Tẩu Hôn

Chương 3: Lời hứa



1

Mấy ngày nay Tả Thi Giao cảm thấy cuộc sống của cô tương đối thoải mái.

Nói thế này nhé, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Đánh mạt chược, muốn năm vạn chắc chắn không trượt. Nếu cô muốn ngồi trầm tư trong bóng tối, người khác tuyệt đối sẽ không bật đèn cho cô. Chân bước ra là sẽ có đường cci, vươn tay ra là tiền về. Cô mơ màng trong niềm vui, chiếc bánh quý của ông trời cuối cùng cũng rơi “đốp” trúng đầu cô. Cơn mưa may mắn này sao mà lớn thế không biết. Cô nhoẻn miệng nở nụ cười như nắng mai, muốn cười thật to nhưng nghĩ một hồi lại đưa tay che miệng cười thầm một mình.

Cô nhát gan, sợ cười lớn tiếng ông trời sẽ thu lại những may mắn đã dành cho cô.

Mấy hôm nay, Tả Thi Giao rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?

Vốn ông tổng giám đốc của một công ty gì gì đó tên là Lưu Tán đã hẹn hò với cô ba ngày liền. Lưu Tán chính là lão Hắc người rất đen đủi mà cô gặp khi đi xem mắt

Lão Hắc trông khá danh giá, công việc tương đối cao sang, anh ta hùn vốn với người khác mở chung công ty khai thác bất động sản gì đó. Anh ta đã hẹn hò với Tả Thi Giao, mà lại còn hẹn trong ba ngày liên tiếp.

Một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật. Ba ngày hẹn hò, liệu lão Hắc có hẹn hò với cô cả đời không?

Tả Thi Giao chìm đắm trong cơn mộng đẹp, sau khi cùng một đoàn du lịch tham gia chuyến đi tới Mông Cổ ăn thịt dê nướng, đi thăm khu bảo tồn thiên nhiên ngắm chim công, rồi lại kéo mấy chú ngựa đi đua ngựa, lắc lư tới mức xương người như muốn gãy đôi, hai đùi cô mài vào yên ngựa đau như muốn rách ra, cô chỉ muốn về căn chung cư của mình tắm cho thật sảng khoái, rồi ngủ một giấc cho đã.

Nhưng vừa tới cửa nhà đã thấy chiếc Mercedes của lão Hắc đỗ bên dưới tòa nhà, đương nhiên, bên cạnh cửa xe là lão Hắc với dáng vẻ cường tráng, mạnh mẽ. Trong ánh chiều, trông bộ dạng của anh ta có chút gì đó do dự. Nhưng điều này lại càng giúp cho anh ta ghi điểm. Sự do dự luôn hiệu quả hơn là nói năng tùy tiện.

Trái tim Tả Thi Giao đập thình thịch. Cô có cảm giác trong lồng ngực có gì đó chẹn cứng lại. Đó là phản ứng của trái tim. Hay nói cách khác, cô đã hơi thích người đàn ông đen đen này, không phải chỉ vì anh ta có tiền.

“Anh gọi điện cho em, nhưng em tắt máy. Anh đoán chắc là em vẫn chưa về tới nhà, bởi thế anh tới đây đợi em, để thử xem anh có duyên gặp em hay không”. Cặp mắt sâu thẳm của lão Hắc mỉm cười nhìn Tả Thi Giao chăm chú, Tả Thi Giao thấy đôi chân của mình như muốn bay lên, cảm giác như bị điện giật.

Người đàn ông này thật tốt, không trách cứ mình, cũng không bộc lộ cảm xúc của bản thân, chỉ biết chạy tới chờ đợi mình, thật giống như chàng trai si tình đang đợi người con gái trong những câu chuyện tiểu thuyết của Đài Loan.

“Điện thoại của em hết pin, em vừa dẫn đoàn đi du lịch, xin lỗi anh.” Tả Thi Giao vội vàng xin lỗi.

Không phải hai chữ xin lỗi ấy trúc trắc khó nói mà đời này Tả Thi Giao rất khó có được cảm giác bản thân mình có lỗi với một ai. Bởi thế dường như với cô, hai chữ xin lỗi trở nên vô cùng xa lạ, nói xong câu xin lỗi mà mặt cô cứ nóng bừng cả lên.

Thái độ của cô vừa thẹn thùng, vừa đáng yêu.

Phụ nữ, cho dù là độc đoán, ích kỉ tới mức nào, một khi gặp tình yêu của mình sẽ bộc lộ bản tính trời sinh, mặt đỏ lên, nũng nịu, đa nghi, và thậm chí là cả tỏ ra đáng thương nữa.

“Ồ, thế à, thế thì tối nay em nghỉ sớm đi nhé, anh sẽ từ chối cuộc hẹn với bạn anh.” Lão Hắc nói một cách đầy quan tâm.

Ba ngày hôm nay lão Hắc hẹn hò với Tả Thi Giao, nhưng không phải chỉ có hai người mà lần nào cũng có một đám bạn ngồi cùng, vừa uống trà vừa nói chuyện trên trời dưới biển, hoặc họ cùng nhau tới nơi đánh cờ để uống trà.

Khi lão Hắc đưa cô tới, lúc nào anh ta cũng rất tôn trọng dẫn cô tới trước mặt mọi người, nhiệt tình giới thiệu cô với bạn bè: “Đây là Tả Thi Giao. Là một người bạn mới của tôi, khi nói chuyện mọi người để ý kiềm chế một chút, đừng làm cô ấy sợ.”

Những điều anh ta nói không có gì đặc biệt, cũng không rung động lòng người. Nhưng dường như Tả Thi Giao cảm thấy anh ta giới thiệu cô với mọi người như đang giới thiệu một thành viên trong gia đình. Dường như anh ta rất vui mừng để mọi người biết cô là niềm vui mới của anh ta, là người bạn rất quan trọng, thậm chí có thể nói, cô là bạn gái của anh ta. Cảm giác ấy thật kỳ diệu. Tả Thi Giao cảm nhận được điều đó. Khi lão Hắc rót trà, lúc nào cũng nghiêng đầu hỏi xem cô thích uống trà hoa cúc hay trà xanh. Khi rót rượu cho cô, anh sẽ khuyên cô nên uống chút rượu vang, với whitsky tốt nhất chỉ nên thử một chút, uống rượu ngọt thì uống trước bữa ăn. Thậm chí anh ta còn mang cho cô một bát cháo Bát Bảo từ nhà hàng về, để cô có thể cho vào lò vi sóng làm món ăn sáng cho ngày hôm sau.

