Tay Chơi

Chương 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Yến Vũ ngồi bên quầy uống một ly, tùy tiện nhét tiền boa vào trong quần da của vũ công nam.

Vũ công ngồi xuống quầy bar, uốn éo như không xương chuồi vào lòng Yến Vũ, mông ngọ nguậy trên đũng quần anh, còn chưa uốn đủ để Yến Vũ cứng lên, chính cậu ta đã đỏ mặt thở dốc trước.

Yến Vũ thong thả châm cho mình một điếu thuốc, vỗ vỗ mông vũ công ra hiệu đủ rồi, vũ công mới không cam tâm đứng lên, ném nụ hôn gió cho Yến Vũ rồi mới leo lên quầy bar tiếp.

Tống Kiếm nhắn tin xong bỏ điện thoại xuống, hai người họ ngồi tán ngẫu bên quầy, bỗng nhiên một người từ đằng sau ôm lấy, một tay quàng lên vai một người, “Sao không ra khu ghế dài [1] ngồi?”

Người nói là Trình Sở, có quan hệ khá tốt với Tống Kiếm, và từng có quan hệ đêm tình với Yến Vũ.

Yến Vũ ngậm thuốc, giơ tay lên nắn bóp khuôn mặt mềm pưng pứng của Trình Sở, “Uây, Tiểu Sở, lâu rồi không gặp.”

Trình Sở dụi dụi mặt vào tay Yến Vũ, rồi cười khì khì bảo, “Nghe đồn Yến Yến anh muốn cướp người của bọn này phải không?”

Yến Vũ vờ không hiểu, “Cướp ai?”

Trình Sở ngoắc ngón tay mình lên ngón tay anh, “Người trên lầu ấy.”

Yến Vũ buồn cười, “Người nào?”

Trình Sở thấy anh giả ngu, đảo tròng trắng, rồi dứt khoát nắm cổ tay Yến Vũ kéo ra khu ghế dài.

Yến Vũ cũng rất mực thuận theo, không lâu sau thì diện kiến nhân vật chính tối nay, Văn Diên.

Văn Diên ngồi hơi khuất bên trong, khuôn mặt đẹp trai quá đáng nhập nhèm trong ánh đèn xanh đỏ, nghe được tiếng anh mới miễn cưỡng ngó qua một cái. Không còn sự càn rỡ ngông cuồng lần trước, thay vào đó là vẻ hứng thú đã tận. Yến Vũ cười thầm trong bụng, lẽ nào cái tên này gác kiếm thật rồi ư?

Nửa vòng cung ghế dài toàn những khuôn mặt quen thuộc, ai thấy Yến Vũ cũng nhiệt tình tiến tới chào hỏi, còn bảo anh đến muộn, phải phạt một chai trước.

Trình Sở là oang oang lớn miệng nhất, kết quả bị Yến Vũ bóp cằm đe nạt, “Anh say rồi tối nay cưng hứng nhé?”

Giọng nói trầm thấp, âm thanh ái muội, song Trình Sở nhớ đến cảnh hôm trước bị xoạc đến mức không khống chế được thì da đầu ngứa ran, câm như hến lắc đầu. Yến Vũ búng trán cậu ta, rồi mới ngồi xuống. Rót rượu, rồi lần lượt cạn ly với mọi người. Đến chỗ Văn Diên, anh mới để ý chiếc nhẫn đeo ngón áp út của Văn Diên.

Ngón tay Văn Diên thuôn dài mạnh mẽ, sạch sẽ không đeo món trang sức nào, ngoại trừ cái nhẫn kia. Yến Vũ uống rượu, rèm mi hơi rũ xuống, xuyên qua thành ly thủy tinh, anh quan sát Văn Diên. Đối phương không biết có phải do cảm nhận được không, bỗng đưa mắt lên nhìn qua. Đường nhìn giao thoa, Văn Diên sở hữu một đôi mắt tuyệt đẹp, trong sâu thẳm cất chứa một nỗi liêu nhân.

Yến Vũ thầm tiếc rẻ trong bụng, quá buồn vì đã không vần nhau một trận.

Uống mấy vòng, bên cạnh kẻ đến người đi, không rõ vô tình hay hữu ý, cuối cùng Yến Vũ bị đẩy đến bên cạnh Văn Diên. Anh nhìn vai cả hai kề sát nhau, rõ ràng là Văn Diên tập gym có thành tựu hơn anh, bắp tay lộ ra ngoài chiếc áo ba lỗ vô cùng săn chắc hoàn mỹ.

Yến Vũ cảm thấy đống cồn trút vào bụng hình như bắt đầu phát huy tác dụng, hơi nóng hực lên, anh nới lỏng cà-vạt, nâng ly với Văn Diên, “Chúc mừng.” Văn Diên chẳng hề phản ứng gì với lời chúc, chỉ ngó cà-vạt của Yến Vũ, cảm thấy có phần thú vị, “Ăn mặc chỉnh tề như vậy đến đây chơi à?”

