Tất Cả Mọi Người Đều Yêu Tổng Giám Đốc

Chương 10: End



Đã mấy ngày hôm nay ĐứcNữ không có đi làm, cũng không chịu nghe điện thoại.

Tiểu Thích và Tiểu Mễ biết cô cùng Long Kiệt cãi nhau, cũng lặng lẽ làm bộ nhưkhông có chuyện gì xảy ra, lại không dám thay Long Kiệt nói chuyện. Mỗi ngàyđều nhận được điện thoại của Long tổng giám đốc gọi tới, bất kể khẩn khoản cỡnào, họ cũng không dám thay Đức Nữ nhận điện thoại.

Đức Nữ đùa giỡn rất hung ác, ai so với cô ấy cũng thua kém.

Cơ hội duy nhất là đợi cô ấy hết giận rồi tính sau. Cô ấy rất khó tức giận,bình thường chỉ cần một cái cười lạnh là đã đưa đối thủ vào chỗ chết, nhưng mộtkhi tức giận thật sự, Tiễu Mễ và Tiểu Thích cũng phải nhanh chóng tránh xa ramột chút.

“Đức Nữ, máy vi tính của cậu có thể cho tớ mượn được không?”. Ngày này TiểuThích nơm nớp lo sợ hỏi. “Tớ muốn làm bài tập, nhưng máy của tớ bị hỏng...”.

Sắc mặt Đức Nữ lạnh lùng, Tiểu Thích quyết định nên dứt khoát ra quán internetthì Đức Nữ lên tiếng.

“Lấy đi, không cần tớ phải nói để ở đâu chứ?” Đức Nữ chỉ máy vi tính ở góc bàn,vẫn để ở trên ghế đọc sách.

“A!” Tiểu Thích cầm một đống tài liệu, mở máy tính ra, bắt đầu công việc.

Không bao lâu, Tiểu Thích gọi một cái. “Đức Nữ, hệ thống báo cậu có tin nhắn,có hộp thư đến, cậu có muốn xem không?”

“Tin gì?” Đức Nữ trên tay đang tùy ý giở tờ tạp chí, lười biếng hỏi.

Chẳng lẽ muốn cô giúp một tay cô ấy mới nhìn sao? Cô copy đến màn hình desktop,nhìn một chút nói: “Là thư điện tử! Tựa đề là: Tất cả mọi người đều yêu tổnggiám đốc sao?”

Đức Nữ từ trên giường nhảy lên nói: “Cậu nói cái gì?”

Tiểu Thích sợ hết hồn nói: “Cậu nên xem qua một cái?” Cô lùi ra sau. Lúc nàytrong phòng khách Tiểu Mễ đang xem tivi, nghe được âm thanh cũng vội vàng chạyvào. “Đã xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Thích len lén nhìn Tiểu Mễ lắc đầu một cái, Tiểu Mễ nhẫn nại khôngtiếp tục hỏi. Ngồi vào trước máy tính Đức Nữ mở tin rất đặc sắc này ra.

“Tất cả mọi người đều yêu tổng giám đốc sao?” Tiểu Mễ không nhịn được, đi tớinhìn, còn đem nội dung đọc ra: “Tựa đề báo sẽ dễ dàng nhận thấy sai lầm, nếunhư tất cả mọi người đều yêu tổng giám đốc, thì thư ký Bàng Đức Nữ cũng sẽkhông độc ác vứt bỏ tình yêu của mình đối với bạn trai tổng giám đốc, hiểnnhiên tổng giám đốc chỉ là cái danh hào nhoáng không thể áp dụng được trên mỗimột người phụ nữ. Long Kiệt đáng thương lại chỉ yêu cái người phụ nữ không yêutổng giám đốc...”

Mặt Đức Nữ đỏ bừng lên. “Nói hươu nói vượn.”

“Đây căn bản là thư tình nha, cái gì mà tin nhắn điện tử?” Tiểu Mễ miễn cưỡngduỗi người một cái. “Nói cho cậu biết Long Kiệt nhà cậu, viết thư tình gửi đếncho cậu thật là tốt, còn đánh thành thư điện tử —” Đàn ông thú vị đều buồn nôn!

Tiểu Thích thấy sắc mặt Đức Nữ dịu xuống, mặt mũi lại còn xuất hiện e lệ khôngtự nhiên, biết cô đã mềm lòng, vội vàng thừa thời cơ khuyên nhủ. “Xem ra LongKiệt rất yêu cậu, cậu nên tha thứ cho anh ta, đứng nên cùng anh ta ầm ĩ!”