Một người đàn ông nhẹ nhàng, tâm lý, quan tâm đến một người phụ nữ như thế, đều chứng tỏ rằng người phụ nữ ấy là vị hôn thê của anh ta, có lẽ những hành động ấy là biểu hiện của tình yêu chăng? Tả Thi Giao ngoan ngoãn nghe theo lời lão Hắc. Cô cũng lịch sự mời lão Hắc lên phòng chơi. Trong cuộc hẹn hò ba ngày hôm trước, chiếc Mercedes đã vượt qua chặng đường của nửa thành phố, đưa Tả Thi Giao về tới tận cửa nhà, nhưng chưa bao giờ lão Hắc mượn cớ nói cô điều gì, và cũng chưa bao giờ mượn cớ nói những câu như “Sao em không mời anh lên nhà uống cà phê nhỉ?” còn Tả Thi Giao cả ba lần đều có ý muốn mời anh ta lên phòng. Nhưng nếu người ta đã không lên tiếng Tả Thi Giao cũng không nói gì.

Nếu có ý định muốn gắn kết, quan hệ lâu dài với một người đàn ông nào đó thì tốt nhất hãy cứ kéo dài thời gian mời anh ta tới nhà và mời anh ta lên giường càng lâu càng tốt. Đó là chân lý vĩnh cửu không bao giờ sai.

Nhưng hôm nay, Tả Thi Giao đã rất chân thành mời lão Hắc lên phòng. Cô hơi vội vã một chút, cô sợ người đàn ông như lão Hắc sẽ buông tay bỏ cuộc bởi cô không đủ sức hấp dẫn. Cô muốn thử sức hấp dẫn của mình. Lão Hắc là “người đàn ông số một” trong số những người đàn ông, cô không muốn bỏ qua cơ hội này.

“Rất cảm ơn em. Em tắm rồi nghỉ ngơi một lát, rồi anh đưa em đi ăn cơm.” Lão Hắc đi theo Tả Thi Giao lên lầu, anh cầm giúp Tả Thi Giao chiếc túi xách. Hành động ấy vừa tự nhiên vừa gần gũi. “Bạn anh mới mở một nhà hàng ở ngoại ô thành phố, chuyên các món lẩu nấm, ăn cũng khá ngon, lát nữa anh sẽ đưa em đi ăn thử.”

Tả Thi Giao cố giữ bình tĩnh, các lỗ chân lông trên người cô như muốn nở ra vì hạnh phúc.

Tả thi Giao pha nước tắm thơm phức, và cũng làm cho bản thân có mùi thơm hấp dẫn. Thậm chí cô đã khỏa thân ngâm mình trong làn nước nóng, cô đột nhiên kêu lên kinh ngạc, giả vờ quên không mang theo điện thoại, bảo lão Hắc mang điện thoại vào để cô gọi điện cho một ai đó rất quan trọng. Lão Hắc cũng vô tư cầm điện thoại vào cho cô, mở cửa buồng tắm, bước vào phòng tắm một cách tự nhiên, anh ta đứng ngoài tấm kính đưa điện thoại vào cho Tả Thi Giao.

Trống ngực của Tả Thi Giao bắt đầu đập liên hồi.

Lão Hắc không hề nhân cơ hội này để nhìn trộm cô, và càng không lao vào cô một cách điên cuồng.

Trong mắt lão Hắc không có ánh lửa của dục vọng.

Ngón tay của lão Hắc tìm tới bàn tay của Tả Thi Giao, cô như bị điện giật nhưng lão Hắc vẫn điềm nhiên bình tĩnh.

Trong giờ phút ấy, Tả Thi Giao đã quyết định tối nay sẽ lên giường cùng lão Hắc, đã đến lúc phải ngả bài, hoặc là yêu hoặc là chia tay. Cô không thích cái cảm giác ấm áp như bây giờ, cô không chịu nổi, cô không chịu được sự nam tính toát ra từ lão Hắc, nó như muốn nuốt chửng lấy cô, nhưng hành động của lão Hắc lại cao thượng tới mức quá thể.

Phải vứt bỏ hết những thứ quy tắc như kéo dài thời gian dạo đầu gì gì đó đi!

Tối hôm đó, khi ăn lẩu nấm cùng lão Hắc, Tả Thi Giao cố gắng uống nhiều rượu hơn một chút, để thể hiện phong độ nam tính của mình, lão Hắc cũng uống nhiều hơn Tả Thi Giao một chút. Bởi thế cả hai đều ngà ngà say, lão Hắc lái xe trong hơi men, chiếc xe vút đi băng băng, lão Hắc giống như chàng thanh niên trẻ đang cố tránh cảnh sát, thậm chí khi ấy anh còn nói một câu trong men say.

Anh thổ lộ: “Tả Thi Giao này, ở bên em anh cảm thấy rất vui, rất thoải mái.”

Tả Thi Giao hỏi vặn lại: “Thật sao? Vì sao thế?” thực ra Tả Thi Giao đã biết nhưng vẫn cố tình hỏi như thế, đương nhiên là vì thích rồi, nếu đàn ông không thích bạn làm sao lại có cảm giác vui vẻ khi ở bên cạnh bạn? chẳng qua là Tả Thi Giao muốn nghe chính miệng lão Hắc nói ra chữ “thích” mà thôi.

Nhưng lão Hắc lại đáp: “Bởi vì em giản dị, bởi thế khi ở bên cạnh em anh cũng trở nên giản dị. Giản dị chính là niềm vui đúng không nào?”

Tả thi Giao đáp: “Đúng đúng đúng.” Nhưng trong lòng cô lại muốn hét lên: “Đúng cái đầu anh, nói tôi giản dị chẳng bằng anh cứ mắng tôi là đồ đầu óc đơn giản hay là kẻ ngốc gì gì đó cũng được.”

Khi thích một người đàn ông nào đó, người phụ nữ sẽ trở nên yếu đuối, nhạy cảm thậm chí là dễ xúc động.

