Tang Thế Sinh Tồn

Chương 37: Miệng vết thương chuyển biến xấu





Mở đầu một đoạn dài đều là tin nhắn tức giận hỏi Kiều Phi Vũ lại đi đâu chơi rồi, tìm không thấy gã. Trực tiếp nhảy xuống khúc chót nghe tin nhắn cuối cùng, vẫn là người nhà Kiều Phi Vũ lo lắng mắng một đống vô nghĩa. Trên cơ bản không có nội dung gì, chỉ là cho người ngoài rõ ràng hiểu biết Kiều Phi Vũ làm người ta đau đầu, luôn chơi trò mất tích, khiến cha mẹ gã lo lắng đến cỡ nào.

Vương Dương ngẩng đầu nhìn trần nhà trợn trắng mắt, cảm thán thanh âm phụ nữ kia chắc là mẹ của Kiều Phi Vũ, sau khi cha Kiều Phi Vũ nói hai câu thì bà đoạt lấy máy không ngừng nói. Tất cả đều là lời vô nghĩa, tin nhắn cuối cùng hầu như đều là trách Kiều Phi Vũ trốn bảo tiêu đi theo bảo vệ gã, không biết chạy đi đâu chơi rồi, hiện tại đầy rẫy cương thi, không biết nên sai người đi đâu tìm gã. Còn có hy vọng gã an toàn trở lại biệt thự, có thể nghe tin nhắn này, đi ra tỉnh C, nơi đó…

Nghe tới tỉnh C, Vương Dương lập tức vãnh tai lắng nghe câu kế tiếp, muốn biết hiện tại tỉnh C tình huống như thế nào.

Tỉnh C là thành thị phồn hoa lớn nhất ZG, là ZG kinh tế mạch máu. Rất nhiều nhà lãnh đạo trọng yếu của quốc gia đều ở tỉnh C, không ngờ cha mẹ Kiều Phi Vũ rất giỏi, sớm nghe tin tức trốn tới tỉnh C.

Nhưng mà, khi mẹ Kiều Phi Vũ càu nhàu vô nghĩa rốt cuộc nhắc tới chữ tỉnh C, vừa mới nói hai chữ ‘nơi đó’ thì máy nhắn tin màu đen vàng nhạt bên trên ngọn đèn màu đỏ lập lòa chớp tắt tia sáng đỏ từ từ mờ nhạt, rốt cuộc không có ánh sáng. Thanh âm trong máy nhắn tin đến đây ngừng bặt….

Mọi người lẳng lặng đứng chờ vài giây, rốt cuộc, mặt đen Vương Dương nhịn không được chửi thề.

“X nó, vừa mới nhắc tới trọng điểm thì hết điện?”

Kiều Phi Vũ cũng thực chột dạ người nhà mình nói một đống vô nghĩa, khó khăn lắm mới nhắc tới trọng điểm thì máy nhắn tin trùng hợp hết điện. Kiều Phi Vũ lắc lắc máy nhắn tin, sau đó thất vọng lắc đầu đặt nó trở lại cái bàn, cười khổ nói với Vương Dương và Tiếu Dịch.

“Hết điện.”

Đã là thời khắc nguy hiểm, mẹ ông như thế nào còn nói nhiều lời vô dụng như vậy??? Thật sự không tốt ở trước mặt người khác nói cha mẹ họ không được, Vương Dương chỉ có thể nhún vai miễn cưỡng lạc quan nói lời an ủi mình và người khác.

“Được rồi, ít nhất chúng ta biết có thể lái trực thăng đi tới tỉnh C. Nghe cách người nhà ông nói, hiện tại nơi đó có thể là chỗ an toàn nhất.”

Bên này Vương Dương, Tiếu Dịch, Kiều Phi Vũ ba người ở trên lầu chà đạp máy nhắn tin, bên ngoài biệt thự, vài người lo lắng chờ trên bãi cỏ, không có giống bên trong ba người nhàn nhã thả lỏng.

Lý Du ngồi trên cỏ, nắm chặt tay Phương Chí Hoành lắc lắc, ánh mắt lo lắng ngẩng đầu nhìn gã, hỏi.

“Bọn họ, bọn họ không có việc gì chứ? Hình như thời gian đã qua lâu rồi, đến bây giờ bọn họ đều không có động tĩnh gì.”

