Tang Thi Ngụy Trang Chỉ Nam

Chương 10: Dị thú . .



Edit: Chrysanthemum

Toàn phong dực hổ lấy tư thế tao nhã đáp xuống đất, đệm thịt thật dày dưới chân đạp trên tầng lá rụng, gió lốc bốn phía đột nhiên biến mất không còn bóng dáng.

Nó tựa hồ không phát hiện có một vài vị khách xâm nhập, trực tiếp nằm úp sấp xuống bắt đầu ngủ gật.

Toàn phong dực hổ nhìn có vẻ rất nhàn nhã, thế nhưng khổ nỗi lại khiến vài người động cũng không dám động.

Diệp Tử Linh nhìn con vật đang biếng nhác quỳ rạp trên mặt đất, thỉnh thoảng còn quăng quăng cái đuôi, tâm tình bỗng có chút buồn bực, đầu năm nay súc sinh còn sống tự tại hơn cả con người!

Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải đợi con hổ cánh dài này rời đi thì bọn họ mới có thể nhúc nhích sao? Trời mới biết phải đợi đến khi nào, ngộ nhỡ con toàn phong dực hổ này dự định qua đêm ở chỗ này, chẳng lẽ bọn họ sẽ phải nghỉ ngơi ở dã ngoại cả đêm.

Diệp Tử Linh dùng ánh mắt hỏi ý kiến Hình Duệ Tư nên làm gì tiếp theo, cậu thật sự không biết gì về mấy loài dị thú hình thù kì quái này, lại càng không biết nên đối phó như thế nào, dưới tình huống như vậy thì không nên cậy mạnh vẫn tốt hơn.

Hình Duệ Tư vẻ mặt ngưng trọng, vứt cho Vu Nhất Dục một ánh mắt ra hiệu, Vu Nhất Dục gật đầu tỏ ý hiểu rõ, lập tức thực vật bên cạnh bọn họ chậm rãi sinh trưởng ra đem thân hình bọn họ che lại từng chút một.

Không thể không nói năng lực của Vu Nhất Dục dùng ở nơi này thật sự là cực kì không ổn, những thực vật đó trong mắt Diệp Tử Linh tuyệt đối không phải sinh trưởng bình thường. Toàn phong dực hổ nằm úp sấp bên kia hoàn toàn không nhận thấy được có gì không ổn, đầu cũng không động một chút.

Thực vật trước mắt rốt cuộc cùng ngăn cách hoàn toàn giữa mọi người và toàn phong dực hổ, Hình Duệ Tư vẫn không thả lỏng chút nào, vứt cho mọi người ánh mắt ra hiệu ý bảo tất cả chậm rãi lui ra phía sau rời khỏi nơi này, ngàn vạn lần không thể phát ra bất luận thanh âm nào.

Diệp Tử Linh hiển nhiên cũng không muốn chiến đấu với toàn phong dực hổ, cậu mới biết từ trong lời nói của Vu Nhất Dục thì ra con vật có bộ dạng kì quái gần giống hổ này gọi là dị thú, thế nhưng lại còn có phân ra cấp bậc.

Xem ra vẫn còn nhiều chuyện cậu không biết, về sau vào thời điểm đối mặt với Hình Duệ Tư phải càng thêm thật cẩn thận để không lộ ra sơ hở mới được, bằng không sẽ phải giải thích liên miên vì sao dị năng giả chạy nạn từ nội thành đến chốn biên thành này thế nhưng lại không biết đến một chút kiến thức thông thường.

Tung ra lời nói dối thứ nhất, về sau sẽ dùng vô số lời nói dối đến lưu loát; cũng giống như vậy, lời nói dối thứ nhất bị vạch trần, kế tiếp chân tướng phía sau cũng sẽ từng chút một phơi bày trước ánh sáng.

Cho nên, Diệp Tử Linh tuyệt đối không cho phép mình phạm phải bất cứ sai lầm nào khiến cho lời nói dối lớn nhất kia có cơ hội bị vạch trần.

Tuy nói sống như vậy thật sự mệt chết đi, thế nhưng chí ít là vẫn còn sống, một khi bị người ta phát hiện cậu là tang thi thì thật sự đến cơ hội sống còn không có!