Lão Hắc lại nói: “Khi tức giận trông em rất đáng yêu.” Anh ta không nói cô xinh mà nói cô đáng yêu.

“Em không xinh, em biết điều đó.” Lần này Tả Thi Giao không cảm thấy tức giận mà cô thấy hơi tủi thân.

“Phụ nữ xinh đẹp hay không không quan trọng, đáng yêu hay không mới là điều quan trọng.” Lão Hắc đáp lại bằng một câu hết sức triết lý và cũng rất khéo léo. Tả Thi Giao ngượng ngùng không dám giận hờn nữa, nếu tức giận chứng tỏ bản thân cô là người quá nhỏ nhen.

Câu chuyện của họ lại tiếp tục như thế.

“Anh thích người phụ nữ như thế nào?” Tả Thi Giao nói. Dù sao trong xe cũng tối lại đang lúc say, những điều xấu hổ như thế đương nhiên cô cũng có thể nói ra.

“Giống như em, giản dị, đáng yêu.” Lão Hắc đáp.

Có phải lão Hắc say không? Anh ta đang nói những câu say thì phải?

“Anh có biết em thích những người đàn ông như thế nào không?”

“Thích những người như anh”

“Sao anh biết?”

“Nếu em không thích anh, thì khi anh hẹn hò em lần thứ hai, em đã không đồng ý đi chơi cùng anh”. Lão Hắc nói. Xem ra anh ta cũng không phải là kẻ ngốc, cái gì anh ta cũng biết, chỉ có điều vì sự tôn trọng mà anh ta không bước vào phòng của Tả Thi Giao, không tranh thủ chiếm đoạt Tả Thi Giao khi cô đang tắm.

Tả Thi Giao quyết định tìm hiểu sâu hơn về lão Hắc một chút. Cô giả vờ say mèm khi xuống xe, cô lảo đảo, lão Hắc bèn khóa cửa xe dìu cô lên lầu. Sau đó anh ta cõng cô trên tấm lưng rộng lớn của mình, bước vào thang máy, rồi lại cõng cô từ thang máy vào phòng, đặt cô lên giường, tháo giày, đắp chăn cho cô.

Sau đó, lão Hắc quay người bước ra ngoài.

Anh ta có phải là người đàn ông tốt duy nhất còn sót lại trên thế giới này hay không? Tả Thi Giao không cầm lòng được, cô đưa tay nắm chặt lấy tay anh, nói như trong cơn mê: “Đừng đi, em sợ.”

“Được, anh không đi, anh sẽ ở đây với em.” Lão Hắc đáp và cứ như thế lão Hắc ngồi bất động bên giường cô, tay nắm lấy bàn tay cô, nhìn cô chìm dần vào giấc ngủ.

Hơi men khiến Tả Thi Giao ngủ say. Sáng sớm tỉnh dậy, cô thấy lão Hắc đã không còn ở đó. Cô vào bếp lấy nước uống, khi đi qua phòng khách, cô ngạc nhiên nhìn thấy dường như trên sofa có cái gì đó rất kỳ lạ, lại gần mới thấy lão Hắc đang nằm ngủ.

Cô đột nhiên cảm thấy mềm lòng, cô nghĩ mình đã tìm được báu vật quý giá nhất trên thế gian này, nếu cưới cô sẽ cưới người như anh!

2

Buổi chiều hôm sau, không có đoàn du lịch nào tới, khó khăn lắm Tả Thi Giao mới có được một ngày bình yên, cô bèn gọi điện cho lão Hắc, lão Hắc lái xe đưa cô đi đánh tennis trên núi. Anh nói đánh tennis xong sẽ đi ăn thịt nướng, vận động một chút, sẽ ăn được nhiều hơn. Tả Thi Giao ngồi ở vị trí lái phụ, cô ngước nhìn bầu trời xanh lác đác vài gợn mây trắng, hai bên đường cây cối xanh mướt, cô cảm thấy trong lòng khoan khoái, cô thầm nghĩ hôm nay chắc chắn sẽ tiến triển tốt hơn. Đúng thế, cô mong rằng mối quan hệ giữa cô và anh sẽ tiến thêm một bước nữa.

Cầm vợt bước vào sân, cô nhìn thấy giữa sân có một đôi nam nữ đang chơi tennis. Người con trai chơi tạm được, người con gái chơi cũng tạm ổn, chỉ có điều cô ta mất điểm quá nhiều. Tả Thi Giao muốn nói thay người đàn ông kia “Đừng chơi nữa”. bước gần lại, cô nhận ra cô gái ấy là Lý Cẩm Tú.

“Sao cậu rảnh rỗi thế, cậu không viết bản thảo nữa à?” Tả Thi Giao bước lại ôm Cẩm Tú một cái. Cô luôn hành động bạo dạn như thế, trước mặt người đàn ông rất yêu mến cô như lão Hắc cô càng tỏ ra không chút ngại ngần gì.

“Đấy là khách hàng của tớ”, Cẩm Tú hếch miệng về phía bên kia.

Bên đầu kia, người đàn ông đó đang cùng lão Hắc nói chuyện, họ quen nhau, hình như quan hệ giữa họ cũng tương đối tốt.

“Hắn ta nói muốn làm quảng cáo, thế nên tớ đi đánh tennis cùng với hắn”. Cẩm Tú tỏ ra hơi gượng ép.

Thực tế tâm trạng cô không vui cũng không thể trách vị khách hàng đó, mà bởi vì mấy hôm nay cô không gặp được Kỷ Viễn, nói chuyện qua điện thoại cũng chỉ một vài câu, chả khác gì đánh điện báo, điều ấy khiến cô không thoải mái chút nào.

“Hắn làm được bao nhiêu cái quảng cáo cơ chứ? Có đáng để cậu phải đi chơi tennis cùng hắn không?” Tả Thi Giao biết trình độ đánh tennis của Cẩm Tú, cô tỏ ra hậm hức nói.

“Ai mà biết được, hắn chỉ nói là hắn có ý thôi. Tớ cũng cảm thấy hơi hối hận rồi đấy, đúng là đồ hèn. Tớ đã chơi tennis với hắn một tiếng rồi đấy, thế mà chưa thấy hắn nói năng gì.” Cẩm Tú đáp, cô ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, vừa uống sinh tố vừa cầm vợt đập lên bãi cát.

