Tây Du Nhất Mộng

Quyển 2 - Chương 9: Ca muốn làm nhân vật chính



Đại Nhiệt tươi cười bước đến, chắp tay chúc mừng:
- Chúc mừng Yến đại ca khổ tận cam lai, rốt cục xuất quan, bước trên con đường thành Thần.

Mặt Yến Cuồng Đồ cũng tươi roi rói, xem ra rất hài lòng với pháp thuật chiến đấu mình sáng lập, nói:
- Trường Giang sóng sau đè sóng trước, ta lại làm một đời lão hán đẩy xe. Hiền đệ, sau này anh chắc chắn sẽ giúp chú cũng thành Thần.
(Yến Cuồng Đồ thích trích dẫn văn chương nhưng luôn lái sang kiểu bựa bựa thô bỉ)

- Một lời đã định, ngày sau em không thành Thần được thì anh phải chịu trách nhiệm.

Yến Cuồng Đồ phất tay phát lực, một tiếng ‘răng rắc’ vang lên, cây đại thụ cách đó ba mét gãy đôi đổ ụp xuống, hào khí bốc tận mây xanh nói:
- Ngày sau anh mà không giúp hiền đệ thì sẽ giống như cái cây này.

Đại Nhiệt rất giật mình, hỏi:
- Yến đại ca, pháp thuật chiến đấu anh sáng lập có vẻ rất lợi hại đó nhỉ.

Yến Cuồng Đồ tự hào nói:
- Là một pháp thuật trung cấp, anh gọi nó là Cuồng Phật Pháp Ấn!

Đại Nhiệt gãi gãi đầu, tiếp tục hỏi:
- Nghe tên tựa hồ rất bá đạo, có ý nghĩa thế nào?

- Mọi người đều nói Phật gia tĩnh tu, không tranh sự đời. Anh thì lại muốn làm một vị Phật cuồng vọng, hay ngắn gọn là Cuồng Phật, còn pháp thuật này đánh ra có hình dáng như một bàn tay nên gọi là pháp ấn.
Yến Cuồng Đồ giải thích.

- Hình dáng bàn tay? Em có thấy gì đâu, chỉ cảm nhận được một luồng khí phóng ra thôi.
Đại Nhiệt có chút mờ mịt.

Yến Cuồng Đồ cười nói:
- Hiện tại mới là trình độ trung cấp, pháp ấn đương nhiên còn không rõ rệt, chỉ có hình dáng rất mơ hồ, tốc độ lại quá nhanh cho nên chưa thấy rõ. Đợi khi thăng lên cao cấp, pháp ấn kết hình sẽ giống như thực chất, nhìn được bằng mắt thường; đến đỉnh cấp càng khủng, pháp ấn có thể lớn có thể nhỏ, vận dụng tự nhiên, đó mới là lợi hại.

Đại Nhiệt vừa nghe hai mắt tỏa sáng, vừa có chút chờ mong vừa có chút mất mát: Yến đại ca mở ra con đường thành Thần, tiền đồ bừng sáng, thật là cao hứng thay cho anh ấy, mà chính mình vẫn nguyên một bộ dạng nửa sống nửa chết quả thật phát nản.

Yến Cuồng Đồ nhìn ra Đại Nhiệt đang nghĩ gì, vỗ vai hắn, trầm giọng nói:
- Anh có được hôm nay toàn bộ đều nhờ hiền đệ xuất đầu, không có chú có lẽ giờ anh còn đang ở Đài Thỉnh Kinh ngơ ngẩn chờ đợi ấy chứ.

Đại Nhiệt cười ha ha, quên luôn cảm giác mất mát vừa rồi, nói:
- Lời này nghe thật xuôi tai.

- À, hai hôm nay có tin tức gì trên kênh thỉnh kinh không? (Kênh thỉnh kinh cũng là kênh khu vực ở đây)
Yến Cuồng Đồ hỏi.

Đại Nhiệt thở phì phì nói:
- Lông cũng không có một cái ấy chứ, có khi mọi người chui vào động bế quan cả rồi.

