Tàng Tình

Chương 42



Sau khi dùng xong bữa tối, mấy vị phó tướng đều tụ tập trong doanh trướng chủ tướng thương thảo bước đối sách tiếp theo. Thống soái người Liêu bị Yên Vân Liệt bắn chết, nhưng người Liêu lại không có ý đồ lui binh.

“Mất chủ tướng chẳng qua là một đám binh tán loạn, không đáng để sợ!” Dần Hổ kết luận.

Nhưng bị Đông Ly Mộ Vân bác bỏ, “Ta lại không cho là như vậy, bọn họ lần này phía sau có ma giáo nâng đỡ, hiện tại không có chủ soái còn không lui binh, hiển nhiên còn có ý đồ.”

Dần Hổ không phục cách nói này của hắn, “Ý đồ gì? Đã không còn người chỉ huy đánh trận còn có thể có ý đồ gì? Không phải là đều coi trọng mỹ nhân xông vào trong doanh địa ngày đó thôi sao? Nhắc tới cũng phải, chỗ người Liêu tìm được mỹ nhân da mỏng thịt mềm như thế? Chậc chậc chậc, đáng tiếc là nam nhân, nếu không ta cũng đoạt đi sưởi ấm giường.”

“Dần tướng quân…” Nguyễn Tố Tuyết lên tiếng, ý bảo hắn không nên lại tiếp tục nói bậy, như thế, Dần Hổ lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, Nguyễn Tố Tuyết lại chuyển hướng Đông Ly Mộ Vân, “Ý nghĩa của Đông Chu vương… là bọn chúng còn ngấp nghé gì đó, vì vậy mới chậm chạp không chịu lui binh?”

Đông Ly Mộ Vân gật gật đầu, “Đối với bọn chúng mà nói, chinh chiến nhiều năm với chúng ta nhưng vẫn còn giằng co chẳng được, không bằng dùng phương pháp đó, thiên hạ Trung Nguyên mà mất, còn có ai ngăn cản được bọn chúng?”

Chuyện lăng Diễm đế và chín đỉnh chỉ có số ít người biết được, vì vậy Đông Ly Mộ Vân cũng không nói quá rõ ràng.

Nguyễn Tố Tuyết lui mấy viên phó tướng, chỉ lưu lại Lăng Thanh cùng Đông Ly Mộ Vân, hỏi, “Ở đây đã không có người ngoài, ta nói chuyện cũng không cần che che giấu giấu, Đông Chu vương, ta hỏi ngươi một câu, có muốn đáp hay không, cũng không ép ngươi.”

Thấy Đông Ly Mộ Vân gật đầu, Nguyễn Tố Tuyết nói tiếp, “Ngày đó chuyện Vũ Hoàn sơn, có phải là ngươi và An Dương vương âm thầm an bài hay không? Bản đồ lăng Diễm đế và bản vẽ cơ quan, trên tay ngươi có phải cũng có một phần?”

Lăng Thanh chấn động, không ngờ Nguyễn Tố Tuyết lại đưa ra câu hỏi giống như Yên Vân Liệt.

Yên Vân Liệt vẫn còn có thù hận với Đông Ly Mộ Vân, y đã không chỉ một lần nhắc nhở mình, không nên dễ tin Đông Ly Mộ Vân, chuyện phát sinh ngày ấy trên Vũ Hoàn sơn, người được lợi lớn nhất chính là Đông Ly Mộ Vân cùng An Dương vương, nói không chừng đây hết thảy chính là bọn họ an bài, để lấy được phần bản vẽ cơ quan lúc đó còn đang trong tay mình.

Cho dù biết “Cập Đệ” trên người mình là Đông Ly Mộ Vân hạ, thế nhưng hắn và Đông Ly Mộ Vân quen biết nhiều năm như vậy, ra sống vào chết cũng mấy lần, hắn nguyện ý chờ Đông Ly Mộ Vân chính miệng thẳng thắn chuyện này với mình, nhưng thủy chung không muốn tin trong lòng Đông Ly Mộ Vân có dã tâm, thậm chí cũng mơ ước vị trí cao cao tại thượng ngồi ôm thiên hạ ấy.

Biểu tình trên mặt Đông Ly Mộ Vân hơi biến hóa, nhưng giọng điệu mở miệng cực kỳ bình tĩnh, nghe không ra chột dạ và hoảng loạn gì, “Không dối gạt Kỳ phu nhân, bản vẽ cơ quan quả thật bị An Dương vương vẽ lại một phần, nhưng không ở chỗ ta, An Dương vương có dụng ý khi làm vậy của hắn, lúc đó ta không có quyền can thiệp hắn.”