Yến Vũ cũng cúi đầu nhìn cà-vạt của mình, ngón tay anh tiện thể cuốn mấy vòng cà vạt, rồi chầm chậm nhoẻn cười, “Cái này là đạo cụ quan trọng, muốn thử không?”

Văn Diên thả ánh nhìn từ ngón tay xuống cổ tay đối phương, khẽ than, “Đáng tiếc.”

Yến Vũ cũng đồng tình gật gật đầu, “Đúng là đáng tiếc.”

Nếu đã biết Văn Diên không muốn chơi, vậy thì hà tất lãng phí thời gian. Anh bắt đầu săn lùng đối tượng cho đêm nay, nhưng đảo quanh một vòng, bỗng thấy có chút chán ngắt nhạt nhẽo, phải chẳng vì đã có người tốt hơn cả ở bên cạnh, những người khác trái lại không lọt vào mắt.

Lại uống thêm vài ly nữa, hứng khởi tăng lên. Trình Sở kéo anh ra sàn nhảy nhót, Yến Vũ phối hợp, ôm eo Trình Sở, mặt kề mặt má kề má. Cơ thể trong trạng thái hưng phấn bắt đầu bốc lên, bỗng dưng phía sau lưng có một tấm thân khác dán vào, Yến Vũ lé mắt nhìn, hóa ra là vũ công ban nãy.

Cà-vạt bị kéo mở, hai tay kia mò mẫm trên eo bụng anh. Yến Vũ cười phóng túng, lắng nghe giai điệu âm nhạc, bỗng anh bắt đầu cởi từng cúc áo một.

Một cúc rồi lại hai cúc, dưới sân khấu tiếng thét chói lói, ánh mắt anh lướt quanh, cuối cùng ngưng lại tại vị trí của Văn Diên.

Ánh mắt ấy nhìn Văn Diên khiêu khích, Yến Vũ cởi cái cúc cuối cùng ra, ném đồ xuống dưới sàn nhảy.

Anh kéo vũ công qua, vòng tay ôm vòng mông cong cớn, đẩy đối phương lên cây cột gần đó, khóa môi.

Anh quay lưng xuống phía dưới, phơi bày tấm lưng trần trụi. Hình xăm màu sắc rực rỡ, uyển chuyển tựa như điệu múa Đôn Hoàng vờn quanh lưng anh.

Ca nhi rạng rỡ ôm đàn tỳ bà, sóng mắt tơ giăng, thân hình mềm mại.

Cái đẹp kết hợp với sắc thái mạnh mẽ, kỹ nữ lả lơi trên tấm lưng rắn rỏi trắng như sứ, vừa yêu mị lại phóng túng, diễm lệ vô song.

Anh ôm người đang thở dốc trong lòng, ngón tay vân vê mông đối phương mập mờ ra hiệu, cuối cùng khi âm nhạc chưa vang đến nốt cuối cùng, anh đã ôm eo vũ công xuống sàn. Cũng chẳng chọn chỗ khác, vũ công kéo anh vào luôn phòng nghỉ, khóa trái cửa, tự đeo bao vào.

Yến Vũ cảm thấy vũ công này cũng thật tự giác, bèn kéo khóa quần, đeo bao chuẩn bị xung trận.

Kết quả là vũ công quay lại định hôn anh, má ửng đỏ, “Em là Trần Kim.”

Yến Vũ né đầu ra sau, hí hước nói, “Tiểu Kim…” Tay anh vuốt ve khuôn mặt non trẻ, bỗng nhiên rắn mặt, hạ mệnh lệnh cưỡng chế, “Vịn tường, úp người lại!”

Dứt lời anh phát vào mông Trần Kim, đánh cho đến khi đối phương rên rỉ dâm dục, mới nâng dương v*t của mình, tóm lấy cần cổ khẽ cong lên của con người ngoan ngoãn trước mặt, xâm nhập.

Xong chuyện, tóc anh ướt rượt, ngồi trên sô pha hút thuốc, Trần Kim ngoan ngoãn quỳ giữa hai chân anh, liếm sạch thằng nhỏ cho anh.

Yến Vũ nheo mắt, đang nghiền ngẫm chuyện tình, bỗng anh nghe tiếng cửa mở khẽ vang lên. Hóa ra trong phòng thay đồ còn có một cửa nữa, người bên trong đi ra càng khiến anh ngạc nhiên hơn, lại là Văn Diên.

Văn Diên cầm di động đi ra ngoài, nhìn thấy hai người họ, bèn che di động lại, cười áy náy, “Ngại quá, tôi còn chưa kịp lên tiếng, hai người đã bắt đầu rồi.”