“Tha thứ cho hắn cái gì?”. Đức Nữ khó chịu nói.

Tiểu Thích sửng sốt một chút, đúng rồi! Tha thứ hắn cái gì? Mau, mau nghĩ ratội trạng của hắn.

“Vốn là không có gì, căn bản là hắn đùa giỡn cậu hơi quá đáng.” Tiểu Mễ lần nàykhông khách khí nói, dù sao thường ngày Đức Nữ cũng là như thế, hiện tại đếnlượt cô nói thật. “Ai, không nghĩ tới người lí trí như Đức Nữ, nói đến yêu cũngkhó tránh khỏi dáng vẻ ghen tị của tiểu nữ nhân.”.

“Ai là tiểu nữ nhân?” Đức Nữ liếc xéo cô một cái.

“Đúng á! Cậu là đại nữ nhân, cho nên đáng đời Long Kiệt vì đã đắc tội với cậu,để cho cậu chỉnh hắn gần chết.” Tiểu Mễ lành lạnh nói, khó chờ được cơ hội trêuđùa cô, làm sao có thể bỏ qua đây?

“Tớ đâu có chỉnh hắn đến chết? Tớ làm cái gì?” Mấy ngày hôm này cô đều ở nhàlàm sâu gạo, rất an phận! Cả đời rảnh rỗi sống qua ngày.

“Cậu cũng không cần khiến hắn thê thảm như thế, nghe nói tâm tình của hắn khôngđược tốt, cộng thêm công việc không có cậu, công việc vô cùng hỗn loạn, tâmtình hắn giảm xuống mức thấp nhất, luôn mất ngủ khiến cho cơ thể hắn rất tiềutụy!”

Hắn mất ngủ? Hắn tiều tụy sao? “Làm sao cậu biết?” Đức Nữ nhẫn nại hỏi xungquanh vấn đề, dùng kế nói khích Tiểu Mễ.

“Tớ biết mà!” Tiễu Mễ nhún nhún vai. “Đúng rồi, mới vừa nãy có điện thoại củacậu, là cái Hạ Ngữ Hoa trước làm trợ lí cho cậu gọi điện tới, muốn nhận không?”

“Bây giờ? Cô ấy vẫn còn đang nghe máy?” Đức Nữ kinh ngạc hỏi: “Đúng vậy, khôngsai đâu?” Tiểu Mễ vẻ mặt vô tội.

“Vậy cậu còn định cùng tớ nói chuyện phiếm đến lúc nào nữa đây?” Đức Nữ trừngmắt nhìn cô.

Tiểu Mễ nhún vai nói: “Tớ làm sao biết được cậu có nhận không đây?” Vừa nóixong, Đức Nữ liền rời khỏi chỗ chạy đi.

Tiểu Mễ và Tiểu Thích đều nhìn nhau cười, cùng đi theo ra. “Alo.” Đức Nữ cầmđiện thoại lên đáp lại một tiếng.

“Chị Bàng...?? Không! Phó tổng giám đốc nói cô nhỏ tuổi hơn, nên tôi sẽ gọi làĐức Nữ, như vậy thì không cần phải lễ phép nha...” Giọng nói Hạ Ngữ Hoa nói lảinhải, cằn nhằn truyền đến.

Đức Nữ vuốt vuốt trán, đã mấy ngày rồi không nghe cô ấy lải nhải, hiện tại chợtnghe thấy có chút nhức đầu.

“Không có việc gì, gọi tôi Đức Nữ là được rồi!” Cô vội vàng cắt đứt lời Hạ NgữHoa, để tránh cô ấy ở bên kia vẫn quấn quanh đề tài nà một lúc lâu.

“Đức Nữ, cô quay lại đi làm đi... có được không?” Giọng nói Hạ Ngữ Hoa mangtheo nghẹn ngào.

“Cô làm sao vậy?” Đức Nữ kinh ngạc đứng thẳng cả người.

“Cô không có ở phòng làm việc không khí thật xấu!” Hạ Ngữ Hoa nức nở nghẹnngào. “Tôi mỗi ngày đều phải làm rất nhiều việc, nhưng làm rất chậm, tổng giámđốc thật đáng thương, mỗi ngày đều làm việc tới rất khuya, hắn giống như khôngmuốn về nhà ấy...”