“Thế à, lát nữa chúng ta đánh đôi nhé. Hai chúng ta một đội, để cho hắn ta thấy được tài năng thực sự của cậu, để hắn tự ngẫm nghĩ xem vừa nãy cậu chơi tennis cùng hắn một tiếng vất vả đến thế nào”.

Gợi ý của Tả Thi Giao được mọi người nhanh chóng tán đồng.

Trận đấu đôi nhanh chóng phân định kết quả, hai người đàn ông bị hai cô gái đánh cho thua thảm hại.

“Trình độ của em bắt kịp trình độ của các vận động viên rồi đấy.” Lão Hắc chân thành tán dương Cẩm Tú, rồi anh gợi ý mời mọi người cùng đi ăn thịt nướng.

Trên đường đi, Cẩm Tú hỏi Tả Thi Giao: “Sao hai cậu lại đến với nhau thế?”

“Cái gì mà đến với nhau, bọn tớ chỉ hẹn nhau đi ăn một bữa cơm thôi mà.”

“Thôi đi, chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm thôi sao? Xem hai người nói chuyện thân mật chưa kìa, còn nữa, tớ thấy ánh mắt anh ta nhìn cậu đầy sự quan tâm đấy.”

Tả Thi Giao cười hì hì, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc.

Đặc biệt bên cạnh người bạn thân của mình, Tả Thi Giao càng tỏ ra hạnh phúc hơn. Đối với con gái mà nói, thể diện cũng quan trọng như khuôn mặt vậy.

“Tớ cảm thấy đố kị rồi đấy, chẳng có ai đối xử tốt với tớ như thế.” Khi Cẩm Tú nói điều này, cô chợt nhớ tới Kỷ Viễn. Kỷ Viễn không bao giờ hành động như thế, có một lần cô đi chơi cùng với bạn bè anh, khi ấy anh ta chỉ biết mải miết uống rượu cùng bạn bè, dường như quên mất Cẩm Tú. Thậm chí khi dựng lều cắm trại, anh cũng chạy mất dạng, mải mê leo núi tay không với mọi người. Cô vẫn còn nhớ, lều trại hôm đó là do một người bạn giúp cô dựng. Chỉ khi trời tối, chui vào trại, bản lĩnh người chồng của Kỷ Viễn mới bộc lộ, anh ta làm cho chiếc lều rung bên này lắc bên kia, sáng ra thức dậy, mấy người bạn đi cùng còn cười Cẩm Tú Và Kỷ Viễn, bọn họ còn dò hỏi: “Hình như nửa đêm hôm qua có động đất thì phải? sao mà tớ cứ thấy lều bạt cứ rung lắc mãi, mặt đất cũng rung lên, hay là ở trên núi cũng có sóng thần? Nếu không phải động đất thì chắc là sóng thần rồi.”

Hành động của Kỷ Viễn trong đêm tối quá mạnh, đồ chết tiệt này, mấy ngày hôm nay không nhìn thấy mặt đâu, đến gọi điện thoại cũng như là đánh điện báo, tiếc lời tiếc chữ hơn vàng. Lần sau gặp hắn thì…..Cẩm Tú nhìn những hành động của lão Hắc chăm sóc Tả Thi Giao, trong lòng càng nhớ Kỷ Viễn, và cũng càng giận Kỷ Viễn hơn.

“Này, cái anh chàng hôm ấy, tên thổ phỉ mà kéo cậu đi ấy, hắn có tốt với cậu không?” Tả Thi Giao cười ấm áp, đưa tay hích nhẹ Cẩm Tú.

“Hắn à? Bạn bình thường thôi.” Cẩm Tú không muốn nhắc tới Kỷ Viễn nữa. Thái độ của Kỷ Viễn kém xa so với lão Hắc. Anh ta không ân cần, không chu đáo như lão Hắc.

“Tớ thấy anh ta cũng được đấy, đối xử với cậu cũng tốt, nhưng hình như là không có tiền mấy.” Tả Thi Giao thao thao bất tuyệt nói: “Cũng phải thôi, anh ta còn quá trẻ, có một công việc tốt là đã khá khẩm lắm rồi. Ở cái tuổi này như chúng mình trừ khi là con nhà giàu có chứ không thì ai mà mua được nhà, mua được xe cơ chứ, cứ tìm một ông lớn lớn tuổi một chút là khác ngay. Trưởng thành, ổn định, sự nghiệp cũng có đôi chút thành công, lớn tuổi hơn, chắc chắn họ sẽ nhường chúng ta. Cẩm Tú này cậu nói xem có đúng không?”

Tả Thi Giao thấy Cẩm Tú đang sững người, bèn dừng lại hỏi Cẩm Tú.

Cẩm Tú quả nhiên đang hơi thất thần. Hôm nay, cô không mấy tập trung khi nói chuyện với Tả Thi Giao, lúc nào trong đầu cũng nghĩ tới Kỷ Viễn. từ tối ngày hôm ấy cho tới bây giờ, Kỷ Viễn cũng chưa hề gọi điện, tới ngày hôm sau cũng chỉ nói là tối hôm trước bận quá lại buồn ngủ nên quên mất. Tuy Cẩm Tú lo lắng cho sức khỏe của anh, nhưng cũng không vui vì Kỷ Viễn không nhớ tới cô. Cô thì vì lo cho anh nhỡ xảy ra chuyện gì, mà cả đêm không ngủ nổi, còn anh ta đến cả một cuộc gọi điện thoại báo tin ngắn ngủi cũng không gọi cho cô.

Cẩm Tú không phải là người ích kỉ nhỏ nhen, nhưng cô thấy Kỷ Viễn quá vô tâm. Có phải là đối với Kỷ Viễn cô không hề quan trọng như thế, bởi vậy mà anh ta mới vô tâm hay không?

Vừa đúng lúc đó, hai người đàn ông bước ra từ phòng khách, Cẩm Tú không nói gì nữa. Có Gì mà nói cơ chứ? Nghĩ ra hình như chỉ trừ khi lên giường với Kỷ Viễn là Cẩm Tú thấy hòa hợp nhất, còn những mặt khác thì họ không hợp nhau thì phải, điều này cũng không tốt nhưng cũng chẳng có cách nào khác. Hai người không sống chung cùng nhau thì cũng không có thời gian tiếp xúc với nhau.

