Tây Lam Yêu Ca

Quyển 4 - Chương 93: Phiên Ngoại —– Mạc Tà (2)



Tây Diệp La học viện Tây Lam quốc là học viện ma vũ nổi danh nhấtquo6c1n Thương Lam đại lục. Nó còn được xưng là học viện ma vũ hoàng gia, là nơi mà đại đa số quý tộc Tây Lam quốc, thậm chí là khắp Thương Lam đại lục, thậm chí là hoàng thất của các tiểu quốc tiến vào.

Có thể nói, trừ bỏ một số ít, ở Tây Diệp La học viện chỉ cần tùy tiện giẫm chân người nào đó một chút cũng có thể đó chính là chân của quốc vương tương lai hoặc công chúa cao quý của một nước nào đó.

Mà viện trưởng Cáp Lý Tư cùng Phí La Nhĩ của Tây Diệp La học viện cũng đều là nhân vật nổi tiếng khắp Thương Lam đại lục, ma pháp sư cường đại được các quốc gia tôn kính cùng ngưỡng mộ.

Bọn họ nổi danh đã lâu, có thể nói là nhân vật đứng đầu trong sốt tất cả ma pháp sư trên Thương Lam đại lục, là sự tồn tại mà bọn họ chỉ có thể ngước nhìn.

Mà đối với hai lão viện trưởng kia, không ai biết bọn họ rốt cục bao nhiêu tuổi.

Tuy theo vẻ tang thương trên mặt Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng, có thể nhìn rõ kinh nghiệm nhân sinh cùng trí tuệ lắng đọng sau vẻ hiền lành lý tính của hai lão viện trưởng, nhưng đối với một người vừa sinh ra đã nghe truyền kỳ của hai vị lão viện trưởng mà lớn lên thì niên kỷ của bọn họ vẫn là một bí mật.

Mà Mạc Tà, hắn không thể nào ngờ, có một ngày mình thế nhưng nhận được thư thông tri trúng tuyển từ Tây Diệp La học viện, có cơ hội gần gũi tiếp cận hai lão nhân được tôn kính nhất Thương Lam đại lục.

Đối với cơ hội có thể tiến vào học viện ma vũ Tây Diệp La có thể nói là mọi người trên Thương Lam đại lục đều tranh giành đến mẻ đầu sứt trán, Mạc Tà tự nhiên cũng khát khao mong đợi.

Nhưng Mạc Tà cũng biết, với vũ kỹ nửa vời của mình, muốn tiến vào Tây Diệp La học viện không thể nghi ngờ là người si nói mộng.

Hàng năm Tây Diệp La đều tổ chức tỷ thí chiêu sinh khắp các quốc gia trên Thương Lam đại lục, tình huống khi đó có thể nói là vô cùng tấp nập. Hơn nữa, người có thể vượt qua kỳ tỷ thí đều là những người xuất sắc có thiên phú cực cao. Không chỉ gia thế mà còn là thực lực.

Mà đứa nhỏ từ bé đã bị đám nhóc cùng lứa ở Mạc gia thôn bắt nạt sao có thể có cơ hội tiến vào thánh điện thần thánh kia.

Bất quá, cho dù Mạc Tà biết với thực lực của mình tuyệt đối không có cơ hội trúng tuyển, nhưng hắn không muốn cái gì cũng không làm, chỉ là một kẻ bỏ đi.

Cho nên cuối cùng, Mạc Tà vẫn tham gia cuộc tỷ thí chiêu sinh của Tây Diệp La học viện. Tuy kết quả cuối cùng nghĩ cũng biết, Mạc Tà tự nhiên uể oải vô cùng.

Mạc gia thôn tuy là một thôn nhỏ hẻo lánh sát bên núi Á Thuật Nhĩ, nhưng tin tức bên ngoài vẫn thường truyền vào thôn.

Bởi vậy, đối với những người nổi danh hoặc những chuyện đại sự gần nhất xảy ra trên Thương Lam đại lục, người trong Mạc gia thôn cũng biết một chút.

Như Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng của Tây Diệp La học viện, những nhân vật nổi tiếng như vậy, phụ thân Mạc Tà cứ cách một đoạn thời gian sẽ cho thôn dân ra ngoài, sau đó mang về một ít nhân văn trật sự, để mọi người trong thôn không đến mức hạn hẹp kiến thức.