Yến Cuồng Đồ mừng rỡ:
- Thật tốt quá! Không có tin gì nghĩa là cả ba con Boss đều còn sống. Mau, chúng ta lên núi Lạn Đào động Thủy Tạng làm thịt Độc Giác Quỷ Vương đi.

- Chỉ hai người chúng ta sao? Không chờ bọn họ?

- Chờ cái shit! Một hòa thượng còn có nước uống, hai hòa thượng không còn gái mà chơi, chờ bọn họ ra cả chúng ta làm gì có phần?
Yến Cuồng Đồ nói.

Nhớ tới bóng quỷ dữ tợn cất tràng cười quái dị ẩn hiện trong mây đen lúc bao vây tiễu trừ Thú Vương, Đại Nhiệt cảm thấy bồn chồn trong lòng, nói:
- Độc Giác Quỷ Vương rất lợi hại, có thể hô mưa gọi gió, một mình anh cân được không?

Yến Cuồng Đồ ngửa mặt lên trời cười to:
- Hiền đệ yên tâm, anh không còn là Ngô hạ A Mông nữa rồi (1), chú cứ an tâm theo anh.
Tóm lấy Đại Nhiệt, Yến Cuồng Đồ thi triển ra pháp thuật ngự phong, dùng tốc độ cực nhanh chọn ngọn núi lớn ở hướng Bắc mà đi.

Đại Nhiệt bị hắn xách theo, chân không chạm đất, mặc dù có chút mất mặt nhưng tốc độ so với cưỡi ngựa không biết hơn bao nhiêu lần, hai tai chỉ toàn tiếng gió rít veo véo, thật sự trải nghiệm cảm giác được bay trên trời.

Thoáng cái đã tới chân núi Lạn Đào, cùng lúc có một người cưỡi gió từ mặt Đông bay tới, đúng là Thiên Hạ Nhất Thủ. Thật khéo a, hắn cũng vừa mới xuất quan.

- Nhất Thủ huynh, không thể tưởng được chúng ta có duyên như thế, đồng thời xuất quan, chúc mừng.
Yến Cuồng Đồ rất lịch sự chắp tay chúc mừng Thiên Hạ Nhất Thủ.

Thiên Hạ Nhất Thủ mặt mày tươi tỉnh, tự nhiên pháp thuật hắn sáng lập cũng rất tốt:
- Yến lão đệ cùng vui!
Bọn hắn đã kết bạn từ lần lên Tiểu Hoa Quả Sơn, có chút ý vị anh hùng tán thưởng lẫn nhau.

Bỏ qua nói lời thừa, mọi người đều biết mục đích của nhau, lập tức thi pháp bay lên núi. Trên đường Thiên Hạ Nhất Thủ thấy Đại Nhiệt bị Yến Cuồng Đồ xách theo, không khỏi sửng sốt, không thể tưởng được Trư Bát Giới này còn chưa có khai khiếu.

- Nhất Thủ huynh tu Tiên hay là tu Phật thế?
Yến Cuồng Đồ hỏi.

- Phật!

Yến Cuồng Đồ vui mừng nói:
- Vậy là giống tôi rồi, chỉ không biết sáng lập ra pháp thuật thế nào?

- Cũng không tệ lắm, trung cấp, tôi gọi là Chưởng Ác Pháp Ấn!
Thiên Hạ Nhất Thủ cũng không giấu giếm, kỳ thật đây không phải là cơ mật quốc gia gì, sớm hay muộn mọi người đều sẽ biết.

Yến Cuồng Đồ cười ha ha, khen:
- Nhìn xuống thiên hạ, một tay nắm giữ! Cái tên rất khí phách. Mà cũng khéo, tôi cũng sáng lập pháp ấn, cũng trung cấp, gọi là Cuồng Phật Pháp Ấn, ngày sau nếu có cơ hội, chúng ta cần phải luận bàn một chút, nhìn ấn của anh cứng hay ấn của tôi dày!

Lời này của hắn mơ hồ có ý khiêu chiến.