Nguyễn Tố Tuyết nghe xong cũng không quá để ý, “Đây vốn chính là thứ của Triệu gia, làm liên lụy tới nhiều người như vậy của Kỳ gia ta, Triệu U hắn muốn cầm thì cầm cũng tốt, sau này cũng đừng để người Kỳ gia đền mạng trông là được.”

Thật ra Lăng Thanh cũng vẫn cảm thấy An Dương vương người này kỳ quái, rõ ràng cách cái vương vị này xa một bước, lại chắp tay cho cháu gã, nhưng lại nắm chặt hoàng quyền trong tay mình, làm cho hoàng đế trên đế vị kia thành một con rối, gã rốt cuộc đang nghĩ cái gì?

Bất quá lúc này không phải lúc quản điều đó, Lăng Thanh hỏi Nguyễn Tố Tuyết, “Tỷ tỷ, chúng ta có nên xuống lăng Diễm đế xem thử hay không, nếu như thứ kia thật sự ở nơi đó…”

Nguyễn Tố Tuyết giơ tay lên lắc lắc, “Không nên đi xuống, cũng không thể đi xuống, nếu như bọn chúng thật sự đến vì chín đỉnh trong lăng Diễm đế, như vậy đến bây giờ còn chưa hành động chỉ sợ là không biết cũng không dám đi tìm lăng Diễm đế, nếu như chúng ta đi, chẳng phải là dẫn đường cho bọn chúng?”

“Vậy tỷ tỷ, vật của ngươi…” Lăng Thanh nghĩ, chủ soái người Liêu đã mất, lại không có cách nào đi lăng Diễm đế, hiện nay cơ hồ như bị buộc tới tuyệt lộ, nói không chừng đang âm mưu muốn cướp đoạt hai bức vẽ này, nếu thật như vậy, Nguyễn Tố Tuyết chẳng khác nào thân trong nguy hiểm, huống hồ lúc trước đã có người từng dạ tập doanh trướng chủ soái.

Nguyễn Tố Tuyết lại tỏ ý hắn không nên lo lắng, “Dù cho tìm đến ta, cũng tìm không được thứ bọn chúng muốn…”

Lời còn chưa dứt, bên ngoài doanh trướng vang lên một trận tiếng sáo kỳ ảo réo rắt.

Lăng Thanh nắm chặt kiếm trong tay, “Là bọn chúng! Đông Ly đại ca ngươi che chở tỷ tỷ, ta đi xem thử!” Dặn dò xong, liền nhấc kiếm vén rèm cửa doanh trướng lên đi ra ngoài.

Yên Vân Liệt cũng nghe thấy trận tiếng sáo này, nhưng thanh âm ấy cũng không phải là của Thiên Tuyệt giáo để liên hệ, y đi ra doanh trướng muốn nghe kỹ càng, không biết có phải là tín hiệu giữa Thiên Chính Thánh giáo hay không, nhưng khóe mắt thoáng nhìn, lại thấy một thân ảnh màu trắng, nhẹ nhàng như khói, thả người trên đỉnh doanh trướng, chạy vào trong bóng đêm dày đặc.

Yên Vân Liệt lập tức trào một cơn giận từ đáy lòng, loại tiếng sáo này vừa nghe liền biết nhất định là có người cố ý lừa bịp, Lăng Thanh gia hỏa này lại vẫn sẽ mắc câu.

Sớm đã quên hai người lúc trước còn ầm ĩ đến tan rã trong không vui, Yên đại giáo chủ lúc này tư oán quốc gia đều không còn, chỉ muốn đi tìm Lăng Thanh về, thế nhưng khi đang định đuổi theo, dư quang khóe mắt thoáng thấy một bóng đen xẹt qua, tựa hồ là hướng về doanh trướng của phó tướng Lưu Bình.

Yên Vân Liệt nhìn nhìn phương hướng Lăng Thanh biến mất, lại nhìn nhìn phương hướng doanh trướng của Lưu phó tướng, do dự một lát.

Lăng Thanh theo thanh âm ra ngoài nơi đóng quân, vẫn là rừng đá lần trước, rất xa liền thấy một bóng đỏ ngồi trên đỉnh một tảng đá trong đó, sợi tóc và tà áo màu mực tung bay trong gió đêm, hỗn độn tùy ý, tựa như quỷ mị.