“Cô đừng khóc, cứ từ từ mà nói.” Trong lòng Đức Nữ cuống lên. “Công việc có vấnđề gì không? Tôi đã giao phó cho cô rất rõ ràng, chỗ nào không rõ lắm có thểhỏi tôi mà!”

“Tôi hiểu rõ hết, ngay cả pha cà phê cũng tuân theo phương pháp của cô dạy,nhưng mà tổng giám đốc cũng không uống! Nếu không cũng chỉ nhìn về phía cốc càphê than thở, ô... Cô xem tôi thật là khổ sở!”

“Anh ấy... có khỏe không?” Trong lòng Đức Nữ mềm nhũn, không cách nào tưởngtượng được Long Kiệt thường ngày bộ dạng lạnh lùng, sẽ ở trước mặt nhânviên toát ra khuôn mặt lạnh băng. Nhưng mà đã nói qua, cô cũng không muốnhắn gửi đi tin nhắn điện tử này...

“Không tốt!” Hạ Ngữ Hoa nhanh chóng trả lời: “Khí sắc anh ấy rất kém, giống nhưbị mất ngủ, tôi cũng không biết rõ lắm anh ấy có về nhà hay không.”

Đức Nữ thở dài. “Cô cũng đừng xen vào chuyện của anh ấy, làm hết trách nhiệmcông việc là được rồi.”

“Đức Nữ, tôi làm không nổi nữa đâu! Ngay cả đi họp cũng là vào thời điểm caotrào nhất, những chủ quản lí bộ phận không bị ăn chửi cũng sợ dự án bị xóa bỏ,khá hơn một chút thì thấy được ánh mắt lạnh, thiếu chút nữa là lấy được nụ cườilạnh, thảm một chút nữa là bị quát mắng. Tôi thấy tất cả mọi người đều bị hùchết, đã có không ít trưởng bộ phận đến hỏi tôi, khi nào thì cô mới trở về?”

“Tôi sẽ không trở về. Tôi đã từ chức, còn nhớ không?” Đức Nữ không nghĩ LongKiệt có thể trở nên như thế, nhưng mà mấy người quản lí kia mệt mỏi cũng làtốt, ai bảo chiếc lưỡi của những người này không tha cho cô.

“Cô thật sự không hề suy nghĩ lại một chút sao?” Giọng nói Hạ Ngữ Hoa đángthương.

“Ngữ Hoa, cô làm là tốt nhất, thật ra năng lực của cô không tệ, tôi mỗi lần dạycô cái gì cô cũng học rất nhanh, những chuyện cần chú ý tôi cũng đã dạy cô rồi,có thể một mình đảm đương được công việc. Chỉ cần cố gắng sống qua thời kì này,nói không chừng tổng giám đốc trực tiếp cho cô làm thư kí.”

“Tôi không cần!” Hạ Ngữ Hoa vội vàng nói. “Tôi bây giờ nhìn thấy mặt tổng giámđốc là sợ chết khiếp rồi ấy, nếu cứ tiếp tục làm thư ký, tôi sẽ chết non! ĐứcNữ, cô trở về cứu chúng tôi đi!”

“Không có thảm đến như vậy chứ?”

“Ô ô...”

Đức Nữ tiếp tục nửa tiếng dỗ dành cô ấy, lúc này mới cúp điện thoại.

“Trời ạ!” Cô xoa xoa cái trán, vào phòng bếp rót một cốc nước. Ai ngờ rót nướcchưa đầy, lại có điện thoại gọi tới.

“Đức Nữ, điện thoại!” Du Tiểu Mễ ở ngoài phòng khách gọi.

Đức Nữ đi đến, nhận điện thoại.

“Bàng Đức Nữ! Bàng thư ký!” Giọng nói của Tạ Tề Nhĩ ở đầu dây điện thoại bênkia vang lên.

“Làm sao anh lại gọi điện thoại cho tôi?” Đức Nữ nhíu mày. Những người này cùnghẹn nhau sao? Cô vừa mới bị thanh âm của Hạ Ngữ Hoa oanh tạc, bây giờ lại đếnmột người nữa sao?

“Tôi không phải cùng hẹn Hạ Ngữ Hoa gọi tới.” Tạ Tề Nhĩ nói. “Đây không phải làý chính.” Thanh âm hắn dường như sắp khóc.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Trong lòng cô trầm xuống.

