Tang Thi Ngụy Trang Chỉ Nam

Chương 35: Gặp lại



Edit: Chrysanthemum

Lửa thái dương nóng hừng hực mà tỏa ra giữa không trung, cát bụi theo gió thổi tới trên mặt khiến mọi người cảm thấy một trận đau đớn.

“Ngao ô-” Một con sói phát hiện ra con mồi hưng phần gầm gào, sau đó bốn bề vang lên vô số thanh âm đáp lại.

Tại mạt thế, hoàn cảnh nơi dã ngoại phi thường ác liệt, các loại biến dị thực vật, động vật nhiều vô kể, tuy rằng một con đơn lẻ thì độ nguy hiểm rất thấp, thế nhưng nếu là một đàn thì độ nguy hiểm lại tăng lên rất nhiều.

Tựa như hiện tại Diệp Tử Linh gặp đàn sói đen biến dị.

Đây là ngày thứ ba đi đường vòng, không biết là lộ tuyến của bọn họ quá mức bí mật hay là nguyên nhân gì khác, rất hiếm khi đụng độ tang thi, nhưng lại đối mặt với mối nguy càng lớn từ thiên nhiên đã mất đi trật tự.

Đây đã là lần thứ mười bọn họ phải đánh đuổi dị thú trong vòng ba ngày, dưới cường độ tập kích cao như vậy, ít nhiều người trong đội ngũ cũng lộ ra thần sắc mỏi mệt. May mắn thay còn chưa xảy ra sự cố làm giảm đi quân số.

“Sói đầu đàn để tôi xử lý, Hình thập nhất các ngươi bảo vệ mọi người cho tốt, những người còn lại cố gắng giết được bao nhiêu thì giết !”

Hiện tại Hình Duệ Tư đã có thể phi thường thuần thục bố trí nhiệm vụ với tốc độ nhanh nhất, những người trong đội ngũ đều đã có thể phối hợp ăn ý với nhau để giải quyết các mối nguy hiểm xuất hiện với tốc độ nhanh nhất. Hiện tại bọn họ đều đang liều mạng vì bản thân, trong đội ngũ thiếu đi một người, hệ số nguy hiểm để lại cho những người khác lại càng cao, hiển nhiên không thể lưu lại.

Mà Diệp Tử Linh rốt cuộc phát huy năng lực ổn định của cậu, phát huy tác dụng hơn gấp nhiều lần những người khác khi đối mặt với loại dị thú tấn công theo đèn như bầy sói này, dị năng đạn dược của cậu tiêu hao sinh lực địch với hiệu suất cao, phạm vi lực sát thương còn rất lớn.

Điều này cũng khiến đội ngũ này nhanh chóng tiếp nhận cậu, không những vậy mà còn bởi vì cái lời đồn đến này còn chưa chìm xuống nên thái độ đối với Diệp Tử Linh t1 nhiều có phần quỷ dị — ít nhất mỗi lần Diệp Tử Linh nhìn đến ánh mắt sâu xa đầy ý vị của mấy người đó thì da đầu cũng run lên.

Hình Duệ Tư từ lúc truyền mệnh lệnh đến khi đột phá dàn phòng ngự của đàn sói để giết chết con đầu đàn chỉ dùng vẻn vẹn khoảng một phút đồng hồ, những người còn lại thanh lý chiến trường tổng cộng dùng ba phút đồng hồ, sau một hồi chiến đấu chưa đến năm phút đã triệt để chấm dứt.

“Bây giờ không còn thú nuôi hay động vật bình thường sao? Đây đã là nhóm dị thú thứ mấy rồi!” Đốt con lang cuối cùng trước mắt thành tro bụi, Mạt Mặc nhịn không được oán giận. Bất đồng với khuôn mặt nhìn qua phi thường lãnh tĩnh trầm mặc của hắn, thực tế tính của Mạc Mặc có chút nóng nảy, hơn nữa lại phi thường hoạt bát.

