Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 49: Hung thủ giết người



Dịch: BsChien + VoMenh

Trong phòng ngủ, Cố Nguyệt Nga nhìn chòng chọc vào chiếc giày thêu màu đỏ, sắc mặt tái nhợt. Còn Tiểu Đỗ thì nhìn ngó nghiêng thấy không có chuyện gì xảy ra lại rụt đầu vào trong toilet, tiếp tục tháo trang sức, rửa mặt mũi tay chân.

- Chị Cố à, chiếc giày đỏ không phải là của chị thật ạ? – Tiểu Đỗ nói vọng ra – Nếu không phải thì lát nữa để em đem bỏ ra ngoài cổng, không chừng chủ nhân của nó sẽ quay lại tìm.

Trong phòng ngủ, ánh đèn trần phả vào mặt Cố Nguyệt Nga khiến mặt bà ta càng trắng bợt bạt, bà ta đứng nhìn chòng chọc vào chiếc giày thêu màu đỏ, bên tai tựa hồ văng vẳng tiếng ca hát của bé gái nhỏ…

Trầm mặc một lát, Cố Nguyệt Nga nói:

- Không cần đâu, để chị mang bỏ đi là được.

Nói xong Cố Nguyệt Nga đi đến bên giường, bà ta không dám đụng vào chiếc giày thêu nên dùng một cái khăn bọc lại, sau đó ôm nguyên cái bọc rời khỏi phòng ngủ.

Đẩy cửa phòng chung cư ra, gió đêm lạnh ngắt thổi phà vào mặt khiến Cố Nguyệt Nga chợt nổi da gà, trong lòng lạnh lẽo bất an.

Ngoài hành lang trống rỗng, không có một bóng người nào, bóng đèn cảm ứng ngoài hành lang tự động bật sáng theo tiếng chân Cố Nguyệt Nga bước đi, đem cái bóng sau lưng bà ta kéo dài ra.

Bà ta lén lút nhìn bốn phía, xác định xung quanh không có ai mới ôm cái bọc đựng chiếc giày thêu chậm chạp bước xuống thang lầu. Tiếng bước chân vang vọng trong cầu thang khiến Cố Nguyệt Nga chợt hoảng hốt, rõ ràng tiếng bước chân chính là của bà ta nhưng lại có cảm giác như ai đó đang đuổi theo ngay sau lưng.

Cố Nguyệt Nga một mực đi đến thùng rác rất xa khu chung cư, bà ta vừa thở hổn hển vừa mở nắp thùng rác, đem chiếc giày và cả khăn bọc ném vào bên trong.

Trên lối đi bộ tối đen, Cố Nguyệt Nga nhìn chằm chằm vào thùng rác một hồi lâu rồi mới chậm rãi lui lại. Đến khi cách một quãng đủ xa, bà ta mới bỗng nhiên quay người, chạy nhanh về phòng mình.

Tựa hồ muốn bỏ rơi thứ gì đó ra sau lưng.

Tiếng dép theo bước chạy của Cố Nguyệt Nga vang lên trên nền xi măng thành những âm thanh lẹt xẹt chói tai, nhưng mà vừa chạy được mấy bước, bà ta đột nhiên sửng sốt.

Phía sau tựa hồ có tiếng bước chân khác cũng vang lên.

Có người đang đuổi theo?

Cố Nguyệt Nga đột ngột quay đầu, lại phát hiện phía sau lưng rỗng tuếch không có một ai. Trên con đường đi bộ tối om om chỉ có vài chiếc lá rụng, ngoài ra không có gì, không có một ai đi theo sau, ngay cả tiếng bước chân cũng tự nhiên biến mất.

Trong bóng đêm, Cố Nguyệt Nga nuốt một ngụm nước bọt, chần chờ mấy giây rồi xoay người tiếp tục chạy.

…Bịch bịch bịch … Bịch bịch bịch….

Tiếng bước chân của bà ta càng ngày càng gấp rút. Mà trong bóng tối, tiếng bước chân này dần dần xuất hiện tiếng vang.

…Bịch bịch bịch … Bịch bịch bịch….

Phía sau tiếng chân vang lên dồn dập, giống như ai đó đuổi theo đòi mạng, càng lúc càng gần…

Cố Nguyệt Nga mặt tái mét liều mạng chạy thật nhanh, hoàn toàn không dám quay đầu.

Tận đến khi chạy lên tới lầu hai chung cư, xông vào phòng rồi đóng sập khóa trái cửa lại, Cố Nguyệt Nga mới hoàn hồn ngồi bệt xuống, lưng tựa trên ván cửa, toàn thân giống như thoát lực mềm nhũn, dồn dập thở dốc.

Trong phòng ngủ, Tiểu Đỗ đã rửa mặt xong đang ngồi chơi điện thoại trên giường, nghe tiếng đóng cửa, cô gái vẫn cắm cúi nhìn màn hình điện thoại, nói:

- Chị Cố a, sao chạy nhanh như vậy? Gặp kẻ xấu hay sao?

Cố Nguyệt Nga mồ hôi chảy ròng ròng trên đầu, ôm bụng thở hổn hển rồi ngẩng đầu lên trả lời:

- Không có… Chị thử chạy bộ thể dục chút xem còn chạy được nhanh hay không thôi!

