Tên Bán Nhà, Lấy Thân Gán Nợ Đi!

Chương 34



Lam Thiếu Bằng có thể đoán được phần nào mục đích Từ Quân tìm mình. Hắn rất rõ mối quan hệ mập mờ giữa Từ Quân và Vương Xuyến Hoa.

Vợ của Từ Quân đã mất, vậy nên yêu thương tái hôn cũng không có gì đáng trách. Từ Quân rất vừa ý Vương Xuyến Hoa, bởi cô ta rất xinh đẹp. Lam Thiếu Bằng hoàn toàn không hề ngạc nhiên khi thấy họ hẹn hò với nhau. Vương Xuyến Hoa từ lâu đã tỏ rõ mục đích đào mỏ của mình bất chấp lời gièm pha và ánh nhìn của người đời. Dáng vẻ của Từ Quân không có gì nổi bật, tuổi tác lại cao, thứ Vương Xuyến Hoa vừa ý bất quá chỉ là túi tiền của Từ Quân mà thôi. Lam Thiếu Bằng thầm cười lạnh, phụ nữ hám tiền quá nhiều, vắng mợ chợ vẫn đông.

“Quản lý Từ, có chuyện gì thế?” Lam Thiếu Bằng từ sau bàn làm việc đứng lên đi đến phía trước. Hắn tự mình mời Từ Quân ngồi trên ghế sa lon trong văn phòng, còn mình ngồi bên cạnh, mỉm cười nói chuyện cùng gã.

Từ Quân nói với Lam Thiếu Bằng, “Quản lý Lam, tôi đã xin Tổng giám đốc cho Vương Xuyến Hoa công tác ở bộ phận của tôi rồi.”

“Ra là chuyện này, vừa hay nhân sự bên chúng tôi cũng không bận bịu lắm. Nếu Tổng giám đốc đã đồng ý thì cứ theo lời của Tổng giám đốc đi.” Lam Thiếu Bằng khách sáo.

Từ Quân dè dặt hỏi, “Quản lý Lam, tôi thấy gần đây có một người tên là Tôn Anh Hùng hay đi với cậu thì phải? À mà đừng hiểu lầm, tôi không có ý định tìm hiểu chuyện riêng tư của cậu đâu. Hồi trước tôi và Tôn Anh Hùng có quen biết nhau, nhưng sau đó chúng tôi mất liên lạc nên tôi muốn hỏi thăm xem cuộc sống cậu ta bây giờ thế nào rồi.”

“Là vậy à… ” Lam Thiếu Bằng không tin vào lý do của Từ Quân. Hắn chợt nhớ đến mối quan hệ giữa Vương Xuyến Hoa và Từ Quân… Có khi nào Từ Quân muốn gây khó dễ với Tôn Anh Hùng không?

Lam Thiếu Bằng trả lời dè chừng, “Cuộc sống của Tôn Anh Hùng rất bình lặng và yên ổn.”

“Tôn Anh Hùng hiện đang làm gì? Trước kia cậu ta là trùm lưu manh, phải vô trại giam, tôi đã phải chuộc cậu ấy ra đấy.” Từ Quân cười nói, “Cậu ấy còn đi đánh nhau không?”

Thì ra Từ Quân xem như ân nhân của Tôn Anh Hùng. Lam Thiếu Bằng liền thả lỏng đề phòng với Từ Quân một chút, “Anh ta mở một tiệm bán quần áo và nhận thầu công trình bên ngoài, cơm áo không lo, sinh sống bình thường.”

“Như vậy cũng tốt. Còn cậu em của cậu ấy thì sao?” Từ Quân bắt đầu tiến thêm một bước trên hành trình điều tra gia đình nhà Tôn.

“Anh nói A Triết ấy à? A Triết học ngành y, nghe bảo còn được Tôn Anh Hùng cho đi du học nữa. Tiếc là A Triết làm việc trong bệnh viện không được tốt cho lắm, nên em ấy tự mở một phòng khám bệnh, tay nghề không tệ, làm ăn tốt vô cùng.” Lam Thiếu Bằng cười nói.

Tôn Anh Hùng và Tôn Anh Triết hoàn toàn là hai người khác nhau. Lam Thiếu Bằng đã từng nghi ngờ Tôn Anh Hùng và Tôn Anh Triết có phải từ cùng một mẹ sinh ra hay không. Cả hai người họ đều mang dung mạo xuất sắc, mày rậm, mắt phượng, sống mũi cao, khuôn miệng rắn rỏi, cùng một khuôn mặt, cùng một cái đầu, tựa như một cặp song sinh vậy. Nhưng vì sao, cùng một gương mặt mắt mũi miệng như thế, khi áp lên Tôn Anh Hùng thì chỉ thấy toàn lưu manh là lưu manh, còn áp lên Tôn Anh Triết thì lại toát lên vẻ thư sinh tao nhã thanh lịch?