Bởi vậy, đối với đám nhỏ trong Mạc gia thôn, học viện ma vũ nổi tiếng gần xa như Tây Diệp La học viện không thể nghi ngờ chính là mục tiêu phấn đấu của chúng.

Ngay cả Mạc Tà cũng khát khao có thể tiến vào Tây Diệp La học viện, nói chi là đám nhỏ nhiệt huyết kia.

Bất quá, làm Mạc Tà cảm thấy kinh ngạc rồi lại đương nhiên chính là nhi tử Mạc Thủ Vong của Mạc gia Tam thúc, thiếu niên đồng tuổi với hắn đã chiếm được tư cách tiến vào Tây Diệp La học viện. điều này làm Mạc Tà thực hâm mộ cùng mất mác thật sâu.

Chính mình, chung quy vẫn cô phụ kỳ vọng của phụ thân cùng phụ thân. Còn có, tỷ tỷ…

Tỷ tỷ Mạc Nhu, tỷ tỷ mà hắn yêu thích nhất!

Nghĩ đến thiếu nữ ôn nhu xinh đẹp kia, Mạc Tà không khỏi nhớ tới chuyện làm mình đau đớn cùng cực vào ba năm trước. Cũng là khi đó, Mạc Tà biết được vì sao tỷ tỷ thực bi thương khi trở thành thị kiếm, còn có vì sao phụ thân cùng mẫu thân lại sầu khổ tuyệt vọng nhìn tỷ tỷ tiến vào từ đường.

Từ đường, nơi thần thánh không thể xâm phạm đối với thôn dân Mạc gia thôn cũng chính là nơi đã cướp đi sinh mệnh tươi đẹp của tỷ tỷ.

Nghĩ tới ba năm trước mình hoảng loạn chạy về nhà lại thấy mẫu thân đang trộm lau lệ, mà phụ thân giống như thoáng chốc già đi, mái tóc đen tuyền sáng bóng vốn có không biết từ khi nào đã lấm tấm bạc, làm Mạc Tà nhìn mà chua xót.

Đồng thời, chuyện của tỷ tỷ lại làm hắn cảm thấy thực phẫn nộ.

Phụ thân, phụ thân thế nhưng cùng thôn dân cử hành tế kiếm ở từ đường! Dùng sinh mệnh cùng dòng máu tinh thuần của tỷ tỷ, mở ra lưỡi dao của kiếm Mạc Tà trong từ đường.

Tỷ tỷ đã chết, lại là vì một thanh kiếm mà mình chưa từng gặp qua? Một khắc đó, Mạc Tà cảm thấy phẫn nộ vô cùng. Phụ thân cùng thôn dân, bọn họ sao có thể làm vậy?

Tỷ tỷ là một người sống có tư tưởng có tình cảm, bọn họ sao có thể để tỷ tỷ trẻ như vậy đã mất đi nhân sinh thuộc về mình?

Phụ thân, còn có thôn dân, bọn họ sao có thể lãnh huyết vô tình như vậy? Tỷ tỷ có thể nói là do bọn họ nhìn từ nhỏ đến lớn, từ khi bi bô tập nói đến lúc biến thành một đóa hoa rực rỡ xinh đẹp nhất thôn.

Hiện giờ, cũng chính những người này, thế nhưng để tỷ tỷ chết ở từ đường? Chỉ vì một vật chết?

Một khắc đó vì cơn phẫn nộ chiếm cứ toàn bộ đầu óc, Mạc Tà không chút suy nghĩ đã vọt vào từ đường.

Hắn muốn hủy thanh kiếm Mạc Tà kia, thanh kiếm đã cướp đi sinh mệnh tỷ tỷ. Chẳng sợ trong lòng phụ thân cùng thôn dân, thanh chiếm kia là thần kiếm đời đời bảo hộ Mạc gia thôn, là thần linh được thờ phụng.

Nhưng mà lúc vọt vào từ đường, Mạc Tà vốn vì phẫn nộ mà có chút mất tỉnh táo đột nhiên bình tĩnh lại.