Nói xong, bà ta nhìn lại xác nhận cửa đã khóa chặt, sau đó mới rời khỏi chỗ ngồi trên sàn.

Một cơn gió lạnh thổi ào ra, Cố Nguyệt Nga phát hiện cửa sổ không có đóng, bà ta vội vàng nhào tới, luống cuống tay chân đóng cửa sổ lại, thậm chí rèm cửa cũng kéo xuống... Bach ngọc sá ch. co m...

Đứng trong phòng đã bịt kín mít, Cố Nguyệt Nga đưa mắt kiểm tra kỹ cửa chính đã khóa chặt, cửa sổ đã đóng kín, lúc này bà ta mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Trên giường, Tiểu Vũ ngẩng đầu hỏi:

- Chị Cố làm gì mà đóng cửa hạ màn ghê vậy? Chị muốn đi ngủ rồi hả?

Cố Nguyệt Nga khẽ gật đầu, cũng không nói chuyện nữa mà nằm luôn ra giường. Bà ta co quắp chân tay, quấn chăn kín người nằm ẩn khuất vào trong góc giường.

Một nỗi sợ hãi bất an đang xâm chiếm nội tâm của bà ta. Chiếc giày thêu đột nhiên xuất hiện khiến bà ta thực sự hoang mang, bà ta nghĩ đến cơn ác mộng vừa rồi.

Chẳng lẽ...

Cố Nguyệt Nga nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy toàn thân phát lạnh. Trong cơn ác mộng, dù là bây giờ nhớ lại thì vẫn thấy mọi thứ quá chân thực, giống hệt như bà ta đang trở lại căn nhà đỏ kia.

Loại cảm giác chân thực quỷ dị kia căn bản không phải giống như một giấc mộng mơ hồ mông lung. Khiến cho trong lòng bà ta phát lạnh và thoáng xuất hiện một phỏng đoán kinh khủng…

Đúng lúc này, cô gái cùng phòng Tiểu Đỗ đột nhiên mở miệng:

- Ah chị Cố, chị có nghe chuyện kia không?

- Chuyện gì hả?- Cố Nguyệt Nga thò đầu ra từ trong chăn. Bà ta đột nhiên phát hiện rằng nói chuyện cùng người khác khiến bà ta cảm thấy đỡ sợ hãi hơn là sự im lặng tĩnh mịch trước đó.

Tiểu Đỗ vẫn nghịch điện thoại, không ngẩng đầu lên nói:

- Thì sự kiện gần đây nè… Mấy ngày trước đó, có nữ sinh kia ban đêm ra ngoài bị người ta giết, chết thê thảm ghê rợn lắm nè. Mà em nghe người ta nói nữ sinh kia bị giết chết ở gần khu nhà này luôn á!

Câu chuyện của Tiểu Đỗ khiến Cố Nguyệt Nga chợt liên tưởng đến thanh niên lúc ban ngày gặp bà ta, một nam thanh niên với nụ cười quỷ dị âm trầm.

Vô thức bà ta thấy lòng ớn lạnh.

Thằng kia… Chẳng lẽ chính là hung thủ giết người? Là một loại sát nhân biến thái? Hắn muốn giết mình?

Cố Nguyệt Nga sắc mặt tái nhợt lắc đầu:

- Không... Không thể nào...

Cố Nguyệt Nga cười gượng trả lời Tiểu Đỗ:

- Bây giờ đang là thời điểm mùa hè, trong thành phố an ninh thắt chặt. Tên sát nhân kia nếu không trốn nhanh thì sẽ bị tóm cổ ngay lập tức. Cho nên hắn khẳng định đã chạy trốn chứ chẳng dám ở lại Lục Bàn Thủy đâu.

Tiểu Đỗ thì lắc đầu cãi lại:

- Vậy cũng không phải… Bởi vì có đạo lý chỗ hung hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Nói không chừng tên hung thủ kia trốn ở gần chúng ta ấy chứ! Có khi nào hắn ở luôn trong khu chung cư này, khéo có khi lại sát vách nhà mình cũng nên…

Nghe Tiểu Đỗ suy luận bâng quơ nhưng Cố Nguyệt Nga nghe xong thì mặt trở nên tái mét. Bà ta cũng không muốn nói tiếp về chuyện này, vì cứ nghe đến hung thủ giết người với lại xác chết thì bà ta không hiểu sao liền liên tưởng đến thanh niên cổ quái kia.

Đối phương với hốc mắt hõm sâu thâm quầng, sắc mặt tái nhợt, còn có nụ cười quỷ dị kia, tất cả đều tạo cho bà ta một loại cảm giác kinh dị rùng mình… Giống như tính mạng bà ta đang bị một thứ gì đó chằm chằm nhìn vào.

Cố Nguyệt Nga lảng tránh nói sang chuyện khác:

- À Tiểu Đỗ, chiếc giày thêu kia em làm sao tìm được vậy? Nó nằm ở trước cửa nhà luôn hay sao? Lúc em trở về có thấy người lạ nào không?