Diệp Tử Linh bắt chước động tác của Hình Duệ Tư chậm rãi đứng lên, dị thường cẩn thận mà bước đi về phía sau, không dám đụng vào bất kì đồ vật nào có khả năng phát ra tiếng vang, cậu còn hận mình sao lại không có hai chân có thể lướt trên không trung.

May mắn thính giác của lão hổ kì quái này tựa hồ không tốt cho lắm, vẫn chưa co phát hiện ra bọn họ.

Cùng với khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng xa, cảm giác nguy cơ trong lòng Diệp Tử Linh chậm rãi yếu bớt. Cậu hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần kiên trì thêm chút nữa thì sẽ có thể thoát khỏi mối nguy này.

Nhưng mà, vận may tựa hồ không ở về phía của Diệp Tử Linh.

“Răng rắc”!!!

Không đợi cho cậu hoàn toàn yên tâm, một tiếng động phát ra tiếng vang trong rừng cây phi thường yên tĩnh có vẻ hết sức vang dội.

Ánh mắt mọi người nhanh chóng tập trung đến nơi phát ra tiếng vang, chỉ thấy đầu con nhím Lưu Mãng đang cứng người đứng sững ở đó, dưới một chân là nhánh cây khô đã bị giẫm gãy.

Cảm giác nguy cơ trong lòng Diệp Tử Linh vốn đã dần dần nhạt bớt, nay một lần nữa phóng tới nấc cao nhất.

Thực vật vốn đang ngăn trở tầm mắt trong nháy mắt bị móng vuốt bén nhọn phá nát, một cái đầu thật lớn từ cái động mới phá vươn ra, đôi mắt màu vàng kim lớn như hai cái chuông đồng gắt gao nhìn thẳng về phía Lưu Mãng mới phát ra tiếng động vừa rồi, bày ra tư thế công kích.

Không xong!!!

Tiếng chuông báo động trong lòng Diệp Tử Linh vang lên mãnh liệt, lập tức liếc mắt nhìn Hình Duệ Tư một cái.

“Tôi đưa Nhất Dục đi trước, các người còn lại tự mình phá vòng vây!” Hình Duệ Tư đưa ra an bài với tốc độ nhanh nhất.

Kỳ thật làm như vậy cũng giống như vứt bỏ mấy người còn lại, mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt, thậm chí như có ý định đưa bọn họ vào thế mồi nhử.

Sắc mặt của Lưu Mãng và Trần Đông nhất thời thay đổi, mà trong lòng Diệp Tử Linh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đối với cậu mà nói tách ra thì tỉ lệ sống sót sẽ cao hơn rất nhiều so với cùng nhau trốn, ít nhất sau khi đến địa phương không người cậu biến thành tang thi thì thoát khỏi sự đuổi bắt của dị thú không phải vấn đề gì lớn, hiện tại ở trước mặt Hình Duệ Tư khiến cậu bị bó buộc tay chân, không thể làm được gì.

“Đội trưởng, anh…!” Lưu Mãng thiếu kiên nhẫn quát lên với Hình Duệ Tư, có điều còn chưa nói xong sắc mặt đã trở nên tái nhợt vô cùng.

Hắn ta tuy rằng là người lỗ mãng không có đầu óc, nhưng cũng biết vào thời điểm này lớn tiếng ồn ào chỉ làm cho lực chú ý của toàn phong dực hổ chỉ tập trung trên người hắn, hắn coi như tiêu đời!

Thấy có người hấp dẫn lực chú ý của dị thú, Diệp Tử Linh cũng không lãng phí cơ hội, tận dụng lúc tình hình chưa hấp dẫn lực chú ý mà chậm rãi di động hướng ra xa.

Một khi toàn phong dực hổ phát động công kích, đương nhiên là cách càng xa thì cơ hội trốn thoát được càng lớn.

Hình Duệ Tư hiển nhiên cũng có quyết định này, hắn đã xem Lưu Mãng như vật hi sinh hấp dẫn lực chú ý, lôi kéo Vu Nhất Dục hành động giống như Diệp Tử Linh.

