Tế Hồn Câu

Chương 29: Khắp nơi búa thiên la



Trong phòng hiện giờ không hoàn âm u vì ánh sáng phản chiếu lớp tuyết ở bên ngoài, tựa như phong cảnh dưới ánh trăng tròn. Trong ánh sáng ngà huyền ảo, mỗi một ngọn đuốc lần lượt đốt lên khiến một vùng sáng rực như ban ngày.

Độc Phách, Nam Cung Vũ, Phùng Đức Ân chen vai đi ra. Đến cửa ba người đứng thành một hàng. Họ lẫm liệt hiên ngang đối diện với địch nhân trước mắt. Bọn địch nhân như bước tường sắt bao vây họ vào giữa. Dưới ánh đuốc bập bùng xanh đỏ, một người trung niên, thân hình cao to mày rậm mắt phụng đã chậm rãi bước lên trước. Tư thế người này trầm ổn, dũng mãnh cử chỉ ung dung.

Trong khoắng khắc dường như có một luồng anh khí uy dũng khiến mọi người nể sợ.

Tên Lục Bích Nhân Mị Thương Ba trước nay quen thói quát nạt, lại buông hai tay tư thế cực nghiêm cung đứng hầu phía sau. Tên đầu lãnh của Báo phòng như thấp lại còn phân nửa.

Lúc này, Độc Phách cảm thấy Phùng Đức Ân đứng bên cạnh da thịt co giật, hô hấp co rút, bất giác tự động bước lên khom người.

Nam Cung Vũ liếc thấy, thấp giọng nói :

- Chắc đây là Dịch Dung Cương ngự giá thân chinh.

Độc Phách trầm mặc nhìn Dịch Dung Cương đang đứng ngoài năm thước.

Còn Dịch Dung Cương mặc áo tử bào, mắt cũng không chớp đang quan sát chàng.

Song phương đang ở tình hình “Vương Kiến Vương”.

Bước lên một bước. Lục Bích Nhân Mị Thương Ba thấp giọng nói :

- Bẩm Đại chưởng kỳ, kẻ tóc bạc áo đen kia là Ðộc Nhất Ðao Độc Phách.

Hơi ngẩng đầu Dịch Dung Cương ôm quyền nhìn Ðộc Phách :

- Dịch Dung Cương kiến lễ Ðộc huynh!

Độc Phách ôm quyền hồi lễ, thản nhiên nói :

- Đại chưởng kỳ khách sáo.

Dịch Dung Cương trầm giọng nói :

- Hổ danh long uy của Ðộc huynh, Dịch mỗ cửu ngưỡng đã lâu, chỉ hận vô duyên vô phận. Ðộc huynh và thủ hạ của Dịch mỗ nhiều lần tương hội, nhưng lần nào cũng xảy ra giao tranh. Ta than thở không cùng, may mắn hôm nay được ngộ thấy Ðộc huynh, coi như viên mãn nguyện vọng lâu nay của Dịch mỗ.

Ðộc Phách cười cười nói :

- Nguyện vọng của Đại chưởng kỳ e rằng là muốn ăn thịt lột da ta.

Dịch Dung Cương thần sắc bất động nói :

- Không giấu gì Độc huynh, giữa hai ta không thể phủ nhận là có cừu thù thâm sâu cần phải trực diện giải quyết, kéo dài không phải là biện pháp hay. Đêm nay ta đến chính là để giải quyết vấn đề này.

Độc Phách nói :

- Ta hiểu!

Dịch Dung Cương thở dài nói :

- Độc huynh, bọn ta vốn không thù oán nước sông không phạm nước giếng. Ta hỏi trước nay chưa từng đắc tội với huynh vì sao Độc huynh lại ngang nhiên cướp đoạt muội tử của ta?

Độc Phách thản nhiên nói :

- Có nguyên nhân, Đại chưởng kỳ.

Dịch Dung Cương nhẫn lại hỏi :

- Theo ta được báo Độc huynh cướp muội tử của ta là do nhận sự ủy thác của người khác. Không phải vì Độc huynh có ý đồ với Dịch muội. Độc huynh, lời này đúng không?

Độc Phách thẳng vai nói :

- Không sai!

Dịch Dung Cương hỏi :

- Có thể nói người đó là ai không?

Độc Phách lắc đầu :

- Ta không thể nói, Đại chưởng kỳ. Chí ít là hiện giờ không thể nói.

Dịch Dung Cương ngưng trọng nói :

- Lời đáp của Độc huynh không ngoài sở liệu của ta, nhưng ta mạo muội nói rằng ta phải bách bức Độc huynh thổ lộ ra thân phận người đó vì thế phương thức vận dụng e rằng hơi thô lỗ.

