Tàng Yêu

Chương 32



Tỉnh dậy một lần nữa, trời đã tối. Cảm giác nhờn nhợn buồn nôn chẳng những không có dấu hiệu giảm bớt, mà ngược lại càng tăng thêm. Màn được kéo lên, kẻ nào đó có thân hình như tòa núi nhỏ bình thản ngồi đọc sách trên nhuyễn tháp ở cạnh giường. Cạnh giường hắn có thêm cái nhuyễn tháp này từ khi nào? Nguyệt Quỳnh chớp chớp đôi mắt nặng trĩu đầy mệt mỏi.

“Tiến vào.”

Nghiêm Sát đặt thư xuống. Người tiến vào chính là Hồng Hỉ  cùng Hồng Thái, còn có Từ đại phu mà Nguyệt Quỳnh không thích nhất. Từ đại phu ngồi xuống bên giường, Nghiêm Sát kéo tay trái Nguyệt Quỳnh ra, để Từ Khai Viễn xem mạch cho hắn. Vẻ mặt Hồng Hỉ  Hồng Thái chứa đầy sự khẩn trương đứng ở phía sau Từ đại phu, làm cho Nguyệt Quỳnh nghĩ rằng bọn họ đã bị Nghiêm Sát dọa sợ rồi.

Từ Khai Viễn xem mạch một hồi lâu mới nhấc tay ra, hắn trước tiên mỉm cười với Nghiêm Sát, hai tay đang nắm chặt thành quyền của Nghiêm Sát liền buông ra. Sau đó hắn hỏi: “Nguyệt Quỳnh công tử, có gì không khoẻ?”

“Buồn nôn.”

“Đầu có bị choáng không?”

“Chóng mặt.”

“Có buồn ngủ không?”

“Có.”

“Khi nào bắt đầu có những triệu chứng này?”

“Hôm nay, ngô, kỳ thật mấy hôm trước cũng như thê, nhưng hôm nay đặc biệt rõ ràng.”

“Có muốn ăn gì không?”

“Muốn ăn chút gì đó chua, hoặc mặn. Có vị đậm đà.”

Từ Khai Viễn khẽ gật đầu, trong mắt Hồng Hỉ cùng Hồng Thái chứa đựng vẻ vui sướng, đôi lục mâu lấp lánh lóe sáng. Nguyệt Quỳnh vừa nói xong liền thấy hoảng sợ, không nói không biết, vừa nói xong hắn mới phát hiện bản thân mình có vẻ như thật sự bị bệnh, có nhiều triệu chứng kì lạ như thế. Bất quá tạm thời hắn không quan tâm đến những điều này.

“Từ đại phu.”

“Mời công tử nói.”

“Ngài có nhìn qua Hoa Chước chưa? Hắn bị đánh.”

Từ Khai Viễn lập tức nói: “Công tử yên tâm, ta đã nhìn qua Lê công tử bên kia rồi. Trước khi đến đây ta lại đi một chuyến, sau khi thoa dược, mặt Lê công tử đã hết sưng, ngoài ra không có gì đáng lo ngại, sau mấy ngày nữa sẽ hoàn toàn bình phục.”

Nguyệt Quỳnh cảm thấy yên tâm, nhưng trong lòng vẫn có chút áy náy: “Là ta liên lụy hắn.”

Từ Khai Viễn nhìn vào mắt Vương gia, khẽ nói: “Lời này của công tử không đúng rồi. Lê công tử xem công tử là bằng hữu, nên mới hành động như thế. Điều hắn muốn không phải là công tử tự trách mình, mà là sự bình yên của công tử. Hơn nữa lấy tình trạng hiện tại của công tử mà nói, nếu lúc ấy ngài bị trúng cái tát kia, hậu quả thật không lường được.”

“A? Ta xảy ra chuyện gì?” Nguyệt Quỳnh hoảng sợ, không phải là vì hắn uống quá nhiều canh gà đó chứ?

Từ Khai Viễn vuốt vuốt bộ râu dài của mình: “Có phải công tử thường hay lén ăn thức ăn cay và uống rượu hay không?” Nguyệt Quỳnh không dám nhìn Nghiêm Sát, khẽ trả lời có, sợ làm liên lụy Hồng Hỉ  Hồng Thái, hắn vội vàng nói: “Không liên quan đến Hồng Hỉ  Hồng Thái, là tại bản thân ta tham lam.” Hồng Hỉ  Hồng Thái khẽ cúi thấp đầu, không dám nhìn công tử.

Từ Khai Viễn nói: “Công tử nên biết ngài không thể ăn cay, uống rượu. Công tử bị buồn nôn, chóng mặt đều là do dạ dày của công tử có vấn đề, mà điều này có liên quan đến việc công tử thường lén ăn cay, uống rượu.”

“A?” Không thể nào.

“Dạ dày của công tử đã bị hư tổn, trước khi công tử hoàn toàn hồi phục, công tử không được ăn cay, uống rượu nữa. Nếu công tử muốn sớm được hồi phục, phải nghe theo sự điều trị của ta.”

Không thể ăn cay, không thể uống rượu. . . . . . Cuộc sống thực gian nan. Nguyệt Quỳnh thất thần khẽ gật đầu: “Hảo, ta đã biết, Từ đại phu.”