Nhìn thấy người tới, Điện Dao thả cây sáo trong tay xuống, trên mặt lộ ra biểu tình thất vọng, ngữ khí rất là tiếc hận, “Ai, ở đây gió vừa lớn vừa lạnh, kết quả lại còn tới một người mình không muốn nhìn thấy.”

Lăng Thanh xoay ngang kiếm ngọc trong tay, “Ta nhớ ta nói rồi, bảo ngươi đừng có động chủ ý vào Yên Vân Liệt nữa.”

Vạt áo choàng trên người Điện Dao mở rất rộng, lộ ra đôi chân dài vừa nhỏ vừa trắng, hai cái chân giao lên nhau, “Thế nhưng trong lòng Liệt nghĩ như thế nào… không phải ngươi có thể chi phối được nha.”

Ánh mắt Lăng Thanh rét lạnh, mũi kiếm vừa xoay, một đạo kiếm khí bắn ra, chém tảng đá Điện Dao ngồi thành hai nửa.

Khi kiếm khí đụng vào đá, Điện Dao đột nhiên nhảy lên, từ hông rút ra một dải lụa đỏ rung “bộp” ném về phía Lăng Thanh.

Lăng Thanh cầm kiếm lên, kiếm quang bóng như ngọc và lụa đỏ tựa như linh xà lại lần nữa quấn lấy nhau, cự thạch phong hóa thành đủ loại hình dạng quái dị xung quanh, bị kiếm khí rối loạn và lụa đỏ lơ lửng quét nứt.

Khi hai người đang đánh túi bụi, bỗng phương hướng nơi đóng quân phía sau Lăng Thanh dâng lên một quả đạn khói, ánh lửa lạnh lẽo xanh biếc chiếu sáng nửa bầu trời.

Điện Dao thong thả chạm đất, lụa đỏ trong tay quấn thân kiếm của Lăng Thanh, khóe miệng nhếch cười, “Thành.”

Lăng Thanh quay đầu lại liếc mắt một cái, trong lòng thầm nghĩ không tốt, đây rõ ràng là kế điệu hổ ly sơn!

Cổ tay Điện Dao xoay một cái, lụa đỏ cuốn lấy Thái Thượng Vong Tình toàn bộ buông ra, bị Điện Dao thu về trong tay, vê một đống, tựa đóa sen đỏ diễm lệ nứt ra, “Đã là người muốn gặp không gặp được… Không bằng về sớm một chút đi ngủ.” Sau đó cằm nhếch nhếch về phía nơi đóng quân, “Ngươi còn không quay về? Nơi đó nói không chừng đã cực kỳ rối loạn.”

Tay Lăng Thanh cầm kiếm rung lên, thu kiếm ngọc về, xoay người trở lại.

Yên Vân Liệt đuổi theo bóng đen kia tới doanh trướng của Lưu phó tướng, dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm sâu lắng vô ngần ngoài nơi đóng quân, đây hiển nhiên là có người điệu hổ ly sơn, hơn nữa điệu chính là Lăng Thanh còn chưa rõ tiếng sáo.

Mặc dù y lo lắng tình huống của Lăng Thanh, nhưng nếu như trong doanh địa có chuyện gì, Lăng Thanh tất sẽ tự trách. Yên Vân Liệt tính toán trước giải quyết nơi này, sau đó lập tức đi tìm Lăng Thanh.

Đột nhiên trong doanh trướng truyền đến một tiếng “ùm”, có tiếng vật nặng rơi xuống đất. Yên Vân Liệt vén mành trướng lên đi vào, ánh nến cỡ hạt đậu vọt lên, y thấy Tiết Ký Phong đang cầm đèn lật tìm cái gì, nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu nhìn về phía cửa, thấy người tới trên mặt cũng chẳng mảy may căng thẳng, trái lại như là đã sớm dự liệu được.

“Yên giáo chủ đã trễ thế này còn chưa ngủ?”

Tầm mắt Yên Vân Liệt quét một chút bên người hắn, phát hiện Lưu Bình đang té trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

“Tiết Ký Phong, ai phái ngươi tới?”

Hai tay Tiết Ký Phong trải ra, “Không ai có thể sai khiến ta.”

“Vậy ngươi vì cái gì?”

Tiết Ký Phong lắc đầu, “Không vì gì, nếu nói thật… Ta lại rất muốn xem thử bộ dáng Yên đại giáo chủ luôn luôn phong quang vô hạn chán nản…” Nói xong, từ hông lấy ra một quả đạn khói, đốt xong ném lên trên.

“Ầm!” Đạn khói nổ tung trên không, một luồng ánh sáng trắng phá vỡ đỉnh trướng xông về phía bầu trời.