“Là tôi luôn bị sai cho đến chết...” Tạ Tề Nhĩ kêu thảm. “Vậy gọi cho tôi cóviệc gì” Vừa nói Đức Nữ vừa định dập điện thoại.

“Ấy ấy! Cô đừng có cúp máy vội!” Tạ Tề Nhĩ vội vàng nói to. “Vậy mà anh còn lảinhải? Có rắm mau phóng!”

A! Long Kiệt yêu loại phụ nữ này thật đúng là tự đi tìm khổ. “Người phụ nữ nhưcô đúng là khó trị, cô hãy giúp đỡ tôi một việc, làm lành cùng tên kia đi! Coinhư tôi cầu xin cô, bây giờ mọi công việc hắn đều đổ hết lên đầu tôi, tôi mệt chếtđi được. Hắn còn có thời gian viết thư điện tử kia, thế mà, cầu xin cô,Bàng Đức Nữ cô mau chóng tha thứ cho tên Long Kiệt kia đi, nếu không tôi sẽ mệtnhọc quá độ mà chết mất!”.

“Bàng Đức Nữ có rất nhiều, anh không đi tìm cho hắn.” Đức Nữ lạnh lùng đáp.

“Nhưng hắn chỉ cần cô thôi!” Tạ Tề Nhĩ thở dài. Hắn cũng đã khuyên qua LongKiệt, Bàng Đức Nữ đẹp thì có đẹp, nhưng lại quá thông minh. Loại phụ nữ nàycũng không tốt lắm, không bằng sớm buông tay thì hơn, ai ngờ câu trả lời củaLong Kiệt là thưởng cho hắn một quả đấm.

“Anh nói nhảm đủ rồi, tôi cúp điện thoại đây.”

“Đừng mà, Bàng đại tiểu thư, Bàng tiên cô, đại tiên cô, cầu xin cô đấy!” Cứ nhưthế, cô lại bị Tạ Tề Nhĩ quấn lấy nửa giờ mới được thoát thân.

Kết quả, đêm hôm đó điện thoại không ngừng reo!

Sáng sớm hôm sau, Đức Nữ phi xe đến tập đoàn Phổ Đặc, khi tới hung hăng mở cửavào.

“Bàng thư ký, chào buổi sáng!” Bảo vệ Lâm Bá nhiệt tình chào, hoàn toàn khôngbiết cô đã nghỉ việc, vì vậy để cô đi vào tập đoàn.

Đức Nữ không rảnh chào, đi vào đại sảnh, trong đại sảnh hai tiếp tân trực quầycùng nhau đứng lên. “Bàng thư ký, chào buổi sáng!”

Nhiệt tình của hai người khiến cô phải dừng chân lại một chút, chào hỏi qua,sau đó cô vào thang máy, lên thẳng tầng 33.

“Long Kiệt! Anh đi ra đây cho tôi!” Đẩy cửa phòng làm việc của tổng giám đốcra, vẻ mặt cô không có thiện ý đứng ở cửa nói to.

Long Kiệt đang kê đít ngồi trên cửa sổ vừa nhìn thấy cô, cả gương mặt dường nhưsáng bừng lên.

“Đức Nữ!” Hắn vui sướng chào đón đi đến gần cô, ôm cổ cô. “Anh rất nhớ em! Thìra nhờ có lực lượng thương nhớ em, rốt cuộc cũng làm em cảm động, trở về bêncạnh anh rồi!”

Đức Nữ nhìn cửa lớn rộng mở mà Hạ Ngữ Hoa đã biến mất không chút bóng dáng, cônhăn nhó muốn tránh ra.

Ai ngờ Hạ Ngữ Hoa nhìn cô làm một cái ám hiệu, trên mặt kèm theo nụ cười thậtto, sau đó rón ra rón rén đi đến đóng cửa, trả lại cho hắn bầu không khí riêngtư.

Đức Nữ thở dài, Hạ Ngữ Hoa thực sự muốn cô quay lại làm việc.

“Tôi hỏi anh, anh làm gì mà phải gửi cái tin điện tử kia, hại tôi cả ngày hôm quaphải nghe điện thoại cả buổi tối!” Trong tay cô nắm chặt tin điện tử đã được inra, còn tác giả thì lại nghênh ngang. “James? Bàng Đức”, thế này chẳng phải làcông khai tỏ tình rồi sao?