Thiên Hạ Nhất Thủ không cam chịu yếu thế, nói:
- Một lời đã định, lúc nào tôi cũng sẵn sàng.

Hai người kẻ hỏi kẻ đáp, tựa như Đại Nhiệt chỉ là không khí, khiến Đại Nhiệt rủa thầm trong lòng: phặc, hai vị không phát hiện còn một phế nhân ở đây sao? Người này ấn người kia ấn, có biết như thế là đang xúc phạm tới lòng tự trọng của một vị Trư Bát Giới cao quý không hả.

Rất nhanh đã tới đỉnh núi, bên ngoài cửa động Thủy Tạng. Ba người đồng thời rất kinh ngạc, bởi vừa tới nơi đã nghe tiếng vang mãnh liệt, hóa ra sớm đã có người tới đây đại chiến cùng Độc Giác Quỷ Vương.

Hoa Tiên Tử!

Đỉnh núi là một đống hỗn loạn, thi thể Tiểu Yêu đầy đất, mà trong đó không ngờ còn lẫn cả thi thể thú kỵ Tiểu Báo của Hoa Tiên Tử, có thể thấy được cuộc chiến kịch liệt tới mức nào.

Đại Nhiệt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Hồ Ly, chẳng lẽ nàng còn chưa xuất quan?

Nhìn tình hình có vẻ Hoa Tiên Tử đã độc chiến với Độc Giác Quỷ Vương khá lâu. Nàng không có sử dụng binh khí mà là dùng chỉ pháp — binh khí thông thường không thể kết hợp cùng pháp thuật chiến đấu, chỉ có binh khí loại pháp bảo mới làm được. Chỉ pháp kia lúc linh nghiệm lúc không, mỗi chỉ thành công phóng ra sẽ kèm theo một dòng khí lưu nhìn thấy lờ mờ, rất có phong phạm của Lục Mạch Thần Kiếm do Đoàn Dự thi triển trong Thiên Long Bát Bộ.

Độc Giác Quỷ Vương quả nhiên danh bất hư truyền, một thân giáp sắt lẫn áo choàng đều màu đen, binh khí là một thanh đại đao bằng thép ròng, cùng Hoa Tiên Tử giao đấu không hề rơi xuống hạ phong.

Đại Nhiệt được nhìn tận mắt con yêu quái mà mới vài ngày trước trước chỉ nghe tin thôi đã làm cho người ta sợ mất mật thì không khỏi soi kỹ thêm mấy lần, chỉ thấy Độc Giác Quỷ Vương này quả nhiên có mỗi một cái sừng dài như cái cột thu lôi trên đỉnh đầu, mặt nhiều lông, mũi to miệng rộng, nói chung là chuẩn yêu quái.

Yến Cuồng Đồ cùng Thiên Hạ Nhất Thủ cũng không vội ra tay, nhìn một hồi, Thiên Hạ Nhất Thủ mỉm cười nói:
- Đáng tiếc cô ấy chỉ sáng lập ra pháp thuật sơ cấp, tuy rằng có thể phá phòng ngự của Boss nhưng sát thương không lớn.

Yến Cuồng Đồ nói:
- May mà là sơ cấp, nếu không chúng ta chỉ có thể đến ăn cơm thừa.

Bọn hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra khí kình từ chỉ pháp của Hoa Tiên Tử không đủ, mới ở trình độ sơ cấp. Đại Nhiệt xem Hoa Tiên Tử đang bị Quỷ Vương làm cho chật vật, tóc tai rũ rượi, bộ ngực sữa nhảy lên nhảy xuống như là hai con thỏ trắng bị sợ hãi thì lập tức giơ hai tay lên làm động tác ‘ngũ hổ vồ xôi’, muốn tiến lên ‘đỡ’ hộ.

Yến Cuồng Đồ nhanh tay lẹ mắt vội giữ chặt hắn, hỏi:
- Hiền đệ, chú định làm gì thế?

- Em muốn đỡ… À nhầm, em muốn đi làm nhân vật chính!