Lúc ăn cơm, Cẩm Tú lại dường như càng thấy rõ hơn sự quan tâm của lão Hắc đối với Tả Thi Giao.

Lão Hắc gọi rượu vang cho Tả Thi Giao một cách đầy quan tâm, gọi thêm cả đá, khi Tả Thi Giao uống rượu bị rớt ra ngoài anh ta còn chăm chút tới mức lấy giấy ăn cho cô, đặt bên cánh tay Tả Thi Giao, khuôn mặt Tả Thi Giao ửng hồng, trông như trái táo đỏ.

Điều tuyệt vời nhất trên thế gian này là em yêu anh và anh cũng yêu em. Trường hợp của Tả Thi Giao và lão Hắc đúng là như thế.

Bữa ăn này Cẩm Tú cảm thấy chẳng có chút mùi vị gì, lão Hắc gọi một nồi canh ba ba, nói là để bổ khí, bổ huyết cho phụ nữ.

Anh lấy tiết ba ba mà người phục vụ mang tới pha cùng rượu trắng rót vào hai chiếc ly, màu rượu đỏ tươi, anh đưa ly cho Cẩm Tú và Tả Thi Giao. Anh nhìn vào mắt Cẩm Tú bằng ánh mắt nhiệt tình và lịch sự còn nhìn Tả Thi Giao bằng ánh mắt si mê.

Cẩm Tú lại nhớ tới Kỷ Viễn.

Kỷ Viễn không bao giờ gắp thức ăn cho cô, cũng không rót rượu, không lấy giấy ăn và cũng không nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp. Ánh mắt của Kỷ Viễn nhìn cô hừng hực lửa, ánh mắt đầy dục vọng. Có lúc Cẩm Tú nghĩ rằng Kỷ Viễn là người có ham muốn mạnh mẽ như thế vậy thì mấy năm nay không có cô anh đã sống thế nào? Anh làm chuyện “yêu đương” với cô chắc chắn không phải là lần đầu tiên, vậy thì năm ngày của một tuần xa cô anh sẽ sống thế nào? Người đầy ham muốn như Kỷ Viễn, buổi tối sẽ làm thế nào để sập tắt ngọn lửa hừng hực ấy? anh sẽ tới những quán bar tạp nham để tìm kiếm phong lưu sao?

Kỷ Viễn đã từng nói với Cẩm Tú về vấn đề này.

“Em nghĩ anh là ngựa giống chắc, ngày nào cũng kẹt cứng trong cái đũng quần, cả ngày ngồi ở công ty còn không bị cái quần bò mài mòn ra ấy chứ? Học đại học rồi mà chả có kiến thức gì cả. Đàn ông bị cương lên là khi đứng trước mặt phụ nữ. Khi đối diện với những người phụ nữ mà anh ta có thể tấn công, thì cương lên mới có ý nghĩa, thế thôi”. Kỷ Viễn nói những điều này khi lên giường, cùng trong chăn với Cẩm Tú.

Lúc ấy nếu nhắm mắt nói đến những chủ đề liên quan tới phòng the thì Cẩm Tú còn có thể chấp nhận được. Nhưng giữa thanh thiên bạch nhật mà nói những chuyện về giới tính, yêu đương này nọ, nhưng điều như thế thì cô không chấp nhận được.

Có lần Kỷ Viễn tới làm việc tại khu vực gần tòa soạn, giữa trưa anh gọi hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác thúc giục Cẩm Tú ra ngoài. Vừa nhìn thấy cô, Kỷ Viễn đã lôi cô lên xe, kéo cô vào một căn phòng trong nhà nghỉ gần đó. Vừa vào phòng, anh ta cởi phăng hết quần áo, nào là thắt lưng, cà vạt, áo sơ mi, quần dài, tất cả đều bị anh cởi hết, ánh mắt anh dán vào cơ thể Cẩm Tú. Anh vật lộn cả buổi trưa khiến Cẩm Tú thương tích đầy mình, trên cổ còn rải rác những vết tím đỏ, báo hại Cẩm Tú trước khi vào giờ làm phải chạy về nhà để thay chiếc áo sơ mi cao cổ, che đi những dấu vết “yêu đương” của Kỷ Viễn

Bàn tiệc, thường là nơi để giao lưu và bàn chuyện làm ăn. Bởi thế Cẩm Tú cũng không biết được mùi vị của món rùa như thế nào, cô chỉ muốn bàn thẳng vào vấn đề với vị khách có ý tưởng làm quảng cáo kia. Nhưng người thương nhân nọ cảm thấy khó tiêu hóa việc bàn công chuyện trên bàn tiệc, muốn sau bữa cơm đi uống trà sẽ nói chuyện tiếp. Cẩm Tú thấy không cần bàn bạc gì thêm nữa.

Nếu muốn bàn thì đã bàn ngay khi đánh tennis rồi, vậy mà kéo dài đến tận lúc ăn cơm mà vẫn chưa nói thẳng vào vấn đề, lại còn đòi mời đi uống trà, chẳng lẽ hắn nghĩ thời gian của bà đây chỉ dùng để phung phí hay sao, hay hắn nghĩ người như bà đây chỉ đi kèm cặp người khác ăn cơm, vui chơi rồi ngủ nghê hay sao? Nghĩ tới đây, Cẩm Tú như muốn sôi người lên, cô không còn nói chuyện bằng giọng dịu dàng nữa, cô thẳng thắn nói với người thương nhân nọ mà không chút nể nang gì: “Em mệt rồi, nếu có cơ hội sẽ cùng đánh tennis, ăn cơm uống rượu sau, chỉ có điều lần sau sẽ không có cớ gì để xin ra ngoài nữa, công việc bận rộn lắm.”

Người thương nhân nọ chẳng nói gì. Có thể là vì da mặt anh ta quá dày hoặc khả năng giả vờ như không có chuyện gì của anh ta quá giỏi.

Lão Hắc ngồi đối diện, gọi cho Cẩm Tú món bánh chẻo hấp nhân bí ngô, đợi bánh chẻo được bưng lên, lão Hắc nói với Cẩm Tú: “Bí ngô có thể giảm cơn tức giận, không những thế nó còn có tác dụng làm giảm mỏi mệt.”