Độc Phách nói :

- Điều này có thể thấy rồi, Đại chưởng kỳ. Đến lúc này ta cũng không cảm thấy ra ngoài dự đoán của ta.

Lục Bích Nhân Mị Thương Ba đưa cặp mắt phẫn nộ nhìn Độc Phách. Hắn cười âm lạnh :

- Họ Độc kia, cuộc chiến hôm nay không giống trước đây. Mi cứng đầu muốn đem châu chấu đá xe, tự chuốc lấy diệt vong. Chi bằng sớm thức thời dập đầu chịu trói, tránh sự di hận về sau.

Độc Phách thản nhiên nói :

- Thương đầu nhi, bọn ta không phải đã từng biết nhau rồi sao? Theo mi thấy Độc Phách này giống như hạng người dập đầu chịu trói à?

Sắc mặt Thương Ba có mấy phần thảm hại nói :

- Đó là trước kia không phải bây giờ. Họ Độc kia, cao thủ bổn kỳ bao vây tứ phương. Hơn nữa có Đại chưởng kỳ đích thân lược trận, mi phản kháng khác gì con thú cùng đường. Bất hạnh thay!

Độc Phách nói :

- Thương đầu nhi, cách nhìn của mi có khác ta.

Dịch Dung Cương hơi khoác tay, Thương Ba vội ngậm miệng lui ra. Tia mắt của Dịch Dung Cương rời khỏi Độc Phách rơi vào Phùng Đức Ân. Đúng lúc bốn mắt giao nhau, Phùng Đức Ân bất giác ớn lạnh, mặt trắng bệch như xác chết.

Trong bóng tối, Nam Cung Vũ ngầm thúc chân vào đùi Phùng Đức Ân một cái nhưng hắn chẳng cảm giác gì.

“Hừ” lạnh, Dịch Dung Cương nói :

- Phùng Đức Ân, tám năm rồi ngày tháng trải dài của tám năm, mi là hảo huynh đệ của Quỷ Vương kỳ, vì tổ chức mà máu chảy thịt rơi lập không ít bao công lao hạng mã, là thủ túc đồng sinh đồng tử của Quỷ Vương kỳ. Hôm nay tại sao mi làm như vậy?

Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài xuống trán, hắn thở khò khè, buông tay khom người cơ hồ muốn quy xuống đất.

- Hồi... hồi bẩm... Đại chưởng kỳ... Thuộc hạ... xin lỗi... Đại chưởng kỳ, xin lỗi các huynh đệ trong đường khẩu. Thuộc hạ... có ẩn tình khác giữa ân và nghĩa khó lưỡng toàn.

Lời đáp của Phùng Đức Ân cơ hồ không ra ngoài ý liệu của Dịch Dung Cương. Lão bất động nói :

- Phùng Đức Ân, mi bán đứng tổ chức, tư thông ngoại địch, trợ giúp chúng sát hại huynh đệ thủ túc của mình. Hành vi bội phản, đại nghịch bất đạo như vậy có biết phạm vào điều khoản gì không?

Không cần nói nhiều, chỉ cần một người mới qua lại giang hồ mấy ngày, ai cũng biết tội danh như vậy ra sao.

Phùng Đức Ân hít mạnh một hơi, run giọng nói :

- Thuộc hạ thọ ân cứu mạng của nhị vị đại huynh Độc Phách và Nam Cung Vũ, muốn báo đáp đành phải đi trên con đường này. Thuộc hạ tội chồng chất, tội không dám cầu Đại chưởng kỳ khai ân, chỉ nguyện cầu minh giám nỗi khổ tâm.

Dịch Dung Cương nặng nề nói :

- Mi đem tính mạng đồng đạo để bồi đáp tư ân đem uy tín tổ chức để trả nghĩa việc của riêng mình. Phùng Đức Ân, mi đê tiện, bỉ ổi chẳng khác gì cầm thú.

Phùng Đức Ân run rẩy không lời đối đáp.

Nam Cung Vũ không nhịn được, lên tiếng phản đối :

- Dịch đại chưởng kỳ. Mỗi cá nhân có lập trường quan điểm của mình. Thọ ân không quên là tính tốt. Kẻ vong ân bội nghĩa mới là cầm thú. Lão Phùng thành tín vô song, hiểu rõ tình lý phương thức hồi đáp của hắn không phải không thích đáng. Điều này chứng minh hắn có dũng khí và quyết tâm khiêu chiến với thế lực bạo ác.

Đưa mắt nhìn Nam Cung Vũ, Dịch Dung Cương chậm rãi nói :

- Hay cho lợi mồm dẻo miệng. Lão chắc là Thất Xảo Thương Nam Cung Vũ?

