả??”_ Như Bình trực tiếp giựt lấy sấp ảnh, ném thẳng vào mặt Y Ngọc.

“Tớ…..thật sự không có!”_ Mặc dù bị một đống ảnh kia trực tiếp bay vào mặt, đau đến mức muốn chảy nước mắt nhưng Y Ngọc vẫn cố phân minh cho mình.

“Đào Như Bình, đủ rồi đấy!”_ Quỳnh Như thẳng tay tặng cho Như Bình một cái tát_ “ Cô lấy đâu ra tư cách đối xử với Y Ngọc như thế? Hả??? Đó là chuyện của bọn họ, của ai thì những người có liên quan tự chịu trách nhiệm xử lí, không cần phải nhờ đến tấm thân vàng ngọc của cô ra xét xử Y Ngọc, làm thế phiền chưa nhỉ? Tôi còn chưa hỏi làm sao cô có được những tấm ảnh này nữa cơ, thắc mắc từ nãy đến giờ đó!”

“Đó là chuyện riêng của tôi, không cần cô xía vào”_ Như Bình giật mình lùi bước, chạy lại ngồi kế bên Y Thanh đang cau mày trên giường.

Y Thanh vốn không muốn xen vào chuyện của bọn họ, nhưng nhìn Y Ngọc giờ như con rối thất trí, ngồi không ngừng lẩm bẩm “không có” lòng liền đau như dao cắt. Cô quay qua mỉm cười với Như Bình.

“Nói!”

Một câu ngắn gọn xúc tích cũng đủ làm Như Bình gần như bị làm cho sợ hãi. Cô toan chạy đi chỗ khác nhưng lại bị kéo lại, ngã sóng soài trên giường.

“Làm loạn đủ rồi! Nói ra đi….”_Quỳnh Như sắn tay áo, một chân bước lên giường.

“Nói cái gì? Sự thật đã rành rành ra trước mắt, các người muốn tôi nói ra cái gì?? Hả? Cô ta chẳng qua là một thứ không có đầu óc mà thôi, suy nghĩ gì, yêu thương gì chứ? Một con người có thể hời hợi nhận lời mời đi chơi của người con trai khác như thế thì xứng đáng nhận được tình càm của Tuấn Khải à? Nực cười.”

Bả vai Y Ngọc sau khi nghe được câu nói đó run lên từng hồi, những giọt nước mắt mặn đắng từ từ chảy ra, nhòe đi cả khuôn mặt đau khổ của cô.

“Tôi….thật sự không có”

“Em thôi đi!”

Một tiếng nói trầm ấm nhưng lại chứa đựng một núi sự tức giận bỗng nhiên phát ra từ sau lưng cô. Y Ngọc ngạc nhiên quay mặt lại. Cánh cửa phòng đã được mở, đứng sau nó chính là một khuôn mặt tràn đầy sự giận dữ. Anh đứng đó, uy nghiêm như thế, đẹp vẫn như thế…. Nhưng ánh mắt anh dành cho cô, chỉ toàn là sự chán ghét. Y Ngọc mỉm cười chua chát. Thâm tâm đã chết từ lâu. Kì này, giải thích thì còn có nghĩa lý gì?