Tempt Me At Twilight

Chương 3



Harry quay ra nhìn chăm chăm vào ngọn lửa trong lò sưởi.

“Poppy Hathaway,” anh thì thầm như thể đó là một lời niệm chú phép thuật. Anh đã từng nhìn thấy nàng ở một khoảng cách xa trong hai dịp, một lần là khi nàng đang bước vào một khoang xe ngựa ở trong khách sạn, và một lần là ở một bữa tiệc được tổ chức ngay tại Rutledge. Harry đã không tham dự sự kiện xã hội đó, nhưng anh đã đứng quan sát trong vài phút từ một điểm nhìn ở trên ban công tầng trên. Bất chấp vẻ đẹp hết sức tao nhã và mái tóc nâu đỏ của nàng, anh đã không dành cho nàng đến ý nghĩ thứ hai. Gặp nàng trực tiếp, mặc dù vậy, lại là một sự khám phá thú vị.

Harry bắt đầu hạ thấp người xuống chiếc ghế, và lưu ý rằng lớp nhung bị xé ra và những chùm lông vũ nhồi bên trong đã bị chú chồn sương bỏ lại.

Một nụ cười miễn cưỡng làm cong đôi môi anh khi anh ngồi sang một chiếc ghế khác. Poppy. Nàng thật thuần khiết làm sao, nói chuyện một cách không cầu kì về những dụng cụ đo tinh tú cổ, và các giáo sĩ Phan – xi – cô giống như lúc nàng nhìn khắp lượt các đồ vật quý giá của anh vậy. Nàng đã nói ra - theo cái cách không hề suy nghĩ quá nhiều - những từ ngữ trong những tổ hợp rất tươi đẹp như thể đang rải ra những chùm hoa giấy. Nàng đã bộc lộ một sự sắc sảo hài hước điều đáng lẽ gây khó chịu, nhưng thay vào đó nó lại mang đến cho anh sự thích thú không ngờ tới. Có một số điều về nàng, một số… đó là thứ mà người Pháp đã gọi là esprit, sự hoạt bát của trí tuệ và tinh thần. Và khuôn mặt đó… ngây thơ, hiểu biết, và thiện lương.

Anh đã muốn nàng.

Một cách thường xuyên, Jay Harry Rutledge sẽ bị trao cho thứ gì đó trước khi ý nghĩ có muốn điều đó hay không đi vào đầu óc anh. Trong cuộc sống bận rộn, quy củ của anh, các bữa ăn đến trước khi anh thấy đói, những cái cravat bị thay thế trước khi chúng mang bất kì dấu hiệu nào của sự sờn rách, các báo cáo được đặt ở trên bàn anh trước khi anh hỏi đến chúng. Và những người phụ nữ thì ở mọi nơi, và luôn luôn sẵn sàng, và mỗi người cuối cùng trong số họ thì lại nói với anh những điều mà cô ta cho rằng anh sẽ muốn nghe.

Harry nhận ra rằng đã thật sự đến cái lúc anh phải kết hôn rồi. Chí ít thì hầu hết những người quen của anh đều đoan chắc rằng đã thật sự đến lúc, mặc dù anh nghi ngờ rằng đã đến lúc đó chỉ bởi vì tất cả họ đã đeo thòng lọng hôn nhân quanh cổ hết rồi và họ cũng muốn anh làm điều giống thế. Anh đã cân nhắc đến điều đó mà chẳng có chút nhiệt tình nào. Nhưng Poppy Hathaway quá hấp dẫn khiến anh khó có thể cưỡng lại được. (Haizz, cái gì chả có ngoại lệ hả a :->)

Vươn tay áo trái của mình, Harry lôi mạnh được lá thư của Poppy ra. Nó được chuyển đến nàng từ Quý Ngài Michael Bayning. Anh đã suy nghĩ xem mình biết những gì về người đàn ông trẻ tuổi này. Bayning đã tham gia vũ hội nhà Winchester, nơi mà cái bản tính mọt sách của anh ta đã thể hiện con người anh ta rất tốt. Không giống những người thanh niên trẻ khác ở trường đại học, Bayning không bao giờ nợ nần, và đã không hề dính vào xì – căng – đan. Nhiều hơn một vài phụ nữ bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài ưa nhìn của anh ta và thậm chí là tước hiệu và tài sản mà anh ta sẽ thừa kế một ngày nào đó.

Cau mày khó chịu, Harry bắt đầu đọc lá thư.