Cẩm Tú rơi vào tình trạng dở khóc dở cười, nhưng cô không làm mất mặt lão Hắc, cô liền ăn hai miếng.

Lúc trở về bốn người chia tay nhau. Cẩm Tú không để người thương nhân kia lái xe đưa cô về, mà từ lúc bước ra khỏi nhà hàng cô đã lên xe lão Hắc . “Không biết tối nay tớ có diễm phúc ngồi xe cùng hai bạn không nhỉ?”

Lão Hắc gật đầu.

Tả Thi Giao cũng không lắc đầu phản đối.

Trên xe, lão Hắc nói với Cẩm Tú: “Vừa nãy em nói là em làm quảng cáo gì nhỉ?”

Tả Thi Giao cướp lời, thay Cẩm Tú đáp: “Cẩm Tú phụ trách mấy trang báo, tài trợ của mấy trang báo đó mang lại các phi vụ quảng cáo, tóm lại càng thu hút được nhiều tài trợ thì phần trăm của Cẩm Tú càng cao, nếu không, không có quảng cáo thì lương bạn ấy sẽ là lương cơ bản thôi.” Cô không lắm chuyện, nhưng cô đa nghi, cô đang nghĩ rằng Cẩm Tú đang cố tình muốn giao lưu với lão Hắc, trong lòng cô thấy khó chịu.

Thấy Tả thi Giao trả lời giúp mình, Cẩm Tú cũng không nói gì thêm. Dù sao lão Hắc cũng không phải là người muốn làm quảng cáo.

Lão Hắc tiện miệng hỏi luôn: “Mấy trang báo em phụ trách hình như là truyện tiểu thuyết đăng nhiều kỳ và những câu chuyện tâm sự đúng không?”

“Vâng. Không ngờ anh cũng xem báo của em.” Cẩm Tú hờ hững đáp, cô đang mải nhìn những khu nhà cao vút hai bên đường, cô cảm thấy không vui. Lao ra ngoài cả một buổi chiều mà không làm được việc gì, đúng là phí thời gian.

Lão Hắc không hỏi gì nữa, anh mở nhạc, bài hát “cầu xin” vang lên. Bài hát này thịnh hành mấy năm rồi, nghe những giai điệu quen thuộc của bài hát, cảm giác mệt mỏi rã rời trong Cẩm Tú lại trào dâng, cô chỉ muốn về nhà tắm rồi ngủ một giấc dài. Một giấc mộng sẽ xóa tan sầu thiên thu.

Lão hắc đưa Cẩm Tú về nhà rồi đưa Tả Thi Giao về. tả Thi Giao rất hài lòng với cách làm của anh. Nếu như anh đưa cô về trước, sau đó mới đưa Cẩm Tú về, cô sẽ cảm thấy không vui vẻ, không vừa ý chút nào.

Cô giả vờ uống say để lão Hắc dìu cô lên lầu. Khi lão Hắc dìu cô lên giường Tả Thi Giao ngửi thấy mùi hương mãnh liệt đầy nam tính toát lên từ cơ thể lão Hắc, trái tim cô lại rộn ràng, cô nghĩ mình cần phải ra tay trước để giành ưu thế. Cô phải ý thức được rằng cô và Cẩm Tú ngang ngửa nhau, tuổi tác, diện mạo, công việc, thân phận, khí chất, cả hai đều là những người xuất sắc, cô cũng phải nhớ rằng vào cái hôm xem mắt đó, lão Hắc nhìn thấy Cẩm Tú và đã ngồi xuống bên cạnh Cẩm Tú trước, bởi nhìn thấy Cẩm Tú bị tên thổ phỉ kia cướp đi thì mới quay sang bắt chuyện với cô, cũng có nghĩa là trái tim lão hắc có Cẩm Tú trước, nếu cô ra tay muộn thì không biết chừng lão Hắc sẽ quay lại tìm Cẩm Tú.

Thế là Tả Thi Giao hơi ngả đầu vào lòng lão Hắc. Ai bảo cô động lòng với người đàn ông có làn da đen hấp dẫn này.

“Tối này anh có về không?” Tả Thi Giao nằm trên giường hỏi. Tư thế này thật hợp với câu hỏi của cô. Là đàn ông ai cũng hiểu ý của câu nói ấy là gì.

“Nếu em bảo anh về anh sẽ về”. Lão Hắc khéo léo trả lời. Nhưng Tả Thi Giao đã biết câu trả lời là gì. Cô trả lời bằng một câu ỡm ờ: “Em không muốn để em về đâu”.

“Vậy thì anh xin tuân lệnh”. Lão Hắc nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Tả Thi Giao, nắm lấy bàn tay Tả Thi Giao, bàn tay ấy ấm áp, nóng bỏng, sau đó, anh ta cúi đầu hôn Tả Thi Giao, nụ hôn của anh ta thật dịu dàng, làm trái tim cô rung động. Tả Thi Giao say thật rồi. Đầu lưỡi cô quấn lấy lão Hắc, họ đều không phải lần đầu nhập cuộc, thế nên không gặp trở ngại gì, mềm mại, lãng mạn, nhẹ nhàng đa tình, lại còn phóng túng một cách tình nguyện. Rồi họ cùng nhau đi tới cao trào. Tả Thi Giao nằm tròn vòng tay lão Hắc nhẹ nhàng nói “em yêu anh”.

“Anh cũng yêu em.” Lão Hắc đáp.

Thế có lẽ là đủ rồi, không cần bất cứ lời hứa nào nữa. Nhưng Tả Thi Giao vẫn không chắc chắn, sau khi người đàn ông có được cơ thể cô liệu có khát khao cô cả đời không. Cô muốn một lời hứa nhưng lại ngại ngùng không dám hỏi. Không phải vì cô không đủ tự tin, chỉ sợ mình quá ngây thơ,ấu trĩ, , thế là cô miên man trong suy nghĩ nên làm thế nào để không mất thể diện, rồi cô chìm sâu vào giấc ngủ trong trạng thái thỏa mãn.