Yên Vân Liệt buông cánh tay che ánh sáng mạnh trước mặt, kinh ngạc thấy trong tay Tiết Ký Phong nắm một mảnh vải.

Yên Vân Liệt nhớ Nguyễn Tố Tuyết từng nói, nếu có người muốn bản đồ lăng Diễm đế, ở chỗ nàng là chắc chắn tìm không được. Mà lúc trước khi bảo Tiết Ký Phong ở cùng một trướng với Lưu Bình, Lưu Bình cự tuyệt bằng mọi giá, tưởng có công văn quan trọng dạ lý do, là bởi vì bản đồ lăng Diễm đế ở chỗ hắn, vì vậy mới không cho người không có trách nhiệm tiến vào.

Thấy Tiết Ký Phong sắp đi, Yên Vân Liệt đưa tay cản lại, “Lưu đồ vật lại, ngươi không phải đối thủ của ta!”

Ngón tay Tiết Ký Phong kẹp mảnh vải kia giơ giơ lên, “À há? Ấy thì chưa chắc.” Lui về phía sau một bước, tay trái đánh hình cung trước người, tay phải bắt theo, cánh tay xẹt qua quấy khí tức bên người, xoay thành từng hình vòng cung, tự sinh ra gió.

Yên Vân Liệt có chút không dám tin nhìn hắn, cơ bắp trên mặt co rúm, “Thiên Tuyệt kiếm…?”

Nghi hoặc này vừa mới nổi lên, Tiết Ký Phong đột nhiên duỗi ngang bàn tay quẹt chéo một cái, chém ra một đạo chưởng phong, quét thẳng về phía Yên Vân Liệt, Yên Vân Liệt đạp về phía sau một bước, nghiêng người, chưởng phong thổi qua ống tay áo của y lưu lại một chỗ rách hẹp dài, vết cắt vuông vức như kiếm cắt, lại sâu tới áo lót.

Đây chính xác là Thiên Tuyệt kiếm, vả lại công lực của Tiết Ký Phong không thua kém mình.

Yên Vân Liệt không dám khinh địch, chém ra chưởng phong đối chiến với hắn, chưởng phong uy vũ kêu vang, quét bay lung tung, cắt doanh trướng, lật úp đế đèn, dầu thắp rơi tán loạn trên công văn đầy đất, vừa dính dầu thắp phần phật cháy toàn bộ, mà chỗ Lưu Bình ngã xuống đang ở trong biển lửa.

“Lưu tướng quân?!”

Nghe thấy tiếng vang tướng sĩ vọt vào, Yên Vân Liệt đang muốn quay đầu lại bảo bọn họ mang Lưu Bình từ trong biển lửa ra ngoài, ai ngờ Tiết Ký Phong bỗng nhiên dán lên, Yên Vân Liệt đè một cánh tay hắn, Tiết Ký Phong cũng không vội vã giãy, trái lại cười, “Nếu ta muốn xuống lăng Diễm đế, có rất nhiều biện pháp để cho bọn họ tự giác tự nguyện dẫn đường…”

Yên Vân Liệt biết có trá, muốn gập cổ tay hắn lại nắm lấy, nhưng thấy cánh tay kia của Tiết Ký Phong đảo ngang qua, “Bộp! Bộp!” hai tiếng, cọc gỗ cố định doanh trướng bị đánh gãy, người xông vào còn chưa thấy rõ ràng tình hình bên trong đã bị vải dầu trải trên nóc ào ào phủ lên.

Sau đó vang lên tiếng roẹt, mui trướng xé mở hai lỗ hổng, Yên Vân Liệt cùng Tiết Ký Phong trước sau nhảy ra, dưới một cánh tay Tiết Ký Phong cắp Lưu Bình, tay kia nâng trường kiếm lưỡi rộng lúc trước không thấy hắn cầm.

“Lưu tướng quân? Lưu tướng quân!” Người phía dưới bị mui trướng chôn dùng đao cắt vải dầu bò ra, liền vội vàng đến chỗ Lưu Bình ngã xuống tìm người.

“Lưu tướng quân ở trong này.” Tiết Ký Phong nói với bọn họ, ném Lưu Bình vào trong lòng đám tướng sĩ, trường kiếm trong tay xoay ngang, “Yên giáo chủ, không nên nhất thời u mê không tỉnh ngộ, lầm đường lạc lối.”

Yên Vân Liệt cuối cùng cũng hiểu màn diễn này của Tiết Ký Phong, hèn chi hắn vừa nãy lại nói lời đó, thì ra trộm đồ là giả, muốn giá họa mình là thật!