Em thân yêu nhất của anh,

Như anh đã phản ánh trong cuộc đối thoại trước của chúng ta. Anh đã hôn lên vị trí ở cổ tay áo anh nơi mà nước mắt của em đã rơi vào. Làm sao em có thể không tin rằng anh cũng đã khóc than cho mỗi ngày và mỗi đêm chúng ta xa nhau. Em đã khiến cho anh không thể nghĩ được đến bất cứ ai, bất kì điều gì khác ngoài em. Anh phát điên lên với tình yêu mà anh dành cho em, xin đừng nghi ngờ điều đó dù là nhỏ nhất.

Nếu em kiên nhẫn thêm chỉ một thời gian nữa, anh sẽ sớm tìm ra cơ hội để nói với cha anh. Một khi mà ông đã hiểu rằng anh yêu em nhất mực và trọn vẹn thế nào thì anh biết ông sẽ cho anh sự chấp thuận của ông với hôn nhân của chúng ta. Cha và anh có một sự mối quan hệ thân mật, và ông cũng đã chỉ ra rằng ông ước được thấy anh hạnh phúc trong cuộc hôn nhân của mình như ông từng có với mẹ anh vậy, Chúa phù hộ cho linh hồn của mẹ yên nghỉ. Mẹ hẳn sẽ rất thích em, Poppy… bản tính vui vẻ, nhạy cảm của em, tình yêu của em với gia đình và ngôi nhà. Giá mà mẹ ở đây để giúp thuyết phục cha anh rằng không có người vợ nào có thể hợp với anh hơn em. Đợi anh, Poppy, như anh đang đợi em.

Anh sẽ, như mọi khi, mãi mãi phủ phục dưới sự quuyến rũ em,

-M

Một hơi thở im lặng, chế giễu thoát khỏi anh. Harry nhìn chằm chằm vào lò sưởi, gương mặt anh tĩnh lặng, tâm trí anh bận rộng với những kế hoạch. Một mẩu gỗ vỡ ra, phần của nó rơi ra từ vỉ lò sưởi, với một âm thanh ngắn sắc, làm toả ra làn hơi ấm mới mẻ và những tia lửa trắng. Bayning muốn Poppy đợi? Thật khó lường, khi mọi tế bào trong cơ thể Harry bị trám đầy những ham muốn thiếu kiên nhẫn.

Gập bức thư lại với sự cẩn thận của một người đàn ông luôn giải quyết vấn đề tài sản quý giá, Harry nhét nó vào trong túi áo khoác của anh.

***

Ngay khi Poppy an toàn trong dãy phòng của gia đình mình, nàng đặt Dodger yên vị ở chỗ ngủ ưa thích của nó, một cái giỏ mà cô em gái Beatrix của nàng đã viền xung quanh bằng vải mềm. Con chồn sương tiếp tục ngủ, ủ rũ như một đống giẻ lau. Đứng đó, Poppy tựa người vào tường và nhắm đôi mắt mình lại. Một hơi thở dài buột lên từ lá phổi nàng.

Tại sao anh ta lại làm điều đó?

Quan trọng hơn, tại sao nàng lại cho phép điều đó?

Đó không phải là cách mà một người đàn ông nên hôn một cô gái trong trắng. Poppy xấu hổ vì nàng đã tự đặt mình vào một vị trí như thế, và thậm chí xấu hổ hơn rằng nàng đã cư xử theo một kiểu mà nếu là ai đó khác thì sẽ bị nàng đánh giá hết sức cay nghiệt. Nàng cảm thấy chắc chắn về cảm xúc của mình dành cho Michael. Thế thì tại sao nàng lại phản ứng lại với Harry Rutledge theo một cách như thế?

Poppy ước nàng có thể hỏi ai đó, nhưng bản năng của nàng thì lại cảnh báo rằng đó là một sự việc đáng bị lãng quên nhất. Sau khi cố làm mất đi điệu bộ nhăn nhó đầy lo lắng trên khuôn mặt mình, Poppy gõ cửa phòng của người đi kèm của nàng. “Miss Marks?”

“Tôi dậy rồi,” một giọng nói mệt mỏi vọng ra.

Poppy bước vào căn phòng ngủ nhỏ và thấy Miss Marks trong bộ váy ngủ, đang đứng cạnh bàn rửa mặt.