Ưỡn ngực, Nam Cung Vũ nói :

- Chính kẻ bất tài!

Dịch Dung Cương lạnh lẽo nói :

- Lão bất tất nói lời chướng tai ở đây, lấy trái làm phải. Nam Cung Vũ, mỗi một nợ máu của Quỷ Vương kỳ lão đều có phần. Theo ta, lão nên sớm có kế hoạch đi.

Nam Cung Vũ cứng cỏi nói :

- Dịch đại chưởng kỳ. Ta đứng ở đây, mi cho rằng ta làm gì phải đến nơi này?

Nhãn thần lạnh băng, Dịch Dung Cương nói :

- Đừng qua tự tin. Nam Cung Vũ, trước mặt ta không đến phiên mi khoác lác đâu.

Đối phương cố nhiên là một đại hào kiệt lừng danh, nhưng Nam Cung Vũ đâu phải ngọn đèn sắp tắt, bảo lão chịu nhục làm sao chịu được. Hất mặt, lão nóng nảy nói :

- Mi cũng chỉ là một con người, đâu phải tôn thần Đại chưởng kỳ đừng quá kiêu kỳ, xem mình như thần thánh.

Thương Ba chỉ Nam Cung Vũ căm giận hét :

- Họ Nam Cung kia. Trước mặt Đại chưởng kỳ của ta, mi quên thân phận gì mình rồi.

Cười lớn Nam Cung Vũ cương liệt nói :

- Ta là thân phận gì? Mẹ nó! Chí ít, ta không phải là một tên nô tài.

Thương Ba giận đến trợn mắt giậm chân. Dịch Dung Cương âm u hạ lệnh :

- Bắt chúng!

Dụ lệnh vừa ra, đáp lại là tiếng “vâng” vang trời.

Dưới ánh sáng rực của vô số ngọn đuốc, một tên đại hán lưng hùm vai gấu, lãnh xuất ba tên vạm vỡ nhanh bước đi ra thẳng đến Nam Cung Vũ.

Dịch Dung Cương không hề liếc mắt tới, nói :

- Đây là Đại Chùy Thủ Long Bưu, Tọa đầu của Thái Âm tọa. Hắn và thủ hạ của hắn Quỷ Ảnh tam câu đã sớm định cho chúng tiếp đãi Nam Cung huynh.

Nam Cung Vũ vừa quan sát bốn tên hung thân ác sát đang đến trước mặt, trong lòng thầm kêu khổ, mà ngoài miệng vẫn nói cứng :

- Mặc cho đến mấy tên xa luân chiến cũng được, nhân hải chiến cũng được. Nam Cung Vũ này không sợ đâu.

Dịch Dung Cương hơi phất tay áo không nói gì Đại Chùy Thủ Long Bưu không dùng binh khí lão xòe đôi bàn tay vừa to vừa mập cười khanh khách nhìn Nam Cung Vũ, thanh âm như quỷ khóc :

- Xem lão tử lấy mạng côn trùng của mi!

Nam Cung Vũ mí mắt không nhường lên mà ngân thương đã xuất ra. Mũi thương đã vút ra một điểm bạc nhanh không thể tả, đâm thẳng vào tim Long Bưu.

Thủ trưởng to mập lập tức nắm thành quyền, song quyền Long Bưu tung ra. “Cảng” một tiếng đã đánh bạt mũi thương. Cảnh tượng tựa như đôi tay hắn không khác gì bằng sắt thép vậy.

Thân hình của Nam Cung Vũ hơi lắc lư xoay chuyển nửa vòng, ngân thương xuyên kích vẫy vùng hàn tinh bay mù trời. Trong tiếng “vù, vù” dày đặc như lộ tiễn vây chặt địch nhân, song quyền của Long Bưu cũng ầm ầm giống như băng tan núi lở. Chưởng ảnh tung hoành vang vang mang theo lực đạo hùng hậu. Chỉ đôi tay không đương cự ngân thương.

Quỷ Ảnh tam câu quả nhiên không khác gì quỷ ảnh, phận ba góc độ khác nhau cùng nhất tề xông lên. Sáu cây hổ đầu câu sáng loáng tung ra sáu chiêu thức khác nhau phủ vây.

Ngân thương Nam Cung Vũ xoay vòng chống đỡ nhưng lập tức lộ ra sự chật vật đối phó.

Độc Phách nhanh chóng xòe tay ra rút Tế Hồn Câu, miệng của chàng mím lại như một sợi chỉ.

Hơi mỉm cười, Dịch Dung Cương thản nhiên nói :

- Đừng gấp Độc huynh. Có người hầu tiếp Độc huynh, đương nhiên tài năng có khá hơn đối thủ của Nam Cung huynh.

