[TFBoys Fanfic] Nỗi Nhớ Vòng Đu Quay

Chương 8



-- Có con chuột ấy mà, chắc nó làm rơi cái gì rồi. _ Di cười trừ “Cầu thần linh hãy phù hộ cho con” Di nghĩ

-- Cậu từng nói cậu rất sạch sẽ, chuột nào vào đây được hả? Để tớ vào xem – Minh nói và tiến thẳng vào bên trong

“ Thần linh ơi, người không thương con sao?” – Di nuốt nước bọt một cái ( sao nghe giống trong phim cô dây 8 tuổi thế nhỉ???) Rồi ra sao nếu Minh phát hiện ra Khải, sẽ ra sao nếu Minh nói chuyện này ra ngoài, và Khải sẽ ra sao nếu bị một scandal kinh khủng thế này?

-“Cạch” – Mở cửa nhà vệ sinh, cái máy sấy tóc ở dưới đất, còn lại không thấy gì cả

- - Có, có gì không? – Di quá sợ hãi

- - Nothing_ Và Minh đóng cửa lại

- - Vậy xong rồi đúng không – Di hỏi và đứng dậy bước ra ngoài phòng khách

- - Ờ!

-- Tớ chocậu 5 phút để thu dọn đồ đạc và rời khỏi căn nhà. – Di chỉ tay ra cửa

-- Nhưng…

-- Ngay – bây- giờ!!! – Di nhấn mạnh từng chữ

-- Ờ Ờ, biết rồi. _ Minh tóm lấy cái gối và cái chăn rồi biến dạng sau cánh cửa

Di lẳng lặng ra chỗ cửa ra vào nhòm xem con bạn đã đi chưa. Xong xuôi thì lao thẳng vào trong nhà mở cửa WC:

-- Tuấn Khải, anh ra đây đi – Di nói, thật sự không thở nổi nữa, mệt quá mà

Tuấn Khải đang đứng trước gương, ngắm nghía vẻ đập choai của mình

-- Mình thật đẹp trai. – Khải vuốt cằm nói

-- Tự luyến vừa thôi ông ơi, ra đi – Di nói

Khải bước ra ngồi trên giường lấy điện thoại ra nghịch

-- Sao vừa nữa anh trốn được vậy? – Di hỏi

-- Thì tôi trốn sau cánh cửa đó. _ Khải nói, mắt vẫn dán vào cái điện thoại

-- Người anh nhỏ nhỉ? – Di nghi ngờ

-- Ô hay cái cô này, tao tập thể dục thể thao nên người nhỏ cực lại còn dẻo nữa, đừng có nằm mơ bắt con tưởng bở nhớ! – Khải bĩu môi

-- Vừa nãy anh làm gì mà phát ra tiếng động vậy?

-- À, tôi nhỡ tay làm rơi cái máy sấy tóc

-- Hết nói nổi anh, dậy đi rồi đi ra ngoài ăn sáng – Di nói và bước ra ngoài

-- Sao phải ra ngoài ăn?- Khải nói

-- Chẳng lẽ tôi phải nấu cho tôi ăn? Sao tôi phải làm thế?- Di hỏi

-- Vì cô là đối tác của tôi! – ôi cái lí do sao nó “ Củ chuối” thế???

-- Ủa, đối tác của anh chứ có phải là người hầu của anh đâu mà phải nấu? – Di nói

-- Cô muốn gì? – Khải hỏi

-- Anh ra ngoài ăn đi

-- Nếu Ko?

-- Anh có ra không?

-- KO

-- Tôi hỏi lần cuối anh có ra không? – Lườm 1 cái

-- Tôi cũng nói lần cuối, KO- LÀ – KO!!! – Khải quyết định

-- Vậy thì, có cái sanwich trong tủ lạnh, mang ra đây tôi hâm nóng cho anh ăn. – Di nói và quay lại với cái bếp

(Woa, một đống lời thoại, tại hai người bọn họ cãi nhau)

Khải đến chỗ cái tủ lạnh, mở ra lấy cái sanwich, nghĩ “ Em thật thú vị, Băng Di ạ”

(Oh my got, it’s not so cool)

-- Mang sanwich ra đây, đứng tồng ngồng chỗ đó đợi ai??? – Di nói

Khải đưa miếng sanwich cho Băng Di, hỏi sao hôm nay không đi học, à vâng cô trả lời anh thế này:

-- Hôm nay chủ nhật, đến trường ai dạy! -thật là phũ quá di mà~~~

Sau đó hai người vừa đi làm và vừa…cãi nhau (botay.com.vn)

Thành phố New York, Mỹ

-- Ca phẫu thuật đã thành công, rõ ràng là bệnh nhân đã ngừng thở nhưng không hiểu phéo màu nào đã mang lại sự sống cho cô ấy??? – Bác sĩ bước ra

-- Relly??? – 1 chàng trai nói

-- Of course, now, I go out, and you can come in, OK? – Bác sĩ nói

-- Ok, Thank you very much – Anh chàng nói

Anh chàng lao thẳng vào phòng bệnh, nơi có cô gái đang nằm.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cô gái đó là ai, chờ chương sau đi nhá…

Chương này nhiều lời thoại vì nhân vật cãi nhau ghê quá!!!