Miss Marks trông tệ hại, sắc mặt cô nhợt nhạt, đôi mắt xanh dịu dàng phủ bóng lên màu sắc của những quầng thâm. Mái tóc màu nâu sáng của cô, vốn thường được bện lại và ghim thành một búi tỉ mỉ, thì giờ được thả lỏng và bị rối vào nhau. Sau khi đổ một tờ giấy có chứa bột thuốc vào trên lưỡi, cô ấy run rẩy uống một ngụm nước.

“Oh, chị yêu quý.” Poppy nói nhẹ nhàng. “Em có thể làm gì?”

Miss Marks khẽ lắc đầu và sau đó là cau mày. “Không gì cả, Poppy. Cảm ơn em, em thật tốt bụng khi đề nghị như vậy.”

“Lại thêm những cơn ác mộng ạ?” Poppy quan sát đầy lo lắng khi cô (Miss Marks ý) đi đến tủ quần áo và bới loạn lên để tìm đôi tất chân, nịt bít tất và quần áo lót.

“Ừ. Chị đáng lẽ không nên ngủ quá muộn. Tha lỗi cho chị nhé.”

“Không có gì cần phải được tha thứ đâu chị ạ. Em chỉ ước là những giấc mơ của chị có thể dễ chịu hơn thôi.”

“Chúng dễ chịu trong hầu hết thời gian.” Miss Marks mỉm cười yếu ớt. “Giấc mơ đẹp nhất của chị là được về Ramsay House, cùng với những người già ngắm hoa nở rộ và những chú chim Nuthatch[7] làm tổ trong hàng giậu. Mọi thứ thật thanh bình và yên ổn. Chị nhớ tất cả những điều đó biết bao.”

Poppy cũng nhớ Ramsay House. London, với tất cả những thú vui và trò giải trí sành điệu, chẳng hề nào tốt như ở Hamsphire được. Và nàng khao khát được gặp chị gái thứ hai – Win - của nàng, chồng chị là Merripen, người đang quản lí điền trang Ramsay. “Mùa hội đã gần qua rồi,” Poppy nói.

“Chúng ta sẽ quay về đó sớm thôi mà.”

“Nếu chị sống đủ lâu để có thể thoát khỏi đây,” Miss Marks lẩm bẩm.

Poppy mỉm cười thông cảm. “Sao chị không quay lại giường? Em sẽ đi lấy một miếng khăn lạnh chườm lên đầu chị.”

“Không đâu, chị không thể đầu hàng nó được. Chị sẽ mặc đồ vào và uống một tách trà đặc.”

“Đó chính là điều mà em nghĩ chị sẽ nói đấy,” Poppy hài hước bình luận.

Miss Marks có khí chất của người Anh cổ điển, sở hữu một sự nghi ngờ sâu sắc với tất cả những gì đa cảm uỷ mị hoặc trần tục. Cô ấy là một phụ nữ trẻ, chẳng nhiều tuổi hơn Poppy mấy, với sự tự chủ phi thường - điều mà sẽ cho phép cô ấy có thể đối mặt được với mọi thảm hoạ, dù là từ Chúa trời hay do con người - mà không phải tốn chút thời gian nào. Lần duy nhất Poppy từng nhìn thấy sự mất bình tĩnh của cô ấy là khi cô ấy cùng với Leo, người anh cả của gia đình Hathaway, với sự hài hước trong cách sử dụng từ ngữ để châm biếm dường như đã làm Miss Marks nổi giận ngoài sức chịu đựng.

Hai năm trước, Miss Marks đã được thuê làm nữ gia sư, không phải để bổ sung cho khả năng hiểu biết uyên thâm của các cô gái, mà là để dạy cho họ hàng đống các quy tắc không thể xác định hết dành cho các cô gái trẻ, những người ước mong tìm được đường của mình thoát khỏi những rủi ro của tầng lớp xã hội thượng lưu. Giờ đây, vị trí của cô ấy là người đi kèm và giám sát được trả lương. Lúc đầu, Poppy và Beatrix đã bị ám ảnh bởi những thử thách của việc phải học quá nhiều các quy tắc xã hội. “Chúng ta làm một trò chơi về nó nhé,” Miss Marks hứa hẹn, và cô ấy đã viết ra một chuỗi các bài thơ để các cô có thể ghi nhớ được.

Ví dụ như là:

If a lady you wish to be,

Behave with all formality.

At supper when you sit to eat,

Don’t refer to beef as “meat.”

Never gesture with your spoon,

Or use your fork as a harpoon.

Please don’t play with your food,

And try to keep your voice subdued.