“Ai bảo em không chịu nhận điện thoại của anh, lại không chịu đồng ý tha thứcho anh!” Hắn vốn là muốn tiếp tục làm tổng giám đốc, nhưng mà trong hai ngàykhông có cô, hắn liền giương cờ đầu hàng.

Hắn bây giờ không còn tâm tư nghiên cứu tại sao lại yêu say đắm người con gáinày, tóm lại điều quan trọng nhất là kéo cô quay trở về bên cạnh, sau đó tìmcách trói cô lại, chấm dứt mọi hậu quả như thế kia!

“Anh mỗi ngày cần gì phải giả bộ đưa cái bộ mặt lạnh lùng ra cho người khácnhìn, anh biết không? Dường như mỗi vị quản lí bộ phận gọi điện đến nhà tôi,đều muốn nhờ tôi cứu họ, đại lão bản tại sao lại trở thành như này?” Cô cùngphát hiện ra hắn tiều tụy đi không ít, tâm cũng vì thế mà mềm theo.

Thật ra thì cô cũng chỉ là giận dỗi thôi!!

Kiêu ngạo của cô muốn nói với Long Kiệt rằng, rõ ràng cô chỉ là miễn cưỡng mớichấp nhận hắn thôi! Với điều kiện tốt của người đàn ông này, trên đầu còn độithêm danh hiệu tổng giám đốc, bươm bướm nào mà không muốn bổ nhào vào, hắn cănbản là không đủ tiêu chuẩn của cô!

“Em không phải là muốn đến đây dạy anh làm lão bản như thế nào, anh liền sẽkhông làm nữa” Hắn ôm cổ cô. “Anh làm tổng giám đốc đần như vậy, phải cần cóthư ký thông minh như em ở bên người mới được, cho nên ngàn vạn lần đừng bỏ anhmà đi.” “Đừng vứt bỏ ông chồng đáng thương này!”

“Vậy sao?” Cô hừ lạnh, ngược lại không còn muốn tránh ra nữa.

“Đúng vậy, em xem, cả người anh đều gầy.” Hắn kéo tay của cô qua sờ vào lồngngực hắn, thừa cơ hội cảm nhận cảm xúc dịu dàng tốt đẹp kia.

“Gầy hơn một chút!” Cô đỏ mặt quay đầu.

“Vậy à?” Hắn ở đằng sau tai cô nhẹ giọng nói: “Mà anh cảm thấy em cũnggầy, thật sự là không tốt, anh không bỏ được.”

“Em, em... nào có gầy? Mới có 3, 4 ngày ngắn ngủi, làm gì mà khoa trương nhưvậy?”

“Anh biết ngay ở nhà em cũng sẽ ngồi đếm từng ngày chúng ta xa nhau mà. Aiii,em có nhớ anh giống như anh nhớ em không?” Hắn nhỏ giọng nói.

Bộ dạng dịu dàng của hắn không thể làm cho cô cảm thấy khó chịu, mỗi lần hắndùng đến chiêu này cô đều đổ. Ai! Chẳng lẽ hắn biết tính tình của cô thích mềmkhông thích cứng sao? Thật là không tốt!

“Anh tạm thời đổi chủ đề đi!” Dáng vẻ hắn làm bộ rất chăm chú. “Em xem em thậtgầy, eo cũng nhỏ, mà thịt ở hai bên hông cũng ít đi một chút...” Bàn tay to củahắn lướt qua trên người cô, đưa tới cho cô một hồi yếu đuối trống rỗng.

“Long Kiệt!” Cô đỏ mắt trách mắng.

“Anh thật sự rất nhớ em!” Hắn ngưng lại ánh mắt nhìn vào hai mắt cô. “Luôn nhớđến một người đen trắng phải rõ ràng, ánh mắt có hồn sáng lấp lánh, trên mặtcủa em vĩnh viễn là một loại đặc thù sáng rõ, khiến cho khi ngồi làm việc mànhư là đang hưởng thụ. Gặp được dáng vẻ hưởng thụ khi làm việc của em, anhkhông tin em quẳng đi được những thứ này, không tin em vứt bỏ đi được người đànông này!”

Hắn chân thành tha thiết, giọng nói nghiêm túc khiến cho cô rung động.

“Anh đừng có nói là có yêu hay không, cũng không thể tưởng tượng được hìnhtượng của anh. Lại nói, sao anh lại viết tin điện tử công khai thế kia...”