Nửa đêm tỉnh dậy, đột nhiên nhận thấy bên cạnh mình trống rỗng, cảm giác này không tốt chút nào, một cảm giác lo sợ, bất an.

Lão Hắc đã bỏ đi. Trên gối đã không còn chút hơi ấm nào, nghĩa là người đàn ông của cô đã rời đi từ rất sớm. Chắc là khi cô vừa ngủ say anh đã bỏ đi rồi, hay anh ta cũng là một người đàn ông chỉ quan tâm đến cơ thể người khác?

Chắc là sau một đêm sẽ vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện nữa, đến một cuộc hẹn hò cũng không có ư? Tả thi Giao mắng bản thân mình quá đê hèn, càng thích, càng yêu càng không nên nhào vào lòng người ta sớm như vậy. Lần này phải cảm ơn người bạn thân thiết đáng yêu Lý Cẩm Tú của cô. Cô bực tức đến phòng khách tìm chiếc túi để lấy điện thoại, chuẩn bị gọi điện cho Cẩm Tú, để kể lể, giãi bày.

Khi cô chuẩn bị gọi điện, cô đột nhiên nhìn thấy trên chiếc bàn thủy tinh tròn, có một mảnh giấy, hình như trên mảnh giấy có chữ viết gì đó. Cô bật chiếc đèn bàn lên, nhìn rõ những dòng chữ trên mảnh giấy: “Anh rất vui nếu được chăm sóc em nửa phần đời còn lại, nếu như em bằng lòng.”

Đây chắc là chữ của Lão Hắc để lại. Tả thi Giao nhoẻn miệng cười, cô cười hả hê, cười ra nước mắt.

Cuối cùng cũng có người muốn chăm sóc nửa phần đời còn lại của cô.

Cô vội vàng gọi điện cho Cẩm Tú, một việc vui mừng như thế, cần có vài người làm chứng, nếu không cô có cảm giác như đó không phải là sự thật.

Khi ấy Cẩm Tú cũng đã dậy, không phải vì điện thoại của Tả thi Giao đánh thức cô, mà cô bị đánh thức bởi điện thoại của chủ nhiệm, chủ nhiệm nói có người muốn làm quảng cáo, muốn đăng trên trang truyện dài kỳ của cô. Họ muốn chỉnh sửa nội dung luôn, bởi thế Cẩm Tú phải tới ngay tòa soạn.

Cẩm Tú tức giận, cô ghét nhất là những việc như thế này, toàn là tới lúc nửa đêm khi đã đưa tới xưởng in, lãnh đạo gọi điện xuống một cái là phải đổi nội dung.

Trên đường đi tới tòa soạn, cô nhận được điện thoại của Tả thi Giao. Tả Thi Giao cười hả hê trong điện thoại khiến Cẩm Tú ở đầu dây bên này càng lặng người, càng chua xót. Nhưng xuất phát từ tình bằng hữu bạn bè, cô vẫn cố kìm chế cảm xúc của bản thân, cô chân thành chúc mừng Tả thi Giao: “Cậu mau lấy chông đi, nếu không không biết cậu còn làm tan nát biết bao trái tim của những chàng trai chưa vợ nữa đấy.”

Trước khi cất điện thoại đi, cô gọi cho Kỷ Viễn, nhưng Kỷ Viễn vẫn tắt máy. Mấy ngày hôm nay, buổi tối nào Kỷ Viễn cũng tắt máy hoặc không có thời gian, lẽ ra hôm nay là thứ sáu, hai người phải đang mặn nồng mới đúng, nhưng Kỷ Viễn lại nói bận công việc. Cái tên quỷ này không hiểu đang làm cái gì thế không biết.

Khi Cẩm Tú về tới tòa soạn, văn phòng vẫn còn sáng đèn, trong phòng là chủ nhiệm và một người đàn ông, khi người đàn ông quay đầu lại nhìn Cẩm Tú, Cẩm Tú nhíu mày. Là Quách Trường An, đêm tối thế này sao hắn lại tới tòa soạn tìm cô, chắc không phải là chuyện tốt lành gì.

3

Mấy ngày hôm nay, Quách Trường An vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, làm thế nào để có thể gặp lại Cẩm Tú, đương nhiên, anh ta cũng đang nghĩ tới một chuyện khác, hai tên tội phạm đã từng xuất hiện trong khu vực mà anh quản lý đã trốn thoát không để lại dấu vết gì. Nếu chuyện này mà đồn tới đồn cảnh sát khác thì đúng là xấu mặt. Tuy đồn trưởng không nói gì, nhưng trong lòng anh ta tự hiểu điều đó. Anh ta là một người ngạo mạn, luôn cho mình là số một, không dễ gì để xảy ra sơ suất làm ảnh hưởng đến thành tích của bản thân, không để người khác có cơ hội bàn ra bàn vào về anh ta hay về đồn của anh ta.

Hai kẻ tội phạm trốn trại ấy, một kẻ tên là Tiền Cảnh, một kẻ là Trương Khánh, cả hai kẻ đều mang tội giết người. Tiền Cảnh vẫn còn là sinh viên đại học, trong công ty, hắn cũng giữ một vị trí rất quan trọng. Tuy nhiên hắn dùng tiền công để chơi cổ phiếu bị lỗ, phải bồi thường, hắn bị công ty tố cáo, bí quá hóa liều, hắn đã giết vợ, lại còn đồng lõa với Trương Khánh cướp ngân hàng.

Tối hôm nay, nhân viên trị an Tiểu Mã đã cung cấp cho anh đầu mối này.

“Cha của Tiền Cảnh bị bệnh mãn tính, hai chân đi lại khó khăn. Muốn phạm tội chỉ cần một lý do là đủ. Muốn tuân theo pháp luật, cũng chẳng cần quá nhiều lý do.” Quách Trường An đưa cho Tiểu Mã một điếu thuốc lạc đà.

Tiểu Mã nhận điếu thuốc, thích thú đưa lên mũi hít một hơi thật sâu, nhưng anh ta không hút mà để điếu thuốc kẹp vào mang tai. Rồi anh ta cúi khom người, vươn tay về phía Quách Trường An, với lấy hộp thuốc, lấy ra một điếu, châm thuốc lên, anh ta cười xòa: “Thuốc này mùi vị đậm, hút là nghiện luôn. Nghe nói trong nước giờ không còn hàng nữa, cậu lấy ở đâu ra thế?”