Yến Cuồng Đồ mắng:
- Đệch! Lúc này mà lên làm nhân vật chính chỉ có chịu chết! Chú không sợ sao?

Đại Nhiệt chớp chớp con mắt, nói:
- Vấn đề chính là như vậy, em căn bản không có sợ chết!

Yến Cuồng Đồ ngẩn người rồi lập tức hiểu ra, trong bản đồ thỉnh kinh một khi người chơi bị chết sẽ chỉ rớt điểm ngộ tính, thế nhưng Đại Nhiệt có chưa nổi trăm điểm, rớt thì rớt, không sao cả. Cũng tốt, để hắn trải nghiệm một chút. Bị quái vật cấp cao kích thích, có lẽ có thể kích phát hùng tâm tráng chí của hắn. Yến Cuồng Đồ nghĩ vậy bèn buông tay ra.

- Mỹ nữ! Nam chính đến đây!
Đại Nhiệt hô to lên, xông vào gia nhập chiến đoàn, muốn xuất ra "Bóp Zú Long Trảo Thủ".

Độc Giác Quỷ Vương liếc nhìn hắn một cái, cười khinh bỉ, đại đao lướt qua, chỉ sức gió thôi đã tiễn Đại Nhiệt lên đường — cái gì gọi là chênh lệch! Đây là chênh lệch!

Đại Nhiệt rất buồn bực hồi sinh tại chỗ, đứng ngoan làm người xem. Bên kia Yến Cuồng Đồ nhìn thấy hắn đã muốn cười đến gập bụng không thẳng người lên nổi, còn Thiên Hạ Nhất Thủ lịch sự hơn cũng tủm tỉm nụ cười trên miệng.

Đại Nhiệt ủ rũ nói:
- Yến đại ca, anh xem đấy, em hy sinh vì nghĩa, liệu đủ để được đề cử giải Oscar cho mục diễn viên xuất sắc nhất chưa nhỉ?

Dù sao đang có người ngoài, Yến Cuồng Đồ biết hắn bị đả kích, lập tức ngừng cười, tức giận nói:
- Hiền đệ đừng vội, ở một bên nhìn đi, để anh báo thù cho chú!

Báo cái shit, nghe giọng điệu buồn nôn này, Đại Nhiệt càng bực đến nghiến muốn gãy cả răng.

-----oo0oo-----

Chú thích:
- (1) Ta không còn là Ngô hạ A Mông nữa rồi: là thành ngữ có ý chỉ bản thân người nói đã tiến bộ, không còn thiếu học thức hay kém cỏi như trước. Nó bắt nguồn từ một tích về Lữ Mông - một tướng quân dưới trướng Tôn Quyền trong Tam Quốc Chí, quyền lực số 2 của Đông Ngô như sau:
Lữ Mông vốn là võ tướng, Tôn Quyền bèn khuyên ông đọc sách, Mông thoái thác nói công việc bận rộn không có thời gian. Tôn Quyền lại khuyên - "Ta chỉ cần ngươi đọc hiểu sách vở. Lẽ nào ngươi còn bận hơn cả ta?"

Từ đó Lữ Mông mới bắt đầu nỗ lực "dùi mài kinh sử", lâu ngày tri thức của ông vượt xa nhiều văn thần cùng triều.

Trong khi đó, Lỗ Túc vốn là "Nho tướng", nên ông có phần xem thường Lữ Mông. Một lần, Túc đi qua nhà Lữ Mông, vừa hay nghe thấy Lữ Mông nói về 5 kế sách phòng bị Quan Vũ. Lỗ Túc nghe xong ngỡ ngàng, thốt lên rằng - "(Lữ Mông) không còn là Ngô hạ A Mông nữa rồi". Lữ Mông đáp - "Lâu ngày không gặp, nên nhìn người bằng con mắt khác", ý nói bản thân ông đã tiến bộ, Lỗ Túc không nên xem nhẹ như trước.
Từ đó, Lỗ Túc và Lữ Mông trở thành bạn tốt, câu nói của Lữ Mông đến nay đã trở thành câu thành ngữ nổi tiếng.