Thế lửa lan ra đến trướng rơi xuống, ánh lửa cháy mạnh đốt đến mặt người nóng lên, tay Yên Vân Liệt buông bên người siết chặt nắm đấm, xương ngón tay vang răng rắc, “Đừng tưởng rằng chút tài mọn ấy của ngươi là có thể gạt được người.”

Tiết Ký Phong làm bộ tình thế bắt buộc, “Gạt được người hay không, Yên giáo chủ không bằng chính mồm hỏi Lăng Thanh Lăng thiếu hiệp của ngươi sẽ biết…” Nói xong nâng kiếm lên, vung kiếm quét thẳng về phía Yên Vân Liệt.

Yên Vân Liệt cách không dùng chưởng phong quăng kiếm của hắn đi, lúc nghiêng người nhìn thấy một bóng trắng đang đi về phía bên này, năm ngón một tay thành móng ưng, vận đủ nội lực hút kiếm của Tiết Ký Phong về phía mình, tay kia một chưởng đánh vào ngực Tiết Ký Phong, giữ nội lực của kiếm hắn lui đi, lật bàn tay vung mu bàn tay lại bổ một cái, chấn Tiết Ký Phong ra ngoài mấy trượng, nặng nề ngã xuống đất.

Xoay người đang muốn gọi Lăng Thanh, bỗng, cổ mang trên người y đều bò ra, còn không chịu khống chế của y, ào ào giãy khỏi ống trúc vỡ đánh úp về phía Lăng Thanh.

Lăng Thanh trở lại nơi đóng quân xa xa liền thấy có ánh lửa ngút trời, rất nhiều người chạy về phía doanh trướng của Lưu Bình, hắn liền đề khinh công nhảy lên mấy đỉnh doanh trướng, sau đó thấy có hai người đứng trước trướng sập đã thiêu cháy của Lưu Bình, cầm trường kiếm chính là Tiết Ký Phong, còn một là Yên Vân Liệt.

Trong lòng Lăng Thanh trầm xuống, biết nhất định xảy ra chuyện gì, mà lại Yên Vân Liệt cũng ở nơi đó, còn chưa tới gần, thấy Yên Vân Liệt dùng chưởng lực đưa Tiết Ký Phong đến trước người, liên kích hai chưởng trên ngực hắn đánh bay Tiết Ký Phong ra ngoài mấy trượng.

Nội lực của Yên Vân Liệt thâm hậu biết bao, trên đời này sợ rằng không mấy người là đối thủ của hắn, hai chưởng này nhìn như dùng hết toàn lực, Tiết Ký Phong ăn mấy lần này tất nhiên bị thương không nhẹ.

Lăng Thanh nhảy xuống từ trên đỉnh một doanh trướng, đang muốn níu lấy Yên Vân Liệt để hỏi ra sao, lại thấy Yên Vân Liệt xoay người lại, đồng thời từ trong ống tay áo y bay ra từng đám đom đóm lóng lánh, nhào thẳng về phía mình.

Lăng Thanh ngẩn người mới ý thức được những thứ kia là cái gì, mặc dù biết cổ trùng Yên Vân Liệt mang theo người không có uy hiếp gì quá lớn, nhưng nghĩ đến trong bụng còn có hài tử, không khỏi lạnh sống lưng.

Yên Vân Liệt vậy mà lại hạ thủ với mình?!

Những thứ đó giống như có người điều khiển toàn bộ bắn về phía hắn, Lăng Thanh lui về phía sau hai bước, đang muốn dùng kiếm chặn, một bóng đen từ bên cạnh nhảy ra, che trước người hắn.

“Cẩn thận!”

Lăng Thanh ngẩng đầu, liền thấy Đông Ly Mộ Vân che trước người mình, chân mày nhăn chặt, lại nhìn sau lưng hắn, mấy con sâu đen bóng trông quái dị đã chui vào quần áo hắn, chỉ còn nửa con còn giãy dụa bên ngoài, ra sức chui xuống dưới.

Lăng Thanh đưa tay muốn giúp Đông Ly Mộ Vân lấy những con sâu đó xuống, bị tay Đông Ly Mộ Vân chặn ngang, “Trước đừng động ta, xem thử Yên Vân Liệt xảy ra chuyện gì.”

Tướng sĩ trên nơi đóng quân nhìn thấy Yên Vân Liệt đả thương Tiết Ký Phong, lại phóng cổ tập kích Lăng Thanh, nâng đao kiếm vây quanh Yên Vân Liệt, có người lớn tiếng nói với Lăng Thanh, “Lăng thiếu hiệp, hắn còn đả thương Lưu tướng quân của chúng ta!”