“Hư...” Ngón tay của hắn đặt trên môi cô. “Anh đương nhiên là muốn mọi người ởtrong công ty đều biết anh yêu em. Trước kia đã phải để cho em chịu nhiều thiệtthòi, là do anh không có kịp thời xử lí, tha thứ cho anh đã lâu không nếm quamùi vị phụ nữ, vì vậy nên anh vừa dở lại vừa kém như thế!”

Bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt vào bên trong lòng bàn tay của hắn, chợt mãnh liệtnhận ra rõ hắn là đàn ông, mà thực tế cô là cô gái yếu đuối. Bất luận cô cómạnh mẽ thế nào, ở thời điểm cần được bảo vệ, hắn cũng sẽ nhảy ra.

“Vậy anh cũng không cần phải làm như thế, thật ra là do em nhất thời cao hứngnói như vậy, dù trước kia em cũng chưa từng cân nhắc qua, muốn cùng một tổnggiám đốc cấp cao như anh nói chuyện yêu đương.” Cô bĩu môi nói.

“Anh hiểu rõ căn bản là không có cách nào.” Hắn cười khổ. “Nhưng chỉ xin em từlần sau đừng có vứt bỏ anh”.

Cô bật cười. “Ngu ngốc!” Cô hời hợt đánh hắn. Hắn cầm lấy tay cô.

Cô đưa mắt chăm chú nhìn hắn rồi khẽ hạ mắt che giấu ý cười, hắn chăm chú nhìndáng vẻ của cô tha thiết muốn giữ cô mãi mãi ở trong lòng, Người đàn ông nàythỉnh thoảng lại xuất hiện một bộ mặt hấp dẫn, muốn quyến rũ cô sao? Vì thế nêncô mới phải uổng phí nguyên tắc sống của mình, cùng cái người tổng giám đốc nàydây dưa không rõ ràng.

Tay của hắn nâng cằm cô lên, ngón tay lưu luyến vuốt ve. Ngón tay thô to củahắn lướt trên cánh môi mềm mại của cô, cô nhẹ nhàng mút xuống.

Hắn chấn động.

“Không cần phải trêu đùa anh! Nếu không đảm bảo ở phòng làm việc sẽ lại có thêmmột đề tài mới để thảo luận!” Hắn gầm nhẹ. Hắn đang cố gắng kiềm chế không muốnđẩy ngã cô xuống, ai ngờ cô gái này còn dám trêu chọc hắn!

“Đó là đề tài cũ rồi, căn bản là không có giá trị!” Cô cười nói.

“Vì vậy em nghĩ chúng ta nên tạo ra đề tài mới sao?” Hắn cười khổ, không muốnbuông cô ra, lại sợ ý chí của mình bị thử thách. Ai — một người đàn ông làm gìcó nhiều ý chí đâu!

“Nói đến đây, người đàn ông này thật ngu ngốc!” Cô chợt nghĩ đến. “Cái tin điệntử đấy phải thu phí mới đúng, nói trắng ra là đang làm thư tình, người này thậtlà không có đầu óc!”

“Ha ha ha!” Hắn cười to.

“Em nghiêm túc.” Cô lại đánh hắn.

“Được, anh sẽ bồi thường cho em, em đi làm trở lại, anh sẽ tăng lương cho em!”Long Kiệt sảng khoái nói.

“Còn Hạ Ngữ Hoa, gần đây cô ấy bị anh hành rất vất vả, anh phải lập tức tăngthêm lương cho cô ấy!” Cô ngay lập tức tranh phần cho thủ hạ.

“Không thành vấn đề, đáp ứng. Em thật sự là có thể câu dẫn lòng người, Hạ NgữHoa trước mặt anh luôn mồm chị Bàng nói cái này, chị Bàng nói cái nọ, hại anhnhớ đến em, khiến anh ấm ức, khó tránh khỏi giao nhiều công việc cho cô ấy.”

“Giỏi, anh dám cố ý làm thủ hạ của em khổ sở.” Cô chuẩn bị tính sổ hắn. “Này,anh cũng trả tiền lương đấy.” Long Kiệt vội vàng kháng nghị.

“Anh xem không bằng em làm tổng giám đốc, nếu còn so sánh thì em vẫn xứng đángvới anh một chút.” Cô hừ lạnh. “Tốt, chỉ cần em gả cho anh, chức vụ gì anh cũngcho em làm. Em sinh Bảo Bảo mang tới, chức vụ tổng giám đốc là do em làm.” Hắncao hứng ôm cô.