(Dịch nghĩa:

Nếu bạn muốn trở thành một quý cô,

Hãy cư xử đúng theo tất cả các quy tắc chuẩn mực.

Trong bữa tối khi bạn ngồi ăn,

Đừng đề cập đến thịt bò như thịt nói chung.

Không bao giờ diễn tả điều gì bằng cái thìa của bạn,

Hay sử dụng cái dĩa của bạn như một cái lao để móc.

Làm ơn đừng chơi đùa với thức ăn của bạn,

Và hãy cố giữ giọng bạn khẽ khàng thôi nhé.)

Khi nói về các cuộc đi dạo ở nơi công cộng:

Don’t go running in the street,

And if a stranger you should meet,

Do not acknowledge him or her,

But to your chaperone defer.

When crossing mud, I beg,

Don’t raise your skirts and show your leg.

Instead draw them slightly up and to the right,

Keeping ankles out of sight.

(Dịch nghĩa:

Đừng chạy trên đường phố,

Và nếu bạn gặp một người lạ mặt,

Đừng mỉm cười, vẫy tay tỏ vẻ quen biết anh ta hay cô ấy,

Trừ khi nữ gia sư của bạn cho phép.

Khi đi qua vũng bùn, tôi khẩn thiết yêu cầu,

Đừng nhấc váy và làm lộ ra chân bạn.

Thay vào đó, kéo chúng lên nhẹ nhàng sang bên phải,

Hãy giữ cho cổ chân bạn không bị nhìn thấy.)

Dành cho Beatrix là những đoạn nhạc cuối đặc biệt:

When paying calls, wear gloves and hat,

And never bring a squirrel, or rat,

Or any four-legged creatures who

Do not belong indoors with you.

(Dịch nghĩa:

Khi có các chuyến đi ngắn đến thăm ai đó, nhớ mang găng tay và mũ theo.

Và đừng bao giờ mang theo một chú sóc, hay một con chuột,

Hay bất kì một loài động vật sống có 4 chân nào

Chúng không thuộc dạng ở trong nhà với bạn đâu.)

Phương pháp khác thường đó đã hiệu quả, nó mang lại cho Poppy và Beatrix sự tự tin để tham gia mùa vũ hội mà không khiến bản thân phải hổ thẹn. Cả gia đình đã ca ngợi Miss Marks vì sự nhanh trí của cô. Tất cả trừ Leo, người đã chế giễu cô rằng Elizabeth Barrett Browning[8] chả có gì phải sợ cả. Và Miss Marks đã đáp trả rằng cô ấy nghi ngờ Leo có đủ trí tuệ thông minh để đánh giá đúng sự xuất chúng của bất kì nhà thơ nào.

Poppy không có chút ý niệm nào rằng tại sao anh trai nàng và Miss Marks lại thể hiện sự căm ghét lẫn nhau đến thế. (Chi tiết xem ở Married by Morning ^^)

“Em nghĩ là họ bí mật thích lẫn nhau đấy,” Beatrix ôn tồn nói. Poppy quá sững sờ với ý tưởng đó, nàng đã cười vào nó. “Họ gây chiến với nhau bất cứ khi nào họ ở cùng một phòng, mà điều đó thì, ơn Chúa, không phải là thường xuyên. Tại sao em lại nảy ra một điều như thế chứ?”

“À, nếu chị xem xét tập quán giao phối của các loài động vật đáng tin cậy - những con chồn sương, ví dụ vậy - nó có thể là một công việc ồn ào và hơi bạo lực - ”

“Bea, làm ơn đừng nói về tập quán giao phối nữa,” Poppy nói, cố ngăn một cái nụ cười toe toét. Cô em gái 19 tuổi của nàng có khả năng sẵn lòng quên đi một cách thường xuyên những quy tắc cư xử trong xã hội. “Chị chắc chắn là nó khá là thô tục, và… Mà làm sao em biết về tập quán giao phối?”

“Hầu hết là từ các quyển sách về chăm sóc thú y. Nhưng cũng có cả từ một số hiểu biết tình cờ. Động vật thì không có kín đáo dè dặt gì, đúng không ạ?”

“Chị cho rằng không. Nhưng hãy giữ những ý nghĩ đó cho riêng em thôi, Bea. Nếu Miss Marks mà nghe thấy em nói thì chị ấy sẽ viết thêm một bài thơ khác để chúng ta học thuộc đấy.”