“Dị thú đã là không tệ rồi, so với tang thi thì tôi thấy dị thú trước mắt đúng là mấy bé đáng yêu.” Có quan hệ không tồi với Mạc Mặc, cũng là người con gái duy nhất trong đội ngũ Chư Mạn Ngưng vỗ vỗ bả vai Mạc Mặc.

“Chỉ có cô mới có thể cảm thấy mấy dị thú hung mãnh đó là mấy bé đáng yêu..”

“Đây chỉ là so sánh mà thôi a!” Chư Mạn Ngưng hung ác mà vò đầu Mạc Mặc, “Lại nói người xuất lực giết dị thú nhiều nhất là Tử Linh còn chưa có kêu ca khổ mệt đâu, anh ở đây rống cái gì?”

“Này này, mấy người cãi nhau đừng kéo thêm tôi vào.” Diệp Tử Linh bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, không biết vì cái gì, thời điểm đôi hoan hỉ oan gia Mạc Mặc và Chư Mạn Ngưng cãi nhau thường rất thích lôi cậu vào, sớm muộn thì người xui xẻo dọn dẹp tuyết đối chỉ có thể là cậu.

“Tụi tui không có cãi nhau!” Hai người đồng thời rống lại Diệp Tử Linh.

Được rồi, cậu biết sẽ như vậy mà… Diệp Tử Linh càng thêm bất đắc dĩ, đang muốn nói gì đó thì đột nhiên cảm ứng được gì, biến sắc.

“Dục, dùng thực vật xem xét phía nam một chút!” Cảm ứng tang thi của Diệp Tử Linh hiện tại theo thời gian giết chóc ngày càng mạnh hơn, vừa rồi cậu chính là đột nhiên cảm ứng được một đám tang thi thông thường với số lượng không nhỏ xuất hiện tại phía nam.

Vu Nhất Dục không hỏi thêm, trực tiếp theo lời mà phát động dị năng, sau đó sắc mặt ngưng trọng mà hồi báo kết quả điều tra được: “Cách chúng ta về phía nam ước chừng năm trăm dặm có một đàn tang thi, bọn chúng dường như đang vây giết ai đó.”

Sau đó Vu Nhất Dục giao quyền quyết định cho Hình Duệ Tư.

Một vấn đề nhất thời bị mang lên mặt bàn, cứu hay không cứu?

Đây là lần đầu tiên trong ba ngày qua bọn hắn đụng phải con người, là đồng bào với nhau lý ra nên giúp một tay, thế nhưng ngộ nhỡ không giúp đỡ được ngược lại tự đặt mình vào rọ thì mất nhiều hơn được.

“Số lượng tang thi có bao nhiêu?”

“Có tới gần một trăm, số người bị bao vây tổng cộng có 32.” Thực vật chính là con mắt tốt nhất của Vu Nhất Dục, hắn tuy rằng không thể biết rõ cụ thể là ai, nhưng nếu đơn giản là tang thi hay loài người thì vẫn có thể dễ dàng nhận biết.

Hình Duệ Tư trầm ngâm một chút, nhanh chóng đưa ra quyết định: “Chúng ta cứ đi xem thử trước, đừng để cho tang thi phát hiện, có thể cứu thì cứu, nếu tang thi quá mức cường đại thì chúng ta bỏ mặc, không dị nghị gì chứ?”

“Không.” Mọi người đồng thời lắc đầu.

Khoảng cách năm trăm dặm không xa lắm, đoàn người rất nhanh đã chạy tới địa điểm có chuyện xảy ra.

Những người bị tang thi vây khốn Diệp Tử Linh nhận ra, chính là đoàn dong binh Thiên Diệp đã từng có duyên gặp mặt một lần, trong đó có đám người Lâm Lâm, Tiểu Tuyết, Lancelot cậu đã từng gặp qua, cũng có chưa từng thấy. Trong đó khiến cho người ta chú ý chính là bé gái ôm gấu bông đang được mọi người bảo hộ ở bên trong, cái loại bộ dáng mảnh mai đáng yêu này hoàn toàn không giống như người ở mạt thế phải giãy dụa sinh tồn.

