Tang Thi Ngụy Trang Chỉ Nam

Chương 21: Lời đồn . .



Edit: Chrysanthemum

Bệnh tình của Diệp Tử Linh tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, bởi vì chỉ là một loại di chứng, Diệp Tử Linh chỉ cần nằm một ngày thì hôm sau đã có thể sinh long hoạt hổ mà đi Thành phủ chủ để đưa tin.

Bây giờ là thời kì hết sức đặc biệt, cậu làm sao cũng ngại chơi xấu ở trong nhà, để mặc cho những người khác ở bên ngoài chống cự tang thi.

Từ khi sau ngày đầu tiên bởi vì tang thi cầm đầu không hiểu tại sao mà rút lui, đàn tang thi cũng không vì vậy mà từ bỏ, ngày hôm sau bắt đầu không ngừng phát động tấn công quy mô nhỏ, loại tấn công không phân ngày đêm này khiến cho người ta phiền không chịu được.

Tang thi sẽ không xuất hiện tình trạng mệt nhọc, giờ đây chúng nó lại học được cách sử dụng chiến thuật lâu dài khiến người mất sức để đối phó với loài người.

Diệp Tử Linh vừa đi vào Thành phủ chủ, một cỗ khí tức xơ xác tiêu điều đập vào mặt, là cảnh tượng tất cả đám người lui tới vội vàng.

Có điều Diệp Tử Linh vẫn nhận ra bên trong có một tia không thích hợp, cậu chung quy cảm thấy ánh mắt của những người đó nhìn cậu có chút gì quỷ dị.

Rất nhanh Diệp Tử Linh liền biết được vì sao ánh mắt của những người đó nhìn cậu quỷ dị như thế, nếu như người gặp phải sự tình này là kẻ khác thì hẳn ánh mắt của cậu nhìn người đó cũng quỷ dị như vậy —- Quả là tai vách mạch rừng, chuyện ngày hôm qua cậu sinh bệnh, được Hình Duệ Tư chăm sóc trong cùng một phòng đều đã bị mọi người biết, thậm chí còn “được” cường điệu thêm. Lời đồn khoa trương nhất chính là Hình Duệ Tư bởi cái hôn bất ngờ trên chiến trường kia mà nhất kiến chung tình, nhân lúc cậu sinh bệnh vô lực phản kháng mà đem cậu làm thế này thế kia!

Thời điểm Diệp Tử Linh nghe đến lời này, gân xanh trên trán nhất thời nổi lên, phản ứng đầu tiên chính là đi tìm Vu Nhất Dục tính sổ.

Người có thể kỹ càng tỉ mỉ biết đến lời cảm tạ cuối cùng kia của cậu ngày hôm qua chỉ có thể là Vu Nhất Dục, lời đồn ban đầu tuyệt đối là bắt nguồn từ miệng của tên kia ra, điểm ấy tuyệt đối sẽ không sai!

Diệp Tử Linh như thế nào cũng không ngờ được Vu Nhất Dục lại không kín mồm kín miệng như vậy, chẳng những miệng không kín mà còn khiến cho lời đồn càng ngày càng khoa trương đến cái độ này.

Cậu tùy tay túm lấy một người hỏi Vu Nhất Dục ở nơi nào, sau đó liền hùng hổ vọt tới.

Thời điểm Diệp Tử Linh túm được Vu Nhất Dục thì hắn đang tưới nước cho hoa cỏ, nhìn sơ qua thật sự rất nhàn nhã, hoàn toàn không thấy được nửa điểm khẩn trương trong trên chiến trường —– bởi hiện tại chỉ có tập kích quy mô nhỏ, không cần tất cả dị năng giả đều phải xuất động mỗi ngày, hằng ngày chỉ cần có bốn dị năng giả tuần tra để phòng ngừa có chuyện xảy ra.

“Vu Nhất Dục, những lời đồn bên ngoài kia là sao hả?!!!” Diệp Tử Linh một phát nắm được áo của Vu Nhất Dục, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Lời đồn gì?” Vu Nhất Dục tựa hồ còn chưa biết mình gây ra chuyện tốt gì, vẻ mặt giật mình mà nhìn Diệp Tử Linh tới tìm hắn khởi binh vấn tội, “Tử Linh, cậu hết bệnh rồi sao?”

“Nói nhảm, chờ tôi bệnh thêm hai ngày thì có trời mới biết cái lời đồn kia méo mó đến dạng gì rồi!” Vẻ mặt Diệp Tử Linh tựa như phát điên.

Thật đúng là ghét của nào trời trao của nấy, cậu không muốn nhất chính là có mối quan hệ không minh bạch gì đó với nam nhân Hình Duệ Tư kia —  mặc kệ Hình Duệ Tư có phải nam nhân mắt lam kia hay không, kết quả không ngờ lời đồn cậu và Hình Duệ Tư thế nọ thế kia truyền khắp toàn bộ Thành phủ chủ, bị trở thành chủ đề tám chuyện sau khi ăn của mọi người trong thành.

“Tử Linh, rốt cuộc là lời đồn gì?” Vu Nhất Dục càng thêm tò mò, tựa hồ như hắn thật sự không biết lời đồn ấy là gì.

“Cậu cư nhiên không biết? Chẳng lẽ lời đồn tôi với Hình Duệ Tư thế này thế kia không phải từ cậu hay sao? Lời cảm ơn mà tôi nói với Hình Duệ Tư hôm qua cũng chỉ có cậu nghe thấy!” Trong lòng Diệp Tử Linh có một đàn thảo nê mã gầm rú rầm rập chạy qua, cậu không nghĩ tới Vu Nhất Dục lại là loại người dám làm không dám nhận!