Lam Thiếu Bằng cũng đã từng miệt mài theo đuổi vấn đề này, nhưng không tìm ra nổi đáp án.

“A Triết làm bác sĩ, coi như không tệ, còn tự mở phòng khám kiếm được nhiều tiền, vậy thì hơn hẳn so với làm ở bệnh viện rồi.” Đoạn, Từ Quân làm bộ như nhớ tới gì đó mà hỏi tiếp, “Đúng rồi tôi nhớ Tôn Anh Hùng còn có một đứa nhỏ nữa, không biết nó ra sao rồi.”

“Ý anh là Tiểu Mễ, con của Tôn Anh Hùng ấy à?” Lam Thiếu Bằng cảm giác hành vi của Từ Quân cứ kỳ lạ thế nào ấy, nhưng hắn lại không thể chỉ ra sự kì lạ đó nằm ở đâu. Gã ta đang hỏi thăm chuyện nhà người ta hay vẫn đang tổng điều tra khách hàng cho công ty? Mà tổng điều tra cũng là công việc của bộ phận Kinh doanh bọn hắn chứ đâu tới lượt bộ phận Kiến trúc của gã? Gã ta hỏi cặn kẽ chuyện nhà của Tôn Anh Hùng để làm gì?

“Đúng đúng đúng, chính là đứa nhỏ đó đấy.” Từ Quân nghe thấy hai từ “Tiểu Mễ” liền sáng xanh hai mắt, hệt như sói đói đang nôn nóng trước con mồi béo bỡ vậy, “Mau nói cho tôi biết đi!”

Lam Thiếu Bằng hoảng sợ trước dáng vẻ của Từ Quân, hắn chớp chớp mắt trả lời, “Tiểu Mễ rất tốt.”

“Tiểu Mễ lên lớp mấy rồi? Học giỏi không? Chiều cao bao nhiêu? Bình thường nó thích gì? Ghét cái gì? Mang giầy số mấy?”

Nghe đến con, cặp mắt Từ Quân liền lòe lòe màu xanh. Gã hỏi mấy câu rất kỳ quặc, hoàn toàn không phải những câu hỏi mà người ngoài nên hỏi, đến nỗi Lam Thiếu Bằng phải cho rằng Từ Quân là cái đồ biến thái shotacon, đi mê trẻ con, “Tiểu Mễ lên lớp 6, hè này thi chuyển cấp.”

Từ Quân nghe thấy Tiểu Mễ lớp sáu bèn bấm ngón tay đếm đi đếm lại rồi cau mày tự nhủ: “Không đúng, nếu thằng bé còn sống thì phải học lớp năm chứ, tại sao lại học lớp sáu? Không đúng không đúng.”

“Quản lý Từ, Vương Xuyến Hoa là vợ cũ Tôn Anh Hùng, có lẽ cô ấy biết rõ tình hình gia đình Tôn Anh Hùng nhất, có vấn đề gì thì anh hỏi cô ấy đi.” Lam Thiếu Bằng đá trách nhiệm qua cho Vương Xuyến Hoa. Từ Quân thấy Lam Thiếu Bằng nói không sai. Vương Xuyến Hoa có lẽ hiểu rõ chuyện của Tôn Anh Hùng nhất.

Từ Quân cười ha hả đứng lên, hơi áy náy nói, “Xin lỗi nhé, tự nhiên trong lúc làm việc mà hỏi cậu mấy chuyện riêng tư thế này, hy vọng không làm phiền cậu.”

“Không có gì đâu, Quản lý Từ khách sáo rồi.” Lam Thiếu Bằng cười tiễn Từ Quân ra khỏi văn phòng.

Sau khi Từ Quân đi, Lam Thiếu Bằng đóng cửa, quay người lại bắt đầu suy nghĩ về Từ Quân… Người này hôm nay cứ là lạ sao ấy, gã ta muốn làm gì?