Dứt lời lão khoác tay. Thương Ba bước lên đầu tiên, sau lưng hắn có bốn người trong đó có một phụ nhân, phụ nhân này tương đối xinh đẹp Dịch Dung Cương an nhàn nói :

- Độc huynh, dung cho ta dẫn kiến. Thương Ba và huynh vốn chỗ quen cũ không cần phải nói, bốn người còn lại là Đường chủ của Độc đường đệ nhất đường của bổn kỳ Đoạn Hồn Tố Ngụy Đông Cầm: Một vị là Thông Thiên Tú Sĩ Công Trị Kỳ Đường chủ Cô đường. Vị kia là Lãnh Diện Kim Cang Câu Duy Đường chủ Quả đường; còn nữ nhân kia là Khổng Tước Đinh Tuệ, trợ thủ đắc lực của Ngụy đường chủ.

Độc Phách mắt nhìn chung quanh, lạnh lùng nói :

- Đại chưởng kỳ, lần này có thể nói tổ chức cả hang ổ đến đây.

Dịch Dung Cương thẳng thắn nói :

- Không sai! Độc huynh, ta không thể để huynh thoát thân lần nữa, nên phải đem toàn bộ lực lượng đến đây. Nếu không hậu hoạn Quỷ Vương kỳ là vô cùng, còn ngày tháng nào yên ổn mà sống cho qua.

Độc Phách nói :

- Ta không thể không thừa nhận lời của Đại chưởng kỳ là sự thật.

Gật đầu, Dịch Dung Cương nói :

- Đắc tội!

Thương Ba đứng trước mặt mỉm cười quái dị nhìn Độc Phách, châm chọc nói :

- Độc Phách, quả đất tròn, con người luôn có thể chạm mặt nhau. Bọn ta không phải lại chạm trán nhau sao?

Độc Phách nói :

- Lần này Thương đầu nhi chắc cũng tam thập lục kế, dĩ đào di thượng chứ?

Thương Ba mặt không đổi sắc nói :

- Không cần nhiều lời mai mỉa. Độc Phách, đêm nay ta quyết cho mi muốn chạy không được muốn đánh không xong.

Độc Phách cười nói :

- Trợ thủ đông hơn ngữ khí cũng khác xưa, Thương đầu nhi, tốt hơn mi nên lo bảo trọng lấy mình.

Đoạn Hồn Tố Ngụy Đông Cầm mặt mày âm trầm, không nhẫn lại ho khan một tiếng :

- Lão Thương, tên này giết quách cho xong, nhiều lời với hắn làm gì.

Độc Phách nhường mày nói :

- Ngụy đường chủ. Đáng tiếc Phó đường chủ Thượng Quan Nhất Hùng không thể đến đây, hắn cũng thích nói chữ “giết” làm đầu.

Ngụy Đông Cầm đôi mắt như lửa, nhưng thanh âm lại không chút kích động :

- Huyết cừu luôn dùng máu để trả, Độc Phách.

Tế Hồn Câu cử nghiêng lên, Độc Phách nói :

- Thế thì lên các vị!

Bọn này động tác xuất thủ cực nhanh.

Một bóng hình nhỏ thó, mái tóc được cột chặt bằng một chiếc khăn lụa giống như một tia lửa lạnh bắn ra, đao phong chỉ vào ngực Độc Phách. Không sai, đây chính là Khổng Tước Đinh Tuệ.

Độc Phách vẫn đứng yên bất động. Trong khoảnh khắc trước khi đà mâu kiếm của Đinh Tuệ chạm vào trước ngực, chàng hơi ưỡn người, câu phong vọt lên.

“Keng” một tiếng, ánh lửa bạc tóe ra như giải ngân hà. Đinh Tuệ một kích không trúng, phản ứng cực nhanh. Đôi tay vung lên, người đã bắn cao hơn trượng thân thủ lợi hại bất phàm.

Lúc này, Lãnh Diện Kim Cang Câu Duy thân hình hiên ngang cao lớn, mặt như táo đỏ bước lên một bước. Phương Thiên Họa Kích trong tay uy lực ngàn cân quét tới.

Thương Ba trầm mặt không lên tiếng, bước ngang một bước, Long đầu trượng sắc vàng sáng chói, mười bảy trượng thế kích đến Độc Phách.

Thực ra, Độc Phách đã cảm thấy áp lực của ba đối thủ này tương đối trầm trọng. Tình hình trước mắt không giống trước kia chàng chủ động phục kích truy sát. Nghịch chuyển của tình thế đã khiến đối phương bước đầu đã chiếm lấy thiên cơ. Tốc độ Tế Hồn Câu cực nhanh, phản kích chính xác câu không thấy câu đao không rõ đao. Chỉ thây lửa tóe loang loáng. Tiếng kim khí chạm nhau chan chát.