Lăng Thanh vừa nghe, biểu tình trên mặt rét lạnh. Nhớ Nguyễn Tố Tuyết từng nói, bản đồ lăng Diễm đế và bản vẽ cơ quan cũng không ở chỗ nàng, có người muốn đắc thủ ở chỗ nàng cũng không có khả năng, liền suy đoán có lẽ là đặt ở chỗ người khác, thế vì thế trong lòng bỗng nhiên sinh ra một ý niệm không tốt.

Trận tiếng sáo vừa rồi nọ cùng với biểu hiện của Điện Dao xem ra, căn bản không phải gọi Yên Vân Liệt ra, huống chi khi mình đấu với hắn cũng không thấy bóng dáng Yên Vân Liệt, như vậy ngược lại càng như là dẫn mình ra, sau đó để cho người nào đó dễ dàng ra tay khi mình không có mặt.

“Thành!”

Nghĩ đến lời nói Điện Dao vô ý bật thốt lên, dường như càng xác nhận suy đoán của mình.

Lăng Thanh chỉ cảm thấy chỗ ngực đau đớn từng đợt ức chế không được,có hữu huyết tùy ý vọt đi trong huyết mạch.

“Lăng Thanh, cho dù ngươi đã bảo Hoài Điệp đón Tư Tần đi, nhưng trên dưới Thiên Tuyệt giáo đều ở đây, ta sẽ không mặc cho bọn hắn thân trong nguy hiểm.”

“Nước nhà của ngươi cũng vậy, non sông của ngươi cũng thế, không nên lấy Thiên Tuyệt giáo làm tiền đặt cược, mạng của bách tính thiên hạ là mạng, tính mạng của người Thiên Tuyệt giáo ta cũng không nên coi rẻ như thế!

“Yên Vân Liệt ta làm việc, cũng không chú ý đạo nghĩa!”

Hắn vẫn cho là, trải qua những chuyện lúc trước, Yên Vân Liệt sẽ biết thu lại thái độ làm việc khư khư cố chấp của mình, sẽ biết cân nhắc mọi việc mới làm, lại không ngờ y vẫn như vậy, không để ý mà lại lần nữa đâm đầu vào con đường đã từng sai lầm kia.

Thân thể Lăng Thanh khống chế không được phát run, có tức giận, nhiều hơn là thất vọng, hắn biết giáo chúng trên Thiên Tuyệt sơn với y rất quan trọng, nhưng nếu để Linh Quân cùng Vệ Vũ biết tính mạng của bọn họ là dùng tồn vong của thiên hạ để đổi, chỉ sợ bọn họ cả đời cũng sẽ sống không yên.

Điều này sẽ trở thành một cơn ác mộng, dây dưa chính mình, cắm rễ vào chỗ sâu nhất trong trái tim, sau đó xuất hiện thời điểm mình không hề phòng bị. Cái loại dằn vặt hệt như dùng kim mảnh như lông trâu, ghim từng cái trong lòng này, đau không đến cực hạn, lại vĩnh viễn không có chừng mực.

Không được!

Phải ngăn cản Yên Vân Liệt!

Mình không thể nhìn y lại mắc thêm lỗi lầm!

Tay cầm kiếm hơi lật, dưới ánh lửa, bạch y như tuyết và kiếm ngọc ôn nhuận cũng mạ lên một tầng ánh sáng màu máu, lộ ra sát khí nồng đậm.

“Lăng Thanh, ngươi nghe ta nói!”

Yên Vân Liệt muốn giải thích, nhưng đám tướng sĩ này không cho y cơ hội mở miệng, đám người ào lên ý đồ bắt y lại, Yên Vân Liệt bị buộc động thủ phản kháng, lại không thể thương tổn đến bọn họ, giữa chiêu thức nhiễu loạn trở ngại, trên người trên cánh tay bị đao kiếm đánh trượt quẹt ra mấy vết thương.

Mắt thấy người càng ngày càng nhiều, không thể chỉ thủ chứ không tấn công nữa, Yên Vân Liệt đâm một kiếm lên cánh tay người kia, năm ngón tay chế trụ, kéo hắn, tay kia nhấc đai lưng hắn, xách hắn lên ném về phía những người khác.

Mắt thấy đồng bạn của mình sắp đụng vào mũi kiếm, những tướng sĩ này ào ào thu kiếm, thế nhưng lực đạo đụng vào quá lớn, khiến cho mấy người đều cùng ngã nhào xuống đất.

