Tất Cả Mọi Người Đều Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta

Chương 30



Dĩ nhiên Diệp Chu không uống say, có điều dưới ngọn đèn lờ mờ, căn phòng yên tĩnh, dùng ánh mắt thưởng thức mà bản thân cũng không phát hiện nhìn bộ dạng uống bia tao nhã của đối phương, thật là tửu bất túy nhân tự túy, đầu óc cũng dần trở nên mơ hồ.

(*Tửu bất túy nhân tự túy: Rượu không tự nhiên làm say người, chỉ có người tự làm mình say)

Vừa thả lỏng một chút, Diệp Chu không nhịn được nói những lời bình thường mình sẽ không nói, như là bất mãn vừa rồi với Thương Tấn.

Thương Tấn để bia xuống, quan sát sắc mặt Diệp Chu, suy nghĩ xem có nên nghiêm túc nói chuyện với đối phương hay không. “Không nhấp bia, hay là muốn tôi ngậm uống hả?”

Diệp Chu quyệt miệng trợn mắt nhìn anh. “Tôi nói không phải ý này.”

Thương Tấn không để ý tới cậu, tiếp tục từ từ uống bia.

“Thương Tấc, cậu nói xem lúc cậu chào đời, có phải Thượng Đế không chỉ mở cửa sổ giúp cậu, còn tặng cậu thêm một đôi cánh ngạo mạn?” Bình thường Diệp Chu đã nói nhiều, uống bia vào lại càng khó kiềm chế. “Nếu không sao đến bán táo cũng có thể bán tốt hơn tôi”?

Thương Tấn xì một tiếng, không trả lời vấn đề của Diệp Chu, mà chuyển đề tài. “Từ nhỏ đến lớn cậu thật sự chưa được hạng nhất lần nào?”

Lần trước lướt diễn đàn sau khi nghe nói Diệp Chu là bảng nhãn thành phố D, Thương Tấn đặc biệt tự mình đi kiểm tra thành tích trạng nguyên một chút, kém anh tầm mười điểm, nhưng đối với cả nước, thành tích này của Diệp Chu đã rất lợi hại. Tuy nói là hạng hai nhưng có người nắm chuẩn thành tích như vậy, đây cũng là lần đầu tiên Thương Tấn gặp được, hơn nữa mỗi lần đều chỉ kém hạng nhất một chút. Muốn nói Diệp Chu cố ý, Thương Tấn thật sự nhìn không ra, nếu không sao mỗi lần Diệp Chu đều coi anh như đối thủ, mỗi lần nắm được sơ hở là muốn vượt qua. Nhưng nếu nói không phải cậu cố ý… vậy thế này không khỏi quá đáng thương.

“Phải không? Đời tôi có thể nói là gắn bó keo sơn với hạng hai, làm gì cũng đứng thứ hai, tiểu học, trung học, phổ thông, đại học, rốt cuộc tôi đã tạo nghiệt gì, cả đời đều không thoát khỏi số phận hạng hai.” Nói đến chuyện này Diệp Chu liền tức giận, cậu nâng hai ngón tay, không cam lòng nói. “Cái gì mà người khiêm tốn không cần nguyên nhân, tôi thật sự muốn lấy hạng nhất, đã không muốn ngồi ở hạng hai từ lâu rồi, đây còn không phải không vượt qua được cậu sao?”

Có mấy lời chôn trong lòng nhiều năm, vẫn luôn không tìm được người thích hợp để kể lể. Hiện tại người ngồi trước mặt cậu là Thương Tấn, người cậu luôn coi là tử địch, Diệp Chu lại không tự giác bỏ lớp phòng bị, vì Thương Tấn hiểu cậu.

Không cần Thương Tấn trả lời, Diệp Chu chỉ muốn khơi thông những bất mãn cùng oán giận cậu vẫn luôn ngó lơ nơi đáy lòng. “Tại sao người đời luôn coi trọng hạng nhất, hạng hai thì đáng đời bị lãng quên sao? Cũng không phải bản thân tôi muốn không bằng người khác, chẳng lẽ chỉ vì kém người khác một chút như vậy, tất cả cố gắng của tôi đều bị phủ nhận sao?”

Thương Tấn chưa từng trải qua cảm giác này, anh chỉ nói đơn giản một câu. “Cậu uống ít một chút.”

Diệp Chu như một đứa trẻ trong kỳ phản nghịch, Thương Tấn vừa dứt lời cậu liền mở một lon bia uống một ngụm lớn. “Tôi có một anh trai, cũng giống cậu, phương diện nào cũng rất ưu tú, cho nên ba mẹ cũng cho rằng việc tôi ưu tú như anh trai mình là điều đương nhiên. Nhưng tỉ lệ trở thành thiên tài không cao, tôi là người bình thường, tôi phải cố gắng hơn thiên tài hàng trăm lần mới có thể không bị bọn họ bỏ lại đằng sau. Tôi đưa thành tích mà bản thân thấy cũng không tệ cho ba mẹ, bọn họ lại không thèm nhìn thẳng tôi dù chỉ một chút…” Diệp Chu thở dài. “Không một lần nào… dù chỉ một lần, bọn họ có thể quay đầu lại…”

“Vậy còn không đơn giản, lần thi cuối kỳ này, tôi để hạng nhất lại cho cậu.”