Thế công của Câu Duy và Thương Ba chớp nhoáng đã bị phong tỏa.

Ngụy Đông Cầm sắc mặt lạnh lẽo, thình lình cất bước, thân hình bay về phía trước, thẳng lưng bình vại như không có sử dụng bất kỳ lực nào, cả người tựa như bị không khí cuốn đi lướt về bên trái Độc Phách. Bạch Ngọc Tố dài hơn một thước bắn ra từng đóa mai hoa, vô thanh vô tiếng nhưng từng nhụy từng cánh bung ra chung quanh kình lực xem ra nhẹ nhàng nhưng ám lực tiềm ẩn thâm hậu vô cùng.

Độc Phách cố ý cho câu đao tiếp xúc, thử xem công lực Ngụy Đông Cầm thế nào. Câu, tố va nhau. Lại không nghe một tiếng vang nào. Kình đạo của song phương xuyên qua binh khí xung kích giống như dung nham dưới đất trào ra, nóng bỏng vọt lên mà lại vô hình vô thanh. Hai người đều bị nội lực của đối phương chấn động thoái lui ra sau.

Thông Thiên Tú Sĩ Công Trị Kỳ tức thời bổ sung vào vị trí, cây Can Ty phất trần bung ra, mỗi sợi tơ bén ngọt phủ chụp vào Độc Phách.

Trong sự di động linh hoạt của Độc Phách, Câu Duy, Thương Ba lại tiếp tục hiệp công đánh lên. Thân hình Đinh Tuệ không khác gì linh dương bay bổ tới. Đương nhiên, Ngụy Đông Cầm nửa bước không dời. Bạch Ngọc Tố chỉ đông kích tây, bao phủ như mây chụp xuồng.

Độc Phách hiểu từng chiêu của Bạch Ngọc Tố tuy nhẹ nhàng bay bay nhưng chỉ cần vừa chạm phải nhất định ngọc phải nát xương phải tan.

Bên cạnh Nam Cung Vũ càng khốn đốn hơn. Đại Chùy Thủ Lâm Bưu không chỉ nội lực thâm hậu, ngoại ra công phu cũng cực kỳ linh diệu. Song chưởng của hắn cứng như thép nguội, mỗi chiêu đưa ra mãnh liệt hung hãn, hoàn toàn là cách đánh thẳng vào chính diện.

Quỷ Ảnh tam câu nhấp nhô thân hình, xuất thủ lãnh khốc quái dị.

Ngân thương của Nam Cung Vũ như mãnh long bài giang đảo hải cũng khó vùng vẫy trong bóng câu chập chùng, trước mắt đã thấy gian nan.

Tình hình chiến đấu của song phương tạm thời chưa đến nỗi nguy kịch. Ở đây thống khổ nhất là Phùng Đức Ân. Hắn không biết giúp Độc Phách với Nam Cung Vũ là đúng, hay là giữ lập trường đứng ngoài cục diện mới phải. Thật tiến thoái lưỡng nan.

Kỳ thực lo lắng của Phùng Đức Ân quá thừa Dịch Dung Cương thay hắn lo toan rồi.

Dịch Dung Cương không quên sự tồn tại của họ Phùng. Lão không hề quên.

Phùng Đức Ân đột nhiên có cảm giác toàn thân ớn lạnh, hắn bất ngờ nhìn lên, kinh hoàng thấy Dịch Dung Cương đang chú mục vào hắn, mục quang sắc bén không khác gì hai mũi tên lạnh băng. Sống lưng lạnh cứng, Phùng Đức Ân bất giác co người thoái lui.

Dịch Dung Cương đã khô khan nói :

- Theo ta mi không tự giải quyết được, chi bằng theo bọn ta trở về nhận chịu sự phán xét.

Ngầm nghiến răng, Phùng Đức Ân khổ sở nói :

- Đại chưởng kỳ, thuộc hạ thật là bất đắc dĩ...

Cười lạnh, Dịch Dung Cương nói :

- Mi không cần đưa bất kỳ lý do nào để biện bạch. Phùng Đức Ân, tội mi trời không dung, đất không tha. Ta biết mi có lòng phản nghịch nhất định không chịu nhận mạng như vầy nhưng trừng phạt đại nghịch bất tất phải về hình đường. Nơi nào tiện hành sự nơi đó. Giờ mi chuẩn bị nhận báo ứng đi!

Theo thanh âm cuối của Dịch Dung Cương, hai bóng người xuất hiện. Phùng Đức Ân vừa thấy bất giác sớn tóc gáy, tim đập liên hồi. Hai người này hắn hiển nhiên quen thuộc.