Nhất là lúc ánh mắt dừng ở thượng cổ chi kiếm được cung phụng trên đài cao từ đường, trong tai không biết từ đâu truyền tới tiếng thúc giục, Mạc Tà cảm giác cả người mình đều trở nên mông lung, trước mắt bắt đầu không rõ, giống như có cái gì đó bị mình rút ra, cầm trong tay là một thanh kiếm sắc bén lóe sáng chói lọi.

Mà Mạc Tà cũng không chú ý, không biết từ khi nào, từ đường thế nhưng đứng đầy thôn dân.

Chờ tới lúc nhận ra thì Mạc Tà phát hiện ánh mắt mọi người đều dừng ở thanh kiếm Mạc Tà bị mình rút ra.

Đồng thời ánh mắt bọn họ nhìn về phía hắn cũng tràn đầy phức tạp. Có kích động, có vui mừng, thậm chí còn có kính sợ cùng tôn sùng. Giống như lúc phụ thân kể về thanh Mạc Tà luôn bảo hộ Mạc gia thôn trong từ đường, trong mắt người rõ ràng toát ra tôn sùng.

Phụ thân cùng thôn dân, ánh mắt nhìn hắn khi đó giống như đột nhiên thở phào một hơi, rồi lại vì cái chết của Mạc Nhu mà bi thương, ánh mắt phức tạp kia làm Mạc Tà khi đó chỉ là một đứa nhỏ gần mười tuổi căn bản không thể lý giải được tình cảm phức tạp sâu sắc như vậy.

Mà Mạc Tà vì cảm giác quen thuộc khó hiểu với thanh kiếm vừa rút ra, giống như một phần sinh mệnh vốn thuộc về mình mà ngây người thì phụ thân đã đi tới, đứng bên cạnh.

Cho dù qua thật lâu, Mạc Tà hiện giờ vẫn nhớ rõ những lời phụ thân đã nói. Câu nói hàm chứa giọng điệu than thở sâu đậm cùng bi thương bất đắc dĩ.

“Tà nhi, lúc trước tỷ tỷ ngươi trở thành thị kiếm kì thực đã biết mình sẽ vì kiếm Mạc Tà mà rời đi. Kiếm Mạc Tà là lá chắn đời đời bảo hộ chúng ta sinh hoạt dưới núi Á Thuật Nhĩ, bảo vệ chúng ta không bị ma thú trong Á Thuật Nhĩ xâm phạm.”

Lúc nói chuyện này, phụ thân hiển nhiên rất tự hào, ngay cả gương mặt cũng lộ ra chút cười mỉm. Nhưng những lời kế tiếp, phụ thân cùng thôn dân đều gắng gượng cùng bất đắc dĩ thật sâu.

“Mạc Tà kiếm nhiều đời cung phụng ở từ đường, bảo hộ Mạc gia thôn yên bình an tường. Nhưng mà mấy đời gần nhất, sức mạnh bảo hộ của Mạc Tà kiếm càng lúc càng yếu, đã sắp không thể chống đỡ nổi kết giới Mạc gia thôn.

Mà một khi Mạc gia thôn mất đi tầng kết giới bảo hộ bên ngoài, như vậy chúng ta sẽ chết trong miệng ma thú núi Á Thuật Nhĩ, ngay cả xương cốt cũng không còn.”

Tạm ngừng một chút, nam nhân nhìn sắc mặt chấn động cùng tái nhợt khi nghĩ tới tình cảnh đó của Mạc Tà, tuy trong mắt thực đau lòng nhưng vẫn tiếp tục nói.

“Núi Á Thuật Nhĩ là một trong tứ đại cấm địa Thương Lam đại lục, sự nguy hiểm của nó không phải thứ Mạc gia thôn nho nhỏ chúng ta có thể may mắn thoát khỏi.

Cho dù vì đề phòng dã thú thường lui tới gần thôn, mỗi người trong thôn từ người lớn đến trẻ nhỏ đều biết vũ kỹ, nhưng lúc đối mặt với ma thú nguy hiểm thì hoàn toàn không có sức phản kháng. Bất quá cũng may… cũng may mười năm trước đã làm ta cùng thôn dân thấy được hi vọng.”

“Tà nhi, ngươi chào đời chính là cơ hội của Mạc gia thôn. Không phải ngươi vẫn luôn muốn biết vì cái gì ta nhất định gọi ngươi là Mạc Tà sao? Mạc Tà, cũng chính là sức mạnh bảo hộ Mạc gia thôn.