Người bên tang thi kia dường như ai ở chỗ này cũng đều rất quen thuộc, nhất là ba người Diệp Tử Linh, Vu Nhất Dục, Vu Nhất Hàn — Lâm Diễm và tướng lĩnh tang thi từ trước đến nay hay đi cùng hắn.

“Rút lui, muốn cứu bọn họ chúng ta phải trả cái giá quá lớn.” Hình Duệ Tư lợi dụng kết nối tinh thần của Vu Nhất Hàn mà thông tri tới những người khác. Hắn nhìn thấy Lâm Diễm thì không nói hai lời lập tức cho lui binh, thực lực của Lâm Diễm mọi người ở đây đều rõ ràng, có hai cái tướng lĩnh tang thi tọa trấn thì bọn họ căn bản không có được ích lợi gì.

“Chỉ cần các ngươi giao con nhóc kia ra đây, toàn bộ những người còn lại đều có thể an toàn rời đi.” Trong một mảnh trầm mặc, Lâm Diễm đột nhiên mở miệng, nói ra điều kiện thoạt nhìn có vẻ phi thường hậu đãi.

Lâm Diễm thế nhưng lại ra điều kiện này, không chỉ là người trong đoàn dong binh, ngay cả Diệp Tử Linh đang ẩn nấp bên cạnh đoàn người cảm thấy giật mình cực kỳ.

Bởi vì trong lòng Diệp Tử Linh rõ ràng nên mới khó hiểu, đây tuyệt đối không phải tác phong của Lâm Diễm.

Chỉ cần hy sinh một người là có thể đổi lại sự tồn tại cho cả đoàn, tang thi dường như đang nhượng bộ.

“Không thể, chúng ta tiếp nhiệm vụ này chính là phải bảo hộ cô bé rời đi, làm một người lính đánh thuê, ta phải hoàn thành đến cùng nhiệm vụ này.” Đáy mắt Lâm Lâm thoắt hiện lên cái gì, cắn môi lắc đầu cự tuyệt.

“Nhiệm vụ không thể đem đến cơm ăn, nhóc con này nói cho cùng chỉ là cố chủ, giao cho chúng ta thì các ngươi cũng không có tổn thất gì.” Lâm Diễm vẫn như trước muốn dùng phương thức hòa bình để giải quyết.

“Không được.” Lâm Lâm cố chấp mà lắc đầu như cũ.

Không cần thiết phải xem tiếp, cứ tiếp tục giằng co như vậy thì đoàn dong binh Thiên Diệp chắc chắn sẽ bị diệt. Hình Duệ Tư nháy mắt ra dấu, mọi người bắt đầu lặng lẽ lui về phía sau.

Ngay lúc đoàn người chuẩn bị thối lui, Lancelot, người vẫn luôn ôm trong ngực một bé mèo trắng đi theo bé gái bên kia đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nơi bọn họ ẩn thân, đôi mắt lam kia khiến cho Diệp Tử Linh nhảy dựng trong lòng, bất giác dừng lại.

“Đội trưởng, dị năng giả hệ tinh thần của bên dối phương yêu cầu đối thoại với chúng ta.” Vu Nhất Hàn cũng dừng bước lại, mở miệng nói.

Lancelot quả nhiên phát hiện sự tồn tại của bọn họ.

“…Kết nối đi.” Hình Duệ Tư sau khi cân nhắc thì đáp ứng, hắn biết dù cho hắn cự tuyệt thì chỉ sợ bọn họ đi cũng không được, đối phương chỉ cần vừa lên tiếng thì bọn họ lập tức sẽ bị phát hiện.

