Tên Sói Háo Sắc, Tránh Xa Tôi Ra!

Chương 8: Lật mặt nhanh hơn lật bàn tay



Đã nấy ngày kể từ ngày cãi vã đến giờ Lục Triển Bách đã chẳng chèo cửa sổ sang bên bé chơi. Có phải Lục Triển Bách giận bé thật không?

Thật ra lúc cãi nhau với tên Lục đó bé đã thấy có gì đó sai sai!!!

Đáng nhẽ ra tên đí có thể cãi lại bé, có thể chất vấn bé, có thể nói bé ăn hiếp mình trước, hoàn toàn có thể... Nhưng tại sao lại như vậy? Tên đó không phải là có mẹ bé nên dở trò ngoan ngoãn đấy chứ!

Còn mẹ bé thì cho bé ra rìa rồi. Mẹ bé mắng bé kinh khủng. Mà bé nói gì mẹ cũng chẳng tin bé cả. Mẹ bé nói bé là ' đồ hư ', ' mất dậy '... Bé buồn lắm, lần đầu tiên mẹ xa lánh bé, mắng chửi bé thậm tệ đến thế....

Đã 3 ngày kể từ hôm đó. Hôm nay là ngày nhận kết quả của cuộc khảo sát...

Oa bé đỗ nha. Nhưng... Năm nay trường lại giảm hẳn 10 điểm. Mọi năm điểm số học sinh phải từ 70 trở lên nhưng năm nay lại chính là 60, nếu trường mà không giảm thì chắc nhà bé phải lo đến nổ đầu.

Lục Triển Bách nói đúng, bé dù có nhồi nhét bao nhiêu kiến thức thì cũng trở về con số 0 mà thôi. Bé thật sự không bằng người ta, mọi thứ đều thua kém. Bé tự ti...

Bé cầm giấy báo nhập học mà gõ cửa sổ nhà bên. Nhớ ngày trước tên ôn dịch nào nói.

- Tuyệt đối đừng khóa cửa sổ. Thi thoảng tôi sang nhà em gấp chăn màn cho em. Kéo rèm thôi là đủ. Không có trộm đâu.

- Hứ! Có mất gì thì là anh lấy!!!

- Được!

Kéo rèm cửa sổ ra. Bên kia chỉ lẳng lặng tấm kính và rèm cửa sổ mà xanh dương...

Cốc... Cốc...

Bên kia bắt đầu thấy động tĩnh.

'Xoạt'

Lục Triển Bách hiện thân như vị thần làm cho Tôn Noãn Tịch đã chuẩn bị tâm lý mà vẫn bị đá văng bởi sự bất ngờ này...

Lục Triển Bách nhùn thấy Noãn Tịch liền thấy 'ngứa ' đang định đóng cửa sổ bỗng một cánh tay chặn cửa làm cho cửa kính lúc này mắc kẹt bởi ta bé nhỏ ấy.

- A. Kẹt tay em rồi!

Tay Tôn Noãn Tịch mặc kẹt ở cửa đến chảy cả máu làm bé con kia ' quan trọng hía vấn đề '

- Em làm gì vậy tự dưng lại chặn cửa làm cho kẹt tay đến mức chảy cả máu này. Sang bên này anh bôi thuốc.

Tôn Noãn Tịch như không nghe, đứng im lìm bên cửa vang lên tiếng nhỏ nhỏ rồi... To to...

Tiếng khóc của Noãn Tịch làm cho Lục Triển Bách giật mình quay lại.

- Em chỉ muốn báo cho anh là em vào được trường rồi, em đủ điểm rồi. Sao anh lại không muốn nghe đến cỡ thế. Anh còn giận em sao? Em phải làm gì để anh hết giận?

- Em vào được trường vì ba anh yêu cầu hạ thấp điểm chuẩn!!!

Lục Triển Bách nói xong công cả Tôn Noãn Tịch từ cửa sổ bên kia sang cửa sổ bên này!

- Sang đây bôi thuốc. Rồi anh tính sổ em sau!

- Vậy anh hết giận em chưa?

- Chưa!!

???

Tôn Noãn Tịch chuẩn bị hét to thì một bàn tay bịt miệng lại.

- Em có thôi đi không! Hơi tí là hét, em hét lên ba mẹ anh với b mẹ em cứ tưởng anh bắt nạt em đấy!

- Thì anh bắt nạt em mà!

Lục Triển Bách ôm đầu ngán ngẩm. Hoàn toàn lác đầu chịu chết.

- Cơ mà hai chúng ta làm hòa thì anh sẽ bắt nạt em đến chết đấy!!!

- Ừ nhỉ. Thôi không làm hòa nữa đâu!

Ai như bé đâu chứ, sang van xin người ta làm hòa bây giờ thì... Lật mặt nhanh hơn lật bàn tay!!!!

- ---------------------

Mn ơi ủng hộ mk vs ạ. Dạo này lượt bỏ phiếu không tăng sao ý. Mk nản lắm r.