Tên Khùng! Sao Tôi Lại Yêu Anh Chứ?

Chương 9: Bóng rỗ, sự cá cược ngẫu hứng



Nó trở về nhà được một lúc thì nghe tin động trời rằng ngày mai mẹ nó sẽ phải qua Nhật một chuyến để thăm ông nó, ông nó đang bị bệnh tim và đang điều trị ở đó. Cũng vì vậy mà ba nó chuyển công tác đến Nhật để tiện bề theo dõi sức khỏe ông. Nó nài thế nào mẹ nó cũng chỉ lắc cái đầu thẳng thừng từ chối, vậy là nó phải ở nhà một mình trong vòng một tháng ,nó nghe mà chẳng thấy vui tí nào.

Sau khi học xong vài tiết, trong giờ giải lao 30 phút, nó đi tảng bộ quanh trường, tình cờ đi ngang sân bóng rổ, chẳng bít sao mà nó thấy nhớ ông quá, nó ghé vào trong. Sân bóng rất rộng, đã lâu rồi nó không chơi bóng rổ vì ông và ba nó đều đi hết,không ai dạy cho nó cả. Nó nhoài người lấy quả bóng trong thùng rồi nhẹ nhàng đi đến giữa sân, làm một động tác bằng tay, quả bóng đã được ném vào rỗ từ giữa sân. Cô quay lại mỉm cười tự khen bản thân mình.

-Kỹ thuật không tệ. Nhỏ đầu gấu, cô biết chơi bóng rổ ?

Nó nhìn ra cửa, gương mặt và dáng hình thân quen ( cái kiểu nhìn là ghét) xuất hiện. Câu này làm máu nóng của nó tăng lên cao độ. Nó đi lại ôm trái bóng lên.

Nhìn hắn đang mặc bộ đồ thể thao một màu trắng muốt viền xanh đen, hai bên mặt áo in tên hắn và số bảy to tổ tướng đi kèm chiếc quần với độ dài vừa đến gối, nó bất chợt hiểu ra. Có lẽ đến tiết lớp hắn ta học thể dục, thái độ nó nhanh chóng xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ khi nghe tiếng bước chân nhiều người đang đến gần:

-Lâu rồi không thấy. Hôm nay có cơ hội rồi nhỉ. Thi đấu một trận đi.

-Là sao ? – Hắn tỏ vẻ khó hiểu

-Là cược đấy. Nếu tôi thắng anh thì anh phải xin lỗi tôi, không kêu tôi là nhỏ đầu gấu và chôn luôn cái chuyện đó.

Nó nghênh ngang nhìn hắn khiêu khích. Hắn nhìn nó cười rồi lên tiếng:

-Ok! Nếu tôi thắng thì cô sẽ làm ô sin cho tôi ba tháng, dám không ?

-Được thôi. – Nó cười đắc thắng.

Đám đông bên ngoài bàn tán, có vẻ không tin vào tài năng của nó. Nó nhìn xung quanh nghe ngóng:

-Cô bé đó nghĩ sao mà lại đi thách đấu với đội trưởng đội bóng rổ toàn trường chứ. – Một người lên tiếng.

-Chắc nó chán sống rồi. – Một người khác chen vào.

-Không biết tự lượng sức mình gì cả.

-…… - một số fan của hắn nhìn nó không thiện cảm nhưng một số thì xem nó là một đối thủ mới của hắn, ngôi sao bóng rổ được mệnh danh " bách trúng bách thắng" ( nghe giống bắn cung quá).

-…… - nhiều người bàn tán, nhiều ánh mắt nhìn vào tâm điểm là nó và hắn trên sân bóng rổ.

Nó nghe hết tất cả nhưng nó không quan tâm lắm, nó nhìn hắn vẻ thách thức.

- Bắt đầu thôi !!!

Lời nói vừa dứt hắn đã lao đến cướp lấy trái bóng trên tay nó. Tốc độ của hắn ta rất nhanh, chỉ như một cái chớp mắt khiến nó chưa thể định hình việc gì đang xảy ra. Đến khi nó quay đầu lại trái bóng đã rơi vào rổ và hắn ta đứng ngay vị trí ba điểm để ném.

- 3-0.- Hắn nháy mắt tự mãn.

====================================hết chap 9 ==============================================================================

( vì số chữ quá nhìu nên Au từ chap 10 sẽ cho 2 chap trog một tập nhé…. Au mong mọi người lun ủng hộ Au để Au cố gắng viết nhìu hơn…. bây giờ Au sẽ nghĩ thệm nhìu tình tiết hay nữa* cười tự mãn* )