Cô đẩy tay hắn ra. “Em không có đồng ý gả cho anh để cho anh được đắc ý đâu.”“Tại sao?” Hắn kinh ngạc nhảy cẫng lên.

Đức Nữ nhún vai một cái. “Gả cho anh em được cái gì? Hiện tại em sống cũng rấttốt, ở chung với Tiểu Thích và Tiểu Mễ rất vui vẻ, Tiểu Mễ rất khôi hài, TiểuThích lại dịu dàng.”

“Anh cũng rất khôi hài, anh cũng có thể dịu dàng!” Hắn vội vàng muốn sửa lại ánxử sai, nhìn cô nghĩ có nên hay không khoe một vài điểm nữa. Vốn là hắn đã tínhtoán tốt lắm rồi, ai ngờ cô không đồng ý gả cho hắn.

“Tiểu Thích biết làm nhiều món ăn cho em, rất rất là ngon, còn anh thì sao?”

“Anh thuê người giúp việc nấu ăn cho em...” “Vậy em gả anh cho người giúp việclà tốt nhất!”

“Không được!” Hắn nóng nảy. “Anh học, anh sẽ đi học, em cho anh một chút thờigian, anh sẽ có thể học được!” Bằng sự thông minh và tài trí của hắn, nấu ăn?Có cái gì khó khăn?

“Chờ anh học xong rồi hãy nói!”

“Không thể kết hôn trước sao?” Hắn tiếp tục quấn.”Không được!” Đức nữ có mộtnguyên tắc riêng của phụ nữ! Cho nên Long tổng giám đốc muốn cầu hôn e rằngđoạn đường còn khá dài.

Đến gần thời gian ăn trưa, ở bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc Đức Nữngồi ngay ngắn trên ghế dồn hết sức làm công văn.

“Vợ yêu, ăn cơm.” Long Kiệt không biết lấy từ đâu ra hai hộp cơm. “Không cầngọi loạn!” Đầu cô cũng không ngẩng lên mà nói: “Tối em mới ăn.” Công việc chồngchất như núi, hắn không thấy sao? Xem ra trước đây cô đánh giá thấp năng lựccủa hắn, gần đây đón nhận công việc của hắn, mới phát hiện công việc này thật nặngnề.

Thật hối hận khi đã tiếp nhận công việc của hắn mà!

“Ăn cơm trước đi! Lần trước em nói muốn ăn tempura, anh đã nghiên cứu thật lâu,đã thử thật nhiều lần. Em nhìn khẩu vị có đúng sẽ rất thích hay không?” Hắn mởhộp đựng thức ăn ra, cố gắng dùng mùi thơm đả động đến cô.

Trong khoảng thời gian này, Long Kiệt bái Tiểu Thích làm sư phụ dạy nấu ăn, cảngày cùng Tiểu Thích vội vàng học nấu ăn, nếu không phải gần đây Tiểu Thích đãbắt đầu đi làm, ban ngày hắn liền trốn không thấy bóng dáng.

Nếu nói không gặp được bóng dáng của hắn thì quá khoa trương, ngày nào cô cũngthấy hắn lêu lổng ở trong phòng bếp nhà cô, vấn đề là hắn phải bận rộn nấu ăn,chuyện công ty liền ném sang cho cô. Còn không phải là chính hắn làm cho cô bậnrộn, thật không biết ai mới là tổng giám đốc!

“Không phải là tempura sao? Anh mất bao nhiêu thời gian mới làm xong món này?”Cô sợ hắn tiếp tục làm phiền cô, dứt khoát bỏ công việc trên tay xuống, nhìnđến chiếc hộp đựng thức ăn liền ngồi xuống.

Cô không thể không bội phục người đàn ông này!

Hắn có nghị lực bền bỉ mà người thường không ai có được, cũng chỉ là thuậnmiệng nói một câu, hắn lại thật sự vội vàng chạy đi học nấu ăn, được rồi, cô làcó chút cảm động vì hắn, nhưng là không thể vì thế mà gả cho hắn chứ?

“Buổi chiều tự anh phê duyệt đống công văn này đi.” Cô phất tay một cái nói:“Cả buổi chiều hôm qua em phải làm biên bản hội nghị, không muốn giúp anh cảnhững việc này”.

“Tốt, em yêu. Tối anh sẽ chở em về nhà để có thể...” Long Kiệt nhìn cô ăn mộtmiếng hỏi: “Có ngon không?”