Quách Trường An lấy lại hộp thuốc mà Tiểu Mã vừa cầm rồi đáp: “Bạn bè bên ngoài mua hộ cho, hút đi, trong ga ra nhà tớ còn. Hôm nào tớ mang cho cậu một cây.”

Anh nhân viên trị an này vui mừng khôn xiết. Tiểu Mã đã hơn ba mươi tuổi, nghe nói đã lấy một cô vợ làm ở nhà hàng, có một đứa con sáu tuổi rồi. Gia đình ba người họ sống trong một căn phòng ngầm dưới đất ở khu gần nhà hàng. Tiểu Mã vốn làm ở nhà máy được mấy năm, sau đó bị mắc bệnh phong thấp, nhà máy mà anh ta làm cũng không đủ tiền để chi trả lương, bởi thế anh ta đành tự tìm kế mưu sinh. Khi Quách Trường An suy nghĩ về vị trí nhân viên trị an, anh chỉ muốn tìm một người cao ta, nếu gặp chuyện gì còn có thể gánh vác được. Bởi thế anh vốn chẳng coi trọng gì Tiểu Mã.

Tiểu Mã cao không tới một mét sáu, với đàn ông thì có thể coi là lùn. Người cũng gầy gò, ham cờ bạc rượu chè, mắt lại còn cận. Nhưng Tiểu Mã cứ tự tiến cử mình muốn làm nhân viên trị an, anh ta còn nói điều quan trọng nhất đối với một nhân viên trị an là đấu óc phải linh hoạt, tai phải thính để nắm bắt mọi việc. Quách trường An chẳng để ý gì tới những điều anh ta nói, khi đó trong đồn có một vụ án lớn, bắt được một tên tội phạm ở vùng ngoài tới. Kết quả là trong lúc vui mừng, đồn trưởng đã mang cơm thịt tới phòng trực ban.

Anh cảnh sát trực ban hôm ấy lại không biết uống rượu, nhân viên trị an lại biết uống. Tiểu Mã ăn uống rất tự nhiên. Lúc đầu Quách Trường An cũng khinh thường anh ta, nhưng sau đó đã thay đổi cách suy nghĩ.

Ngồi uống rượu với nhau chưa tới nửa tiếng đồng hồ, thì trong một phòng hát ở khu vực mà Quách Trường An quản lý có vụ ẩu đả. Nhân viên trị an và Quách Trường An vội vã tới đó. Tiểu Mã cũng theo tới. Trước khi đến, Quách Trường An vào nhà vệ sinh phát hiện ra Tiểu Mã cũng ở đó. Quách Trường An đi vệ sinh, còn Tiểu Mã thì đang nôn thốc nôn tháo.

Không phải tự nhiên nôn ra mà Tiểu Mã móc họng cho ra.

Quách Trường An ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, nói chẳng lấy gì làm vui vẻ: “Không biết uống mà lại còn uống à?”

Tiểu Mã ngạc nhiên: “Cậu không phải ra hiện trường à? Tớ đi mà còn hơi men thì không hay.” Sau đó anh ta vội vã rửa mặt rồi đi theo Quách Trường An

Quách Trường An thấy con người này cũng được, vừa biết điều, lại biết đi hiện trường. Sau đó quen dần hai người trở thành bạn. Quách Trường An khi ấy mới biết Tiểu Mã lúc nhỏ cũng có ước mơ, muốn làm Sherlock Holmes, chắc là do đọc nhiều truyện trinh thám.

Cần thêm một nhân viên trị an cũng được, nhưng lương một tháng chỉ có một nghìn nhân dân tệ, nếu lãnh đạo không phê chuẩn, thì sau này anh sẽ coi Tiểu Mã là người nằm vùng, chẳng phải cũng chỉ là một nghìn nhân dân tệ thôi sao, Quách Trường An sẽ tự bỏ ra, chỉ cần có lợi cho thành tích của anh, có bỏ chút tiền thì có đáng gì, cái này anh tự nguyện.

Sau đó, đúng là mọi việc như Quách Trường An nghĩ, cấp trên không phê chuẩn Tiểu Mã. Quách Trường An đành để Tiểu Mã làm nhân viên nằm vùng cho mình, bên ngoài thì giả làm nhân viên trị an, cũng để cho Tiểu Mã có một công việc chính thức, để khi họp phụ huynh cho con, anh không phải cảm thấy xấu hổ, nhưng lương của anh đều do Quách Trường An phát. Điều này Tiểu Mã luôn khắc ghi trong lòng.

“Cậu có biết nhà của cha hắn không?” Quách Trường An hỏi Tiểu Mã.

“Cái này tớ cũng không rõ, nhưng tớ vẫn đang thăm dò đấy, cậu yên tâm, có tin thì cậu sẽ là người thứ hai biết thông tin.” Tiểu Mã rít một hơi thuốc lạc đà, vừa hút vừa nói: “Tiền Cảnh có sở thích xem tiểu thuyết, lại rất thích đọc báo, điều đó có nghĩa là Tiền Cảnh thích đọc những câu chuyện dài kì trên báo. Không biết tin này có tác dụng gì cho cậu không.”

Mắt Quách trường An sáng lên. Có tác dụng, có tác dụng quá đi chứ. Tiền Cảnh có liên quan tới báo, báo thì có liên quan tới tòa soạn, tòa soạn thì lại liên quan tới Cẩm Tú, xem nào, bây giờ Tiền Cảnh và Cẩm Tú lại có liên quan tới nhau rồi đấy.

Có thể đặt hai sự việc mà bản thân Quách Trường An quan tâm nhất và muốn nghĩ tới nhất bên cạnh nhau để suy nghĩ thì đúng là quá thú vị. Trong đầu Quách Trường An như đang bắt đầu rộ lên những chùm pháo hoa, anh ta vừa nghĩ làm thế nào để dụ được Tiền Cảnh, lại vừa nghĩ làm thế nào để tiếp cận Cẩm Tú. Sớm còn hơn muộn, anh ta vội vã chạy một mạch tới tòa soạn trong đêm, tòa soạn đã tìm Lý Cẩm Tú tới cho anh.

Đúng là trời chiều lòng người!