“Tốt nhất là đừng có việc…” Nghiêm Hoa dựa vào đài phun nước, vẫn cắn móng tay nói tiếp lời Lý Du, lẩm bẩm nhìn chằm chằm cửa biệt thự. Gã không hy vọng cương thi sẽ từ bên trong xông ra ngoài, dù hiện tại mặt trời đang chiếu sáng trên đầu, bọn họ phơi nắng đổ mồ hôi đầm đìa. Nhưng là, không ai có thể cam đoan, cương thi có thể hay không biến dị đến mức không sợ ánh mặt trời, việc gì đều phải cẩn thận chú ý. Nghiêm Hoa trong lòng trông chờ mấy người kia thuận lợi đem chìa khóa lấy ra, đừng để bên trong cương thi ăn luôn.

Không phải Nghiêm Hoa thật sự lo lắng an toàn của người bên trong, chỉ là nghĩ tới ba người kia năng lực mạnh như vậy, nếu đều bị cương thi xử lý, như vậy đến phiên vài người bọn họ tự đi vào lấy chìa khóa, đây không phải là đi tìm chết? Người mạnh thế còn chết, huống gì mấy người bọn họ? Vì chính mình không cần vào trong mạo hiểm sinh mệnh, Nghiêm Hoa vô cùng hy vọng đám người Vương Dương có thể an toàn đi ra.

“Yên tâm đi, Du. Mấy người đó lợi hại như vậy, cương thi đối với họ chỉ là chuyện nhỏ, đừng lo lắng.” Phương Chí Hoành trấn an nói, thân mật nhéo cái mũi nhỏ nhắn trắng mềm, Lý Du đang ngửa đầu dùng ánh mắt như nai con nhìn gã.

“Thật không?”

“Đương nhiên, chẳng lẽ em không tin lời anh?” Phương Chí Hoành làm vẻ mặt bị tổn thương thất vọng.

“Không, không phải! Anh nói gì em cũng tin.” Lý Du vội đứng dậy xoa khuôn mặt nhăn của Phương Chí Hoành, sốt ruột gật đầu tỏ vẻ chính mình tin gã.

“Đúng không, em yên tâm ngồi chờ thì tốt rồi.” Vỗ mặt cỏ bên cạnh, Phương Chí Hoành ý bảo Lý Du tới ngồi gần gã, cho y tăng thêm cảm giác an toàn.

“Ừm…” Đi qua dựa vào Phương Chí Hoành dày rộng bả vai, Lý Du ngồi trên cỏ tựa vào người mình yêu nhất, cảm giác khẩn trương dường như vững vàng hơn rồi.

“Cái kia, cô tên Viên Tư Điềm?” Lâm Kiệt thấy hai người đàng ông mặc đồ tây, chắc là quan hệ người yêu, ở chỗ kia ngọt ngào thân mật, xung quanh toát ra bong bóng phấn hồng không ai có thể tới gần. Lâm Kiệt lại nhìn người đàn ông đội kính mắt dáng vẻ tinh anh, nhìn chằm chằm cửa biệt thự khẩn trương cắn móng tay cái, thoạt nhìn không có vẻ muốn tán dóc. Vì thế quan sát bốn phía, Lâm Kiệt chỉ có thể đem mục tiêu hướng về vẫn cúi đầu không nói lời nào Viên Tư Điềm.

“Vâng, đúng vậy.” Nghe có người kêu tên mình, Viên Tư Điềm miễn cưỡng nâng tinh thần ngẩng đầu lên. Cô cảm giác thân thể ngày càng khó chịu, đầu choáng váng, dạ dày sôi sục như muốn dội ngược lên cuống họng. Cánh tay bị cào trúng không còn cảm giác ngứa, mà biến thành đau nhức nóng bỏng, cảm giác thống khổ khiến cô chịu không được nữa.

Cả người khó chịu muốn chết, cô lại không muốn bị người khác phát hiện, chỉ có thể cố gắng giữ vững tinh thần.

Nhưng dù cố giả bộ thế nào, người bên ngoài vẫn có thể thấy rõ. Mặt cô tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt lờ đờ, hơi thở hỗn loạn gấp gáp.

“Cô…sắc mặt của cô?” Lâm Kiệt thấy Viên Tư Điềm mặt trắng bệch, lắp bắp kinh hãi nói.