Không phải hắn muốn đem Lưu Mãng trở thành vật hi sinh, thật sự là Lưu Mãng tự tìm đường chết, hiển nhiên là người chịu chết đầu tiên.

“Gào!!!” Toàn phong dực hổ phát ra một tiếng gầm nhẹ, xông về phía Lưu Mãng.

Cùng lúc đó, Diệp Tử Linh cũng không thèm liếc mắt nhìn những người khác một cái, cũng mặc kệ chuyện gì xảy ra với bọn họ, xoay người bỏ chạy.

Đối mặt với dị thú cấp bảy đến cả cậu còn cảm thấy thực khó đối phó, tên đầu con nhím căn bản không phải là đối thủ của nó, cũng không tranh thủ được bao nhiêu thời gian.

Nhưng mà không đợi Diệp Tử Linh chạy được hai bước, trước mặt cậu đột nhiên xuất hiện một bức tường bằng đất dày chắn ngang lối đi của cậu.

Là Trần Đông!

Dị năng giả hệ thổ trong đội chỉ có một, người kia bên ngoài mặt nhìn có vẻ hàm hậu thế nhưng lại dám hãm hại cậu!

Lửa giận trong lòng Diệp Tử Linh vút lên tận trời, động tác trên tay một chút cũng không chậm, rút ra súng bên hông nã hai phát vào tường đất, phá nát tường đất tiếp tục đào tẩu.

Nhưng mà chỉ một chút trì hoãn như vậy, toàn phong dực hổ phía sau đã giải quyết xong Lưu Mãng thẳng tắp bay về phía cậu.

Chết tiệt, chờ đến lúc trở về cậu nhất định sẽ khiến người hãm hại cậu phải trả giá gấp tram nghìn lần!!

Đáy mắt Diệp Tử Linh hiện lên một tia tàn nhẫn, nã hai phát súng hướng toàn phong dực hổ, thả ra hai hùng ưng tiến hành quấy rối, sau đó lập tức tiếp tục bỏ chạy.

Hiện tại khoảng cách giữa cậu và những người khác vẫn còn rất gần, một khi biến thành tang thi thì khó đảm bảo được không bị người ta phát hiện, cho nên phải chống đỡ thêm một chút.

Dùng dị năng để tạo thành hùng ưng đi quấy nhiễu địch, thế nhưng lại khiến cho toàn phong dực hổ trở nên cuồng bạo hơn.

Sau khi liên tiếp dùng móng vuốt tấn công không thành, toàn phong dực hổ thẹn quá hóa giận, từng phiến phong nhận ( lưỡi đao gió) từ bốn phương tám hướng vây quanh hùng ưng, cắt hùng ưng ra thành từng mảnh.

Cảm nhận được hùng ưng đã bị tiêu diệt, Diệp Tử Linh một lần nữa thả ra hai hùng ưng, sau đó tiếp tục chạy về phía trước, khoảng cách vẫn còn quá gần, phải xa thêm một chút mới được.

Trong phiến rừng này tựa hồ chỉ có một mình con dị thú toàn phong dực hổ này sống, Diệp Tử Linh trên đường chạy trốn chưa từng nhìn thấy được bất kì một loài động vật nào khác, xem ra ý thức lãnh địa của dị thú phi thường mạnh, hoàn toàn không cho phép dị thú yếu hơn nào ở trong lãnh địa của nó.

May mắn là như vậy, Diệp Tử Linh không thể tưởng tượng được cảnh cậu đối đầu cùng lúc với hai dị thú. Bất quá, nếu như xuất hiện một con dị thú khác thì nói không chừng chúng nó sẽ đánh nhau trước mà không để ý tới cậu?

… Đến cái thời điểm gì rồi mà cậu còn có thể suy nghĩ loại chuyện viễn vông này! Diệp Tử Linh đầu đầy hắc tuyến.

Diệp Tử Linh đột nhiên dừng lại, cậu cảm thấy mối nguy cơ cường đại, nhưng mà cảm giác áp bách truy đuổi phía sau lại biến mất không thấy tăm hơi.