Đây là cái tên được đời đời thế hệ ở Mạc gia thôn sùng kính, nếu không phải có nguyên nhân đặc thù, một đứa nhỏ mới sinh không có khả năng có quang vinh này. Cho sù là nhi tử của thôn trưởng cũng không được.

Mạc Tà, cái tên này, cho dù chỉ nghe thấy thôi cũng đủ làm thôn dân Mạc gia kính sợ.”

Nhìn biểu tình ngưng trọng cùng trang nghiêm khi nói tới cái tên ‘Mạc Tà’, Mạc Tà khi ấy vẫn chỉ là một đứa nhỏ cũng hiểu được, rốt cuộc vì cái gì mọi người cho tới giờ không gọi mình Mạc Tà, mà là Lạc Nhật.

Bởi vì, cho dù nó chỉ là cái tên, nhưng nó đại biểu cho cúng bái cùng tôn dùng mà thôn dân Mạc gia thôn dành cho thanh kiếm Mạc Tà trong từ đường.

Sau đó, từ miệng phụ thân của mình, Mạc Tà biết chính mình cùng thanh kiếm Mạc Tà được thôn dân đời đời cúng bái kia có liên hệ thiên ti vạn lũ, thậm chí có thể nói, hắn kì thực chính là kiếm Mạc Tà.

Mà tỷ tỷ sở dĩ bị tế kiếm, thậm chí tự nguyện dùng máu thuần khiết của mình để mở phong ấn làm kiếm Mạc Tà ngủ say, kỳ thực chính vì đệ đệ mà nàng yêu thương, cũng chính là Mạc Tà chậm rãi lớn lên.

Đồng thời, còn có những thôn dân thuần phác thiện lương, những người nhìn nàng lớn lên, luôn dùng ánh mắt hiền lành, còn có những đứa nhỏ hoạt bát đáng yêu.

Thời điểm đó, kết giới đời đời bảo hộ Mạc gia thôn đã ngày càng yếu, không ngừng có một vài ma thú chạy vào thôn. Bất quá may mắn là đó chỉ là những loại ma thú cấp thấp sinh sống trong mảnh đất bên cạnh núi Á Thuật Nhĩ mà thôi.

Tuy mang tới một ít phiền toái cho Mạc gia thôn nhưng không phải không thể khống chế, không có nhiều thương tổn. Chính là một khi kết giới biến mất thì…

Như vậy, kết quả thực không dám tưởng tượng.

Cho nên cho dù phụ thân bất đắc dĩ, mẫu thân không nỡ cùng bi thương, thôn dân không đành lòng, cũng không thể ngăn cản thiếu nữ xinh đẹp nhất thôn tiến vào từ đường, hơn nữa vài năm sau đó còn vì sự tồn vong của Mạc gia thôn mà chết đi.

Lúc nghe phụ thân nói chuyện này, Mạc Tà không biết khi đó mình ôm tâm tình thế nào.

Nhất là lúc nhìn thấy thanh kiếm Mạc Tà cơ hồ vừa thấy đã không nguyện buông tay, Mạc Tà vẫn chỉ là một đứa nhỏ cảm giác thực mờ mịt.

Đó là hung thủ hại chết tỷ tỷ nhưng một khắc vừa thấy nó lại không thể hận nỗi. Thậm chí lúc cầm nó trong tay, trong lòng còn có cảm giác huyết mạch tương liên, vô cùng thân thiết, tin cậy, kích động. Giống như đã chờ đợi vạn năm, cuối cùng mới tỉnh lại, kích động vô cùng.

Chính là tỷ tỷ…

Tỷ tỷ đã chết, tỷ tỷ mà mình yêu thích nhất không bao giờ đứng ở cổng thôn chờ mình trở về, không bao giờ nắm tay mỉm cười thực ôn nhu với mình nữa.

Ngay lúc Mạc Tà lâm vào bi thương tự trách, thanh kiếm Mạc Tà trong tay giống như cũng cảm giác được nỗi đau của thiếu niên. Vì thế sau một trận hồng quang mỏng manh đến mức cơ hồ không làm ai chú ý, thiếu niên đột nhiên nghe thấy âm thanh của tỷ tỷ Mạc Nhu, dịu dàng vang vọng trong đầu mình.