“Cô Viên, thoạt nhìn…cô có vẻ không khỏe.” Phương Chí Hoành cẩn thận quan sát Viên Tư Điềm sắc mặt khó coi.

“Tôi, tôi không có chuyện gì, chỉ là hai ngày nay không nghỉ ngơi tốt, nên phát sốt.” Lập tức dựng lên lý do, Viên Tư Điềm nhìn mọi người vẻ mặt kinh ngạc, giải thích nguyên nhân sắc mặt của mình không tốt.

Lý Du tiến lại sờ trán Viên Tư Điềm, ngạc nhiên nói.

“Trán cô nóng quá! Đúng là phát sốt rồi, có bị nặng lắm không?”

“Tôi có thể kiên trì, còn chịu được. Chờ chút nữa chúng ta ngồi trực thăng đi khỏi đây, sẽ tìm bác sĩ khám bệnh.” Lúc Lý Du vừa chạm vào trán mình, cô lập tức ngửa ra sau, rõ ràng kháng cự không muốn bọn họ đụng vào. Cô không thể để bọn họ phát hiện hành vi ngày càng khác lạ của mình.

“Vậy cô mau nằm trên cỏ nhắm mắt nghỉ ngơi chút đi, sắc mặt của cô thật sự không tốt.” Y lo lắng nhìn mặt Viên Tư Điềm, Lý Du luôn không thể kiềm chế quan tâm và chú ý đến người khác.

“Được rồi…” Viên Tư Điềm không muốn nói thêm, cô thật sự không có sức lực, trong bụng cảm giác muốn nôn mửa ngày càng mãnh liệt. Viên Tư Điềm rời xa mọi người một khoảng cách, nghiêng người co chân đưa lưng hướng mấy người, nằm xuống, làm bộ nghỉ ngơi.

Dần dần cảm giác tầm mắt mọi người đều không nhìn mình nữa, Viên Tư Điềm lặng lẽ cuốn tay áo bên trái lên, trộm cúi đầu xem. Vết thương đau đớn khó chịu vốn là màu đen, bây giờ chậm rãi thành màu tím đen? Vùng da xung quanh cũng nhuộm sắc xanh, chậm rãi lây lan. Tay khẽ đụng miệng vết thương hở ra, từ thịt chảy ra chất lỏng nâu vàng mà cô hết sức quen thuộc, mùi hôi xộc thẳng vào óc cô.

Xong rồi. Viên Tư Điềm nhắm hai mắt, tuyệt vọng ập đến. Cô rốt cuộc vẫn là bị nhiễm, cô sẽ biến thành cái xác không hồn không có da thịt và lý trí….

Cô không cam lòng! Viên Tư Điềm không nghĩ tới vận mệnh của mình kết cuộc là như thế này? Cô nên sống thật tốt, rời đi thành thị giống địa ngục này, cùng người đàn ông mình yêu sống đến đầu bạc mới đúng! Đúng rồi, phải kiên trì, không thể bị những người khác phát hiện! Viên Tư Điềm suy nghĩ nửa ngày, vẫn là không muốn để lộ mình bị thương cho mọi người biết. Cô muốn rời khỏi tỉnh B quỷ quái này, cô không muốn một mình bị bỏ lại đây, chờ biến thành cương thi đáng sợ. Cô muốn cùng bọn họ đi!

Lý Du nhìn Viên Tư Điềm nằm đưa lưng về phía bọn họ, trong lòng tràn đầy lo lắng và sốt ruột vì cô, nói với Phương Chí Hoành.

“Xem ra cô ấy bệnh có vẻ nặng. Hy vọng nhóm Vương Dương mau chóng đi ra, nhanh đưa cô ấy tới nơi nào có bệnh viện trị liệu. Em vừa mới sờ trán cô ấy, nóng lắm, tiếp tục nóng như vậy chỉ sợ cháy hỏng đầu óc.”

Phương Chí Hoành sờ mái tóc Lý Du cũng mềm mại như chủ nhân của nó, an ủi nói.

“Mau, sắp tới lúc rồi, chắc bọn họ sắp ra rồi. Em không cần nghĩ quá nhiều, mọi người đều sẽ bình an.”

“Được rồi.” Lý Du chỉ có thể gật đầu, tầm mắt chuyển hướng cửa, chờ đợi đám Vương Dương từ biệt thự đi ra.