Lam Thiếu Bằng lại quay về phía sau bàn làm việc, mở ra nhóm chat QQ lên, nhưng chưa kịp nhìn vào thì đã thấy di động vang lên. Hắn cúi đầu, thấy số của Chu Nghệ Thông. Hắn đã xóa số điện thoại của tên đó từ lâu, vậy mà vẫn cứ gọi điện thoại cho hắn, “Này, có chuyện gì vậy?”

“Thiếu Bằng, vợ tôi ly dị tôi rồi.” Chu Nghệ Thông thông báo trong sự mỏi mệt vô hạn.

“Ờ.” Lam Thiếu Bằng lên tiếng.

“Cha mẹ tôi trở mặt với tôi, nói rằng tôi đồng tính luyến ái là có bệnh, đòi mang tôi đi điều trị tâm lí.” Chu Nghệ Thông rên lên như chó nhà có tang.

“Ờ.”

“Trở về đi, chúng ta đi đến nơi khác sống, rời khỏi nơi này, cha mẹ tôi đòi đưa tôi ra nước ngoài trị liệu, nhân cơ hội này chúng ta cùng đi ra nước ngoài, tìm nơi nào cho kết hôn đồng tính để sống đi.” Chu Nghệ Thông nói.

“Tôi và cậu xuất ngoại, nếu cha mẹ cậu bảo cậu về nhà kết hôn một lần nữa thì sao?” Lam Thiếu Bằng ngáp một cái rồi hỏi.

“Đến lúc đó nói sau, bây giờ tôi chỉ mong ở với cậu thôi.” Chu Nghệ Thông như kẻ chết đuối vớ được ngọn cỏ chìa ra giữa dòng, cho rằng đây là hy vọng cứu rỗi đời mình giữa những mất mát và đả kích gần đây.

“Ấu trĩ, nhàm chán, tôi không có hứng thú chơi với cậu.” Lam Thiếu Bằng lạnh lùng nói. Không đợi Chu Nghệ Thông trả lời, hắn tắt điện thoại rồi lưu số Chu Nghệ Thông vào sổ đen để khỏi bị quấy rối nữa. Lam Thiếu Bằng ấn mở QQ, tham gia vào nhóm chat.

Ông đang đấu đá trên mạng cùng tên chủ nhóm Đã từng vượt biển cả, mà đậu xanh, trình đánh máy của thằng này nhanh gấp đôi ông, ông có xách dép chạy tám chục cây số cũng ếu phải đối thủ của nó. Cuối cùng ông gào lên: “Voice chat đi! Dám đấu võ mồm với ông không? Ông đánh chữ không bằng mày nhưng đấu mồm ông mày ăn đứt!”

Chủ nhóm trả lời: “Đàn ông con trai với nhau mà đấu mồm à?! Không chơi với lưu manh! Biến!”

Chủ nhóm logout. Sợ rồi sao? Ông biết ngay hắn không dám bật voice chat mà, chắc sợ bị ông dùng món võ mồm ăn đứt Quách Đức Cương (1) đo ván chứ giề? Ông có chút hả hê trong lòng.

Còn một khoảng thời gian nữa mới đến lúc đón Lam Thiếu Bằng về nhà, ông tranh thủ chợp mắt tí. Điện thoại di động vang lên, có tin nhắn đến. Thầy của Tiểu Mễ nhắn bảo thành tích thi cử của thằng bé đứng đầu cả lớp, khả năng có thể đậu vào trường trung học tốt nhất thành phố.

Lòng ông đốt pháo ăn mừng. Tự sức thi đậu vào trường điểm đỡ cho ông mấy khoản đút lót này nọ, con ông biết tiết kiệm tiền giúp ông rồi, mừng gì đâu.

Vừa đắc ý chưa đầy một lát, tin nhắn Hồng Đào bay đến: “Anh mới đi My-an-ma về nè, anh có quà cho cưng đấy, cưng qua nhà anh lấy đi.”

Hồng Đào, mày đúng là bạn tốt vô biên mà. Ông phấn khích nhớ tới món đồ chạm ngọc phỉ thúy My-an-ma trong nhà Chu Nghệ Thông. Có khi nào Hồng Đào mang món đó về không ta? Mà thôi, món đó đắt như vậy, Hồng Đào không tặng ông đâu. Chỉ cần không phải súng ống bạch phiến là ô kê rồi, ông đây gom hết.

Phóng lên mô-tô, mở loa tối đa, tiếng niệm Phật rung trời động địa làm người đi đường nhao nhao trố mắt nhìn, ông phi nhanh như tia chớp, chạy tốc khói tới nhà Hồng Đào.