Âm thanh của tỷ tỷ vẫn nhu hòa ấm áp như vậy, mang theo an ủi cùng lo lắng cho thiếu niên. Một khắc đó, thiếu niên không thể nghi ngờ là thực kinh hỉ cùng cao hứng. Bởi vì hắn nghe tỷ tỷ nói: “Mạc Tà, ta vẫn luôn ở bên cạnh bảo hộ ngươi bầu bạn cùng ngươi, thẳng đến khi Mạc Tà tìm được một nửa khác của mình.”

Tỷ tỷ trở thành kiếm linh của kiếm Mạc Tà. Đây là sau đó Mạc Tà từ tỷ tỷ biết được.

Hơn nữa còn biết, tỷ tỷ kỳ thực vốn là kiếm linh của kiếm Mạc Tà, chẳng qua hơn mười năm trước vì bảo hộ chủ nhân mà chia kìa với kiếm Mạc Tà, đầu thai làm người. Mà đó cũng là nguyên nhân vì sao mấy năm nay sức mạnh của kiếm Mạc Tà ngày càng yếu, thậm chí đến mức không thể chống đỡ nỗi kết giới.

Bởi vì, chủ nhân của nó đã rời đi.

Từ đó về sau, kiếm Mạc Tà vẫn một mực ở bên người Mạc Tà. Bởi vì, Mạc Tà là chủ nhân mà nó thừa nhận. Chẳng sợ đối với mọi người trong thôn, kiếm Mạc Tà là sự tồn tại mà bọn họ cúng bái, sùng kính.

Sau năm năm bình ổn, lúc Mạc Tà mười lăm tuổi, có một ngày Mạc Tà giống như bình thường ngây người trong cấm địa phía sau Mạc gia thôn, cùng Mạc Tà kiếm ở bên người trao đổi một chốc rồi trở về. Nhưng Mạc Tà không thể nào ngờ được, mình thế nhưng lại nhận thư thông tri trúng tuyển vào Tây Diệp La học viện!

Tây Diệp La học viện, nơi mà Mạc Tà vốn nghĩ mình không còn cơ hội tiến vào.

Gói gém y phục, Mạc Tà mang theo một nhi tử của Mạc gia Tam thúc từng tới đế đô Tây Lam quốc, thành thị phồn hoa kia.

Mới đến nơi, Mạc Tà liền vì phồn hoa ở nơi này mà kinh ngạc cùng than thở. Quả nhiên không hổ là quốc gia phồn hoa nhất Thương Lam đại lục a, so với Mạc gia thôn hẻo lánh của bọn họ thì thật sự không cách nào sánh bằng.

Mà cũng chính ở nơi này, Mạc Tà dưới màn đêm đầy sao trời gặp thiếu niên yêu dị đầy thần bí, khí chất trong trẻo lạnh lụng lại cao quý không để người ta tiếp cận kia.

Đồng thời, bên người thiếu niên còn có một nam tử lãnh liệt uy nghiêm tuấn mỹ như thần, đang dùng ánh mắt ôn nhu sủng nịch nhìn thiếu niên. Mà lúc nhìn người khác, ánh mắt nam tử kia rõ ràng mang theo cao ngạo cùng khí phách không ai bì nổi, làm người ta vô thức thần phục, không dám nhìn thẳng.

Nam nhân này làm người ta cảm thấy nguy hiểm cùng uy hiếp này thoạt nhìn chỉ mới hai tám, hai chín tuổi. Nhưng làm Mạc Tà không thể nào ngờ chính là người này thế nhưng lại là phụ thân của thiếu niên?

Phụ thân? Y có phải quá trẻ tuổi rồi không? Mạc Tà không khỏi nghĩ tới phụ thân của mình, nam nhân trung niên mới hơn bốn mươi tuổi đã sớm tóc hoa râm.

Hơn nữa, lúc cùng bọn họ nói chuyện, Mạc Tà còn chú ý tới tuyệt mỹ thiếu niên cùng nam nhân tuấn mỹ kia đều vô tình cố ý đảo mắt qua thanh kiếm Mạc Tà trên lưng mình.

Kỳ thực, này cũng không kỳ quái. Bởi vì, không biết có phải vì tỷ tỷ tế kiếm mà hiện giờ thanh Mạc Tà mang theo một tia hơi thở thô bạo cùng giết chóc, muốn người ta không chú ý cũng khó.