“Chuyện này tôi chỉ nói với anh trai tôi, tuyệt đối không nói với người thứ ba.” Vu Nhất Dục đối mặt với gương mặt dữ tợn của Diệp Tử Linh, vô trách nhiệm bán cái cho anh trai một cách triệt để. Cái gọi là hắn chết còn hơn ta chết, huống chi hắn không cho rằng anh hai nhà mình là người dễ đối phó như vậy.

“Tình cảm của hai anh em nhà cậu thật tốt!” Diệp Tử Linh tức đến nghiến răng nghiến lợi, dù là ai cũng có thể nghe ra được lời này chính là kiếm cớ thoát tội, thế nhưng lại không thể khẳng định nói không đúng.

“Đó là chuyện đương nhiên, tình cảm anh em của chúng tôi luôn rất tốt.” Khựng lại một chút, “Đúng rồi Diệp Tử Linh, cậu tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý trường kì kháng chiến đi, lần này tang thi vây thành chỉ sợ không dễ rút lui như vậy. Nếu như Clare Clomann cũng đã tham gia, chỉ sợ là lần này tang thi đã quyết tâm.”

“Khó trách Hình Duệ Tư lại hy vọng tôi nghĩ biện pháp đưa tin truyền ra bên ngoài tìm cứu viện, chỉ tiếc người liên lạc của tôi không có ở bên trong thành.” Diệp Tử Linh rùng mình trong lòng, nhất thời không còn tâm tư truy cứu cái lời đồn kia nữa. Mặc kệ Vu Nhất Dục có phải là đang thăm dò hay không, cậu lập tức bảy ra biểu tình quan tâm. Bất kể đối mặt với người nào, cậu tuyệt đối đều không thể để lộ sơ hở.

“Tìm kiếm cứu viện bên ngoài cũng chỉ là hy vọng, vào thời đại người người đều theo quan niệm đèn nhà ai nấy rạng này, nếu muốn thành chủ nơi khác ra tay tương trợ, cái giá chúng ta phải trả tuyệt đối sẽ không nhỏ. Cho dù lần này chúng ta có thể cản trở tang thi thành công, thành Hắc Thạch chỉ sợ cũng sẽ phải nguyên khí đại thương.” Vu Nhất Dục phát ra một tiếng cười khổ, cũng làm ra vẻ mặt ngưng trọng.

“Chuyện tương lai không ai biết được, chúng ta chỉ cần ứng phó tốt vấn đề trước mắt, tôi đi trước tìm Hình Duệ Tư, hẹn lát nữa gặp lại.” Diệp Tử Linh không biết Vu Nhất Dục đến tột cùng là đang có chủ ý gì, rất nhanh kết thúc đoạn nói chuyện này. Uy hiếp của Vu Nhất Dục đối với cậu cũng  không quá lớn, bản thân người này cũng không phải dạng người đa tâm, vấn đề ở chỗ sau lưng Vu Nhất Dục có một Vu Nhất Hàn, cái nam nhân Vu Nhất Hàn kia vừa nhìn đã biết là người trí thức, cực kỳ khó đối phó.

Nếu như không có Vu Nhất Hàn, Diệp Tử Linh đối với những lời này của Vu Nhất Dục cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cho rằng là lo lắng đơn thuần, mà không giống như bây giờ cứ phải phỏng đoán hoài nghi.

“Hẹn gặp lại.” Vu Nhất Dục thấy Diệp Tử Linh muốn đi tìm Hình Duệ Tư, hoàn toàn không có ý tứ cản trở —– cho dù cuộc nói chuyện của bọn họ tựa hồ còn chưa xong.

Thời điểm Diệp Tử Linh lần thứ hai nhìn thấy Hình Duệ Tư, có lẽ là do lời đồn thổi, giữa hai người luôn tồn tại nhiều ít một chút xấu hổ.

Bất quá năng lực khống chế cảm xúc của Hình Duệ Tư hiển nhiên không phải là thứ người thường có thể sánh được, hoàn toàn không bị lời đồn ảnh hưởng chút nào —– Diệp Tử Linh không lời đồn lan rộng như vậy mà Hình Duệ Tư lại hoàn toàn không biết gì cả, cứ giải quyết việc chung rồi bố trí cho Diệp Tử Linh một loạt nhiệm vụ trong phạm vi năng lực của cậu.

Sau đó là bắt đầu bước vào trạng thái trường kì chiến tranh.

Tang thi bên kia giống như ra quyết tâm muốn vây khốn mọi người đến chết, chỉ cần loài người bên này không có ý tứ công phá vòng vây, cũng đều không xuất hiện tấn công quy mô lớn.

Có điều tang thi tựa hồ hạ quyết tâm không tha cho một ai, tất cả những người được phái đi để tìm cứu viện đều bị mất liên lạc, không một ai có thể đột phá phòng tuyến phong tỏa của tang thi.

Trong thời gian này mọi người cứ ôm tâm tình lo lắng mà sống qua ngày, theo thời gian trôi qua, tình hình đối với loài người bên này ngày càng bất lợi, lương thực trong thành sẽ có ngày cạn kiệt, nếu như không nghĩ ra biện pháp đánh đuổi tang thi đi trước lúc đó, kết quả cũng chỉ có thể bị tang thi công phá.

Rốt cuộc, vẫn là phải đến thời điểm không thể tiếp tục trốn tránh.