Còn chưa tới biệt thự của Hồng Đào, ông đã nhìn thấy hắn tí tởn cùng một cậu trai người nước ngoài ở ngay cổng. Ù má con cá, luôn mồm bảo yêu em trai ông đấy mà ngoảnh đi một cái thôi là đã tay trong tay với thằng khác rồi. Giờ ngán hàng trong nước rồi nên nhập hàng ngoại về chứ gì? Đờ mờ mày không sợ bệnh AIDS à?

Hồng Đào nghe thấy tiếng tụng kinh từ xe ông liền lập tức thay đổi sắc mặt như mới đi khóc mướn đám ma về.

Ông dựng mô-tô trong bãi đỗ xe nhà hắn, bực mình nhìn cái mặt như Hỉ Nhi (1) kia. Ông có phải Hoàng Thế Nhân (1) đâu, mày cũng éo có oan ức gì mà làm chi ra cái quả mặt như mới vừa bị hiếp vại?

Ông nghênh ngang đi đến trước mặt Hồng Đào. Hắn đành tươi cười nghênh đón, “Hùng ca đến rồi, vào nhà nói chuyện nào.”

Đờ mờ mùi nước hoa gay mũi! Ông là ông ghét nhất cái mùi này, mẹ!

“Thằng Đào ca kia, sao tự nhiên thấy tao qua chơi là mặt mày lầm lũi vậy?” Ông nghiên đầu nhìn cậu trai ngoại quốc kia. Hừ, trọng sắc khinh bạn.

Đào ca cười rất ư là miễn cưỡng, “Hùng ca đại giá quang lâm, thật là vẻ vang cho kẻ hèn này. Thỉnh ngồi.”

Bọn ông ngồi trong đại sảnh thiết kế theo phong cách Châu Âu hết sức xa hoa. Bạn chó Tiểu Tình Nhơn của Hồng Đào thè lưỡi chạy ra ngồi kế chủ. Cậu trai ngoại quốc muốn sờ bạn chó, nhưng bạn ấy không cho ảnh sờ mà chạy lon ton đến dưới chân của ông ngồi.

Tốt lắm Tiểu Tình Nhân, tụi mình đừng có chơi với thằng đó ha. Ông đưa thay sờ sờ đầu bạn chó.

Hồng Đào tìm cớ đuổi cậu trai về, sau đó mang vẻ mặt phẫn uất mà đứng lên chộp lấy cổ áo của ông, “Hùng ca, mày còn là anh trai của tao sao? Tao đem quà về cho A Triết, gửi tin nhắn gọi A Triết tới lấy mà sao mày lại tới hả? Mày không chào đón anh em thì chớ, nhưng vì cái quần què gì lại không cho tao gặp A Triết hả?”

“Thằng Đào ca kia, tao nào không chào đón mày. Rõ ràng là mày gửi nhắn tin bảo tao đến lấy quà cơ mà, không tin mày nhìn điện thoại tao đi.” Ông không chút hoang mang, lấy ra điện thoại di động cho Đào ca xem.

Đào ca túm lấy điện thoại xem xét, bàng hoàng nhìn mẩu tin gửi nhầm mà muốn quăng mợ nó điện thoại của ông luôn.

“Mày đổi số cho tao! Số điện thoại của mày với A Triết chỉ khác mỗi chữ số 0, làm hại tao gửi nhầm tin nhắn! Mày đổi số ngay cho tao!!”

“Móa, đừng quăng điện thoại tao chứ! Iphone đấy, ông bỏ ra hơn bốn trăm tệ để mua đấy!” Ông lao vào bảo vệ điện thoại khỏi tay Đào ca, dẫu có chết cũng phải cướp quả táo về sơn trại của mình cho bằng được!!

Cuối cùng cũng cứu được điện thoại, ông thở phào một cái. Đệt mợ, tự gửi nhầm tin nhắn mà trách cái điện thoại người ta, ông mắng, “Mày là cái đồ giận táo bón chém bồn cầu!”

Hồng Đào ngoài miệng không vui, nhưng vẫn gọi người mang quà ra cho ông. Ông nhìn nhìn đống quà mà cảm thấy thật hư cấu.