Cho nên, đối với ánh mắt ý vị sâu sa của thiếu niên cùng nam nhân, trừ bỏ chút mất tự nhiên, Mạc Tà kì thực không có ý tưởng gì khác.

Nhưng mà, cho tới giờ Mạc Tà cũng không biết, sau khi gặp thiếu niên chói mắt đến mức làm người ta không dám nhìn thẳng kia, cuộc sống của hắn đột nhiên biến đổi đến mức làm Mạc Tà luống cuống tay chân.

Ngày hôm sau Mạc Tà tới Tây Diệp La học viện, hơn nữa còn ở đó gặp được viện trưởng. Đồng thời, Mạc Tà cũng biết vì sao mình đột nhiên trúng tuyển.

Bởi vì lúc nhìn thấy viện trưởng Cáp Lý Tư nổi danh của Tây Diệp La học viện, Mạc Tà mới đờ đẫn phát hiện, lão nhân cười đến thực hiền lành kia thế nhưng chính là lão ăn mày quần áo rách tung tóe, một thân chật vật mà năm mười hai tuổi mình đã gặp trong núi Á Thuật Nhĩ phía sau Mạc gia thôn!

Đúng, chính là lão ăn mày!

Lúc ấy lão nhân làm Mạc Tà có ấn tượng hệt như một tên ăn mày bi thảm. Sau đó mới nghe nói, đối phương vì lạc đường không thể ra ngoài nên mới biến thành bộ dáng chật vật như vậy.

Sau đó, Mạc Tà đã chỉ đường cho lão nhân, nhìn theo bóng dáng đối phương cho đến khi biến mất.

Vốn đó chỉ là một kí ức vụn vặn thời kì thơ ấu mà thôi, nếu không phải bộ dáng lão nhân khi đó thực đáng sợ thì Mạc Tà cũng không nhớ rõ như vậy. Nhưng từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Cáp Lý Tư viện trưởng đã nhận ra, không thể không nói vì câu nói mà lão nhân đã nói với Mạc Tà trước lúc rời đi.

Lúc sắp đi, lão nhân kia đột nhiên xoay người nói: “Đứa nhỏ, ngươi có biết Tây Diệp La học viện không? Có muốn tới đó học tập không?”

Mà cũng chính lần đó, Mạc Tà lần đầu tiên biết tới cái tên Tây Diệp La học viện. Sau đó, thiếu niên bắt đầu chú ý tới nó.

Mạc Tà thật không ngờ, hóa ra lão ăn mày lúc trước thế nhưng lại là viện trưởng Tây Diệp La học viện! Lão nhân được Thương Lam đại lục tôn sùng.

Mà càng làm Mạc Tà không ngờ chính là có một ngày mình vừa mở mắt lại phát hiện mình bị một nam nhân dáng người khôi ngô mạnh mẽ ôm trong lòng.

Toàn thân đau nhức vô lực không nói, nơi hạ thân lại sưng phù, hệt như có thứ gì đó lấp đầy cơ thể, tỏa ra sức sống sinh mệnh.

Mà cũng từ khi tỉnh lại, Mạc Tà rõ ràng cảm giác lúc thử khởi động thân mình thì cơ thể có cảm giác đau đớn hệt như xé rách, còn có chút mờ mịt khó có thể nói rõ.

Rốt cục phát sinh chuyện gì? Vì cái gì lại như vậy?

Mạc Tà chỉ nhớ rõ ngày đó mình đi tìm tuyệt mỹ thiếu niên, minh nguyệt chói sáng nhất Tây Diệp La học viện thì gặp được biểu ca của vị hoàng tử thân phận cao quý kia ở ngoài cổng Cấm Hồn cư.

Khi đó, thiếu niên đáng yêu Phong Diệp kia cười hì hì cho mình một viên kẹo tỏa ra mùi thơm ngát, nói là quà gặp mặt chứng minh tình hữu nghị của bọn họ. Sau đó thì sao? Sau đó đã xảy ra chuyện gì.

Trong đầu Mạc Tà là một mảnh mờ mịt.

Nhìn giường lớn hỗn độn tản ra hương vị nồng đậm, vòn có nam nhân xa lạ ôm chặt thắt lưng mình không chịu buông, Mạc Tà khóc không ra nước mắt.