Dứt lời anh ta tiếp tục nói với người bên kia điện thoại, giọng điệu dịu dàng mà đa tình, “Không có, anh không chơi, về với em đây.”

Văn Diên cúp máy, nhìn Yến Vũ sau khi kết thúc cơn hoan lạc, cơ thể đỏ ửng, cằm còn đọng mồ hôi, “Hình xăm chất đó.”

Sửng sốt qua đi Yến Vũ trấn tĩnh lại, anh nâng ót Trần Kim, ra hiệu người kia tiếp tục liếm, tiện thể bập bập điếu thuốc một cách đểu cáng, “Cái khác còn chất hơn, thử không?”

“Miễn đi.”

Đó là lần chạm trán cuối cùng của Văn Diên và Yến Vũ, kể từ đó,Văn Diên như lời anh nói, không còn xuất hiện trong những cuộc truy hoan nữa, làm vỡ nát không biết bao nhiêu trái tim cánh 0, bọn họ toàn bảo thật tình muốn nhìn xem tình yêu đích thực của Văn Diên đẹp đến cỡ nào, mà có thể khiến lãng tử hồi đầu.

Về sau Yến Vũ cũng có lần gặp lại Văn Diên và tình yêu đích thực, khi ấy anh vừa tiếp khách xong, bị chuốc ba cân rượu trắng, tuy không đến nổi say bất tỉnh nhân sự, nhưng rất rát bao tử.

Tiễn khách xong rồi, anh vào cửa hàng tiện lợi, mua một ít đường glucô, pha nước nóng chầm chậm uống. Anh nhìn khách bộ hành kẻ đến người đi đến đờ đẫn, rồi một người quen thuộc xuất hiện trước mặt anh, không ngờ lại là Văn Diên lâu ngày không gặp.

Văn Diên mặc đồ ở nhà, xách một túi nilông, tóc tai xõa thoải mái, khuôn mặt tỏa sáng rạng rỡ như ánh dương, thảy chiếu rọi duy nhất người bên cạnh. Yến Vũ nhấp một hớp nước nóng ngòn ngọt, quan sát người kia. Dáng không cao lắm, nước da rất trắng, nhìn có vẻ nhã nhặn lịch sự, hoàn toàn không giống tiểu yêu tinh như đám bạn trong giới đồn thổi, trông rất đứng đắn.

Văn Diên để người kia đi bên trong, mười ngón tay hai người họ đan vào nhau, băng qua cửa hàng tiện lợi Yến Vũ đang ngồi.

Tiếc rằng trái tim lẫn ánh mắt Văn Diên chỉ đong đầy một người, Yến Vũ đã giơ tay lên nửa chừng, định bụng chào hỏi, thế nhưng Văn Diên không nhìn thấy anh.

Rõ ràng chỉ cách nhau bởi một người, nhưng vì sức nặng của người ấy quá lớn, thế nên anh trở thành vô hình.

Yến Vũ phẫn nộ rút tay lại, nhìn đôi tình nhân hòa hợp dính như keo kia, bỗng nhiên rút di động ra chụp ảnh bọn họ. Không thể phủ nhận trong lòng anh có phần nào hâm mộ, hy vọng có một người như vậy ở bên cạnh mình.

Cái tên Văn Diên vẫn thường hay được nhắc đến, thỉnh thoảng cũng nghe em 0 nào đó nói trên đường bắt gặp anh ta và chân ái của mình, bèn cố ý tiến đến chào hỏi, chọc cho chân ái nhà người ta mặt xanh xám, rồi phủi mông bỏ đi. Người như Văn Diên ở trong giới này chẳng khác gì đế vương, ấy thế mà bất chấp mặt mũi, quấn quýt dỗ dành chân ái, em 0 nọ gào lên hình tượng nam thần sụp con mẹ nó đổ rồi.

Yến Vũ ngồi nghe kế bên cũng cười cười, đối với người mình không thích, lạnh lùng là bình thường, nhưng ở trước mặt người mình thích rồi, dẫu không muốn cũng trở nên bé mọn như hạt bụi, dâng cả tấm chân tình đến tận tay đối phương, mặc người vần vò, ái tình vốn là chuyện chẳng-đặng-đừng.

Song Yến Vũ không ngờ, nửa năm sau, Văn Diên chia tay, còn bây giờ, anh phải trốn tuốt bên trong WC, đợi người bên ngoài xong việc, rồi mới đi ra.

Anh chợt nhớ đến cái lần trong phòng thay đồ, Văn Diên cũng bị anh và người khác chắn ngoài cửa, cho đến khi anh xong việc mới đi ra.

Phong thủy chuyển vời, trời xanh nào có buông tha ai.

~*~

[1] Ghế dài trong quán bar, đại loại là khu vực thuận tiện để tụ tập, hát hò, xem biểu diễn.

chapter content