Tên thân thể thấp bé nhưng vô cùng rắn chắc là Thập Bát Phiên Vệ Ngọc Chấn.

Tên mặt như người bị bệnh chính là Bệnh Thái Tuế Đồng Quang đều là miêu thủ của Báo phòng, cũng là một chút thực lực còn lại của Báo phòng.

Hai người vừa hiện thân lập tức hành lễ với Dịch Dung Cương, sau đó không chần chờ bao vây Phùng Đức Ân. Hành động của chúng rõ ràng đã được an bày, ngay cả một lời cũng không nói ra.

Phùng Đức Ân lấy lại tinh thần, hai tay đưa ra sau rút “roẹt” đôi Âm Dương đao. Song đao của hắn không giống đao bình thường, mặt đao chỉ hơn tấc, đầu đao hơi cong, một lưỡi đao hướng ra ngoài, một lưỡi đao hướng vào trong, âm dương lưỡng tiện, vừa nhìn đã rõ lợi hại.

Thập Bát Phiên Vệ Ngọc Chấn mím chặt môi, hai cái đồng la mặt to như cái đấu, ánh sáng vàng chói chớp chớp hàn khí.

Bệnh Thái Tuế uể oải rút Hổ Mâu côn giắt nghiêng trên lưng, hắn như không có chút sức lực để xung trận.

Người của Báo phòng tàn khốc, quả quyết không kể tình thân. Chúng chỉ biết phụng hành mệnh lệnh, hoàn thành nhiệm vụ bất kỳ quan hệ cố giao nào cũng ảnh hướng đến hành động của chúng. Kẻ phạm tội muốn đào thoát hay lọt lưới đừng mong vọng tưởng. Phùng Đức Ân biết rõ truyền thống và đặc tính của bọn này. Vì thế hắn không chút cầu mong tha thứ, ý niệm của hắn chỉ còn liều chết chiến đấu.

Nhìn Âm Dương đao trong tay Phùng Đức Ân, Vệ Ngọc Chấn thình lình chặp đồng la lại với nhau. “Bùm” một tiếng chát chúa vang lên, Hổ Mâu câu trên vai Đồng Quang cũng đồng thời bay lên gõ mạnh vào thiên linh Phùng Đức Ân.

Ánh dương đao giao nhau, “kẻng” đánh bạt đầu côn.

Vệ Ngọc Chấn bay người tới, song la bay ra, một cách yết hầu, một cách hạ bộ họ Phùng, đồng quang chói mắt lợi hành vô cùng.

Âm Dương đao của họ Phùng thu lại, cùng một thời gian, song đao phân ra chém vào. Đồng Quang vừa bước tới, động tác dũng mãnh có tiến không lui, rõ ràng bất kể mạng nữa.

Vệ Ngọc Chấn và Đồng Quang cũng chả kém, hai người phối hợp bổ kích, hợp lực tấn công. Chúng hận không thể tức khắc bắt Phùng Đức Ân chấp pháp thay Quỷ Vương kỳ trút khí giận.

Trận đấu tương tàn tương sát đập vào mắt Dịch Dung Cương, đương nhiên lão có cảm thụ đặc biệt. Lão sầm mặt, trong ánh mắt tràn đầy oán độc. Nếu không trở ngại vì thân phận, lão cơ hồ muốn đích thân vào đấu trường.

Trên đất tuyết, Độc Phách, Nam Cung Vũ, Phùng Đức Ân phân thành ba nhóm đấu. Hơn nữa, tình hình không lạc quan. Ngoài ra trừ Dịch Dung Cương chưa xuất thủ, đồng bọn còn lại của Quỷ Vương kỳ đang hầm hầm nhìn họ. Trùng vây như vậy viễn cảnh đào thoát càng mờ mịt.

Độc Phách bắt đầu di chuyển về phía Phùng Đức Ân. Tuy tốc độ di chuyển rất chậm, nhưng vô hình chung từng tấc đất kéo gần khoảng cách. Sở dĩ chàng làm như vậy cũng chỉ có một nguyên do, chàng đã nói qua, tận lực tận tâm bảo toàn Phùng Đức Ân. Đã muốn bảo toàn họ Phùng ở cách xa như vậy hoàn toàn không thể được.

Nam Cung Vũ đang vun vút ngân thương biến thành từng vòng tròn sáng. Vòng sáng theo bóng hình của lão mà lăn động.

Trời lạnh như vậy, vị Thất Xảo Thương lại mồ hôi đầy người, hơi thở dồn dập. Lão biết địch nhân của lão cũng biết trận thế nhanh chóng chuyển biến, càng chuyển biến lão càng khó khăn.

Trong vòng vây Độc Phách tự nhiên cao giọng gọi :

- Nam Cung huynh, hãy nhớ ước định giữa huynh và đệ trên đường Giang Đô.