Nhất là thiếu niên chú ý tới thân mình mình xanh xanh tím tím một mảnh đầy dấu hôn, còn có bạch trọc đầy dâm mị, Mạc Tà cảm thấy thực bối rối.

Ai có thể nói cho hắn biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì không?

Vì cái gì hắn lại cùng một nam nhân cao lớn chưa từng gặp qua cùng nằm trên một cái giường? Thậm chí chỗ hạ thân bỏng rát đau đớn còn có cảm giác sưng phù bị dị vật lấp đầy, làm thiếu niên chưa trải sự đời không khỏi đỏ bừng mặt, tăng thêm một mạt quyến rũ cùng xinh đẹp kỳ dị.

Mà Mạc Tà chỉ nhớ mang máng là đầu óc mình đột nhiên trở nên quái dị. Sau đó thân thể không biết vì sao đột nhiên bị quăng tới một nơi vừa mềm mại lại cứng rắn, tiếp đó là một trận hít thở không thông đánh úp tới làm thiếu niên bức thiết thở dốc, không thể hô hấp.

Kế tiếp, Mạc Tà cảm giác thân thể mình đột nhiên truyền tới cơn đau đớn vì bị xé rách, hệt như bị ma thú xé toạt, đau đến mức Mạc Tà bấu chặt ngón tay vào tấm chăn, ngón tay cũng siết đến tái nhợt.

Trong phút hốt hoảng đó, Mạc Tà còn tưởng mình đã gặp phải một con ma thú hung tàn.

Vì thế xuất phát từ bản năng cầu sinh, Mạc Tà vội vàng gọi kiếm Mạc Tà vẫn luôn gắn bó với mình như hình với bóng. Nhưng vô luận Mạc Tà gọi cỡ nào, kiếm Mạc Tà bình thường luôn dịu ngoan kia thế nhưng không hề đáp lại. Mạc Tà lúc này không khỏi luống cuống.

Hơn nữa còn không thể phản kháng bị ôm thật chặt, thân thể bị đau đớn đánh sâu một thời gian dài trở nên cực kỳ mẫn cảm. Loại cảm giác vui sướng rồi lại thống khổ này làm Mạc Tà không khỏi mờ mịt trầm luân.

Mà hiện tại, tỉnh lại nhìn thấy hình ảnh dâm mị trên giường, Mạc Tà liền biết cảm giác này là chuyện gì. Hắn thế nhưng bị…

Mạc Tà tức giận muốn cầm thanh Mạc Tà, sau đó chém nát nam nhân dám tra tấn mình cả một đêm.

Nhất là theo cử động, thứ cực đại vẫn còn trong cơ thể tựa hồ có xu thế bừng bừng phấn chấn, gương mặt tuấn tú của Mạc Tà cơ hồ đỏ đến sắp nhỏ máu.

Bởi vì tức giận, mà cũng vì xấu hổ muốn chết.

Bất quá lúc thiếu niên bắt đầu triệu hồi kiếm Mạc Tà thì mới phát hiện, kiếm Mạc Tà thế nhưng không thấy, mà trên cánh tay mình, không biết từ khi nào xuất hiện một văn ấn cổ kiếm tạo hình kỳ lạ trên cánh tay. Mà bộ dáng văn ấn kia lại giống hệt kiếm Mạc Tà, thậm chí có cả khí thế khiếp người, tạo hình tinh mỹ.

Đồng thời, trong lúc vô tình cúi đầu Mạc Tà còn thấy trên cánh tay cứng như thiết mà nam nhân ôm bên thắt lưng mình cũng có một ấn văn thực tương tự. Chẳng qua tạo hình của thanh kiếm kia bất đồng, nhưng lại dị thường tương xứng.

Đó là Kiền Tương!

Mạc Tà nghe trong đầu mình đột nhiên vang lên một âm thanh mang theo tang thương cùng bi thương, kể lại chuyện xưa của Mạc Tà cùng Kiền Tương.

Kiền Tương, Kiền Tương, Kiền Tương của Mạc Tà! Mà Mạc Tà, cũng là Mạc Tà của Kiền Tương, là ái nhân mà Kiền Tương đã tìm kiếm ngàn năm.