Yên Vân Liệt cứ như thế lại ném hai người ra ngăn trở thế công, người vây bắt y ít đi một chút, y xoay người đang định lại lần nữa giải thích với Lăng Thanh, nhưng có thứ gì băng lãnh thấu xương dán lên cần cổ mình.

Dưới ánh lửa chiếu rọi, trên mặt Lăng Thanh băng lãnh vô tình, “Yên Vân Liệt, không nên lại sai lầm.”

Những lời này, lạnh lẽo giống như Thái Thượng Vong Tình đang đè trên gáy mình.

Trong đầu Yên Vân Liệt có linh quang chợt lóe, biểu tình của Lăng Thanh lúc này trùng khít với một hình ảnh nào đó trong trí nhớ, Lăng Thanh như vậy y sao có thể quên? Biểu tình lạnh lùng túc sát khi trên Thập Quân sơn hắn dùng thân phận của Tần Lâm đòi mình, ý muốn đồng quy vu tận với mình ấy.

“Lăng Thanh, ngươi nghe ta nói…”

Yên Vân Liệt vươn tay muốn đẩy kiếm của hắn ra, không ngờ mũi kiếm Lăng Thanh rung lên, “bộp” một vết đỏ ấn trên cổ y, có dịch thể ấm áp nhớp nháp theo làn da ở cổ chảy xuống, tay Yên Vân Liệt muốn đẩy mũi kiếm cứng ngắc dừng giữa không trung.

“Giải thích cái gì? Giải thích nguyên nhân ngươi trộm bản đồ đế lăng sao?”

Yên Vân Liệt dường như có thể nghe thấy thanh âm Tiết Ký Phong lúc này cười trộm sau lưng mình, y cho rằng Lăng Thanh chí ít sẽ không chỉ dựa vào tình hình trước mắt hiểu lầm mình, nhưng hiển nhiên trong lòng Lăng Thanh sớm đã nhận định mình sẽ vì Thiên Tuyệt giáo mà phản bội người của bọn hắn.

Y biết Lăng Thanh có đôi khi rất cố chấp, chỉ cần chuyện hắn nhận định trong lòng, rất khó lại lung lay được hắn, nhưng y lại không muốn cứ bỏ qua cơ hội giải thích như vậy, những ngày qua Lăng Thanh ở bên mình, y cảm thấy Lăng Thanh hẳn chỉ là nhất thời bị tình huống này làm cho mê muội, chỉ cần nói rõ ràng, hắn nhất định sẽ tin tưởng mình, dù sao Tiết Ký Phong quen bọn họ chưa đến một tháng, nguồn gốc cũng chưa điều tra rõ.

“Lăng Thanh, ngươi chẳng lẽ không tin ta sao? Ta nếu như muốn lấy bản đồ đế lăng, ta sẽ không dùng loại phương pháp này.”

Lăng Thanh nhìn y một lát, ánh lửa nói lại trong con ngươi trong suốt của hắn, rạng rỡ lấp lánh, giống như mặt nước đầm dưới ánh trăng, nhưng không nhìn thấy mạch nước ngầm phía dưới cuộn trào mãnh liệt.

Lăng Thanh cứ như vậy nhìn Yên Vân Liệt, dường như qua thời gian rất dài, mới điềm tĩnh mở miệng, “Ngươi không cần phải làm như vậy…”

Yên Vân Liệt chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng mừng rỡ, quả nhiên Lăng Thanh tin tưởng mình hơn, nhưng nghe thấy Lăng Thanh nói tiếp: “Ngươi có thể đòi thẳng ta.”

Yên Vân Liệt chỉ cảm thấy trong đầu ông một tiếng nổ tung, vừa hít khí liền có gió lạnh buốt rót vào trong cổ họng, cắt làm ngực đau đớn.

Y đến giờ mới hiểu được, vết thương vắt ngang giữa y và Lăng Thanh, vĩnh viễn không tiêu tan, vì thế cũng luôn có một phần tâm ý bị ngăn cách giữa hai bên khó có thể trao đổi, bọn họ đều lựa chọn không để ý quá khứ, hoặc là tận lực không nhắc tới, thế nhưng một chút tâm ý không thể trao đổi này càng tích càng nhiều, cho đến khi che đậy những tình ý khác, lại chia hai người ra hai mối.

“Yên Vân Liệt, dừng lại đi…”

Câu khuyên lơn này trong tai y cơ hồ thành cười nhạo và châm chọc lớn nhất, Linh Quân nói đúng, chính mình chung quy sẽ nhận được báo ứng, chung quy sẽ nhận được…

“Ha ha… Ha ha ha!” Yên Vân Liệt ngửa đầu cười lên, nhưng vẻ mặt lại thê thảm đến cực điểm.

