Tạp Đồ

Chương 19: Cùng nhau làm tạp ảnh



Trần Mộ lắc đầu: “Đã lâu không làm qua.” Trong thời gian này hắn đang cố gắng nghiền ngẫm lý luận cơ sở của trù tạp.

“Vậy mấy ngày nay người làm gì?” Lôi Tử như nghe thấy một chuyện không thể tin được, bật dậy nhìn Trần Mộ. Hắn rất hiểu đứa bạn này. Hắn không ham chơi, hay chính xác trong đầu hắn căn bản không có khái niệm chơi là gì. Trong đầu Lôi Tử, Trần Mộ như không hề biết mệt mỏi, chưa bao giờ biết chán ghét, một lòng học tập huyễn tạp, mặc dù không thích cầu tiến, nhưng là một thanh niên rất tốt.

Song hôm nay hắn không ngờ Trần Mộ nói đã lâu hắn không đụng đến huyễn tạp, bảo sao hắn không kinh ngạc?

Trần Mộ im lặng, không nói lời nào. Hắn không biết phải giải thích chuyện này thế nào.

Lôi Tử thấy vẻ mặt Trần Mộ như vậy, hiểu rõ hắn không muốn nói. Nếu như Trần Mộ không muốn nói, Lôi Tử tin tưởng, trên thế giới này không ai có thể từ trong miệng hắn moi ra được một từ nào.

“Được rồi, đừng làm ra bộ mặt xấu này, ai cần? Vậy có cái nào hồi trước làm không? Cho ta xem một chút.” Lôi Tử ra vẻ thoải mái nói.

Bọn họ là một đôi bạn như thế, khi bản thân phẫn nộ sẽ không nhịn được liền gặp nhau để phát tiết, mà khi người kia khó chịu, cho dù mình không vui, cũng tuyệt đối không đeo vẻ mặt khổ não làm cho không khí đã nặng nề lại càng nặng nề hơn.

Trần Mộ tiện tay đưa cho Lôi Tử một huyễn tạp: “Ừ, nó đây.”

“Hắc, để nhân vật có thực lực trong giới tạp ảnh như ta xem xét huyễn tạp ngươi chế tạo, nói cho ngươi biết, ánh mắt của ta rất độc, đến lúc bị ta chê cũng đừng buồn.” Lôi Tử vừa bảnh chọe vừa cuống quít cầm lấy huyễn tạp Trần Mộ đưa.

“Ha, rốt cuộc đã đến thời khắc lịch sử…” Lôi Tử vừa nói vừa vụng về cắm huyễn tạp vào trong khe chứa tạp trên độ nghi của mình.

Chứng kiến động tác vụng về của Lôi Tử, Trần Mộ không chịu được, trong lòng buồn bực, trước đây thân thủ tên này không phải là rất linh hoạt sao?

Hắn không biết, bây giờ bất luận là độ linh hoạt, nhanh nhẹn, sức lực, hay nhãn lực của thân thể hắn so với trước kia đã như hai người khác nhau. Cho nên hắn mới đột nhiên cảm thấy động tác của Lôi Tử rất vụng về, không hợp lý. Không phải Lôi Tử vụng về đi, mà là trình độ hắn biến cao. Nhưng bây giờ hắn vẫn chưa nhận ra điểm này.

Lôi Tử nhấn nút kích hoạt.

Đột nhiên, một quái vật to lớn xuất hiện giữa khoảng không, cơ hồ bịt kín cả căn phòng. Là một con rồng! Một con rồng lửa! Thân thể thật dài của nó cuộn tròn vờn quanh, một cặp mắt đỏ thẫm sâu hoắm nhìn hắn chăm chú, như muốn xem thấu nội tâm của hắn. Lôi Tử sợ đến lạnh cả xương sống.

“Má ơi!” Lôi Tử trừng mắt, ngã về phía sau, hôn mê bất tỉnh!

Trần Mộ chết lặng nhìn Lôi Tử ngất xỉu. Hắn không thể tin huyễn tạp cấp một lại có thể dọa một người ngất xỉu.

Đi tới bên cạnh Lôi Tử, tắt độ nghi trên tay hắn, xoát! Con rồng lửa đáng sợ lập tức biến mất khỏi không khí.

Trần Mộ không đánh thức Lôi Tử, mà ngồi xuống bên cạnh hắn. Đáng tiếc không có thanh vân lưu thủy, Trần Mộ hơi tiếc nuối. Cứ ngồi im như vậy, thả lỏng suy nghĩ của bản thân. Sự tĩnh lặng không có ưu thương, Trần Mộ nhìn qua không khác gì một khúc gỗ.

Qua mười phút sau, Lôi Tử mới từ từ tỉnh lại.

Hắn vừa tỉnh lại, liền trở mình dậy, nhìn xung quanh, trên mặt vẫn còn vài phần sợ hãi: “Đầu gỗ, vừa rồi ngươi có thấy không? Đó là cái gì vậy?”