“Tôi là Lancelot từ đoàn dong binh Thiên Diệp, tôi hy vọng mọi người có thể hỗ trợ đánh lui tang thi.” Lancelot tuyệt không nói nhiều, ngay khi kết nối xong liền lập tức nói  nhanh rõ ý muốn của mình.

“Thật xin lỗi, dù cho chúng ta liên thủ, tôi cũng không cho rằng có thể dễ dàng đả bại hai cái tướng lĩnh tang thi kia, dù cho có thể đả bại bọn chúng thật thì cái giả phải tả là rất lớn.” Dừng một chút, “So với để chúng ta ra tay, giao cô bé kia cho tang thi mới là lựa chọn tốt nhất.”

“Tuyết Lỵ tuyệt đối không thể rơi vào trong tay tang thi, bằng không loài người sẽ bị diệt vong.” Lancelot nói cực kỳ nặng, tựa như coi Hình Duệ Tư, người không ra tay chính là một tội nhân.

“Anh nói rõ ràng.”

“Vấn đề cụ thể không thể nói trong chốc lát, trước hết liên hợp đánh bại tang thi rồi nói.”

“Tôi làm sao biết được anh không phải đang nói dối?”

“Tôi sẽ không lấy loại chuyện này ra nói giỡn.” Lancelot đưa mắt lạnh lùng nhìn về phía bọn họ.

“Chỉ mong đến lúc đó anh có thể đưa ra một đáp án hợp lý.” Hình Duệ Tư phát hiện Lancelot tựa hồ không phải nói dối để bảo mệnh, cuối cùng đáp ứng thỉnh cầu cứu viện, “Nói đi, chúng tôi phải làm như thế nào? Thực lực của hai tướng lĩnh tang thi kia đều rất kinh người, tôi chỉ có thể chống cự một trong hai kẻ đó, muốn chặn đánh lui bọn chúng cực kỳ khó.”

“Chỉ cần hiện tại anh dẫn người xuất hiện là có thể.” Lancelot trầm mặc một chút, đột nhiên có chút không hiểu ra sao mà nói.

Chân mày Hình Duệ Tư nhướng lên cao.

“Nếu bọn chúng không rút đi tôi nguyện ý gánh vác toàn bộ trách nhiệm.” Có lẽ là nhìn thấu Hình Duệ Tư đang do dự, Lancelot lại bổ sung thêm một câu.

“Đội trưởng, tinh thần lực của đối phương rất mạnh, nếu hy sinh tính mạng mà nói quả thật có thể để mọi người thoát hiểm.” Vu Nhất Hàn ở một bên phụ trách kết nối đột nhiên thành lập thêm một cái kết nối tinh thần với một mình Hình Duệ Tư.

“Phát động cứu viện, Hình thập nhất vài người các ngươi bảo vệ cho tốt các chuyên gia, đừng đi ra ngoài, toàn bộ những người khác theo tôi đi!” Cuối cùng, Hình Duệ Tư trực tiếp dùng hành động trả lời thỉnh cầu cứu viện của Lancelot.

Diệp Tử Linh cũng không có ở trong kết nối tinh thần nên không biết Lancelot và Hình Duệ Tư đang nói cái gì, cậu chỉ cảm thấy ánh mắt Lancelot nhìn về phía bọn họ bên này khiến cho cậu cảm thấy nổi da gà, cậu theo bản năng đã nghĩ muốn thoát khỏi cái nhìn chăm chú của hắn.

Rõ ràng người Lancelot nhìn không phải cậu, vì sao cậu lại có cảm giác như thế chứ?

Khiến cho cậu cảm thấy không thể tin tưởng được chính là Hình Duệ Tư cư nhiên lại đáp ứng cứu viện, rõ ràng thêm bọn họ hợp sức cũng chưa hẳn có thể đấu lại hai cái tang thi kia.

Mấy cái nam nhân mắt lam đều không phải tốt lành gì mà, Diệp Tử Linh nghĩ như vậy đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán, bất đắc dĩ bước theo Hình Duệ Tư.