Bea nhìn nàng trong một lúc, đôi mắt xanh của con bé thật ngây thơ. “Các quý cô trẻ không bao giờ ngắm nghía… cách mà các loài vật sống sinh nở…”

“Không thì những người đồng hành với họ sẽ tức giận,” Poppy kết thúc cho con bé.

Beatrix đã cười toét. “Thế đấy, em không thấy tại sao họ lại không nên bị hấp dẫn bởi người kia. Leo là một tử tước, và anh ấy khá đẹp trai, và Miss Marks thì thông minh mà cũng rất xinh đẹp.”

“Chị chưa bao giờ nghe rằng Leo có tham vọng cưới một người phụ nữ thông minh,” Poppy nói. “Nhưng chị đồng ý - Miss Marks rất xinh đẹp. Đặc biệt là gần đây. Chị ấy từng gầy và xanh xao khủng khiếp, chị đã không nghĩ nhiều về vẻ ngoài của chị ấy. Nhưng bây giờ thì chị ấy đã béo lên một chút rồi.”

“Em cũng nghĩ thế. Em tự hỏi liệu chúng ta có thể tìm hiểu được đó là do điều gì không?”

Poppy không chắc về câu trả lời. Nhưng khi nàng thấy khuôn mặt mệt mỏi của Miss Marks sáng nay, nàng nghĩ có một khả năng thật sự là những cơn ác mộng lặp đi lặp lại có gì đó liên quan đến quá khứ bí ẩn của cô ấy.

Đi đến chỗ tủ quần áo, Poppy nhìn lướt chồng váy được là ủi cẩn thận, ngăn nắp với các màu sắc trang nhã, những phần cổ áo và cổ tay màu trắng nghiêm nghị. “Em nên tìm chiếc nào cho chị?” nàng hỏi nhẹ nhàng.

“Bất kì cái nào trong số chúng. Điều đó không quan trọng đâu.”

Poppy đã chọn một chiếc bằng len màu xanh sẫm với đường may chéo go, và trải nó ra trên chiếc giường lộn xộn. Một cách tế nhị, nàng nhìn quanh khi người đi kèm của nàng cởi bỏ bộ váy ngủ và mặc lên người chiếc áo lót, quần đùi và đi bít tất chân. Điều cuối cùng Poppy muốn làm là gây rắc rối cho Miss Marks khi mà đầu cô đang đau. Tuy vậy, những sự việc của buổi sáng nay phải được thú nhận. Nếu bất kì một gợi ý nào về rủi ro của nàng liên can đến Harry Rutledge bị phát tán ra ngoài thì việc hơn cả quan trọng là người đi kèm của nàng phải được chuẩn bị trước về nó.

“Miss Marks,” nàng nói dè chừng, “em không mong cơn đau đầu của chị tệ hơn nhưng em có vài điều phải nói với chị…” giọng nàng nhỏ dần rồi im bặt khi Miss Marks bắn cho nàng một cái nhìn ngắn, khó chịu.

“Đó là gì thế, Poppy?”

Bây giờ không phải là thời điểm tốt, Poppy đã quyết định thế. Trên thực tế… đâu có bất kì nghĩa vụ nào yêu cầu rằng phải kể mọi chuyện cơ chứ?

Với tất cả các khả năng có thể xảy ra thì nàng sẽ chẳng bao giờ gặp lại Mr Rutledge. Anh ta chắc chắn là đã không tham gia cùng các sự kiện xã hội mà gia đình Hathaway có mặt. Và thực sự thì tại sao anh ta lại bận tâm gây rắc rối cho một cô gái không xứng đáng với sự chú ý của anh ta chứ? Anh ta chẳng liên quan đến thế giới của nàng, và nàng cũng không hề liên quan tới thế giới của anh ta.

“Em đã làm rơi một ít cái gì đó lên vạt trên của chiếc áo dài bằng vải muslin hồng trong một bữa ăn tối gần đây,” Poppy chế ra. “Và bây giờ có một vết ố do mỡ ở trên đó.”

“Ôi trời.” Miss Marks ngưng lại khi đang cài móc phần trước của chiếc cooc- xê. “Chúng ta sẽ trộn một hỗn hợp bột nhung hươu với nước và xát lên vết ố. Hi vọng là hỗn hợp đó sẽ tẩy được.”

“Em nghĩ đó là một ý tưởng thật tuyệt vời.”

Cảm thấy chỉ một chút nhỏ nhất mặc cảm tội lỗi, Poppy cầm lấy chiếc váy ngủ vừa được Miss Marks cởi ra, và gấp nó lại.