Diệp Chu vốn có chút say nghe được câu này thì lập tức tỉnh táo, ánh mắt cậu không còn mờ mịt nữa, cậu nhìn thẳng Thương Tấn, không mang theo chút cảm xúc nào, hỏi: “Cậu nghiêm túc?”

Thương Tấn nhún nhún vai, không để ý nói: “Thứ hạng đối với tôi mà nói, không có ý nghĩa gì, hạng nhất hạng hai trong mắt tôi đều không kém, cậu đã coi trọng nó như vậy, cho cậu là được rồi.”

Diệp Chu cầm lon bia, uống sạch, sau đó nặng nề đập lên bàn, bốn chân bàn của bàn sách trên giường mềm yếu suýt bị Diệp Chu đập gãy, cậu nắm chặt thân lon, lon bia cũng nhanh chóng trở nên vặn vẹo vì hành động của cậu, ngược lại với động tác đó, giọng nói cậu rất nhẹ. “Thương Tấn, tôi cho là cậu hiểu tôi.”

Tim Thương Tấn trầm xuống, lập tức ý thức được vừa rồi mình nói bậy.

Chưa cho Thương Tấn cơ hội bổ sung, Diệp Chu tiếp tục nói: “Cậu đang bố thí cho tôi sao? Thứ cậu đạt được dễ như trở bàn tay lại là điều tôi cố gắng cả đời, cho nên cậu cảm thấy tôi đáng thương, đồng tình tôi, muốn dùng lòng từ bi ‘tặng’ tôi một lần, đúng không?”

“Tôi nói cho cậu biết, tôi không cần. Thứ tôi muốn, cmn tự tôi đi tranh thủ.” Diệp Chu thở hổn hển, cậu vẫn luôn cho rằng Thương Tấn hiểu cậu, cho nên mới nhân lúc say rông dài với đối phương một đống lớn, không nghĩ tới đổi lại là sự đồng tình của đối phương, Diệp Chu cậu cần đồng tình sao?

Rõ ràng từ nhỏ đến lớn, cậu nghe người khác nghị luận sau lưng mình, câu xuất hiện nhiều nhất là ‘Diệp Chu thật đáng thương, lần này xx đột nhiên phát huy, kết quả cậu ấy vẫn đứng hạng hai. Có điều tớ đồng tình với cậu ấy, thầy không thể cho cậu ấy hạng nhất một lần sao’, bình thường nghe thấy câu nói đó, trước kia còn có thể cười trừ, nhưng hôm nay đổi đối tượng, Diệp Chu không chỉ không cười nổi còn cảm thấy bản thân bị sỉ nhục.

Tôi coi cậu là đối thủ, cậu lại thương hại tôi.

Có làm sao Diệp Chu cũng không nuốt trôi nổi, cậu học theo cái thái độ khiến người chán ghét kia của Thương Tấn, bộ dạng cao cao tại thượng lại khinh thường nói: “Thật ra thì tôi cảm thấy cậu mới đáng thương hại.”

Áy náy trong lòng Thương Tấn lập tức tiêu tan, anh lạnh mặt hỏi ngược lại: “Tôi đáng thương hại?”

“Không phải sao, cậu cho rằng dù cậu làm chuyện gì cũng dễ dàng đạt được thành tích tốt, mọi người đều hâm mộ cậu? Cậu có gì đáng để hâm mộ?” Diệp Chu cười lạnh nói. “Không cần cố gắng cũng có thành quả, cậu nắm trong tay thì có cảm giác thành công sao? Cậu có thể thật sự vui vẻ sao? Cuộc sống của cậu như một tờ giấy trắng, dù trải qua mười năm trăm năm, cũng không có bất cứ chuyện gì hay bất cứ ai có thể vẽ một dấu gì lên tờ giấy đó.”

“Vậy dù sao cũng hơn một người cả đời cố gắng vì mục tiêu, tốn trăm cay ngàn đắng, mỗi lần đều chỉ nhận được thất vọng.” Thương Tấn đứng lên, đưa mắt nhìn xuống Diệp Chu. “Tôi không có được vui vẻ, cậu cũng không có, nếu không, vừa rồi cậu sẽ không kể chuyện đó với tôi.”

“Kể chuyện xưa? Tôi kể chuyện cũ khi nào, rõ ràng tôi đang cười nhạo, Diệp Chu tôi là một chuyện cười.” Nếu không làm sao có thể xé vết thương của mình ra cho kẻ mình không muốn để lộ nhất thấy chứ? Diệp Chu tự giễu nở nụ cười. “Rượu đúng là không phải đồ tốt. Tôi uống nhiều rồi, đi tắm trước.”

‘Cạch’ một tiếng, cửa phòng vệ sinh khóa lại.

Thương Tấn tới cạch bồn rửa mặt, dùng nước lạnh rửa mấy lần, nhìn bản thân trong gương, biểu cảm trên mặt xa lạ như vậy, anh vỗ mặt một cái, lẩm bẩm: “Thật khó nhìn.”