Đức Nữ tùy tiện gật đầu. “Làm gì phải đưa em về, anh mỗi ngày đều đi qua đi lạinhư thế không thấy mệt à?”

“Vậy em nên đồng ý gả cho anh, như vậy anh không cần...”

“Ngừng! Đừng có nói đến đề tài này nữa, lỗ tai em rất kén chuyện.” Cô há miệngto cắn một miếng tempura. Ừm! Ăn rất ngon.

Long Kiệt uất ức im lặng.

“Anh vừa mới nói là đưa em về để có thể làm cái gì?” Trí nhớ của cô không tệ,còn nhớ rõ vừa nãy chủ đề bị cô cắt đứt, một mặt cũng là vì cô không muốn nhìnthấy dáng vẻ thất vọng của hắn.

“Vừa đúng lúc có thể cùng Tiểu Thích học thêm một khóa nấu ăn.” Hắn nói. “Mộtkhóa nấu ăn!” Đức Nữ nhíu mày.

“Đúng vậy không phải mọi lần em đều thích món đồ ăn Pháp sao, nhưng mà TiểuThích cũng không làm được, vì thế anh nghĩ cũng đã làm phiền Tiểu Thích nhiềunhư vậy, không bằng giúp cô ấy đóng học phí, bọn anh sẽ cùng nhau học nấu ăn,như thế em cũng sẽ không cảm thấy anh đối xử không tốt với Tiểu Thích.”

Đức Nữ ngẩn cả người.

Một tình cảm xuất hiện đánh thẳng vào tim cô, cổ họng cô phát ra tiếng. “Em đưatay sờ dưới cằm anh râu đã lởm chởm, việc này rất nhiều phụ nữ sẽ thất vọng vềbạch mã hoảng tử trong lòng, cho dù trong mắt em anh chưa đạt tiêu chuẩn chọnchồng của em, nhưng anh lại nghiêm túc thực hiện yêu cầu của em!”

“Thật ra em cũng chỉ là thuận miệng gây khó khăn cho anh thôi, không ngờ anhlại nghiêm túc tới vậy!” Chóp mũi cô có chút đỏ.

“Anh biết mà!” Hắn cười nhìn gương mặt kinh ngạc của cô. “Nhưng anh không muốnem không có bất cứ sự quan tâm gì đến anh, cho nên em hãy nói từng yêu cầu củaem, đợi đến ngày nào đấy em có cảm giác an toàn, hoặc nguyện ý gả cho anh đếnhết cuộc đời, vậy anh mới được lợi nhuận!”

Lời của hắn khiến mắt cô tràn ngập nước mắt.

Một người đàn ông yêu thương một người phụ nữ không khó, nhưng một người đànông toàn tâm toàn ý muốn lấy người phụ nữ làm phần thưởng của hắn cũng rất khógặp.

Cá tính của cô trong mắt đàn ông sẽ là khuyết điểm, nhưng hắn lại coi tính cáchcủa cô như một phần thưởng quý giá, yêu những tính cách đặc biệt này của cô.Người đàn ông này yêu cô hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, trưởng thành gấptrăm lần so với sự tưởng tượng của cô!

Ngược lại, hắn không có thói quen nhìn cô như thế.

“Sao em lại khóc! Thật sự khó ăn đến vậy sao?” Hắn dịu dàng ôm lấy bả vai cô.

Cô ngẩng đầu lên, xúc động hôn lên môi hắn. Dùng miệng cô đầy kem bánh tempura,xoa xoa hương vị dâu lên miệng hắn.

Hắn hớn hở tiếp nhận “giày xéo” của cô!

Có lẽ, đợi cô ăn xong cô sẽ nói cho hắn biết — Cô thật sự rất yêu hắn!

Cô còn cần nhiều cảm giác an toàn hơn nữa, nhưng đồng thời cô cũng biết, ngàytổng kết đã đến.

Cho nên cô nguyện ý cùng hắn sánh bước bên nhau cả đời, nhưng mà sự thật phảiđợi mấy chục năm nữa, chỉ là cô muốn đợi hắn học nấu ăn hết các món ăn nổitiếng trên thế giới rồi mới nói, để tránh cho hắn “tưởng bở giữa chừng”.

Ừ! Ăn rất ngon!

Nếu như có người hỏi cô ăn cái gì ngon nhất, vậy thì chính mình hãy tự thử đi!Thứ lỗi cho Bàng tiểu thư không thể trả lời được rồi!