Lăng Thanh nhìn y như vậy, hơi có một chút không đành lòng, muốn trước tiên bắt Yên Vân Liệt lại gặng hỏi kỹ, liền thu kiếm ngọc vào, ai ngờ Yên Vân Liệt lật bàn tay, Lăng Thanh nghiêng người tránh, Yên Vân Liệt thấy thời cơ xoay người rời đi.

“Ngăn y lại!”

Tướng sĩ xung quanh nghe lệnh chặn từng tầng lối đi, nhưng Yên Vân Liệt không lưu tình giống lúc trước, mỗi một chưởng đều rất hung ác. Búi tóc bị tung ra, tóc tán loạn, lại thêm một đôi mắt sung huyết đỏ lên của y, tựa như con dã thú bị buộc tới tuyệt cảnh đã phát cuồng.

Mắt thấy tướng sĩ nơi trú quân từng người một bị chưởng phong của y quét bay, Lăng Thanh nghĩ không thể lại để y tiếp tục đả thương người như thế, dư quang khóe mắt đảo qua, liếc về xích sắt hai đầu mang theo móc câu vắt trên cọc gỗ bên cạnh, Lăng Thanh liếc mắt nhìn nó, lại nhìn về phía Yên Vân Liệt, hạ quyết tâm, lấy xuống.

Yên Vân Liệt đỏ mắt, một lòng muốn thoát ra khỏi tình huống này, từng tướng sĩ ngăn cản y trở nên mơ hồ không rõ, lại dường như biến ảo thành một nhóm người khác, mỗi người đều giết người không thấy máu, lại vì một mục đích nào đó không thể không nhập bọn với bọn họ.

Y hận chính mình khi đó, mọi người đều khuyên y, y lại vẫn khư khư cố chấp, y cho rằng thế này mới có thể làm cho Tần Lâm nhìn thấy mối tình si của mình, nhưng không ngờ sự thực là đẩy cả mình và người yêu về phía vạn kiếp bất phục.

Bên tai truyền đến từng đợt tiếng khóc của hài tử.

Hài tử từ đâu tới?

Là Tư Tần?

Tư Tần ngoan, phụ thân ở trong này.

Không đúng, Tư Tần ở Vãn Nguyệt sơn trang… Vậy là ai? Là trong bụng Lăng Thanh?

Đúng rồi, y phải tìm Lăng Thanh, phải nói cho hắn biết Tiết Ký Phong có vấn đề, muốn hắn cẩn thận!

Lăng Thanh… Lăng Thanh?

Đẩy từng đám hình bóng trước mắt, y nhìn thấy phía trước có một thân ảnh màu trắng, thanh niên ôn đạm như ngọc, cũng thuần như rượu ngon lâu năm.

“Lăng Thanh… Lăng?”

Một trận đau nhói trên vai làm cho trước mắt y tỉnh táo lại, xích sắt vang rầm rầm, một đầu trong tay Lăng Thanh, đầu kia lại là kéo tới bờ vai y, tay trái phút chốc mất khí lực, cúi đầu, đầu móc câu của xích sắt xuyên qua da thịt móc vào xương bả vai.

“Ta không thể để cho ngươi lại đả thương người!”

Lăng Thanh kéo xích sắt, đau đớn trên vai như đến tận xương tủy, Yên Vân Liệt giơ bàn tay phải còn có khí lực muốn lấy móc câu xuống, Lăng Thanh lại quấn xích sắt vào tay phải y, rồi chuyển tới phía sau y, trói tay phải y sau lưng, thừa dịp y còn chưa giãy ra đầu móc câu còn lại đột nhiên chui vào vai phải.

“Lăng Thanh… Lăng Thanh… Lăng Thanh! A a a!”

Yên Vân Liệt bỗng nhiên rống lên tiếng, giống như một con sư tử bị bắt không thể cựa quậy chỉ có thể rít gào, trong giãy giụa động đến xích sắt trên người, làm cho cả khuôn mặt Yên Vân Liệt đều vặn vẹo, mồ hôi lớn bằng hạt đậu lăn xuống dưới.

Lăng Thanh nhìn y như vậy, trong lòng cũng không chịu nổi, đi lên phía trước, vươn tay điểm hôn huyệt của Yên Vân Liệt.

“Xin lỗi…”

Không biết câu này là nói với Yên Vân Liệt, hay là với chính hắn.