Hồng Đào coi giàu như vậy thôi nhưng thực chất bên trong chỉ là một tên nhà giàu mới nổi, bởi quà hắn mua về toàn đặc quánh mùi của bọn tay chơi bập bễnh. Nhìn chung thì tất cả đều có giá trị và mang tính đặc trưng của địa phương. Thí dụ như chiếc nhẫn phỉ thúy kia, đoán chừng là thằng Đào ca sẽ định tự tay đeo lên cho thằng đệ nhà ông, và đoán chừng là thằng đệ nhà ông sẽ đếch cần. Đào ca vốn thận trọng nên không quên mua cho Lam Thiếu Bằng một phần quà. Quà của Lam Thiếu Bằng bộ khay trà đĩa trà khắc gỗ cây tơ vàng, còn của ông là ngọc Mộc Hoá. Biết cách vung tiền đấy, vật này vừa dễ làm người khác chú ý lại vừa có ích lợi thực tế.

Đào ca chừa lại quà của A Triết, còn những vật khác thì để ông mang về.

“Thằng Đào ca kia, thiệt không phải chứ nói thật với mày, dù mày đưa cho A Triết nhẫn kim cương thì thằng bé cũng chưa chắc sẽ lung lay vì mày đâu. Cứ từ từ mà tiến đi con ạ.” Ông ôm đống quà rồi đả kích Hồng Đào.

“Hùng ca, mày mất nết vừa thôi, cầm quà tao mà dám tráo trở như vậy.” Hồng Đào phàn nàn, “Trả quà lại đây.”

“Sao lại trách tao? Mày đi ra ngoài một chuyến mang về một cậu chàng ngoại quốc, bộ không sợ bệnh AIDS à?” Ông có hơi lo lắng cho Hồng Đào. Thằng này chỉ cần ưng là làm, lỡ sau này có đại sự xảy ra là hết chỗ để khóc à nha.

Hồng Đào vô tư trả lời, “Tao có đủ loại áo mưa, yên tâm đi.”

“Ôi thôi, mày hết thuốc chữa rồi.” Ông thở dài vỗ vỗ vai tiếc thương giùm hắn.

Ông đang nói chuyện cùng Hồng Đào, điện thoại bỗng vang lên. Lam Thiếu Bằng gửi tin nhắn hỏi rằng, “Từ Quân đang dò la tin tức của Tiểu Mễ đấy. Vì sao vậy?”

Tại sao…? Đờ mờ đờ mờ đờ mờ đờ mờ đờ mờ, có kẻ muốn cướp con ông kìa!!! Ông đứng lên nhìn nhìn, thấy Hồng Đào, kẻ muốn cướp em trai ông. Lại nhìn nhìn tin nhắn, thấy Từ Quân, kẻ muốn cướp con ông. Ngẫm lại thì nhớ đến Chu Nghệ Thông, kẻ muốn cướp vợ ông. Được lắm, thằng nào muốn ông FA, ông sẽ khiến thằng đó trọn đời không được làm người!

Ý chí chiến đấu bốc lên hừng hực, tiếng còi X-Men bảo vệ gia đình của ông vang lên!!!

– cảm thấy muốn bùng cháy.

=============

(1) Quách Đức Cương: Diễn viên, đạo diễn người Trung Quốc nổi tiếng trên thương trường. (Cơ mà không biết ông Khỉ có phải đang nói về người này không:3)

(2), (3): Hai nhân vật trong phim “Bạch Mao Nữ”:

Dương Bạch Lao và con gái Hỷ Nhi là những nông dân nghèo làm thuê cho địa chủ Hoàng Thế Nhân mà quanh năm chẳng đủ ăn, chẳng đủ tiền nộp tô, dẫn đến mắc nợ không gì trả nổi cho hắn.

Dùng đủ mọi âm mưu, ngay trước Tết Nguyên Đán, Hoàng Thế Nhân đã bắt Hỷ Nhi mang về để trừ nợ, mặc dù cô đã có người yêu là Đại Xuân. Không thể cứu được Hỷ Nhi, đau xót quá, Dương Bạch Lao đã tự vẫn chết, còn Đại Xuân bỏ quê hương đi tìm Cách mạng.

Hỷ Nhi rơi vào tay Hoàng Thế Nhân, bị lăng nhục, bị hãm hiếp…Cô đã bỏ trốn được khỏi nhà hắn, lên rừng ẩn náu, sống như một con thú hoang trong hang động, rừng núi. Tại đó, tóc của cô gái trẻ đã từ xanh trở thành bạc trắng.

Hai năm sau, Đại Xuân cùng đoàn Bát lộ quân trở về giải phóng quê hương. Anh đã tìm lại được Hỷ Nhi tóc bạc trắng. Hỷ Nhi cùng dân làng đấu tố tội ác của Hoàng Thế Nhân, xét xử hắn phải tử hình.