Ngân thương bay đi lướt lại, tay quệt mồ hôi, Nam Cung Vũ vừa nhớ vừa đáp :

- Nhớ rồi.

Câu đao Độc Phách như bay, vội nói tiếp :

- Nếu tình thế đến nước đó. Nam Cung huynh phải theo phương thức ước định mà làm...

Vội vã tránh sáu quyền liên hoàn của Long Bưu, mũi thương của Nam Cung Vũ đâm ra rồi lại tránh sáu lưỡi câu sắc bén, nhưng lão vẫn im lặng chẳng thốt một lời.

Thân hình Độc Phách xoay vòng bóng như hồng hạc, chống đông đỡ tây, thanh âm đã lộ vẻ nóng nảy :

- Nam Cung! Nam Cung! Huynh nghe được lời đệ không? Đây không phải là lúc lộ anh hùng diễn nghĩa khí.

Ngân thương vẫn nhảy nhót, Nam Cung Vũ vẫn nghiến răng nói :

- Ta hiểu!

Đứng một bên, Dịch Dung Cương lạnh lẽo nói :

- Nhị vị không còn ở đây nói đỡ lẫn nhau. Các ngươi, ai cũng không đi được đâu. Tất cả đều phải đánh ở đây. Đánh đến cùng.

Độc Phách bất ngờ phóng vọt lên giống như một con ly miêu xuất động vồ mồi cực nhanh cực lẹ khó tả lên lời.

Thương Ba hét to như sấm, Long đầu trượng quét ra không kịp, Tế Hồn Câu của Độc Phách đã như luồng lửa đỏ chém ra. Mục tiêu chính là Bệnh Thái Tuế Đồng Quang đang hiệp công đánh Phùng Đức Ân.

Hổ Mâu côn rung thành một đóa hoa côn cực lớn, Đồng Quang tính tình hung hãn nghinh thân đối kháng một kích đột ngột này.

Câu đao xuyên qua côn ảnh. “Chát, chát” hai tiếng cắt ngọt hai chùy mâu trên đầu côn, Đồng Quang kinh hoàng vọt lên. Trên vai máu đã chảy ra.

Lãnh Diện Kim Cang Câu Duy vươn người bổ tới. Phương thiên họa kích đâm thẳng.

Cước bộ Độc Phách giao nhau như bóng quỷ mị, xẹt đến tầm nhìn bị khuất của Câu Duy. Tế Hồn Câu chĩa thẳng lên, điểm chỉ đến chính sau gáy của Câu Duy.

Bóng người hiện ra như từ cõi hư vô. Bạch Ngọc tố của Ngụy Đông Cầm xé gió điểm đến, lực đạo hùng hậu chạm vào câu đao.

Độc Phách cảm thấy cánh tay chấn động thoái lui ba bước.

Cười âm lạnh, Long đầu trượng của Thương Ba từ trong đánh ra, miệng không ngừng mai mỉa :

- Ta đã sớm nói rồi. Cục diện đêm nay không giống trước kia đâu. Độc Phách, mi có thể nếm được mùi vị trói buộc tay chân, có bản lãnh nhưng thi triển không được.

Độc Phách không kịp đáp lời nào. Đinh Tuệ từ trong bóng đêm nhảy ra phía trước. Xà Mâu kiếm của ả phản chiếu ánh tuyết sáng giới như một đám ngân xà tủa ra bốn phương.

Độc Phách hơi ngẩng đầu “vút” một tiếng, Tế Hồn Câu ngưng tụ một đao ngân quang lấp lánh bao phủ thân mình, đồng thời áp lực cũng ép về phía Thương Ba.

Thân pháp của Ngụy Đông Cầm cực nhanh, quả thật đã đạt đến trình độ như ảnh tùy hình.

Bên này, Độc Phách đã bức lui Thương Ba và Đinh Tuệ thì Bạch Ngọc tố của Ngụy Đông Cầm đã giáng xuống đầu chàng.

Câu Duy cũng không chịu kém ai, trường can bay lướt xông vào như xung phong hiểm trận.

Dịch Dung Cương đứng chăm chú quan sát trận chiến, không nén được, hơi lộ nét cười tươi tin tưởng thuộc hạ từng tên liều mạng. Hơn nữa, dưới tình hình của thế tuyệt đối này, thắng lợi dứt khoát phải đến, không sớm thì muộn.

Mỗi một người là một cá thể khác nhau, vì thế tư tưởng quan điểm giữa người với người khó thể giống nhau. Dịch Dung Cương có cách nhìn của lão. Độc Phách cũng có tính toán riêng của mình. Theo tính toán của Độc Phách, tuy hậu quả có thê thảm nhưng sẽ kiên cường lẫm liệt hơn Dịch Dung Cương nghĩ nhiều.