Cậu không cho là toàn phong dực hổ sẽ dễ dàng buông tha như vậy, chẳng lẽ hiện tại dị thú thông minh đến mức có cả tâm cơ đùa giỡn với con người sao?

Diệp Tử Linh nghĩ không sai, lúc này toàn phong dực hổ đang đập cánh ở phía trên trời cao cách cậu hai trăm thước, đôi mắt dã thú màu vàng kim tràn ngập sự phẫn nộ vì bị trêu đùa. Mấy cái hùng ưng của Diệp Tử Linh đã hoàn toàn châm lên lửa giận trong toàn phong dực hổ.

Không cách nào xác định được mối nguy từ đâu đến, điều này khiến cho tâm Diệp Tử Linh trầm xuống, trạng thái cảnh giới tăng đến mức cao nhất.

Nếu từ phía sau biến mất, đến bên cạnh cũng không có cảm giác, hơn nữa loại cảm giác áp bách nguy cơ lan tràn bốn phương tám hướng đè nặng xuống, nói như vậy…

Diệp Tử Linh mãnh liệt ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy toàn phong dực hổ đang bay trên không trung, há mồm phóng ra từng đợt đạn pháo màu xanh lục.

Đầu năm nay thế nhưng đến cả thú vật cũng có dị năng!

“Thao” Diệp Tử Linh thấp giọng mắng một câu, rất nhanh nhảy về phía sau rời khỏi chỗ cũ, đồng thời nhắm ngay toàn phong dực hổ phía trên đầu mà liên tục bắn.

Xung quanh toàn phong dực hổ xuất hiện mấy đám lốc xoáy nhỏ cuốn tất cả đạn tấn công vào, trong đôi mắt to màu hoàng kim của nó lại xuất hiện một tia cực kì khinh thường rõ ràng, tao nhã đáp xuống đất, bày ra tư thế công kích sở trường nhất của lão hổ.

Cho dù con hổ trắng này bị biến dị thành toàn phong dực hổ, tập tính vồ cơ bản nhất của họ nhà mèo vẫn không thay đổi, so với việc dùng dị năng giết chết con mồi, nó càng thích dùng miệng cắn hơn.

Trốn không thoát …

Trong lòng đột nhiên cảm nhận được điều gì đó khiến Diệp Tử Linh cúi đầu cười ra tiếng, cả người bắt đầu tang thi hóa. Từ khi cậu tỉnh lại đã qua ba ngày, trong đó cậu đã phải trải qua tang thi hóa ba lần, thật đúng là càng không muốn dùng gì nhất định phải dùng đến nó!

Cảm nhận được khí thế con mồi bỗng phát sinh biến hóa, trong mắt toàn phong dực hổ hiện lên một tia cảnh giác, không dám lập tức xông lên.

“Mày không phải mới vừa truy đuổi ta rất hăng sao, hiện tại ta…” Không đợi Diệp Tử Linh phát biểu lời tuyên chiến xong, thân thể toàn phong dực hổ đột nhiên cứng đờ, thế nhưng lại đập đập hai cái cánh xoay người bỏ chạy.

Diệp Tử Linh nhất thời cứng người, đây là loại tình huống gì, chẳng lẽ dị thú này thế nhưng thấy cậu tang thi hóa nên bị dọa sợ đến mức không dám chiến đấu nữa?

Diệp Tử Linh đợi thêm trong chốc lát, phát hiện cảm giác nguy cơ trong lòng triệt để biến mất, lúc này mới giải trừ tang thi hóa.

Dẫu là nguyên nhân gì, dị thú tự động thối lui cũng là chuyện tốt, cậu còn không muốn trình diễn một màn Võ Tòng đánh hổ bản hiện đại đâu!

Dị thú chạy, cậu cũng có thể đi về, trở về rồi phải tính sổ một phen! Cậu tuyệt đối không buông tha cho Trần Đông dám hãm hại cậu!

Diệp Tử Linh nghĩ đến người hãm hại cậu vừa rồi, sắc mặt trầm xuống.

Cậu không thu hồi súng, ngược lại cầm súng tiến về phía trước.