“Ừ, nhìn thấy.” Vẻ mặt Trần Mộ không chút thay đổi: “Đó là rồng lửa, chiến đấu huyễn tạp cấp ba.”

“A! Chiến đấu tạp cấp ba?” Lôi Tử liền đờ mặt ra, qua mười giây, đột nhiên quay đầu qua, ngây ngốc hỏi: “Ngươi chuyển sang làm tạp tu từ khi nào?”

“Không có, đó là huyễn tạp cấp một, con rồng lửa đó chỉ là một ảo ảnh, không có lực sát thương.” Trần Mộ giải thích, nhưng ảo ảnh mình chế tạo ra vậy mà lại có thể dọa người khác ngất đi, hắn cảm thấy có chút tự hào.

“Ảo ảnh?” Lôi Tử thoáng ngẩn ra, lập tức lắc đầu như điên: “ Không có khả năng, làm gì có chỗ nào giống ảo ảnh? Đầu gỗ ngươi đừng chọc ta, ta làm nghề gì? Là làm tạp ảnh! Mỗi ngày đều tiếp xúc không ít ảo ảnh, có phải ảo ảnh hay không ta chỉ cần liếc mắt là nhận ra. Lúc nãy tuyệt đối không phải là ảo ảnh!” Lôi Tử giọng như chém đinh chặt sắt kết luận.

“Lúc nào ngươi thành tạp tu? Còn có huyễn tạp cấp ba? Món đó cũng không rẻ đâu a?” Lôi Tử ngờ vực.

Trần Mộ chẳng thèm giải thích, liền đến cạnh Lôi Tử, mở độ nghi của hắn một lần nữa.

“Ngươi sờ đi rồi biết.” Trần Mộ bỏ lại một câu.

Con rồng lửa vô cùng sống động một lần nữa xuất hiện.

Lôi Tử càng hoảng sợ, nhưng lại bình tĩnh hơn so với lần trước nhiều, chỉ có bắp chân hơi run lẩy bẩy. Liếc nhìn Trần Mộ, thấy hắn không giống như đang đùa, Lôi Tử liền sợ sệt đưa tay chạm vào con rồng lớn này.

Nhưng lại chạm vào khoảng không.

“Ý.” Cảm giác trống không trên tay làm Lôi Tử giật mình, quả nhiên là ảo ảnh. Như vậy, lòng căng thẳng của hắn cũng xẹp xuống. Vừa buông lỏng, hắn bắt đầu nảy sinh hứng thú sâu đậm với ảo ảnh rồng lửa này. Hắn đi tới đi lui xung quanh ảo ảnh rồng lửa, thỉnh thoảng trong miệng lại phát ra tiếng than thở.

“Trời ạ, quá giống! Đúng là giống thật y như đúc! Đầu gỗ, không nghĩ ra kỹ thuật của ngươi đã đến trình độ này, thật sự làm ta giật cả mình a! » Lôi Tử vô cùng hưng phấn, miệng nói không ngừng.

Đối với sự khen ngợi của Lôi Tử, Trần Mộ không để ý đến, ừ một tiếng rồi nằm lên giường.

Lôi Tử nhìn hơn mười phút, mới luyến tiếc thu hồi lại huyễn tạp. Quay mặt qua, vẻ mặt hắn cực kỳ vui sướng.

“Đầu gỗ! Ta có ý này!” Trong mắt Trần Mộ, Lôi Tử đang phấn khởi vô cùng.

Trần Mộ chậm rãi đáp: “ Ý gì?”

“Chúng ta làm tạp ảnh đi.” Lôi Tử lại gần, vẻ mặt chờ mong nhìn Trần Mộ.

Trần Mộ cẩn thận nhìn Lôi Tử, thấy hắn chăm chú không giống như đang nói đùa, suy nghĩ một lúc rồi mới mở miệng: “Lôi Tử, ta không biết chút gì về tạp ảnh, làm không được.”

Lôi Tử cũng không nóng nảy: “Đầu gỗ, ngươi có thể làm ra huyễn tạp đến mức này, tạp ảnh chỉ là vấn đề nhỏ đối với ngươi. Ta tin chắc, chỉ trong thời gian ngắn ngươi liền học được tạp ảnh. Nó đơn giản hơn nhiều so với ảo ảnh rồng lửa của huyễn tạp cấp một mà ngươi làm. Kịch bản ta viết, bán hàng ta cũng phụ trách, ngươi chỉ cần làm tạp ảnh là được. Thời gian ta làm nghề này cũng không ít, ta rất rõ đường đi nước bước trong nghề này. Đầu gỗ, ngươi có thực lực này! Ta cũng có! Chúng ta là bộ đôi hoàn hảo!” Trong lời nói của Lôi Tử lộ ra sự tự tin mạnh mẽ.

Trần Mộ cúi đầu suy tư, từ sau khi Hoa thúc qua đời, hắn vẫn không kiếm được nguồn thu nhập khác. Có lẽ, làm tạp ảnh cũng là sự lựa chọn không tồi…