Từ Khai Viễn hài lòng nở nụ cười, lấy từ trong lòng một tờ giấy, giao cho Hồng Hỉ : “Trên đây có viết một số điều kiêng kị, các ngươi phải chú ý. Còn có những gì công tử nên ăn, những nơi cần cẩn thận, các ngươi đều phải nhớ hảo.” Hồng Hỉ nhận lấy, nâng niu như bảo bối.

Từ Khai Viễn lại nói với người đang cảm thấy mất mát: “Cho dù công tử buồn nôn, mỗi bữa cơm cũng phải tận lực ăn, nếu trong dạ dày không có gì cả, tổn thương sẽ càng nghiêm trọng hơn.” Nguyệt Quỳnh vẫn lại gật gật đầu, hắn tự hỏi đã làm gì khiến dạ dày bị hư tổn chứ? Lạt áp đầu mà hắn thích ăn nhất, hoa quế nhưỡng và rượu gạo mà hắn thích uống nhất. . . . . .

Khám và chữa bệnh xong, Từ Khai Viễn đứng dậy rời đi, Nghiêm Sát đi theo ra ngoài, Nguyệt Quỳnh còn nằm ở trên giường, chưa thể hoàn hồn sau đả kích tàn khốc kia. Hồng Hỉ  Hồng Thái quỳ ở bên giường an ủi công tử.

“Công tử, chờ thân thể ngài hồi phục, ta đi mua lạt áp đầu cho ngài.”

“Công tử, năm nay khi hoa quế nở, ta liền nhưỡng rượu cho công tử.”

Nguyệt Quỳnh cảm kích cầm tay hai vị người hầu: “Hồng Hỉ  Hồng Thái, các ngươi nhất định phải vĩnh viễn theo ta.”

“Công tử ──”

Gian ngoài, Từ Khai Viễn nhỏ giọng nói với Nghiêm Sát: “Vương gia có thể an tâm. Tình trạng của Nguyệt Quỳnh rất tốt, chỉ cần chuyện hôm nay không phát sinh nữa, hắn sẽ không có chuyện gì. Người mang thai phải tránh kinh hách cùng kích thích. Bất quá hắn là nam tử, bệnh trạng không thể xem như nữ tử mà phán định, cho nên còn phải vô cùng cẩn thận. Tuy nói đã được hai tháng, bất quá vẫn nên tận lực nằm trên giường thật là tốt, chờ thêm ba tháng nữa lại nhìn.”

Nghiêm Sát chau mày.

Từ Khai Viễn phiêu mắt nhìn trong phòng, thấp giọng nói: “Tuyệt đối không thể để Nguyệt Quỳnh luyện vũ. Ngoài ra, trước khi thai nhi ổn định, Vương gia vẫn là nên nhịn một chút, không cần sinh hoạt phu thê.” Nghiêm Sát “Ân” một tiếng, thấy Từ Khai Viễn không còn gì muốn nói, y liền xoay người vào phòng.

. . . . . . . . .

Ban đêm, hắn nằm trên vai Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh do dự  hồi lâu, mới mở miệng hỏi: “Công chúa bên kia. . . . . .”

“Không ai có thể ở địa bàn của ta giương oai, huống chi là ở trong phủ của ta.” Nghiêm Sát không muốn nói nhiều về chuyện nữ nhân kia, ôm chầm lấy hắn, “Ngủ.”

Nguyệt Quỳnh ngẩng đầu nhìn: “Nàng là công chúa.”

Nghiêm Sát mắt lạnh: “Ngươi muốn vì nàng cầu tình?” Nguyệt Quỳnh cứng miệng, không nói chuyện. Nếu có thể nói, hắn thực muốn vì nàng cầu tình. Bàn tay to của Nghiêm Sát duỗi ra, đặt đầu Nguyệt Quỳnh vào trong ngực mình. “Ngủ! Không được ở trước mặt ta đề cập đến nàng, đề cập một lần ta khiến cho ngươi một tháng không xuống giường được.”

“Nghiêm Sát.” Người nào đó đêm nay rất không sợ chết. Nhưng lúc này, lửa giận của Nghiêm Sát nháy mắt  liền tắt.

“Ngủ.”

“Nàng, là công chúa.”

“Với ta mà nói, nàng cái gì cũng không phải. Ngươi thật muốn một tháng không xuống giường được?” Nghiêm Sát xoay người đem Nguyệt Quỳnh đặt ở dưới thân, lấy râu đâm lên mặt hắn. Nghĩ rằng hắn muốn “tra tấn” mình, Nguyệt Quỳnh nhanh chóng câm miệng (không muốn câm cũng không được, miệng bị chặn rồi). May mắn là Nghiêm Sát chỉ đâm khắp mặt cùng cổ hắn, rồi liền buông tha cho hắn.

“Ngủ.”

Nguyệt Quỳnh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ngủ.

Nửa tỉnh nửa mê, hắn đột nhiên nghe thấy Nghiêm Sát nói: “Nữ nhân kia có thai.”

A? ! Nguyệt Quỳnh bừng tỉnh, không chút ý thức hỏi: “Công chúa có cốt nhục của ngươi?”

Bóng người chụp xuống, Nguyệt Quỳnh bị Nghiêm Sát mang lửa giận hừng hực lột sạch, từ đầu đến chân bị y dùng râu đâm vài lần. Vừa chìm đắm vừa choáng váng, hắn mới dần phản ứng lại, từ trước khi Nghiêm Sát đại hôn đến bây giờ, y vẫn qua đêm ở trong phòng hắn. A! Công chúa hoài hài tử của ai! Nhưng khi hắn hiểu được thì đã quá muộn.