Ngụy Đông Cầm lại cùng Câu Duy triển khai hiệp kích.

Phản ứng của Độc Phách không giống lúc đầu. Chàng không tránh né không khoái nhượng. Ý niệm quyết tử đã định. Chàng muốn lấy máu và mạng của mình chiến đấu.

Thế bổ tới của Bạch Ngọc tố dao động bất định phạm vi điểm tới bất kỳ phương vị nào trong vòng một trượng.

Trường can bay lướt che phủ thượng, hạ, hai góc độ không gian. Trong ý niệm của Ngụy Đông Cầm và Câu Duy, lần này Độc Phách e rằng không dễ toàn mạng mà lui, nhiều ít cũng phải lưu lại chút gì trên thân thể.

Lúc này, Câu đao của Độc Phách mới đột ngột ló ra. Ánh hàn quang như ánh trăng huyền kích mạnh vào Ngọc tố đang đến. Thân hình chàng nương theo lực đao mà vọt lên. Ở cự ly cách mặt đất khoảng ba thước, toàn thân đảo ngược.

“Vút” một tiếng, Tế Hồn Câu đã như sóng thiên hà xoáy cuộn, trong chớp mắt, đã cuộn Câu Duy cả người lẫn trường can vào trong. Ánh quang phổ như tử điện bắn tung tóe, trường can đã bị cắt thành nhiều đoạn sắt vụn bay khắp nơi. Từng mảnh thi thể lẫn máu thịt rơi vãi tứ tung, trong ánh quang hà sáng đẹp.

Ngụy Đông Cầm từ giữa không trung bổ xuống, Bạch Ngọc tố tức thời vung ra hàng ngàn lãnh quang như những cánh hoa sen bắn vào Độc Phách.

Kiếm quang Tế Hồn Câu của Độc Phách như nước triều cuộn cuộn về. Thân hình hai người chạm nhau rồi phân ra không ngừng lắc lư.

Trong ánh sáng chớp giật của binh khí vừa chạm nhau, nụ cười chết cứng trên gương mặt của Dịch Dung Cương, kinh hoàng phẫn nộ thay cho sự tự tin vừa rồi.

Ngụy Đông Cầm không đứng dậy được người hắn đã lăn nhào xuống đất. Tên Đường chủ đứng đầu các đường ở Quỷ Vương kỳ cả thân thể từ trên xuống dưới vết thương rạch nát tung hoành. Ở cổ lại có một vết máu rách toạc đáng sợ. Máu tươi ồng ộc trào ra. Hắn trợn mắt há miệng, ngũ quan méo xệch, đã hoàn toàn không giống Ngụy Đông Cầm vừa rồi.

Độc Phách lảo đảo gượng đứng dậy trên mặt tuyết. Mái tóc trắng bạc phủ xuống gương mặt trắng bệch, bên khóe miệng một vết máu rỉ ra, tay trái mềm nhũn thõng xuống, hô hấp trầm trọng khó khăn, nhưng chàng vẫn đứng thẳng nơi đó.

Thương Ba và Đinh Tuệ quay đầu bổ đến.

Thấy cục diện đã đại biến, mắt thấy máu thịt nhếch nhác đầy mặt tuyết, thi thể biến dạng, hai tên bất giác kinh hãi há miệng líu lưỡi, tay chân cứng đờ, nhất thiết không biết hành động như thế nào.

Trừ cuộc chiến phía Nam Cung Vũ và Phùng Đức Ân vẫn không thay đổi, vẫn di trì như cũ, toàn trường là một màng yên lặng như cõi chết.

Tiếng lửa cháy lách tách của từng ngọn đuốc đều nghe rất rõ. Còn nữa, đó là tiếng hô hấp nặng nề khắp xung quanh.

Dịch Dung Cương ngẩng đầu nhìn trời, muốn hét to mà không nghe tiếng. Cơ thịt trên da mặt lão nhíu lại, từng nếp nhăn sâu càng thấy rõ, bao nhiêu thương hận, bao nhiêu thống tiếc cơ hồ đều trong đó.

Hoa tuyết không biết bắt đầu rơi từ lúc nào. Lại từng đám, từng đám kéo đến rồi nhẹ nhàng rơi xuống như từng tiếng thở than.

Thương Ba nhìn Đinh Tuệ. Sắc mặt của Đinh Tuệ co rút thê thảm. Ả đang tỉ mỉ quan sát tình trạng của Độc Phách. Nhìn kỹ... nhìn kỹ... rồi trên khóe miệng hiện lên nụ cười âm lạnh kỳ dị.